Tiếng chuông vang lên lúc mười một giờ, bật nút lệnh cho một ngày làm việc.
Cửa lớn phòng khách bị mở ra, người dẫn đầu là Dĩ Đông, bên cạnh là David, cùng năm người đằng sau bọn họ.
Năm người động tác nhanh lẹ đi đến chỗ mình làm việc,chuẩn bị bữa trưa, cầm lấy khăn lau đi quét tước vệ sinh.
Hoắc Lệ từ cửa phòng đi ra, hắn đã đổi tây trang màu đen, cả người thoạt nhìn gọn gàng nhanh nhẹn, sấm rền gió cuốn.
David nhìn thấy Hoắc Lệ trên lầu, chủ động đi tới cầu thang chờ đợi, Dĩ Đông cũng đi theo.
“Ông chủ, đã thả ra tin tức gốm sứ cổ tuần sau bán đấu giá, lực lượng cảnh sát cũng sẽ tham gia.”
“Đào gia bên kia thế nào.”
“Hắn đang xoay tiền.”
“Sau này chuyện như vậy không cần thông tri tôi, cậu và Dĩ Đông xử lý là tốt rồi.” Hoắc Lệ mỉm cười nói.
“Dạ!” Âm thanh David mạnh mẽ, cúi người chào.
Dĩ Đông ở bên cạnh cúi đầu liếc mắt, suy nghĩ cũ, nô lệ nhún nhường dễ bảo. Lập tức cầm túi hồ sơ hai tay dâng cho Hoắc Lệ, một câu cũng không nói.
Hoắc Lệ gật đầu, ánh mắt thoả mãn cùng tán thưởng lan tràn toàn bộ trái tim Dĩ Đông, khiến sắc mặt hắn ửng đỏ.
Dĩ Đông lôi kéo David ra cửa, hôm nay bọn họ đưa xong tư liệu còn muốn đi bái phỏng vài người.
Hơn nữa hôm nay là thứ ba, Hoắc gia không cho phép có người, những người giúp việc kia làm xong bữa trưa cùng quét dọn sẽ rời đi.
Thời điểm Dĩ Đông đi tới cửa lớn, dừng lại liếc nhìn căn phòng Đào Thất, tiểu tử này, cậu ta có lý do gì ở lại đây?
Cậu ta chẳng qua là một thằng con rơi bị Đào gia vứt bỏ, đồ vô dụng.
David lôi Dĩ Đông đi.
“Dĩ Đông, cậu biết tại sao Hoắc gia đem Đào Thất lưu lại trong nhà không?”
“Không muốn biết.”
“Tiểu tử này một năm trước đã cứu Hoắc gia.”
Một năm trước… Không phải khi vừa nhậm chức không lâu sao? Dĩ Đông cùng David nhìn nhau nở nụ cười, suy nghĩ về trước kia, con ngươi trồi lên mấy phần ấm áp.
Hoắc gia từng bước một đi đến vị trí hiện tại, khổ cực của hắn làm bọn họ không khỏi cảm động lây.
Nhưng anh em bọn họ rơi vào tài hoa của hắn, trung thành với nhân phẩm của hắn.
Cho nên với người đã cứu Hoắc gia, David liền ôm hảo cảm với đối phương, vì Hoắc Lệ chính là tín ngưỡng của David, là đối tượng hắn có thể bỏ ra cả tính mạng vì lòng trung thành.
“Làm sao cứu vậy, sao tôi không biết.”
“Khi đó cậu ở bên ngoài xử lý kẻ phản bội chạy trốn khỏi Hoắc gia, giết đỏ cả mắt đương nhiên không biết.”
“Được rồi, chuyện của ông chủ chúng ta đừng hỏi đến, lần này đến phòng đấu giá là phải bắt được người kia.” Giọng nói David trầm ổn, ánh mắt nhìn thẳng về trước, cả người nhìn giống như một con Đại hắc cẩu (*), vừa đen vừa ngu xuẩn.
(*) Chó mực lớn =)))
*
Mà ở nơi khác, một ông lão gọi điện thoại
“Chạy tiền đi, Sayda.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...