“Ở bên ngoài nghe người ta nói tên ma ốm Hoắc gia kia muốn mang một anh chàng tới nhà chúng ta.”
“Không nên ở nơi nguy hiểm như ngoài ban công nói loại chuyện này, có chuyện chúng ta về phòng nghị luận, yến hội người đến người đi bị người nghe được anh chết chắc.”
“Đồ nhát gan, đúng là không thú vị.”
*
Đây là một kim sảnh có thể chứa được một trăm người, tập hợp những nhân sĩ thành công đến từ giới thượng lưu của Nam thành.
Trong phòng khách đang phát bài hát Hongkong cổ điển trữ tình, mọi người quần áo hoa lệ, khóe môi treo lên nụ cười mỉm ưu nhã.
Trong tay giơ ly champagne, yến tiệc linh đình.
“Ông chủ Đào.”
“Ông chủ Trần, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp.”
“Lý tổng, ai, Lý tổng, đã lâu không gặp đã lâu không gặp.”
Một nhóm người trung niên mang theo bạn gái, lôi kéo làm quen, tạo quan hệ, đơn giản mà nói chính là kết bạn, à không, phải gọi là một bữa tiệc nịnh bợ nhân sĩ thượng lưu đổi lấy lợi ích.
Đào Thành Võ dựa vào lan can ngoài ban công, trong miệng thở ra khói thuốc, hai tay ôm vai nhìn vào nhóm người Địa Trung Hải mập mạp to lớn trong phòng khách khịt mũi coi thường.
“Không có rượu táo đặc trưng của mẹ, chỉ có rượu táo của em làm, đây, cho anh uống, cũng biết anh ghét mấy loại dối trá này.”
Cô gái bên cạnh Đào Thành Võ đẩy gã một cái, tay còn lại đưa ly rượu táo.
“Cái này cũng không khác nhiều lắm.” Đào Thành Võ đoạt rượu táo mặt vui cười một ngụm uống cạn.
Rượu táo, khi còn nhỏ mẹ thường xuyên làm cho bọn họ uống, đáng tiếc không còn được uống nữa, chỉ còn rượu của em gái làm.
Lại nói tiếp, bầu trời đêm nay phá lệ xinh đẹp, sao lốm đốm ngoài trời, đẹp hơn nhiều so với phòng khách ngợp trong vàng son.
Đào gia bọn họ hai đời đều làm ngành kinh doanh ẩm thực, đến đời thứ ba cũng đã đủ tiền, nhưng cha của gã vẫn muốn bước vào xã hội thượng lưu, trở thành hào môn, làm một nhà giàu mới nổi không tốt sao?
“Anh, anh, anh xem chiếc xe đang chạy dưới lầu kìa, vừa ngầu vừa đẹp, giá của nó cũng phải mấy ngàn vạn nha.”
“Muốn làm phu nhân hào môn à? Đừng nghĩ, trên xe là một ông chú Địa Trung Hải hơn 50 tuổi.”
“Đẹp, đẹp trai quá.” Cô gái che miệng lại nhảy dựng lên, hai mắt trợn to, một bàn tay chỉ vào người đàn ông trẻ tuổi từ trên xe đi xuống ở bên ngoài cổng lớn.
“Tiểu Võ, tiểu Chanh, đừng chơi ngoài ban công mãi, lại đây.” Lúc này trong phòng khách truyền đến một âm thanh giận dữ.
“Cha gọi chúng ta kìa, đi một chút, cổ động diễn trò đi.” Cô gái thu hồi ánh mắt lưu luyến, đẩy anh trai đi vào phòng khách.
Vừa lúc bọn họ đang bị lão cha ép buộc cùng những ông chú khách sáo, ngoài cửa liền truyền đến một trận xôn xao.
Nam nhân một thân tây trang màu đen tiêu chuẩn, mắt phải đeo một cái tròng kính bạc, xích bạc rủ xuống trên vai.
Như một công tử tuấn mỹ ưu nhã thế kỷ trước, độc nhất vô nhị.
Mà tay hắn đang đẩy xe lăn, trên ghế ngồi một vị thiếu niên thật xinh đẹp đáng yêu.
Hai người ăn ý đến kỳ lạ, mang tới từng tiếng hô kinh ngạc.
“Hoắc gia.”
“Hôm nay nhà tôi quả thật là bồng tất sinh huy (*), mời được Hoắc gia đến.” Đào Thành Đức khuôn mặt đỏ bừng đi về phía Hoắc Lệ, hắn không chú ý tới người trên xe lăn, bởi vì khoảnh khắc cặp mắt kia nhìn đến Hoắc Lệ, trong mắt liền chỉ còn hắn.
(*) Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh…
“Đào thúc thúc, đã lâu không gặp.”
Hoắc Lệ nâng mắt kính, mỉm cười nói.
“Ba ba đã lâu không gặp.”
Ở phút chốc Hoắc Lệ lên tiếng, thiếu niên trên xe lăn cũng nói một tiếng, Đào Thành Đức lúc này mới chú ý tới …
Đào… Đào Thất!
Khuôn mặt gia của Đào Thành Đức cứng đờ, đôi mắt kinh ngạc, hai tay phát run.
Đào Thành Võ đứng ở nơi xa hai mắt như toé lửa, nắm chặt nắm tay muốn đi lên đánh nhau, tiểu bụi đời Đào Thất còn dám trở về!
“Anh đừng xúc động đừng xúc động, đó là Hoắc gia.” Em gái gã kéo gã lại.
“Tiểu bụi đời, dám trở về, lần này tao phải giết chết nó.”
Giọng nói truyền tới bên này, Hoắc Lệ liếc liếc mắt nhìn Đào Thành Võ, chân đang nâng lên của gã cứng đờ, kia, ánh mắt kia của Hoắc gia như một con dã thú.
Muốn giết gã sao.
“Ha ha, Thất Thất à con đã đi đâu, tại sao chân lại biến thành như vậy.”
“Cảm ơn Hoắc gia giúp tìm con trai tôi về.”
“Khách sáo rồi.” Hoắc Lệ mỉm cười, ý cười lại không chạm nơi đáy mắt, Đào Thành Đức có thể nhận ra rõ ràng tâm tình vị này không tốt lắm, tựa hồ đối với ông rất có thành kiến.
Tác giả có lời muốn nói: Gió lạnh thổi qua…
――——————-
Ghi chép của Hoắc Lệ:
Ngày 20/12 đi xem kiểu dáng của lò sưởi trong tường, cùng cái của Đào gia không khác nhau lắm, nhân viên bán hàng nói lò sưởi trong tường có thể đặt thân thể một người trưởng thành vào ( mỉm cười)
Nhưng tôi cần phải tìm cách làm thế nào để khai hỏa, làm sao để thiêu người không chết.
Có muốn cắt một chút hành lá, tưới dầu lên không?
Để tôi tìm xem, để tôi tìm xem, đừng nghĩ chạy trốn ( mỉm cười)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...