Lý Quần Thanh chưa bao giờ nghĩ Văn Tự sẽ nói không yêu anh, càng không ngờ không yêu của cậu vẫn là vì cậu yêu anh.
Anh bỗng cảm thấy mình rất tệ với Văn Tự, anh vẫn luôn ở tít trên cao, giống như Văn Tự nói, ngồi ngay ngắn trên cao, coi tình yêu của cậu là nhỏ bé không đáng kể.
Là tình yêu của Văn Tự khiến anh mãi không chịu cúi đầu nhìn cậu, anh tưởng bất kể anh đi bao xa, Văn Tự đều theo kịp được.
Nhưng lần này Văn Tự không đi nổi nữa, cậu bị tình yêu níu chân, mỗi bước đi đều như dao cắt, như rơi vào địa ngục.
Ngồi vào xe cấp cứu, anh siết chặt tay Văn Tự, nhưng tay cậu đã không cầm nổi tay anh nữa, bất kể anh nắm tư thế nào, bàn tay trước giờ thích kéo anh của Văn Tự đều không kéo nổi nữa.
Văn Tự được đẩy vào phòng cấp cứu, Lý Quần Thanh gọi điện cho bố mẹ cậu, nhưng hình như họ đều rất bận rộn, chẳng ai nghe máy, cuối cùng Văn Hân Minh nghe điện thoại, Lý Quần Thanh sốt ruột nói: “Cô mau đến bệnh viện Nhân Dân đi, Văn Tự đang ở bệnh viện…”
“Nó có phải vào viện lần đầu tiên đâu, chúng tôi không đi cũng chẳng sao.” Văn Hân Minh đang ở cuộc họp cấp cao, cô mất kiên nhẫn nói, “Huống hồ nó cũng không thích chúng tôi làm phiền nó, từ bé nó đã thế, chẳng có vấn đề gì to tát.”
“Cậu ấy bảo cậu ấy không muốn gặp các người thì các người bèn không gặp? Cậu ấy bảo cậu ấy muốn chết thì các người cũng để cậu ấy chết à? Tại sao Văn Tự lại như thế, đều là vì các người! Tôi chưa bao giờ thấy gia đình nào lạnh nhạt như thế này!” Lý Quần Thanh nhìn máu trên tay, cảm xúc vừa ổn định lại trở nên kích động, “Cô nói cho bố cô biết, giao dịch năm đó ông ta đồng ý với tôi, bây giờ tôi muốn thực hiện.”
“Hả?”
Lý Quần Thanh gạt nước mắt bằng mu bàn tay, nói: “Năm đó tôi bảo, nếu Văn Tự đến tìm tôi nữa, bất kể tôi làm gì Văn Tự, các người đều không được nhúng vào.
Sau này Văn Tự sẽ đi theo tôi, nếu bố cô còn muốn bắt cậu ấy kết hôn vì lợi ích, ấy là mơ tưởng hão huyền.
Hiểu chưa?”
“Anh là Lý Quần Thanh? Tại sao anh… lại thích Văn Tự? Nó…”
“Cậu ấy thế nào, không cần các người đánh giá.”
Rốt cuộc Lý Quần Thanh cũng hiểu tại sao Văn Tự lại biến thành một kẻ cố chấp trẻ con như thế, một ông bố chỉ biết dùng đòn roi để dạy bảo, một bà mẹ chỉ biết dùng tiền và dung túng để bày tỏ tình yêu thương, một bà chị lúc cần đến em trai mới tươi cười, một ông anh chỉ biết nghe theo lệnh bố, coi em trai là công cụ, chưa bao giờ có ai coi Văn Tự là bản thân cậu cả.
Anh cúp máy, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt.
Chẳng ai yêu Văn Tự, thì ra ngần ấy thời gian chẳng có ai yêu cậu.
Thế thì sau này anh sẽ yêu, anh sẽ yêu cậu hết sức, toàn bộ giấc mơ hoang đường trước đây, đều sẽ tan thành mây khói từ nay.
Mất máu quá nhiều, cánh tay gãy xương, chân cũng bị đánh gãy, vết thương ngoài da không ổn, bên trong cũng chẳng khá hơn, người Đỗ Nhiêu thuê đều là loại côn đồ bán mạng, đều đánh người ta đến chết.
Ban đầu nếu Văn Tự không nhúng vào, thì chuyện cũng sẽ không biến thành thế này.
Văn Tự hôn mê mấy ngày liền, đến khi Lý Quần Thanh không chịu nổi, sụp đổ nằm gục trên giường bệnh của cậu, im lặng chảy nước mắt, Văn Tự mới từ từ tỉnh lại.
Cậu vừa nghiêng đầu bèn nhìn thấy Lý Quần Thanh đang rơi lệ, vừa tỉnh toàn thân không có sức, nhưng cậu vẫn chậm rãi vươn tay, chạm vào mặt anh, cổ họng khô khốc không thốt ra được gì, hình như trong miệng vẫn còn vị máu tươi, nhưng cậu bức thiết muốn an ủi Lý Quần Thanh, thử rất lâu, cậu mới thốt nên lời: “Đừng khóc… xin lỗi…”
“Chẳng có gì mà xin lỗi cả, đừng xin lỗi nữa.” Lý Quần Thanh thấy cậu tỉnh, giơ tay lau nước mắt, đứng dậy lấy nước cho Văn Tự uống, nhìn cậu cắn ống hút, vừa uống vừa nhìn anh thay đổi sắc mặt, anh vừa thương vừa giận, “Anh không giận, em uống nước đi, đừng lo.”
Văn Tự đáp một tiếng, ngoan ngoãn uống nước. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Lý Quần Thanh.”
Văn Tự uống nước xong, nhìn Lý Quần Thanh gọt táo cho mình, giọng khàn đặc, “Em đã khiến anh phải sống một thời gian đen tối, em chưa bao giờ nhận ra em đáng sợ như thế, xấu xa như thế, em khiến cuộc đời anh nát bét, thật lòng xin lỗi anh.
Anh không cần chăm sóc em, anh về Canada đi.
Đến sống cùng Trần Minh Uẩn, anh ta rất thích anh, con người anh ta cũng rất tốt, sẽ không như Tưởng Quân…”
“Tôi bảo cậu lên kế hoạch cuộc đời giúp tôi à?” Bàn tay đang gọt táo của Lý Quần Thanh run rẩy không thôi, “Cậu bảo yêu thì yêu, bảo không yêu thì nhét tôi cho người khác, Văn Tự, cậu không yêu nữa thì cũng không cần phải giả vờ làm người tốt đâu.”
Rõ ràng anh biết Văn Tự không có ý đó, nhưng anh vẫn không kiểm soát được bản thân, anh cảm thấy tình yêu của Văn Tự quá nặng, cậu đem cả phần yêu bản thân mình dồn hết cho anh.
Tay run bắn, dao gọt hoa quả bèn cứa vào ngón tay anh, Văn Tự nhìn thấy, cậu giãy giụa muốn ngồi dậy cầm tay Lý Quần Thanh, nhưng cậu phát hiện ra mình không cử động được, cậu gào lên gọi bác sĩ, Lý Quần Thanh đứng bật dậy, táo và dao rơi xuống đất, anh giơ tay nâng khuôn mặt chằng chịt vết thương của Văn Tự, cúi đầu hôn lên môi cậu, Văn Tự kinh ngạc nhìn anh, nhìn mãi rồi đỏ hoe mắt.
Lý Quần Thanh vuốt ve mặt cậu, nói: “Em nghỉ ngơi đi, anh không cần ai khác, anh chỉ cần em thôi.
Văn Tự, anh đã nói yêu em rồi, em đừng quên đấy.”
Cậu nhớ, dù chết rồi uống canh Mạnh Bà, cậu vẫn sẽ nhớ mãi mãi Lý Quần Thanh bảo yêu cậu.
Tình yêu của Lý Quần Thanh mà cậu nằm mơ cũng muốn có, cuối cùng đã từ vầng trăng cao vời vợi biến thành hoa hồng trong lòng cậu.
Văn Tự dốc sức mỉm cười, hỏi: “Hôn thêm lần nữa được không?”
“Được.” Lý Quần Thanh lại khom lưng hôn cậu lần nữa.
Văn Tự vẫn si tình nhìn Lý Quần Thanh, lại hỏi: “… Lần nữa được không?”
“Được.”
Lý Quần Thanh bằng lòng hôn cậu mãi mãi, chỉ cần Văn Tự vui.
Lặp đi lặp lại mười mấy lần, Văn Tự mới thoả mãn.
“Lý Quần Thanh.”
“Hửm?” Lý Quần Thanh đang đút táo cho cậu nhìn cậu, vì vừa khóc, trong mắt anh đỏ hoe.
“Anh có thể yêu em, nhưng… đừng rơi lệ vì em, được không?” Cậu giơ tay lên, muốn chạm vào mắt Lý Quần Thanh, nhưng phạm vi hoạt động của cậu có hạn, Lý Quần Thanh xích lại gần, cho cậu vuốt ve, cậu cong khoé môi, “Nếu anh để em yêu, em vẫn sẽ dồn can đảm yêu tiếp, sẽ yêu anh hơn cả trước đây.”
“Muốn đi ngắm chim hồng hạc không?” Lý Quần Thanh vươn tay đặt lên xương quai xanh của cậu, nói khẽ, “Chim hồng hạc thành bầy đứng cùng nhau, giống đám mây màu hồng phấn, rất đẹp.
Nếu chúng ta đi cùng nhau, sẽ rất lãng mạn.”
“Em có thể mua cả xe hoa hồng màu hồng mang đi được không?”
“Tại sao?”
“Em muốn tặng cho mỗi con chim hồng hạc một bông hồng, nếu thế thì lãng mạn sẽ tăng gấp bội.”
“Chim hồng hạc không có tay cầm.”
“Chim hồng hạc không có tay à?”
“Không có.”
“Thế thì hoa tặng hết cho anh.” Văn Tự giơ tay trùm lên tay Lý Quần Thanh, nói, “Anh là chú chim hồng hạc đẹp nhất, cũng là chim hồng hạc duy nhất có tay, là cục cưng chim hồng hạc em đặt trong lòng.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...