Đào Thất nghĩ đến đó trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn, biểu tình này nếu Dĩ Đông thấy được không chừng sẽ kinh ngạc vạn lần, bởi vì biểu tình này giống Hoắc Lệ tới ba phần, giống bộ dáng Hoắc Lệ khi đối phó với đối thủ.
“Dĩ Đông là kẻ phản bội bán đứng Hoắc Lệ, chết không hết tội.”
Nói xong hừ lạnh một tiếng, đời trước tra được việc Dĩ Đông bán đứng hành tung Hoắc Lệ, chuyện Hoắc gia chết cũng có một tay của gã trong đó.
Đời trước Đào Thất không biết Dĩ Đông bị Hoắc Lệ đuổi đi khi nào, đời này chỉ có thể chọc giận gã, khiến gã lộ ra dấu vết sớm hơn.
Để gã làm người chăm vườn, ha.
Ở trước mặt gã tốt với Hoắc Lệ, ha.
Khiến gã không đến được phòng đấu giá, ha.
Thậm chí, Đào Thất còn chờ Dĩ Đông dùng thủ đoạn đối phó với cậu, không nghĩ tới, thế mà lại có hai người lạ tìm tới trước muốn bắt cậu đi.
Quả thực là thủ đoạn thấp kém làm người ta chết cười, nếu không phải học được một nửa thủ đoạn của Hoắc Lệ, Đào Thất chắc chắn sẽ hoài nghi việc gã là người được Hoắc Lệ đào tạo, làm việc thật là không đáng tin.
Hay là gã chỉ biết ở bên ngoài giết người, làm một con rối gỗ giật dây.
“Gã ngu xuẩn như vậy, không có người đứng sau màn bày mưu tính kế cho gã đối phó Hoắc Lệ, mình không tin.” Đào Thất nhíu chặt mày, cười ra tiếng.
“Dù sao vẫn vẫn phải bắt cả đám tiểu nhân bỉ ổi này.”
Đào Thất quay về nằm xuống giường đắp chăn lên, giơ tay sờ sờ trán, trong lòng ấm áp, trịnh trọng nói: “Anh yên tâm, lần này em sẽ đi trước anh một bước, dọn dẹp những kẻ gây bất lợi cho anh.”
Định đi tới nơi bác sĩ Mã Môn tìm hiểu bệnh tình của Hoắc Lệ, mà không có cơ hội đi. Đôi mắt Đào Thất đảo không ngừng, vắt óc nghĩ cách.
“Làm cách nào có thể đưa bác sĩ Mã Môn tới cửa, hoặc là khiến Hoắc Lệ chủ động dẫn mình đến bến tàu đánh cá, hình như Nhị Mao ở bến tàu đánh cá thì phải.”
“Mà làm sao để Nhị Mao tới tìm mình, Nhị Mao không biết mình ở Hoắc gia.” Hơn nữa cậu mà muốn ra ngoài, Hoắc Lệ nhất định không cho.
Đào Thất nghĩ nghĩ, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Một đêm say giấc.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Lệ nhẹ nhàng gọi cậu tỉnh dậy.
“A… Hoắc gia.”
“Hoắc gia, em nằm mơ.”
Đào Thất còn buồn ngủ, xoa xoa đôi mắt, dang tay ra để Hoắc Lệ ôm một cái.
“Là Hoắc gia còn sống.” Hoắc Lệ đỡ Đào Thất lên ôm vào lòng ngực, tay Đào Thất ôm hông Hoắc Lệ ngẩng đầu cọ cọ mặt hắn.
Hành động của động vật nhỏ khiến trong lòng Hoắc Lệ giật mình.
Hoắc Lệ nâng tay lên sờ sờ cái đầu nhỏ Đào Thất, “Đương nhiên là sống.”
“Hoắc gia, sau này anh đừng đến bến tàu đánh cá được không?” Tiếng nói Đào Thất mềm mại lộ ra sự cầu xin, còn có chút bi thương.
“Vì sao?”
Bến tàu là nơi xuất khẩu thương mại lớn nhất ở Nam thành, Một lượng lớn hàng hóa được nhập khẩu và xuất khẩu từ bến tàu, việc làm ăn của Hoắc gia cũng không ngoại lệ.
“Em mơ thấy, em mơ thấy anh ở bến tàu bị rất nhiều người mai phục, sau đó bị bắn vào ngực. một tháng không về nhà, để em một mình lẻ loi ở Hoắc gia. Sau đó, sau đó khi anh quay về, thân thể trở nên rất suy yếu, tiếp theo thì chết.” Đào Thất nói xong vùi đầu vào ngực đối phương, dùng sức ôm chặt hơn nữa. Lần đầu tiên Hoắc Lệ cảm thấy sức lực đối phương thì ra lớn như vậy.
“Em sợ……”
Mặc kệ là sợ thật hay sợ giả, Hoắc Lệ chỉ cảm thấy người trong ngực dường như run rẩy cả người, giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Cuối cùng, Hoắc Lệ cảm thấy trước ngực ướt một mảnh.
Cảm giác còn lạnh hơn gió rét thổi vào mùa đông, lạnh hơn cả nước biển, muốn thấm sâu vào xương. Đáng sợ hơn cơn ác mộng kinh hoàng lúc nửa đêm, làm cho người ta càng lo lắng, níu kéo trái tim hắn đau đớn vô cùng.
Đứa nhỏ chỉ vì một giấc mộng hư vô mà khóc đến như thế, sau này nên để ý cậu nhiều hơn…
Toàn tâm toàn ý quan tâm hắn, thật khiến người ta đau lòng.
Hoắc Lệ nói: “Bến tàu rất an toàn, có nhiều người trông chừng.”
Đào Thất không trả lời, chỉ là ôm chặt hơn nữa, siết Hoắc Lệ đến mức không thở nổi.
“Anh đưa Thất Thất đi xem được không? Nơi đó rất an toàn.”
Một lúc sau, một giọng nói rầu rĩ phát ra, “Được.”
“Thất Thất giỏi quá, có giấc mơ của Thất Thất anh nhất định sẽ càng thêm canh phòng nghiêm ngặt, Thất Thất chính là một tiểu thần phòng thủ.”
Trong lòng ngực truyền ra tiếng cười, Hoắc Lệ cũng cười theo.
“Hoắc gia là quỷ nịnh bợ.” Đào Thất ngẩng đầu, nước mắt trên mặt khiến cậu trông càng đáng thương hơn, như bông hồng sáng sớm vừa trải qua mưa sương, kiều diễm ướt át.
Đào Thất cảm thấy trong lòng như có con thỏ nhảy nhót, đôi mắt rụt rè bất an nhìn Hoắc Lệ, sau khi nói ra những lời vừa rồi nội tâm cậu vẫn rất sợ hãi, bởi vì hai đời cộng lại, đây là lần đầu tiên cậu mang theo ý xấu đùa giỡn Hoắc Lệ.
Đợi một hồi lâu, cậu nghĩ rằng Hoắc Lệ tức giận.
Hoắc Lệ lúc này mới nói: “Là anh.”
Câu nói này dường như mang đến cho Đào Thất sự trấn an to lớn, làm lòng cậu yên ổn xuống, mặt mày hớn hở.
Trấn an Đào Thất không cần phải thận trọng, không cần phải sợ hãi, ủng hộ cậu muốn làm gì thì làm, cho phép cậu to gan hơn một chút.
Ủng hộ cậu, mặc kệ cậu nói cái gì Hoắc Lệ cũng sẽ không tức giận.
Ủng hộ cậu… Hoắc Lệ thật sự rất rất cưng chiều cậu, cưng đến có thể leo lên đầu hắn làm mưa làm gió.
Trong mắt Hoắc Lệ ẩn ẩn có chút ý cười, mặt Đào Thất đỏ ửng, mất tự nhiên đâm đầu vào lồng ngực hắn.
Rất xấu hổ, Hoắc Lệ cố ý làm cậu lo lắng. Nhưng dù sao cũng phải nói, được ra bến tàu rồi.
Ăn xong bữa sáng, Hoắc Lệ mang theo Đào Thất ra cửa đến bến tàu đánh cá, vệ sĩ chỉ nhìn thấy một bóng lưng xinh đẹp từ trong phòng khách đi ra, chưa tới nháy mắt đã bị Hoắc Lệ chặn lại.
Vệ sĩ kinh hoảng vội vàng cúi đầu, chán sống à, người của Hoắc gia mà cũng dám nhìn.
Chiếc xe màu đen chạy thẳng hướng bến tàu đánh cá, phong cảnh trên đường thoảng qua như mây khói, Đào Thất mặc âu phục nhỏ màu đen, màu da trắng nõn trong suốt, lớn lên rất xinh đẹp, khiến mỗi người nhìn vào đều muốn che chở trong lòng.
Chỗ ngồi bên cạnh cậu là một cây nạng màu vàng tinh tế.
Lái xe là Hoắc Lệ, Hoắc Lệ cũng mặc bộ âu phục đen tương tự, vẻ mặt nghiêm túc, mắt nhìn phía trước.
Đào Thất không quấy rầy đối phương, cậu biết khi đối phương lái xe sẽ không nói lời nào, hơn nữa rất nghiêm túc, tựa như một sĩ quan quân đội, vô cùng nghiêm túc.
Nhưng nghĩ như vậy, Đào Thất vẫn nhịn không được trộm liếc mắt nhìn Hoắc Lệ, bộ dáng đối phương thật sự quá đẹp trai. Ngày thường cậu chỉ thấy Hoắc Lệ dịu dàng, Hoắc Lệ nghiêm túc giống như vậy rất ít thấy.
Trên mặt Đào Thất đỏ bừng, trái tim nhỏ nhảy lên “Thịch thịch thịch”, may mắn tiếng lái xe rất lớn, bằng không nhất định Hoắc Lệ nghe được.
Khóe miệng Hoắc Lệ cong thành nụ cười, nhưng lại không nói gì, mà chỉ hết sức chuyên chú lái xe.
Chốc lát sau, tiếng đinh tai nhức óc kéo dỡ hàng kim loại nặng truyền tới, như đều đang nói với người rằng đã đến bến tàu đánh cá.
“Thất thất, tới rồi.”
Người đàn ông mắt sắc thoáng liếc thấy chiếc xe màu đen trên bãi đất bằng, lập tức rống to.
“Hoắc gia tới!”
“Đù ——”
“Các anh em lên tinh thần ngay, đừng để Hoắc gia thất vọng!”
Một đám đàn ông eo hùm lưng gấu, cầm khăn lông màu trắng xoa xoa mồ hôi trên trán, khiêng hàng hóa dày nặng trên vai.
Trên mặt mỗi người tràn đầy vẻ lao động hạnh phúc, thấy Hoắc Lệ ôm một cậu bé xinh đẹp từ trong xe ra, đôi mắt càng sáng hơn.
“Thật là một cậu bé xinh đẹp ——”
“Đẹp quá ——”
“Nhìn đẹp ghê, so với bé gái nhà tao còn đẹp hơn.”
Họ là một đám lão già thô lỗ, tuy không có trình độ văn hóa, cũng không thể nói ra những lời khen ngợi tốt đẹp, nhưng họ dùng những cảm xúc trực quan nhất của mình, lời chất phác nhất nói ra sự khinh diễm trong lòng.
“Giống thiên sứ của thượng đế đi lạc xuống nhân gian!” Một giọng nam trẻ tuổi kinh ngạc nói, những lời này khẳng định là xem trong truyện cổ tích, mấy người đàn ông cao lớn khác nghe thấy sôi nổi học theo, kêu thiên sứ thiên sứ.
Bến tàu lập tức náo nhiệt lên, rộn ràng nhốn nháo, nhưng bọn họ lại không quên việc rên tay, càng ra sức làm hơn!
Không thể để Hoắc gia và thiên sứ xinh đẹp kia chê cười!
“Ha ha ha, bọn họ đáng yêu quá.” Đào Thất dựa vào xe, từ trên bãi đất nhìn xuống phía dưới, biểu tình người phía dưới nhìn vui ghê, thấy cậu mà như thấy quỷ.
Gió biển chầm chậm, những con hải âu bay lượn trên đỉnh buồm, đám người vất vả cần cù lao động, giống như bức tranh thuỷ mặc còn sót lại sau lịch sử dài đằng đẵng.
“Thật tốt.” Đào Thất nhắm mắt lại, ngửi gió biển, trong lòng một mảnh điềm tĩnh, bên cạnh cậu là Hoắc Lệ đang sống sờ sờ.
Năm tháng lặng lẽ, cũng chỉ cầu như vậy.
“Có phải rất bình yên không?” Hoắc Lệ hỏi.
Đào Thất trả lời: “Vâng.”
“Chúng ta qua chỗ khác đi dạo đi.” Mùi hải sản và dầu động cơ rất nồng, Hoắc Lệ thực sự không muốn những hương vị này làm bẩn mũi Đào Thất.
“Dạ!” Đào Thất vui vẻ mở to mắt, còn tưởng rằng bọn họ phải đi về. Hoắc Lệ tốt quá!
Hoắc Lệ kêu Đào Thất lên xe, Đào Thất do dự, cậu muốn hóng gió ở bên ngoài, Hoắc Lệ thấy vậy bất đắc dĩ đóng cửa xe, đỡ Đào Thất đi từng bước một.
Bên kia bến tàu chính là một bãi cỏ, họ đi dọc theo bãi cỏ.
Phía sau là biển, phía trước là bãi cỏ, cũng là làng chài, ở đằng trước nữa là con đường lớn.
Làn gió nhẹ nhàng thổi trên bãi cỏ, kèm theo hương thơm ngọt ngào xông vào mũi. Đào Thất nhấc cây nạng, tay còn lại được Hoắc Lệ đỡ, đi trên con đường đá nhỏ.
Người ven đường nhìn tổ hợp của họ, đáy mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Ở phía trước có một quán trà nhỏ!” Đào Thất chỉ vào một ngôi nhà trước mặt.
Hoắc Lệ nhìn theo ngón tay cậu, đôi mắt đen nhánh phức tạp, đây đâu phải quán trà, là phòng khám tư.
Trước nhà treo một tấm vải bố lớn bị nước trà bắn vào, có một hàng rào xanh bao quanh, nếu có người đi qua trước cửa, nhất định còn phát hiện trên cửa cũng treo một tấm vải lớn.
【 Đi thẳng 500 mét, có một quán trà gọi là trà ngon, trà của chúng tôi có thể làm đẹp và tốt cho sức khỏe, hơn nữa rất rẻ 】
“Đúng lúc em đang khát, chúng ta qua đó đi.” Đào Thất ngẩng đầu, cặp mắt sáng lấp lánh chờ mong nhìn hắn.
“Được.” Yết hầu Hoắc Lệ trượt lên xuống, cúi đầu ấm áp nói, nhưng trong mắt lại có chút lạnh lẽo.
Cái đồ Mã Môn tham tiền này!
Đào Thất hơi tò mò, cậu xốc lên tấm vải treo ở trên cửa, gõ gõ.
Lúc này cậu mới phát hiện không riêng gì trên cửa, trên tường còn dán các tấm vải quảng cáo, người này mất trí à, biến nhà của mình trở thành một cái lồng quảng cáo.
“Đến đây đến đây, xem bệnh mua thuốc hay là làm ——” cạch.
Khoảnh khắc Mã Môn mở cửa ra, kinh ngạc đến nỗi cằm sắp rơi, Hoắc Lệ!
“Bệnh của ngài tái phát à?” Dưới tình thế cấp bách, nói không lựa lời.
Chạm vào đôi mắt âm lãnh của Hoắc Lệ, Mã Môn run rẩy môi, lúc này mới chú ý tới có một cậu bé xinh đẹp đứng bên cạnh hắn.
“Thì ra là phòng khám tư, xin lỗi nha tôi tưởng là quán trà.” Đào Thất nhìn các thiết bị chữa bệnh ở bên trong, trên mặt hiện ra hối hận, cúi đầu xin lỗi Mã Môn.
“Ha ha ha ha ——” Trái tim Mã Môn kinh hoàng, xong đời. Một tháng nay Hoắc Lệ không tới tìm ông, ông còn cho rằng Hoắc Lệ chắc sẽ không tới tìm ông nữa, nên nhận một vài quảng cáo nhỏ kiếm tiền.
Không nghĩ mới hai ngày, đã bị bắt được.
“Xin lỗi vì làm ngài hiểu lầm, ngài đừng tự trách mình.” Mã Môn lấy lại tinh thần, lập tức ôn nhu nói với Đào Thất.
“Phía trước 500 mét có một quán trà, nếu không ngại thì báo tên của tôi, chủ quán sẽ ưu đãi cho ngài, tôi là Mã Môn.” Mã Môn chỉ về đằng trước, hòa ái trong ánh mắt và thần thánh chói lọi trên người làm Đào Thất nghi ngờ ông với người vừa rồi là một sao?
“Chân em vừa vặn đang trong thời gian bình phục, để ông ấy kiểm tra chút nha.” Đào Thất quay đầu nói với Hoắc Lệ.
Mã Môn vừa nghe, trái tim chợt hạ xuống cực nhanh, cả người lạnh lẽo, nếu Hoắc Lệ tiến vào, ngay cả ông chủ cũng không cứu được tính mạng của ông.
Có lẽ kinh hoảng trong mắt Mã Môn quá mức rõ ràng, Hoắc Lệ trầm mặc nửa ngày liền đáp ứng Đào Thất.
“Hai vị khách nhân tôn kính, xin lỗi vì mang đến cho ngài trải nghiệm không tốt, xin tha thứ hành động bất đắc dĩ của tôi, hôm nay phòng khám không mở cửa.” Mã Môn thấy Hoắc Lệ không định tỏ ra quen biết ông, thuận thế giả bộ làm người xa lạ, xua đuổi bọn họ.
“À vậy thôi.” Đào Thất mất mát nhìn chân mình.
“Ma quỷ không thể đánh cắp sức khỏe của cậu, bệnh tật sẽ rời khỏi vĩnh viễn không trở lại.” Giọng nói già nua của Mã Môn vang lên, tràn đầy hiền từ và yêu mến, như như ánh sáng của thần thánh chiếu rọi khắp nơi.
“Cậu bé, chân cậu sẽ tốt lên thôi, xin đừng lo lắng.”
“Cảm ơn ngài chúc phúc.” Đào Thất giương lên khuôn mặt tươi cười ấm áp với đối phương.
Đào Thất kéo kéo ống tay áo Hoắc Lệ, muốn đi, đúng lúc này trong cửa chui ra một cái đầu.
……
Trái tim Mã Môn dâng tới cổ họng, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh muốn nhét cái đầu kia trở về, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Bước chân Đào Thất ngừng lại.
Hoắc Lệ nheo đôi mắt.
Không khí xấu hổ, thẳng đến khi Đào Thất thốt ra một câu, Nhị Mao?
Gió nhẹ nhẹ nhàng thổi lên, tấm vải trên tường ma sát tạo ra tiếng chói tai, lần đầu tiên Mã Môn cảm thấy, tấm vải chết tiệt thật chướng mắt.
“Quả đào sao cậu ở đây vậy ~”
Nhị Mao như đạn pháo vọt ra ôm Đào Thất, một bàn tay giơ ra ngăn cản hắn, Nhị Mao nhíu mày khó chịu nhìn Hoắc Lệ.
“Tôi đang đi dạo, cậu bị bệnh sao?” Đào Thất cảm thấy mình để sót manh mối gì đó.
Nhị Mao nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, tìm câu từ hoàn hảo: “Tôi đến thăm ông ấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...