Gã áo đen nhận mệnh liền cúi đầu cung kính rời đi, trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Vâng".
Chỉ là chuyện gã tình báo này đã mang lại không ít lợi ích cho lão đại của mình, nếu truy ra được tung tích của chàng trai trên xe Trịnh Tạ Thiên, có khi có thể dùng việc đó để chèn ép được tên sâu bọ kia cũng là một việc tốt.
.
Cố Mộng Điệp lần nữa tỉnh dậy trên chiếc giường xa lạ, một giấc ngủ này khiến cậu tinh thần thoải mái vô cùng, nằm trên chiếc giường rộng lớn ngó nhìn xung quanh một vòng, cách bày trí trong căn phòng này đơn giản đến mức không cảm nhận được hơi người ở, màu chủ đạo của căn phòng này ngoài màu xám trắng ra thì cũng chẳng có màu nào khác chen vào được.
Đến cả đồ vật trong căn phòng này còn bị tối thiểu đến mức quá đáng, nói không điêu thì chính là ngoài cái giường cỡ lớn này và cái tủ kế bên chiếc giường, trong căn phòng này chẳng còn cái gì khác!
Nếu không phải cậu nhớ đêm hôm qua cậu đi theo Trịnh Tạ Thiên, thì lúc này còn tưởng phòng của mình bị người ta tráo đổi, đến cả cái thảm cũng chẳng có nổi trên sàn nhà của căn phòng này, không phải nhờ những vết tích trên hai món đồ vật duy nhất trong căn phòng này, thì cái phòng này hệt như chủ của căn phòng này mới chuyển đến từ hôm qua vậy.
Cố Mộng Điệp vén chăn xuống giường đi ra khỏi phòng, cánh cửa vừa mở ra khung cảnh đập vào mắt khiến cậu có hơi choáng váng, nghi ngờ vào cảnh tượng trước mặt mình, quay đầu nhìn vào cái căn phòng hệt như mới chuyển đến sau lại quay ra ngoài nhìn khung cảnh bên ngoài.
Cố Mộng Điệp.
"...".
Bị sự xa hoa bên ngoài làm cho choáng váng, căn phòng cậu đang đứng nằm trên lầu một, phía trên căn phòng còn có thêm ba tầng lầu, mỗi tầng đều có những căn phòng với khung cửa y hệt nhau, phía trên cao là đèn chùm lớn nạm đầy kim cương đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh sáng.
Sảnh chính rộng vô cùng nếu phải mang ra để hình dung thì nó to hệt như một cái sân thi đấu đá bóng, phía dưới là những đồ vật đắt tiền trang trí, trên tường là những ngọn nến theo phong cách cổ xưa, hợp đến kì lạ với các cách bày trí như vậy, những bước tranh với giá cao trên trời được treo trên cao thể hiện mức độ quyền quý của chủ sở hữu, và sự am hiểu nghệ thuật của chủ nhân sở hữu nó.
Nếu không phải phía dưới sảnh không có một bóng người nào cậu còn tưởng mình bị Trịnh Tạ Thiên đưa vào câu lạc bộ của giới thượng lưu nào đó rồi.
"Dậy rồi sao?".
Giọng nói trầm thấp hệt như tiếng sóng xa xăm từ phía bên kia của đại dương mênh mông, vì đã quá quen với giọng nói này nên khi chất giọng này vừa cất lên, Cố Mộng Điệp đã ngẩng đầu lên nhìn tầng cao nhất của căn biệt thự.
Bóng dáng quen thuộc kia đang đứng chống tay trên hành lang từ trên cao nhìn xuống, khung xương tuyệt đẹp được ánh sáng từ chùm đèn chiếu xuống, những cái bóng tạo thành cũng nghiễm nhiên hợp đến phá lệ, gò má luôn nhìn người từ trên cao xuống đầy uy quyền và mạnh mẽ, đôi mắt phượng hẹp dài đen láy khiến người nhìn vào phải run rẩy.
"Chỗ này là chỗ nào?".
Cố Mộng Điệp đã quá quen với khuôn mặt đẹp điêu đứng người kia, ngoài bình thản ngẩng đầu nhìn người từ trên cao kia thì chẳng có chút nào gọi là đỏ mặt, hay có bất cứ ý nghĩ nào khác trong đầu.
Trịnh Tạ Thiên từ trên cao nhìn Cố Mộng Điệp không biết nghĩ đến cái gì khiến anh khẽ bật cười.
"Ngủ ngon chứ?".
Cố Mộng Điệp không nhận được câu trả lời thì hơi khó chịu, cười khinh bỉ.
"Cái phòng cho người ở đó hả, tôi còn tưởng bản thân tỉnh dậy trong tù đó".
Trịnh Tạ Thiên nghe cậu nói vậy cũng không giận mà chỉ khẽ mỉm cười.
"Khiến cậu thất vọng rồi, tôi không có sở thích trang trí phòng mình".
Cố Mộng Điệp còn đang khinh miệt căn phòng mình vừa mới ngủ dậy, sau lại bị Trịnh Tạ Thiên làm cho choáng váng đầu óc, cậu nghe nhầm có phải không?
"Không nhầm đâu".
Trịnh Tạ Thiên có thể đọc được nét mặt đang nhăn nhó của thằng nhóc phía dưới, anh mỉm cười rồi quay lưng đi xuống lầu.
Cố Mộng Điệp bên kia cau mày nghĩ thầm: Ra là chỗ này có người ở thật à?
Nếu đây là chỗ ở của Trịnh Tạ Thiên, vậy sao phòng của anh ta và bên ngoài căn biệt thự lại khác xa như vậy? Ở thuê à?
Trịnh Tạ Thiên xuống lầu một thấy thằng nhóc nào đó vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân mình thì khẽ cười, anh nhẹ nhàng đi đến giơ tay bóp nhẹ gáy của Cố Mộng Điệp kéo cậu về hiện thực.
"Đi ăn sáng".
Cố Mộng Điệp ậm ừ đi theo người đàn ông mặc vest ra khỏi căn biệt thự, lúc ra ngoài cậu bị choáng váng bởi vẻ nguy nga lộng lẫy của căn biệt thự, bên ngoài mang theo phong cách Âu cổ sang trọng, xung quanh là một khu vườn đầy cây xanh tươi mát.
"Má, còn giàu hơn cả tôi!".
Cố Mộng Điệp lần đầu tiên trong đời chứng kiến được sự giàu có này, cậu là một tiểu thiếu gia của nhà họ Cố, không phải kiêu ngạo nhưng thực ra nhà cậu cũng phải đứng hàng top của thế giới kia chỉ sau Thẩm gia, nhưng hiện tại thấy căn biệt thự trước mặt này, cậu chỉ có thể bật thốt kinh ngạc.
Trịnh Tạ Thiên đi đằng trước nghe thấy câu cảm thán này của thằng nhóc thì không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng, lên tiếng nhắc nhở.
"Mau đi thôi"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...