Đào Thất nằm trên chiếc giường trắng như tuyết, như đóa hoa yếu ớt gập lại liền gãy, lông mi cong vểnh, bên trên còn dính nước mắt.
Môi mỏng đỏ tươi mở ra đóng lại, chọc người yêu thích muốn hôn một cái.
Cậu run rẩy giọng nói, kìm nén một ít cảm xúc không thể diễn tả nói rằng: “Hoắc gia, được chưa?”
Hoắc Lệ gỡ xuống miếng băng cuối cùng trên chân Đào Thất, chợt hơi cúi đầu, rất có cảm giác nghi thức hôn bàn chân trần trắng như tuyết của Đào Thất, âm thanh nhẹ nhàng nói: “Tốt rồi.”
Đào Thất nội tâm kinh sợ, ấm áp trên chân quả thực như gây mê cả người cậu, làm cậu không nhịn được đem chân co rụt lại, nhưng lại bị Hoắc Lệ nắm.
Ngón út nộn nộn trắng trắng này, nhìn đáng yêu vô cùng, như từng cái bánh bao nhỏ, khiến người muốn cắn rơi từng miếng.
“Loại chuyện tháo băng vải như vậy, giao cho bác sĩ làm không được sao?”
“Thất Thất, nguyện ý để bác sĩ chạm vào sao? Hay là không tin tôi.”
“Em tin tưởng anh.” Đào Thất đôi mắt ướt nhẹp nhìn Hoắc Lệ, như một động vật nhỏ mờ mịt, như thể nhớ ra điều gì đó, chậm rãi trả lời.
A, Hoắc Lệ hình như không thích có người chạm vào cậu.
Hoắc Lệ cầm khăn lông ướt lau chân cho Đào Thất, lấy ra thuốc mỡ quẹt bôi, “Vậy sau này, chuyện của Thất Thất đều để tôi làm được không?”
“Được…”
“Chân, không cần cột băng vải sao?” Đào Thất hỏi.
“Không cần.”
Vết thương ở chân so với thời hạn dự tính tốt hơn một chút, không tới nửa tháng là có thể tháo băng vải, chẳng lẽ nguyên nhân là thuốc mỡ này.
Nhắc đến, mặt trên thuốc mỡ này rất giống thuốc đặc chế Mã Môn viết, là bác sĩ Mã Môn nghiên cứu?
“Hoắc gia, nếu chân của em nhanh khỏi, em muốn đi ra ngoài một chút có thể không?”
“Bên ngoài rất nguy hiểm nha, bé ngoan Thất Thất ở nhà được không?” Hoắc Lệ vặn ra thêm chút thuốc mỡ, bôi lên khớp xương Đào Thất, cậu đột nhiên không kịp chuẩn bị đau ưm một tiếng.
Hoắc Lệ bất đắc dĩ cười nói: “Xem đi, chân còn chưa khỏe.”
“Vậy, vậy cũng được.” Đào Thất hơi mất mác, không đi tới bến tàu ngư nhân tìm bác sĩ Mã Môn, cậu muốn nhanh chút hiểu rõ bệnh tình Hoắc Lệ, nên làm sao để Hoắc Lệ dẫn cậu ra ngoài.
Hoắc Lệ thấy Đào Thất thất lạc như thế, dừng lại động tác trong tay, đứng dậy ngồi vào đầu giường Đào Thất xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu.
“Chờ chân Thất Thất tốt lên, mang em ra ngoài chơi có được không.”
“Được nha.” cảm xúc thất lạc của cậu chuyển thành vui vẻ nhỏ bé, lưu lại trong nhà cũng được, vậy trước tiên đem toàn bộ những tên bại hoại kia ở Hoắc gia đuổi hết ra ngoài đi.
Ví dụ như, Dĩ Đông.
“Hoắc gia, sân sau có thể trồng hoa hồng không? Trong nhà hơi vắng vẻ.”
“Được, ngày mai sẽ gọi Dĩ Đông đi làm.” Hoắc Lệ không chút suy nghĩ đáp ứng.
Điều này làm nội tâm Đào Thất tuôn ra vui sướng nhỏ, ngọt xì xì.
Tác giả có lời muốn nói:
Đào Thất: Nên có một chút màu sắc ở nhà để gia tăng sức sống, hoa hồng là màu đỏ nhất, hãy chọn nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...