Chim Hoàng Yến Dám Mổ Tôi


Chim hoàng yến dám "mổ" tôi | Hoan Hỉ An Niên
Editor: Leonidas – chonyenbinhsautatca
Chương 20: Giết người
Tay Thẩm Yến Thanh rất vững.
Lưỡi dao nằm dưới hầu hết anh Báo một xăng ti mét, nửa lưỡi dao lạnh lẽo dán vào vùng da thô ráp ở cổ.

Gã vừa di chuyển thì mũi dao đâm vào một phần, gã cả kinh ra hiệu cho đàn em thả người, hai đàn em đặt Bành Niên dưới đất.
"Giội nước cho y tỉnh." Thẩm Yến Thanh ra hiệu bằng mắt, một người khác bước ra lấy xô đá trên bàn đổ lên đầu Bành Niên.

Bành Niên rùng mình tỉnh lại, mê mang hô hào: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa."
Thẩm Yến Thanh tức giận đá vào bắp chân và bụng y, điều khiển anh Báo từng bước đi về phía cửa, nghiêm nghị nói: "Lại đây mở cửa."
Bành Niên bị tình cảnh trước mắt hù dọa, y run rẩy đi tới mở một kẽ hở để Thẩm Yến Thanh ra ngoài trước lại bị hắn đá khỏi phòng riêng.
Thẩm Yến Thanh không rời đi vội, thuận chân khép cửa bảo Bành Niên đừng tìm người quay lại cứu.

Anh Báo bị hành động của hắn chọc cười, cười khan vài tiếng: "Sinh viên này, mày có biết mình đang động vào ai không? Lần trước có một nhãi ranh ngông cuồng y chang mày, giờ cỏ xanh trên mộ nó còn cao hơn cả tao."
Thẩm Yến Thanh tập trung toàn lực như lúc thi nghệ thuật, sau khi đặt sẵn vô số lần diễn dự bị trong lòng mới chậm rãi nói: "Vậy anh có biết tôi là ai không?"
"Tao mặc kệ mày là ai, thả đại ca của bọn tao ra! Nếu mày quỳ xuống dập trăm cái với bọn tao, sau đó liếm sạch đế giày may ra còn vớt được cái mạng!" Có người trong nhóm bất an, sau khi trao đổi ánh mắt, bọn họ kích động, không cam lòng bị một nhãi ranh não phẳng cao gầy chế trụ.
Nhưng bọn họ bị vẻ bình tĩnh của Thẩm Yến Thanh hù dọa, hắn không vội nới lỏng con dao đang kề trên cổ anh Báo.

Hắn đẩy gã tới đối diện, lấy một cái ví từ trong túi ném lên bàn: "Bên trong cái ví này có khắc một chữ Hán phồn thể, các người mở to mắt chó sẽ nhận ra."

Những người kia nghi ngờ nhặt lên, lật ra đưa cho anh Báo.

Anh Báo soi kỹ ví dưới ánh đèn, quả nhiên có một chữ "Vân" khắc trong đó.

Gã lập tức thay đổi sắc mặt, đặt ví lại bàn, nghi ngờ hỏi: "Mày nhặt cái ví này ở đâu?"
"Nhặt? Đồ mới chất lượng như vậy có giống như thứ bị Vân gia vứt không?" Thẩm Yến Thanh cố gắng dùng giọng điệu của một chú chim hoàng yến được cưng chiều mà kiêu, sử dụng triệt để những lời thoại đã học trong lớp diễn xuất mấy năm qua, "Dao găm lá liễu mới của anh ta còn ở trong phòng ngủ của tôi đấy.

Có muốn tôi quay về lấy cho các người xem không?"
Bách Lê Vân nhờ một bậc thầy nổi tiếng chế tạo vũ khí không phải là việc bí mật nhưng chưa ai nghe nói nó có hình dạng gì.

Khi Thẩm Yến Thanh thản nhiên nói ra, anh Báo đã tin bảy phần nhưng bọn họ là nhân vật lăn lộn nhiều năm trong giới, sẽ không vì một cái tên mà bị Thẩm Yến Thanh hù dọa.

wattleonidasmini
Thẩm Yến Thanh cân nhắc, quyết định thêm một mồi lửa: "Vừa rồi Vân gia đang bàn chuyện với kiểm sát trưởng Lưu ở trên lầu, chẳng biết đã xong chưa.

Nếu không tin tôi sẽ mời anh ta xuống hỏi xem cái ví này ở đâu ra?"
Đàn em bước đến bên cạnh anh Báo thì thầm vài câu, anh Báo không kiên nhẫn xua tay, đá bay chai rượu trên bàn rống to: "Mẹ nó không nói sớm, một lũ ngu xuẩn."
Gã xoay người, biểu tình trên mặt thay đổi cực nhanh, cười rạng rỡ mở hai chai rượu đưa cho Thẩm Yến Thanh một chai, nói: "Lũ lụt trôi miếu Long Vương, chút hiểu lầm này nào phải kinh động tới ngài ấy.

Hãy xem chai rượu này là quà xin lỗi, chuyện tối nay coi như xong."
*Lũ lụt trôi long vương miếu: là một câu nói bỏ lửng, trích từ câu:"Đại thủy trùng liễu Long Vương miếu, tự gia nhân đả tự gia nhân".

Tạm dịch: Lũ lụt lên trôi miếu Long Vương, người nhà mình đánh người nhà mình.

So sánh cho tình cảnh người cùng một nhà, không quen biết nhau mà xảy ra hiểu lầm.
Thẩm Yến Thanh lạnh lùng liếc gã, không chịu nhận rượu gã đưa.

Anh Báo dứt khoát ngẩng đầu uống sạch hai chai rồi đập vỡ chai rượu dưới chân, chắp tay dẫn người của mình ra khỏi phòng.
Khi mọi người đã đi hết, quản lý co ro trong góc bò ra, run rẩy đi đến bên cạnh Thẩm Yến Thanh.

Gã phát hiện toàn thân thanh niên run nhẹ, con dao gọt trái cây bị hắn giữ chặt đang cứa vào lòng bàn tay hắn.

Máu tươi theo mũi dao rơi từng giọt xuống gạch men sứ trắng.
Quản lý sợ hãi hét lên, vội vàng lấy khăn giấy băng vết thương.

Thẩm Yến Thanh xua tay nói không cần, vươn bàn tay dính máu nhặt ví, sải đôi chân dài bước ra khỏi phòng.


Con dao gọt trái cây bị lãng quên trên bàn, giọt máu chảy trên đó trượt xuống lưỡi dao cô đọng thành một đường màu đỏ sẫm.
Bành Niên chưa đi xa, y mua một chiếc mũ đội lên đầu, ngồi xổm bên kia đường đối diện KTV nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Khi nhóm anh Báo ra ngoài, y sợ đến mức trốn trong cửa hàng tiện lợi, thấy bọn họ đi xa mới dám bước ra.

Y loạng choạng chạy vào, sợ Thẩm Yến Thanh sẽ chết nếu mình chậm một bước nhưng y nhìn thấy Thẩm Yến Thanh đầy sát khí bước ra với thứ gì đó trên tay.
Ánh sáng của KTV vốn đã tối, bóng đèn lại chiếu sau lưng Thẩm Yến Thanh, ngũ quan mềm mại phản xạ dưới ánh đèn xanh thành góc cạnh sắc nét, lúc cụp xuống để lộ đôi mắt hẹp dài sâu xa.

Hắn bước rất chậm, gần như kéo cả mặt đất về phía trước, Bành Niên bị dọa lạnh người không dám bước tiếp.
Khi đến gần, khí thế trên người Thẩm Yến Thanh quá mạnh, chỉ lướt nhìn đã làm Bành Niên nói không nên lời.

Đôi môi mỏng khẽ mở: "Đi thôi, không sao rồi."
Suýt chút nữa Bành Niên đã quỳ xuống trước Thẩm Yến Thanh, lúc này mới thấy hắn đang cầm một cái ví, không dám hỏi thêm.

Lúc Thẩm Yến Thanh đi ngang qua thùng rác, hắn không chút do dự ném ví dính màu vào.

Bành Niên nhìn biểu hiện của Thẩm Yến Thanh lần nữa, nhìn hắn như trút được gánh nặng, từ đầu tới vai đều nhẹ nhõm, lắc đầu tiếp tục đi về phía trước.

Bành Niên vội vàng theo sau, rời đi cùng hắn.
Xã hội đen không thể vào trường nhưng bọn họ chặn sinh viên tại cửa hỏi có biết Thẩm Yến Thanh không nhưng không ai chỉ điểm.

Bành Niên biết mình đã gây ra chuyện lớn nên ngày nào cũng cau mày vào phòng nhờ mọi người giúp đỡ tìm cách giải quyết.

Tâm trạng Thẩm Yến Thanh rất thoải mái, chứng mất ngủ hành hạ hắn hơn một tháng nay không cần tới thuốc đã tự khỏi.


Hắn biết anh Báo sẽ điều tra quan hệ của mình với Bách Lê Vân, không khó tìm ra trường hắn đang học sau khi phát hiện gã đã bị lừa.
Nhưng chỉ cần hắn thành thật ở lại trường, dù bên ngoài có mưa to gió lớn thế nào cũng không liên quan đến hắn.
Buổi thi diễn xuất cuối kỳ thành công tốt đẹp, khi Thẩm Yến Thanh đọc to lời thoại, khán giả vỗ tay ầm ầm.

Hắn và nhóm sáng tạo chào cảm ơn ba lần, nữ sinh bên dưới không ngừng hét "Thẩm Yến Thanh".

wpchonyenbinhsautatca
Bành Niên giật tay áo, hạ giọng khen ngợi: "Cậu chính là người được ông trời đuổi theo cho ăn cơm, thiên tài!"
Thẩm Yến Thanh nhìn người đàn ông mặc cảnh phục đứng ở cửa, trực giác kỳ quái nảy sinh trong lòng.

Sau màn chào hỏi, hắn đi ra phía sau sân khấu, chạy khỏi khán phòng nhỏ qua lối thoát hiểm.
Thẩm Yến Thanh chưa kịp đi xa thì chuông điện thoại reo lên, hắn cảnh giác nhìn xung quanh, vừa trả lời điện thoại vừa che loa: "Xin chào?"
"Cậu đang ở đâu? Có mấy chú cảnh sát đang tìm cậu." Bành Niên run giọng như thể đang sợ hãi, "Bọn họ nói cậu đã giết người bằng con dao lần trước.

Cậu mau chạy đi, đừng để bọn họ bắt được."
Trời đổ tuyết khiến con đường dưới chân trở nên trơn trượt, hắn nhất định phải tỉnh táo để không bị ngã, nhanh chóng cúp điện thoại, đội mũ rồi bước nhanh về cổng phía bắc.
*
Thẩm Yến Thanh, một người muốn làm top trong tương lai..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui