Quản lý hội đấu giá rất có ánh mắt, sắp xếp chỗ ngồi cho Lam Dực và Bá Cửu Lục sát nhau để hai anh em có thể tiện bàn bạc.
Lam Dực hỏi thẳng: “Sao em lại tới đây?” Em trai hắn, hắn rõ hơn ai hết, không có lợi thì sẽ không chịu thò mặt ra, thà ở nhà chơi game chứ không muốn làm từ thiện tích đức.
Bá Cửu Lục liếc nhìn Dung Chanh đứng đằng sau Dụ Kiều Nga, ậm ờ: “Em muốn quyên góp anh ạ! Không phải em vừa mới kiếm lời rất nhiều hay sao, cho nên muốn…”
Hắn lắc đầu, cảnh cáo: “Em mê tín từ bao giờ? Đừng có làm phiền cấp dưới của anh.” Hắn chỉ là dùng chổi lông gà dạy dỗ nhưng Dụ Hoàng Yến thì khác, cậu có vẻ chán ghét thằng em trai này lắm. Nếu hai bên xảy ra xung đột, hắn sẽ chọn đứng về phía chim ngoan nhà mình.
Bá đạo tổng tài mới nhú khí thế làm sao so được với anh trai làm tổng tài mười mấy năm, vâng vâng dạ dạ ngay và luôn: “Nếu Dung Chanh không muốn, em tuyệt đối sẽ không ép!” Dung Chanh nếu còn tình cảm với gã thì không có lý do gì để từ chối gã cả.
[…] Bá đạo tổng tài của nó thật là hèn mọn. Đáng lí ra công chính của nó bây giờ đang kế thừa tài sản của Lam Dực, tiền vô như nước, đứng trên đỉnh cao nhân sinh.
Tất cả là tại Dụ Kiều Nga!
“Hắt xì!”
Đứa nào mắng cậu?
Phòng này là phòng kín, hơn mấy cái máy điều hòa đang bật, Dụ Kiều Nga lại mặc ít, nhảy mũi cũng không lạ.
Lam Dực vội khoác thêm áo cho chim nhỏ nhà mình, gọi quản lý tới: “Tăng nhiệt độ lên một chút.”
Cậu nhân cơ hội thả dê, ôm chầm lấy hắn, uốn a uốn éo: “Không cần đâu, như vầy ấm hơn nè-Qa!”
Hắn bế cậu đặt lên đùi của mình, vòng tay ôm trọn cậu thanh niên, vuốt ve sợi tóc: “Đúng là ấm thật.” Cậu có mùi sữa tắm hệt như hắn, nhưng không hiểu sao lại thơm hơn nhiều.
Hai người anh anh em em quấn thành một cục, nhưng không hề có một cử chỉ khiếm nhã nào, chỉ ôm mà thôi, da mặt dày của Dụ Kiều Nga truyền sang cho Lam Dực mất rồi.
Bá Cửu Lục muốn chọc mù hai mắt của mình: “…” Gã vừa thấy cái gì vậy trời? Anh trai anh minh thần võ đang cười với tình nhân cũ của mình?
Đúng vậy, là tình nhân cũ.
Dụ Kiều Nga bây giờ giàu nứt đổ vách, chi ra tiền bồi thường vi phạm hợp đồng như con chim bị mất một sợi lông mà thôi, không đáng kể. Theo cốt truyện Bá Cửu Lục cũng đã đến lúc chấm dứt hợp đồng lao động với cậu, chú tâm theo đuổi tình đầu Dun Bạch. Vì thấy gã quá nghèo, cứ kì kèo mãi, cậu liền đồng cảm mà chi tiền bồi thường giúp.
Dung Chanh rất hâm mộ tình cảm giữa Dụ Kiều Nga và Lam Dực, yêu nhau liền mạnh dạn theo đuổi đến cùng, không màng lời bêu xấu của người khác. Tình yêu công bằng xuất phát từ hai phía là điều mà nằm mơ cậu ta cũng muốn có được từ Bá Cửu Lục.
Có lẽ cậu ta nên nghe lời khuyên của Dụ Kiều Nga, sớm ngày quên đi gã, đi tìm người giống y hệt gã mà yêu…Hình như hơi cấn cấn nhưng mà cậu ta tự hiểu là được.
Dụ Kiều Nga đúng là có xúi bậy Dung Chanh đi tìm thế thân của Bá Cửu Lục mà yêu cho gã cay đải dó, nếm mùi tự vác thiên thạch nện vào chân khi nhìn thụ chính dung dăng dung dẻ với một người có gương mặt giống như đúc mình.
Tưởng tượng thôi đã thấy mắc cười, cậu nên tìm vài người tình nguyện đi phẫu thuật, gương mặt của bá đạo tổng tài chắc rất nhiều anh trai muốn sở hữu ấy.
Để Dung Chanh yêu đương với năm, sáu anh có gương mặt của Bá Cửu Lục, chắc thú vị lắm.
[…] Nghĩ thôi cũng thấy ớn, ai dừng con chim này lại đi!
Hệ thống trông mong vào Lam Dực có thể dừng cái tư tưởng hổ lốn này của con chim kia. Ai có dè, hắn không nói hai lời liền ủng hộ: “Em muốn làm gì, anh đều sẽ duy trì.” Nếu Hoàng Yến làm bậy, hắn sẽ đi theo cậu cùng nhau làm bậy. Nhưng hắn biết chim nhà mình rất ngoan, chuyện thương thiên hại lý, trái pháp luật chưa bao giờ làm.
Có trách thì trách Bá Cửu Lục tự chuốc lấy.
“Hắt xì!” Bá Cửu Lục run cầm cập, chà sát hai tay vào nhau.
Mỗi khi gã lạnh, Dung Chanh sẽ tự biết mà đem áo ấm cho gã, bây giờ thì có cái nịt.
Gã không có khóc đâu, chỉ là có ghèn trong mắt thôi à!
Dung Chanh thấy: “…” Như cún ngốc, khí thế chúa sơn lâm đâu không thấy, chỉ thấy anh ta đang thèm khúc xương.
“Các vị, lần này là món đồ được đúc từ thủy tinh của một nghệ thuật gia sống hơn nửa thế kỷ, một tác phẩm trang trí có ý nghĩa dành cho cặp đôi: Uyên Ương Song Hành! Chỉ cần đặt lên tủ đầu giường, ngày ngủ đêm bay, giúp cho vợ chồng thêm gắn kết!”
“Giá khởi điểm là 3 triệu VNĐ!” Tiếng của người dẫn chương trình thông qua hàng loa lớn vang dội khắp hội trường.
Có không ít các ông lớn đưa theo vợ, tình nhân bầu bạn, đây chính là thời khắc để cho một nửa kia thấy họ trọng tình trọng nghĩa.
“5 triệu!”
“8 triệu!”
“20 triệu.” Bá Cửu Lục cũng giơ bảng đấu giá.
Trong một đám người kêu giá, Dụ Kiều Nga bình tĩnh giơ bảng: “3 tỷ, à không, 5 tỷ.”
Hội trường đang náo nhiệt bổng nhiên như bị ấn tạm ngừng.
“…” Vừa mở miệng đã tăng thêm một hàng đơn vị, không hổ là tình nhân của Lam Dực.
Đằng sau còn những món gì, Dụ Kiều Nga đều ra giá gấp 10 để mua, mua hết không chừa cái nịt gì.
Những người khác từ khiếp sợ chuyển sang chết lặng, cứ khi nào cậu báo giá, cũng có người run tay.
Lam Dực có yêu nhiều thế nào thì cũng sẽ không tiêu tiền như nước tới mức độ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...