"Lão Trịnh của băng Hắc Bạch phải không?".
Một giọng nói nam nhẹ nhàng vang lên từ sau lưng hai người, Trịnh Tạ Thiên thấy có người gọi mình liền quay đầu lại nhìn xem là ai, còn Cố Mộng Điệp đang bị anh giữ cũng tò mò mà quay lại nhìn.
Người vừa mới lên tiếng là một chàng trai tầm hai mười bảy, thấp hơn Trịnh Tạ Thiên một cái đầu, mặc một bộ tây trang màu xám sang trọng, dưới lớp tây trang là một ngoại hình vô cùng đẹp, người phía trước này có khuôn mặt dịu dàng, ôn nhu người nhìn vào đều có thiện cảm ngay, và muốn che chở cho chàng trai này.
Chỉ là đó là người bình thường nhìn vào, nhưng với Cố Mộng Điệp một người nói không với phái yếu vừa nhìn chàng trai trước mặt liền có thái độ ghét ra mặt, cũng chẳng ngại mà nói thẳng.
"Tên này nhìn giống con gái như vậy, ai lại cho một tên yếu vào chỗ này vậy?".
Trịnh Tạ Thiên bên cạnh đamg định mở miệng chào hỏi, nghe thấy vậy thì cứng họng.
"...".
Chàng trai đang mỉm cười đầy thân thiện kia cũng bị câu nói của cậu làm cho sựng lại.
"...".
Thấy không khí xung quanh rơi vào bị động, Trịnh Tạ Thiên là người lấy lại bầu không khí đầu tiên, anh lịch sự chào người trước mặt.
"Cậu Văn, lâu ngày rồi không gặp".
Văn Kính Như lấy lại biểu cảm trên mặt, giả vờ như chẳng nghe thấy lời của Cố Mộng Điệp, mà chỉ coi nó như tiếng chó sủa, hắn vội đáp lại.
"Không phải lâu rồi, mà là anh không chịu gặp mặt em".
Kính Văn Như này là đứa cháu được ông lão trong băng Chim Ưng cưng chiều nhất, hậu thuẫn đằng sau cực lớn nên có rất nhiều người vừa sợ lại vừa muốn làm quen với hắn, nhưng đều bị hắn kiêu ngạo khinh thường.
Theo như mọi người đồn đại, băng Hắc Bạch và băng Chim Ưng này chính là nói thân thì cũng không phải mà nói không thân thì lại càng không, chỉ là hai nhà này ít ai đụng đến nhau nhưng cả hai đều biết đối phương là người không dễ động vào nên tránh được xảy ra mâu thuẫn thì sẽ tránh.
Mà tên trước mặt này lại có tình ý với Trịnh Tạ Thiên, vì thế mà luôn hết lần này đến lần khác quyến rũ anh, nhưng đều bị anh từ chối, vì Trịnh Tạ Thiên không muốn dính dáng gì đến người của băng này, vì anh biết những người của băng này người nào cũng chẳng sạch sẽ đều bẩn vô cùng, mà anh từ nhỏ đã không thích những thứ dơ bẩn để trước mắt mình.
Cố Mộng Điệp bị ngó lơ thì khó chịu, muốn tìm sự chú ý lại cảm thấy kéo độ thù hận chưa cao nên nói chen vào.
"Người ta không chịu thì chính là ghét đấy, còn không biết tinh tế mà né người ta đi".
Văn Kính Như.
"....".
Trịnh Tạ Thiên, anh nhặt đâu ra một thằng nhóc vô duyên như vậy vậy?
"Đây là đàn em mới nhận của tôi - Cố Mộng Điệp, thằng nhóc còn nhỏ chưa có hiểu biết, mong cậu rộng lượng đừng so đo".
Trịnh Tạ Thiên không phản bác lời của Cố Mộng Điệp mà chỉ giới thiệu cậu với hắn, cũng ngầm thừa nhận lời cậu nói, khiến Văn Kính Như khó chịu vô cùng nảy sinh cảm xúc không thích người tên Cố Mộng Điệp này.
Vì thế mở miệng ra nói với vẻ thanh cao.
"Nếu anh đã nói vậy thì em không so đo với một đứa nhóc, dù sao cũng chẳng có ai dạy bảo về phép tắc nên vô lễ là phải, nhưng người như vậy em nghĩ anh đừng nên nhận làm đàn em thì hơn, không khéo có một ngày nó lại mang về phiền toái cho băng đảng của anh đó".
Văn Kính Như còn đang tính mở miệng nói thêm đã bị ăn ngay một cú đấm vào mặt.
Bốp!
Văn Kính Như bị ăn một cú đấm mạnh như vậy liền ngã thẳng xuống đất, đau đớn rên rỉ nằm run rẩy trên sàn, mà người cho hắn một cú đấm - Cố Mộng Điệp đang đưa nắm đấm của mình lên thổi thổi, sau đó giương mắt khinh thường nhìn người đang nằm co ro dưới đất, giọng nói đầy vẻ giả tạo mang sự thắc mắc.
"Cú đấm này đủ để làm đàn em của lão đại Trịnh chưa?".
Mà Văn Kính Như vừa mới ngã xuống đất đã có rất nhiều người vây lại đây, nhất là đàn em của hắn - Đô Khinh Lượng.
Văn Kính Như hôm nay đem theo một tên cao to cơ thể cường tráng theo người, ban nãy khi đến đây liền thấy bóng dáng của Trịnh Tạ Thiên ở phía xa, liền bảo đàn em đợi hắn một chút còn bản thân của mình thì đi đến chỗ của Trịnh Tạ Thiên cọ độ tồn tại.
Đô Khinh Lượng đứng bên kia vừa hay liền thấy một màn này thì vội vã chạy lại đỡ cậu chủ lên, Văn Kính Như bị ăn một cú như vậy liền chảy máu mũi trước mắt tối sầm lại, phải biết hắn từ nhỏ tới giờ được cả nhà nuông chiều mà lớn lên, nên chưa từng bị đánh đập hay làm gì nặng nhọc, vì thế khi chịu một cú này của Cố Mộng Điệp đã khiến hắn đau đến muốn vào viện.
Kính Văn Như cắn chặt răng lườm Cố Mộng Điệp sau đó ra lệnh cho Đô Khinh Lượng bên cạnh.
"Đánh cái thằng chó má đó cho tao, mẹ nó mày dám đánh tao?".
Đô Khinh Lượng nhận mệnh lệnh liền đứng lên muốn lao đến đánh Cố Mộng Điệp, nhưng vừa đứng lên đã thấy người bên cạnh cậu là lão đại Hắc Bạch thì gã hơi khựng lại.
Trịnh Tạ Thiên bên cạnh Cố Mộng Điệp cũng không ngờ lại gặp phải tình huống này, đang muốn quay lại dạy dỗ cái thằng nhóc này, lại thấy tên nhóc bên cạnh mình đang thủ thế chuẩn bị lao đến đánh Đô Khinh Lượng, anh nhanh tay vác thẳng Cố Mộng Điệp lên vai rồi nhìn về phía Văn Kính Như đang ngồi trên đất mà xin lỗi.
"Tôi sẽ dạy bảo lại thằng nhóc này, chuyện hôm nay tôi sẽ cho người qua nhà cậu gửi quà xin lỗi"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...