Trưởng y tế - Oanh Liên Liên là một cô gái xinh đẹp năm nay hai mươi sáu tuổi, làm việc trong căn cứ đã được hai năm nên được rất nhiều thành viên trong căn cứ yêu thích, đôi khi còn có người giả vờ bị bệnh đến đây mấy chục lần chỉ để gặp cô nàng, nhưng tính tình nàng trầm lặng chẳng thích nói nhiều, ngoài việc khám và trị bệnh ra thì chẳng để mắt thứ gì.
Nghe tin lão đại đến phòng y tế cũng khiến trưởng y tế - Oanh Liên Liên này kinh ngạc vô cùng, cô tháo kính trên mặt xuống cau mày nhìn người đàn ông trước mặt, trên khuôn mặt đẹp trai hai năm chưa từng bị thương kia hiện giờ đang có một vết tím ở khóe môi máu cũng đã đông lại từ lâu, nghi vấn đặt câu hỏi.
"Lão đại, gió hôm nay theo chiều nào mà có thể đưa anh đến được đây vậy?".
Oanh Liên Liên có thể nói là một người thẳng tính, nên không ngại nói thẳng với Trịnh Tạ Thiên, mà vị lão đại này cũng rất nhân nhượng với cô vì dù sao cô cũng là người điều trị cho anh em ở căn cứ, nhờ có cô mà anh em của anh mới có thể chạy nhảy như ngày hôm nay.
"Băng bó giúp cậu ta đi, đột nhiên bị điên đâm đầu vào thùng gỗ".
Trịnh Tạ Thiên chỉ Cố Mộng Điệp bị anh đặt trên giường với tư thế nhìn thôi cũng thấy đau cột sống hết sức, mà nói.
Oanh Liên Liên.
"...".
Nếu cô mà tin lời của anh nói thì cô chính là lấy bằng bác sĩ đi làm giả!
Nhưng chẳng lẽ giờ cô lại chẳng có cái gan nói anh đang nói phét, nên chỉ có thể đứng lên lại gần Cố Mộng Điệp kiểm tra cho cậu, chỉ là vừa kiểm tra tổng quát xong cô liền nghi hoặc mà quay đầu nhìn vị lão đại đang bình tĩnh ngồi trên ghế.
"Lão đại, anh chắc là cậu ta chỉ bị điên rồi đâm đầu vào thùng gỗ thôi chứ?".
Trịnh Tạ Thiên không nói gì, nhưng Oanh Liên Liên biết bị lão đại không nói gì thì chính là ngầm thừa nhận.
"Tên này cũng là điên rồi đi, phát điên xong rồi tự làm gãy hai cái xương sườn?".
Trịnh Tạ Thiên - người ném Cố Mộng Điệp làm cậu gãy hai cái xương sườn.
"...".
Tôi thề là lực tay của tôi không có mạnh như vậy, chỉ là cái tên này yếu quá thôi!
Chữa trị xong cho Cố Mộng Điệp, Oanh Liên Liên đưa báo cáo cho đồng nghiệp bên cạnh rồi đi đến bàn làm việc nói chuyện với Trịnh Tạ Thiên.
"Lão đại, dạo gần đây các bang khác có chiều hướng thay đổi phải không?".
Dù chỉ là một bác sĩ của căn cứ nhưng cô vẫn có thể nắm chắc được chuyện bên ngoài nhờ thành viên trong băng, mấy tháng gần đây số lượng người bị thương càng lúc càng nhiều, vì thế mà cô liền nghĩ có phải như hướng gió của thế giới ngầm có sự thay đổi rồi hay không?
Trịnh Tạ Thiên không nói gì chỉ im lặng, mãi một lúc sau mới nói.
"Mấy tháng trước băng Diều Hâu có gửi cho từng băng đảng một lá thư, nội dung thư chính là dự tiệc ăn mừng ra mắt đàn em mới của bọn chúng".
Oanh Liên Liên cau mày, băng Diều Hâu này nổi tiếng là chơi bẩn nhất thế giới ngầm, nếu không phải bọn chúng có thế lực đằng sau thì đã sống chẳng nổi trong cái thế giới này rồi, chỉ là cô hơi thắc mắc chuyện dự tiệc này thì có liên quan gì đến vụ việc đang xảy ra gần đây?
Trịnh Tạ Thiên biết cô đang thắc mắc điều gì liền nói.
"Lần dự tiệc này chính là cuộc tỉ thí của người mới, sở dĩ dạo gần đây căn cứ của chúng ta có nhiều người bị thương đều là vì đám băng đảng khác đang tìm tốt thí cho đàn em bọn chúng mới thu nhận thử sức lực, mà chuyện này đúng là tôi không thể quản lý được, băng của chúng ta thuộc trường phái tự do tôi cũng không thể cản hết đám chúng nó ra ngoài".
Oanh Liên Liên gật đầu ngầm thừa nhận, cô làm ở đây hai năm cũng coi như hiểu rõ căn cứ ở đây như thế nào, ông nội của Trịnh Tạ Thiên - Trịnh Hoàng Vô là một đại thiếu tướng của cả nước, cha của Trịnh Tạ Thiên - Trịnh Vô Song thay người cha quá cố của mình lên kế thừa chức vị, người em cùng cha khác mẹ của anh - Trịnh Hoàng Thiên đang theo con đường của cha mình cũng giữ một chức vị quan trọng trong quân đội, mà Trịnh Tạ Thiên người anh cả trong nhà lại đi theo con đường đầy chông gai này.
Có gia cảnh như vậy nên từ khi băng đảng của Trịnh Tạ Thiên được thành lập, thì đã được anh chỉ huy sống phải có đạo đức, nếu là người không có khả năng đánh trả thì không được đánh, hoặc nếu việc đó trái pháp luật thì không làm, nên băng đảng của Trịnh Tạ Thiên trong thế giới ngầm luôn bị người khác đem ra cười nhạo rằng nhu nhược, yếu đuối.
Tuy nói ngoài miệng là vậy nhưng chẳng có tên đầu sỏ nào dám chọc giận Trịnh Tạ Thiên, vì hậu thuẫn sau lưng anh quả thật rất lớn, nếu không may lỡ chọc nhầm ổ kiến lửa này thì chẳng phải băng đảng của đám người đó sang tới hôm sau sẽ được lên báo mới, rồi cho đi tù mục xương sao?
Mà thành viên trong băng của Trịnh Tạ Thiên chính là nhịn rồi nhịn, nếu nhịn không được thì chính là trong tối ngoài sáng mà đánh hội đồng hoặc giết người trong âm thầm để không làm kinh động đến Trịnh Tạ Thiên, tuy Trịnh Tạ Thiên không nói nhưng anh biết những gì bọn họ làm, chỉ là mắt nhắm mắt mở mà cho qua, nên lời anh nói chính là 'dù anh có ép bọn chúng ở trong căn cứ, nhưng một khi lòng tự ái của bọn chúng bị chạm vào thì chính là ngay cả anh cũng cản không được'..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...