Dụ Kiều Nga và Dung Chanh ra vào có đôi, cậu giàu thì Dung Chanh tất nhiên cũng sẽ giàu theo, nhìn hai người là biết có tướng anh em ruột rà. Cậu ta chỉ tách ra lúc đi vệ sinh thì bị vu oan, làm khách khứa không thể không suy nghĩ nhiều.
Có thể là một kịch bản trả thù nhà giàu gì đó.
“Dụ Kiều Nga? Thiếu gia nhà ai vậy?”
“Lại là con rơi con rớt của Dung Kiệt?” Dung Kiệt là bố ruột của Đỏ, Trắng, Hồng và Chanh.
“Đẹp hơn Bạch thiếu gia nhiều.”
“Người này tôi biết!”
“Cậu ta chính là người yêu bảo bối của Lam tổng đó!”
“Thiệt hả? Tin chuẩn chưa!?”
“Vậy chắc gì đã thèm cái nhẫn kim cương nhỏ xíu đó!”
Tiếng xì xào bàn tán vang lên, Dụ Kiều Nga vừa mới khoe giàu khoe người yêu, dư luận đã nghiêng về phía cậu.
Bởi vì Lam Dực.
Hắn không ở đây nhưng danh tiếng vang khắp mọi nơi.
Không ai mà không biết đến hắn, có người đã và đang hợp tác với hắn, không ít thì nhiều cũng có liên hệ với nhau. Làm ăn với hắn lần nào cũng lời to, cho nên giới thượng lưu thà lôi kéo quan hệ với Lam Dực chứ không muốn tạo phản giống Dung Châu.
Dung Hồng đay nghiến Dung Chanh mười thì Dụ Kiều Nga một trăm lần, bởi vì lúc nào cậu cũng ra mặt bảo vệ Dung Chanh: “Thì sao? Lấy trộm là lấy trộm! Mày thì tao không biết, nhưng thằng đó!”
Cô ta chỉ thẳng mặt Dung Chanh, không hề có chút lịch sự và giáo dưỡng nào: “Thứ nghèo hèn đó bán mông kiếm tiền làm chuyện bỉ ổi! Muốn phá hoại tình cảm giữa tao với anh Lục! Rõ ràng là nó ghen tị!”
Như con điên luôn.
Dung Hồng rõ ràng đang kiêng kỵ Dung Chanh, muốn đẩy cậu ta vào đường cùng. Chuyện này chắc còn uẩn khúc gì đó…
Chẳng lẽ năm xưa Dung Chanh mất tích, Dung Bạch nhận giặc làm mẹ, là do mẹ của Dung Hồng bày trò? Chứ nhẫn đính ước thì cô ta làm gì có tư cách lấy ra, trừ khi được sự cho phép của người lớn trong nhà. Loại Dung Kiệt ra danh sách tình nghi, vì ông ta chỉ lo mở hậu cung, Dung Châu cũng bị loại vì gã không có lý do để ám hại Dung Chanh ngay bữa tiệc ra mắt công ty con này. Chỉ còn lại hai vị phu nhân, vợ lớn hiền lành chồng làm gì cũng không dám ngăn, cho chồng đưa vợ bé về ở chung cũng đủ để thấy vẻ khoan dung độ lượng của bà ấy.
Mà vợ bé của Dung Kiệt, cũng chính là mẹ ruột của Dung Hồng, tình nhân được yêu thích nhất của ông ta. Bà ta không sinh được con trai, cho nên đang có nguy cơ bị trục xuất về lãnh cung, nếu không tìm được cho mình một chỗ dựa vững chắc thì sớm hay muộn tài sản nhà họ Dung một cắc cũng không động vào được. Mà chỗ dựa bà ta nhắm tới là Bá Cửu Lục, gã con rể này vừa dính tới Lam gia vừa có huyết thống với Bá gia, giàu có lại quyền lực. Dung Chanh là vật cản đường, tất nhiên sẽ bị loại bỏ.
Nếu giá họa thành công, sẵn tiện khoe ra chuyện đính hôn từ thời nhà Minh với Bá Cửu Lục, vị thế của Dung Hồng sẽ được tăng lên, bà ta sẽ thuận nước đẩy thuyền mà tuyên bố với thiên hạ, sớm gả con gái, bà ta cũng theo đó hưởng phúc.
Vu oan lấy trộm trong nhà vệ sinh sẽ không bị nghi ngờ vì chả có camera để kiểm tra. Dù có người chứng kiến, cũng không dám đứng ra làm chứng cho Dung Chanh.
Hệ thống: […] Khiếp sợ cái IQ này!
Đầu nhỏ của Dụ Kiều Nga xoay chuyển mau lẹ, lập luận cũng rõ ràng, hỏi Dung Chanh: “Lúc cậu đi vệ sinh, có gặp rắc rối gì không?”
Dung Chanh bị mọi người nghi ngờ, chỉ trỏ, chỉ có cậu chịu đứng ra bảo vệ, vừa vui mừng cảm kích vừa rớt nước mắt. Người cậu ta yêu không tin cậu ta, người mà cậu ta cho là tình địch lại bảo vệ cậu ta.
Dung Chanh đứt quãng nói: “Dạ có…Em va phải một anh phục vụ…Túi xách cũng bị rượu vang dính lên. Anh ta nói sẽ lau sạch giúp em, bảo em cứ đi vệ sinh, đừng lo…”
Dung Hồng làm gì dám trực tiếp vào nhà vệ sinh nam để gài cậu ta, có tay sai của cô ta làm việc. Chỉ cần tìm được người đó thì…
“Bớt nói nhảm vu oan cho người khác đi!”
“Bịa chuyện, rõ ràng là bịa chuyện!” Dung Hồng chỉ biết hú hét vô nghĩa.
Dung Bạch nhíu mày, đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ: “Vậy đi tìm người phục vụ đó đi.” Nếu như người này có tồn tại.
Lúc này, nhân vật phản diện cũng bước ra yểm trợ cho cái ác.
“Cậu Dụ, nể tình Lam tổng chúng tôi đã không làm lớn chuyện này lên. Nhưng hình như cậu không biết điều lắm thì phải? Quen tay trộm cướp thành thói thì có giàu hay nghèo cũng có liên quan gì đâu?”
“Đừng bênh vực cái xấu, nếu không tôi chỉ có thể mời cậu ta khỏi đây mà thôi.”
Dung Châu đứng ở chuẩn mực đạo đức cao chót vót, lời nói cũng dễ nghe, cho cậu một cái bậc thang để leo xuống, làm mọi chuyện không quá khó coi, còn để cậu nợ ân tình của gã.
Bá Cửu Lục lúc này không dám đứng xem kịch: “Dung tổng, chuyện này là do nhân viên của tôi gây ra, tôi sẽ bồi thường cho tiểu thư…” Anh trai gã đã giao trọng trách bảo vệ Dụ Kiều Nga cho, để cậu mất một sợi lông hay mất mặt, thì gã sẽ bị Lam Dực tính sổ.
Dung Châu ra vẻ suy tư nhưng thực chất là đang mưu tính kiếm chác: “Chuyện này…”
“Không cần phải suy nghĩ.”
Lúc này, ngoài cửa bước vào một người đàn ông. Hắn khiến cho khách khứa hai bên phải nhường ra một con đường.
“Nếu người ta đã đuổi thì mình đi về thôi, Hoàng Yến.”
Hai mắt Dụ Kiều Nga bỗng sáng rực lên.
Lam Dực tới!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...