10.
Khi tôi đang thu dọn hành lý, Trần Tri Huyền đứng ở cửa, nắm chặt tay thành nắm đấm, trong mắt tràn đầy sự bàng hoàng và kinh ngạc.
"Phải nhìn vào tôi để giảm nỗi nhớ nhung đối với cô ấy, anh làm điều này, có thấy buồn không?"
Tôi chọn những thương hiệu cao cấp nhất, sang trọng nhất trong tủ rồi đóng gói vào vali.
Tôi đã chọn ra hơn mười chiếc lắc tay vàng, vài chiếc nhẫn nữa, cả lọ hoa và giá vẽ mà anh ấy đã mua cho tôi nữa.
Khi đến với Trần Tri Huyền, tôi chỉ là một sinh viên đại học và hoàn toàn không có gì trong tay.
Khi rời đi, tôi mang theo mười ba thùng đồ.
Anh vận chuyển đồ còn phải than với tôi vì số lượng đồ quá lớn.
"Trần Tri Huyền, bây giờ anh có hối hận không? Lâm Nhĩ Hạ và tôi đến từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Tôi tham lam và tầm thường.”
“Đáng lẽ anh nên cân nhắc đến sự khác nhau của hai chúng tôi ngay từ đầu, chắc chắn cô ấy sẽ không cam tâm trở thành một chú chim hoàng yến yêu tiền của anh như tôi đâu!”
Tôi thật thấp hèn. Vì không có được tình yêu của Trần Tri Huyền nên tôi lợi dụng cảm giác tội lỗi của anh ấy để kiếm tiền.
"Chụt…"
Một nụ hôn ướt át rơi xuống trán tôi.
Sau đó là lời trìu mến của anh ấy:
"Yêu Yêu...."
Tôi tức giận dẫm mạnh vào chân anh ấy, khiến mũi giày da mới của bị móp luôn.
"Thế giới này rộng lớn lắm hy vọng tôi sẽ không bao giờ phải gặp lại anh!"
Trần Tri Huyền suýt xoa đau đớn.
Và tôi, đã bỏ đi cùng với mười ba cái thùng của mình.
Trước khi rời đi, tôi ngoảnh lại lần cuối.
Căn biệt thự đó thật lộng lẫy và tinh tế, nhưng nó lại là nhà t/ù đã kìm hãm sự tự do của tôi.
Anh ấy đứng nhìn tôi ở cửa.
Ánh hoàng hôn vàng đỏ chiếu lên mặt anh, phủ lên anh một lớp ánh sáng vàng.
Cho dù anh ấy dùng tôi làm vật thay thế nhưng dù nói gì đi nữa, tôi cũng phải thừa nhận Trần Tri Huyền là một hình mẫu bạn trai vừa đẹp trai vừa có phẩm chất tốt.
11.
Sau khi rời khỏi Trần Tri Huyền, tôi thuê cho mình một ngôi nhà mới và trang trí nó theo mong muốn của bản thân và cũng để chào đón tương lai, hy vọng những điều tốt đẹp sẽ tới.
Tôi đã xóa tất cả các cách thức liên lạc với Trần Tri Huyền.
Không quan tâm tới quá khứ đau thương nữa bây giờ tôi đã sẵn sàng chào đón những điều mới, hướng tới tương lai của mình và con.
Mọi thứ dường như đang đi theo chiều hướng tốt đẹp.
Cho đến một đêm mưa lớn, sét đánh làm đứt mạch điện, toàn bộ chung cư rơi vào tình trạng mất điện, bên ngoài hành lang là những âm thanh hỗn loạn, ồn ào người qua lại.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||
Bóng tối bất ngờ làm tôi sợ hãi.
Tôi cố gắng hết sức nhưng cơ thể vẫn không thể kiềm chế được mà run rẩy.
Mẹ tôi qua đời vào một đêm giông bão y như vậy.
Chất lỏng màu đỏ tươi là màu sáng duy nhất trong đêm tối, vừa quyến rũ vừa đáng sợ.
Sau đó, bóng tối trở thành cái bóng ám ảnh không thể vượt qua đối với tôi.
Dù có đi ngủ tôi cũng phải bật đèn.
Tôi lục lọi khắp phòng tìm thứ gì đó có thể soi sáng.
Khi con người gặp khó khăn, họ luôn trở nên nhạy cảm vô cùng và rất dễ bị tổn thương.
Lúc này, tôi không khỏi nghĩ đến Trần Tri Huyền.
Anh biết tôi sợ bóng tối nên khi chúng tôi còn ở bên nhau, anh sẽ chờ tôi ngủ trước rồi mới vào giấc.
Anh ấy đã giúp tôi vượt qua nỗi sợ từng chút một.
Khi ở cùng anh, tôi sẽ không bật đèn và dường như ngủ rất yên bình.
Bây giờ nghĩ lại, không phải là tôi vượt qua được nỗi sợ bóng tối, mà đó là thói quen dựa dẫm vào Trần Tri Huyền.
Sau khi rời xa anh, di chứng lập tức xuất hiện.
Loại phụ thuộc này thực sự đáng sợ.
Tôi tranh thủ những phút cuối cùng trước khi điện thoại sập nguồn và di chuyển vào góc tường.
Chỉ khi rúc vào một góc tôi mới cảm thấy an toàn hơn một chút.
Dù vậy, não bộ vẫn nhớ lại những hình ảnh kinh hoàng đó một cách không thể kiểm soát.
Tôi buộc mình hít một hơi thật sâu nhưng tầm nhìn của tôi bắt đầu trở nên mờ dần và tôi dần mất đi ý thức.
Trong lúc hỗn loạn, dường như có ai đó đã đột nhập vào.
Mùi hươnh bạc hà quen thuộc bao trùm lấy tôi.
"Yêu Yêu…"
Là Trần Tri Huyền sao…?
Mí mắt của tôi như nặng ngàn cân, dù thế nào đi nữa tôi cũng không thể mở mắt ra được.
Ý thức của tôi mách bảo tôi hãy đẩy người trước mặt ra. Nhưng cơ thể tôi không thể nghe lời lý trí nữa.
Tôi ngã vào vòng tay của người đàn ông đó.
Lâm Yêu Yêu, mày thật vô dụng…
12.
Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi thấy mình đã nằm trên giường trong phòng ngủ.
Trong phòng chỉ có mình tôi, Trần Tri Huyền không ở đây.
Khi bước vào bếp, tôi phát hiện ra có một người đàn ông đang ở trong nhà tôi, là một người rất đẹp trai.
Tôi ngửi lại lần nữa và nhận ra mùi bạc hà quen thuộc từ anh ấy.
Vậy âm thanh “Yêu Yêu” đó chỉ là do tâm lý quá sợ hãi mà nhớ nhung của tôi thôi sao?
Trần Tri Huyền không xuất hiện, nhưng trong tiềm thức, tôi lại mong chờ anh ấy sẽ đến với mình, chẳng lẽ chuyện tối qua chỉ là ảo ảnh sao?
Tôi có chút bối rối, hiện thực và ảo tưởng đan xen vào nhau không thể phân biệt được.
Không khí tràn ngập mùi thơm thoang thoảng.
Anh ấy đang nấu cháo.
Khi nhìn thấy tôi, anh ấy chào tôi với vẻ quen biết:
"Cô tỉnh rồi à?"
Cảnh tượng trước mắt tôi có cảm giác tức thời. Nếu nó xảy ra trong tiểu thuyết thì sẽ rất lãng mạn.
Nhưng tôi có một chút cảnh giác.
"Anh là ai? Tại sao đột nhập vào nhà tôi?"
"Trai đẹp đang ở đây, phản ứng đầu tiên của cô lại là hỏi tôi là ai?"
Thiệu Văn Uyên làm động tác ôm ngực mình và tỏ vẻ buồn bã.
"Còn gì nữa? Đây là nhà của tôi. Nếu anh vào mà không có chìa khóa, tôi có nên hỏi anh là ai không?"
Tôi lợi dụng lúc anh ấy không để ý, dùng cây lau nhà đánh anh ấy bất tỉnh rồi trói lại.
Cháo ấm vào bụng, tôi thấy thật dễ chịu.
Sau khi dọn dẹp xong, tôi bắt đầu thẩm vấn đối phương.
Thiệu Văn Uyên giả vờ tủi thân.
Nói tối qua chỉ là một con búp bê ốm yếu, sao bây giờ vừa tỉnh dậy đã tràn đầy sinh lực như vậy?
Cuối cùng ấy anh ngừng trêu chọc và thành thật thú nhận danh tính của mình.
"Chị gái ơi, tôi bận lâu nấu nướng lâu như vậy, chưa cả kịp thưởng thức thành quả! Không thể đối xử với chủ nhà như vậy được!"
"Kẻ lừa đảo đâu? Người ký hợp đồng với tôi là một cô gái!"
"Đó là em gái của tôi!"
Sợ tôi không tin, Thiệu Văn Uyên vội vàng gọi video cho cô ấy.
Sau một hồi giải thích, hiểu lầm đã được làm sáng tỏ.
"Có lòng tốt mà lại bị coi là lừa đảo! Cô nợ tôi bữa cháo đó!"
Thiệu Văn Uyên đầy bất bình.
“Tối qua là anh à?”
Tôi hơi nghi ngờ.
“Là lỗi của đứa em gái tôi, nó không báo cho tôi biết nhà đã cho thuê, thậm chí còn không nói cho tôi biết chìa khóa đã bị đổi, tôi đã dùng rất nhiều sức mới mở được cửa. Vừa vào nhà đã thấy cô ở trong này."
Anh ấu nghiến răng nghiến lợi khi nói về em gái mình, trông không có vẻ gì là anh ấy đang lừa dối.
“Tôi đã trả tiền thuê căn nhà này rồi.”
Tôi đã nhắc khéo anh ấy.
Bây giờ lại chuyển nhà thì đúng là rắc rối.
Hơn nữa, tôi đã mất rất nhiều thời gian để sắp xếp và không muốn ai làm gián đoạn kế hoạch hiện tại của mình.
May mắn là Thiệu Văn Uyên rất hào phóng và giải quyết vấn đề bằng một cái vẫy tay.
“Không sao đâu, tôi có nhiều nhà mà, cô có thể ở nhà này, không sao cả.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...