Lục Úc và Bùi Hướng Tước trở thành một cặp hàng xóm có chút quen thuộc nhưng bản chất vẫn là vô cùng xa lạ.
Công trình mới khởi công, sự vụ bề bộn, Lục Úc luôn trong tình trạng đi sớm về muộn, không có nhiều thời gian tiếp xúc với Bùi Hướng Tước, đây cũng là do anh cố ý. Lục Úc rất hiểu Bùi Hướng Tước, cậu thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng thực ra tâm phòng bị lại rất lớn. Đại khái là do căn bệnh chướng ngại giao tiếp kia cho nên thế giới của cậu luôn luôn yên tĩnh, không giống với những người xung quanh vì vậy cậu không muốn mở rộng thế giới đó cho bất kì ai. Cho dù đối phương có là người tốt, cậu sẽ tín nhiệm người đó, nhưng trong nội tâm vẫn luôn giữ một tầng khoảng cách, rất khó dao động, cũng rất khó loại trừ. Nhưng Lục Úc vẫn còn rất nhiều thời gian, nhất thời không thể vội vàng, mỗi ngày ra ngoài luôn sẽ có hội trùng hợp đụng mặt nhau rồi chào hỏi.
Lục Úc đã đến Trữ Tân này, bận bịu công trình vừa mới thi công, thời gian còn lại cũng không hề rảnh rỗi đi bàn bạc chuyện làm ăn tiếp theo coi như mở rộng thị trường.
Lí Trình Quang gõ cửa tiến vào, trên tay còn cầm một cái máy vi tính.
Lục Úc đang xem tài liệu đầu không thèm ngẩng len, thờ ơ hỏi: "Có chuyện gì?"
Lí Trình Quang bình thản đưa máy tính đặt lên bàn để trước mặt Lục Úc: "Hôm nay Lưu tiên sinh gửi mail đến nói mọi chuyện đã hoàn tất."
Lục Úc nhíu mày, trong mắt nổi lên tia hứng thú, đem lực chú ý chuyển lên màn hình máy tính: "Nhanh như vậy sao. Mở ra cho tôi nhìn xem."
Màn hình máy tính sáng lên, nhấn chuột vào một video trong hòm thư. Ngươi quay video này giống như là trốn ở một góc quay trộm, màn hình có chút rung lắc, có chút mờ, lại nhiều tạp âm ồn ào. Bên trong quay một đám người đang nháo nhào cãi nhau, một người thân hình cao lớn đồ sợ tiến lên phía trước túm lấy cổ áo Chu Tam, Chu Tam cũng chỉ là dạng miệng hùm gan thỏ, chỉ biết ngẩng đầu to mồm mắng chửi người kia. Lực tay của người kia rất lớn, đấm một phát cũng khiến Chu Tam ngã nhào xuống đất, phát ra âm thanh không nhỏ khiến mọi người xung quanh không ai dám di chuyển. Chu Tam là một kẻ hèn nhát, bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, bị đấm một quyền liền quỳ xuống xin tha. Nhưng người kia giống như không nghe thấy, một cước giẫm lên cánh tay Chu Tam, lực đạo như thế, thật là muốn giẫm nát xương người.
Video chỉ quay tới đó, Lí Trình Quang đoán là Chu Tam này bị thương đoạn thời gian nằm trong bệnh viện cũng sẽ không dễ chịu. Nhưng lại nói lá gan cùng thế lực của Lưu Xuân có phần quá bành trướng, nơi này là Trữ Tân, vậy mà hắn cũng tìm được tay chân ở trong tù giam đánh người ta gãy tay.
Lí Trình Quang nói: "Lưu tiên sinh nói chờ ông ta ra tù chỉ e là quá muộn, ngài cũng không có kiên nhẫn chờ sẽ không vui. Chuyện này hiện chỉ xem như một vụ xô xát, cũng là giáo huấn cho người kia một bài học."
Lục Úc tựa hồ rất vừa lòng, nói: "Anh ta làm rất tốt. Chỉ một lần như thế cũng là đủ rồi."
Lí Trình Quang giật đầu nói phải, hăn có chút tò mò hàng xóm của Lục Úc là ai. Chỉ tình cờ gặp gỡ thôi mà lại được Lục Úc đối xử như vậy cũng thật khiến người ta kinh hãi, nếu không phải tuổi tác không thích hợp, hắn còn tưởng Lục Úc hồi còn là thiếu niên ăn chơi rồi sinh ra đứa con riêng ở bên ngoài.
Trời dần tối, Lục Úc giải quyết xong công việc, lái xe từ công ty về nhà, lúc đi ngang qua phố ăn vặt liền thuận tiện mua một túi bánh ngọt và một túi kẹo, anh còn cố ý hỏi nhân viên khẩu vị mà trẻ nhỏ yêu thích để mua, đều là loại mềm mềm ngọt ngọt.
Khi về đến nhà anh liền gõ cửa nhà hàng xóm trước tiên, cửa mở ra một khe nhỏ, Bùi Hướng Tước đứng phía sau cửa ló đầu ra.
Trên tay Lục Úc cầm túi kẹo, nhìn cánh cửa được mở rộng ra, Bùi Hướng Tước mặc một chiếc áo phông trắng đã úa vàng, lộ ra hai cánh tay cùng cần cổ trắng bóc. Mặt cậu là do phơi nắng nên đen sạm, nhưng những phần da không lộ ra ngoài nắng vẫn giữ được sắc trăng ngần. Chỉ là trên làn da trắng ấy lại có những vết bầm, từng vết từng vết, kéo dài từ chỗ da thịt bị quần áo che mất đến tận xương quai xanh cùng vùng vai.
Hẳn là lúc vào sở cảnh sát bị thương, đến nay vẫn chưa lành. Xem ra giáo huấn Chu Tam kia như thế còn quá nhẹ.
Ánh mắt Lục Úc trầm xuống, nhưng trên mặt vẫn còn mang ý cười, ôn như, đưa di động đến trước mặt Bùi Hướng Tước, trên đó đánh một dòng chữ: "Có muốn ăn kẹo không?"
Bùi Hướng Tước ngẩn người, khoát khoát tay. Lại cảm thấy mình biểu đạt không rõ, liền lấy giấy ra viết: "Không cần đâu, anh cứ ăn đi."
Lục Úc vẫn cầm gói kẹo đến trước mặt cậu, không có ý định thu về, còn giải thích: "Tôi không thích ăn kẹo. Là do khách hàng tặng. Vốn định để ở văn phòng nhưng lại nghĩ đến hàng xóm có đứa nhỏ là em nên lại mang về."
Nói như vậy ngược lại khiến Bùi Hướng Tước không thể không nhận, dù sao cũng là tấm lòng của người ta.
Cậu gật đầu nhận lấy, nếm thử, cuối cùng lắp bắp nói: "Cảm ơn Lục thúc.....Lục ca."
Lục Úc chờ cậu nói xong, làm như thật sự chỉ mang đồ ăn sang tặng cậu, tặng xong liền lập tức quay đi. Trước khi xoay người còn viết lên tờ giấy của Bùi Hướng Tước một câu.
"Đừng ăn quá nhiều mì gói, không tốt cho sức khỏe."
Bùi Hướng Tước xấu hổ đóng cửa lại, chun mũi ngửi ngửi, mùi mì nồng đến thế sao?
Cậu mở gói kẹo ra bên trong là những viên kẹo tràn đầy màu sắc vô cùng dễ thương. Bùi Hướng Tước do dự một lúc, rốt cuộc vẫn lấy một viên cho vào miệng.
Vị rất ngọt nhưng lại khác với vị của mấy loại kẹo làm từ đường hóa học chất lượng kém. Bùi Hướng Tước thích ăn ngọt, có lẽ là do lúc còn nhỏ đã trải qua rất nhiều khó khăn, chỉ cần một viên kẹo cũng thực quý giá đến mức khiến cậu vui vẻ.
Viên kẹo tan trên đầu lưỡi, chậm rãi biến thành nước đường. Bùi Hướng Tước không dám ăn nhiều, chỉ lấy thêm hai viên, rồi ngồi trước bàn học viết nhật kí.
Cái tên Lục thúc thúc này không phải là lần đầu tiên được ghi trong cuốn nhật kí của Bùi Hướng Tước, nhưng đây lại là người đầu tiên Bùi Hướng Tước muốn phác họa ngoại trừ hình ảnh của chính mình. Bùi Hướng Tước còn vô cùng nghiêm túc nhớ lại bộ dáng của Lục Úc rồi mô phỏng lên giấy.
Anh ấy là một người tốt, lòng tốt này là thứ mà mình chưa từng được nhận. Bùi Hướng Tước thật sự tiếc nuối vì không thể phác họa anh một cách chân thực lên trang giấy.
Đến khi sửa sang xong, trên giấy ngoại trừ Đại Bùi và Tiểu Tước còn xuất hiện thêm một người, cao hơn Đại Bùi cả một cái đầu, mỉm cười, trên tay cầm một gói bánh và một gói kẹo.
Đại Bùi nói: "Anh ấy thật tốt."
Tiểu Tước nói: "Kẹo rất ngon, anh ấy thực sự là một người tốt."
Bùi Hướng Tước nghiêng đầu, vuốt cho phẳng phiu trang giấy kia, nhìn lên dáng người biểu thị Lục Úc trên nhật kí, chậm rãi nói: "Lục thúc thúc....."
Cậu không biết tiếp theo nêu lẩm bẩm cái gì, cuối cùng chỉ biết nhìn ba người trên tờ giấy rồi cười cười, lại lấy một viên kẹo ra ngậm.
Bức tranh vẽ Lục Úc tiêu tốn khá nhiều thời gian, nháy mắt đã đến 12 giờ đêm. Bùi Hướng Tước nhìn đồng hồ, vội vàng đánh răng rửa mặt, sau đó nằm vào ổ chăn, hai tay nắm lấy mép chăn đơn có phần khẩn trương.
Vì ngày mai cậu được đi học.
Qua hôm sau, Bùi Hướng Tước dậy rất sớm, dựa theo địa chỉ mà cô giáo Ngô để lại mà đi tìm bà sau đó cùng bà đến trường.
Trường học mà cậu theo học tên là trung học Thừa Đức, một trường cấp ba công lập, thành tích nhàng nhàng, nhưng kỉ luật lại được thắt chặt một cách tốt đa, chưa từng xảy ra chuyện lớn gì. Cho nên Lục Úc cố ý chọn ngôi trường này, sắp xếp cho chim sẻ nhỏ không biết cách nói chuyện của anh một nơi thật tốt.
Cả quãng đường, Bùi Hướng Tước đều thành thật đi phía sau cô giáo Ngô, từng bước từng bước. Rốt cuộc cũng đến văn phòng của cô giáo Vương, chỉ nhiệm lớp 10/3.
Cô giáo Ngô gõ cửa, sau khi được đáp lời mới tiến vào, đứng cạnh bàn làm việc của một người phụ nữ, cười cười.
Cô giáo Vương có một gương mặt dài nghiêm khắc, đeo kính, nhìn Bùi Hướng Tước đang đứng ở phía sau hỏi một câu.
Bùi Hướng Tước nghe không rõ.
Cô giáo Ngô vội vàng kéo cánh tay cô, Bùi Hướng Tước mới hiểu ra, đem câu nói đã tập nói rất lâu trong đầu nói ra: "Chào cô Trương, em tên là Bùi Hướng Tước."
Cô giáo Vương có chút nghi hoặc. Cô giáo Ngô nhỏ giọng giải thích: "Đứa trẻ này phương diện ngôn ngữ có phần thiếu sót, năng lực khác đều ổn, hy vọng cô có thể chiếu cố em nó hơn."
Bùi Hướng Tước chân tay luống cuống đứng một bên.
Đột nhiên có người đi vào phòng, chiều cao ngang tầm Bùi Hướng Tước, mặc quần áo đồng phục, tóc ôm lấy ót, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra lông mi thật dàu, không nói tiếng nào, trong tay cầm một xấp bài tập.
Cậu ta không thấy hai người đứng bên cạnh, đem chồng bào để lên bàn giáo viên.
Cô giáo Vương nhíu mày, nhịn không được căn dặn: "Chuyện này không thể truyên ra ngoài."
Đặc biệt chỉ việc cậu ta vừa nghe về chuyện của Bùi Hướng Tước.
Người kia "Vâng" một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Cô giáo trông có vẻ nghiêm khắc nhưng đối xử với học trò của mình lại rất quan tâm chú ý, lần này cũng là như vậy, cẩn thận hỏi han về bệnh tình của Bùi Hướng Tước.
Tiếng chuông vào học vang lên, tiếp theo là giờ toán của giáo viên chủ nhiệm, đúng lúc có thể đưa Bùi Hướng Tước vào lớp giới thiệu. Cô đứng trên bục giảng giới thiệu Bùi Hướng Tước với toàn bộ học sinh trong lớp mà không giống như bình thường để cậu tự giới thiệu.
Mấy chục ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Bùi Hướng Tước, ồn ào một trận.
Cô giáo Vương nhìn một vòng quanh lớp, sắp xếp lại một lượt, cuối cùng cùng để trống vị trí gần cửa sổ cho Bùi Hướng Tước, nói: "Em ngồi cạnh An Tri Châu đi."
Bùi Hướng Tước mờ mịt nhìn xung quanh, ánh mắt mơ hồ, lại có chút đáng thương, nghĩ đến bệnh tình của cậu, cô Vương trong lòng thở dài. Cô bước xuống bục giảng, tự mình đưa Bùi Hướng Tước đến chỗ ngồi.
Ngồi bên cạnh là bạn học vừa nãy có mặt ở văn phòng, lúc này đến gần mới thấy bộ dáng rất thanh tú, chỉ là sắc mặt lạnh lùng, thái độ xa cách, không để ý đến Bùi Hướng Tước.
Giới thiệu xong bạn học mới, tiết học rốt cuộc cũng bắt đầu.
Bùi Hướng Tước lén nhìn sườn mặt An Tri Châu hồi lâu, cuối cùng vẫn là từ bỏ ý định giao lưu cùng bạn mới, nghiêm túc nghe giảng.
Nói là nghe, chẳng bằng nói là nhìn, Bùi Hướng Tước một chữ cũng không nghe được, chỉ dựa theo nội dung viết trên bảng để học bài, cũng không biết có thể học được hay không.
Lúc hết tiết, cô giáo bước ra khỏi phòng học, mấy bạn học hoạt bát sáng sủa liền chạy đến chỗ Bùi Hướng Tước, vô cùng hiếu kì đối với bạn học mới đến, náo loạn hỏi Bùi Hướng Tước từ đâu đến, tại sao lại chuyển đến lúc này.
Bùi Hướng Tước bị vây trong đám người thì vô cùng căng thăng, cậu biết mình nên nói chút gì đó để giao lưu kết bạn nhưng trong lòng cậu lại không nghĩ được gì, miệng mấp máy nói không ra lời, tai cũng không nghe ra người ta nói gì hết.
Ngay lúc mọi người mất kiên nhẫn vì cậu không chịu trả lời, thì bên cạnh lại truyền đến tiếng nói.
An Tri Châu đặt bút xuống, lạnh nhạt nói: "Các cậu ồn như thế ảnh hưởng đến tớ làm bài."
Tính tình cậu ta không tốt, đối với người khác lạnh lùng xa cách cả lớp đều biết, cho dù thành tốt dáng vóc cũng ổn nhưng không ai chịu làm bạn với cậu ta, ngược lại cũng không nói lại người như thế.
Mọi người vây quanh đều ngẩn ra, một nữ sinh "Hứ" một tiếng, lẩm bẩm "Ai thèm quan tâm?" rồi kéo bạn bè mình trở về chỗ ngồi. Những người còn lại cũng giải tán, xung quanh yên tĩnh đi không ít.
Nhưng An Tri Châu lại đóng bút bào, nhét vào trong cặp sách.
Bùi Hướng Tước nghĩ thần, xong rồi chẳng lẽ mới ngày đầu tiên đã cùng bạn học xa cách thế sao.
Thấy bên kia không có động tĩnh gì, An Tri Chấu có chút mất kiên nhẫn, mặt nhăn lại, lấy bút ra, viết lên giấy: "Ngồi sang bên này."
Bùi Hướng Tước bừng tỉnh đại ngộ, luống cuống thu xếp đồ dạc rồi chuyển chỗ với bạn cùng bàn.
Đợi đến lúc vào tiết, giáo viên vẫn chưa tớ, An Tri Châu cúi đầu, một tờ giấy được đẩy đến trước mặt, trên giấy viết: "Chào cậu, tớ tên Bùi Hướng Tước, còn cậu?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...