Chim Cút


Chương 20: Tung một lần xúc xắc
"Tôi nói này Dương Tiễn, cậu cũng không phải dạng vừa đâu." Người mặc áo polo đứng thẳng người hô lên "Dẫn hai người nhà đến thì thôi, sao chị dâu tới cũng không báo trước với chúng tôi một tiếng?"
Lý Bạch nhất thời không có cách nào nhìn bất kỳ ai, kể cả Vưu Lỵ Lỵ, kể cả những bạn học đang tranh cãi ầm ĩ kia, toàn bộ lực chú ý của hắn chỉ đặt trên người Dương Tiễn, Dương Tiễn vẫn đứng đó, như vừa lấy lại bình tĩnh, đã bị mọi người túm tụm kéo đến cạnh Vưu Lỵ Lỵ, bị đè ngồi xuống, ngồi chỗ vị trí lúc nãy cô bạn gái kia ngồi.
"Đây là đoàn bí thư lớp anh, vừa nãy bọn họ muốn quay hình lại, còn muốn xóa bớt để chừa bộ nhớ, ai dè mở lại mấy cái lúc trước đều không nỡ xóa" Vưu Lỵ Lỵ ôn nhu nói, tự nhiên dựa vào vai Dương Tiễn, lại đem màn hình đến trước mắt anh "Xem lại của anh không ít, nhìn này, phỏng vấn tân niên lớp 11, cười chết mất thôi, cái này thú vị nhất."
Lòng Lý Bạch nóng như lửa đốt, liều mạng chen vào khe hở giữa đám người, thoáng tỉnh táo nhìn hắn nhỏ tuổi cũng đều nhường cho hắn, không bỏ lỡ vài giây, hắn thành công chen vào phía sau sô pha, rũ mắt thấy Dương Tiễn đang bình tĩnh rời vai khỏi cổ Vưu Lỵ Lỵ, cũng thấy nội dung đang chiếu trong màn ảnh.
Dương Tiễn thấp hơn bây giờ, tóc cũng ngắn hơn, không mặc áo khoát bên ngoài bộ đồng phục rộng rãi, lưng đeo cặp xách lép xẹp, nửa người bước trên bậc thềm có tuyết động ngoài cửa trường học, nửa người lại bị người kéo ở lại trong cửa.
Xem ra là muốn bỏ chạy, lại bị các cán bộ chi bộ ngăn cản, bị ép phỏng vấn.
Vì cách gần, Lý Bạch còn có thể nghe anh đang nói gì.
"Đúng là vừa mới tìm tôi nói chuyện, nói đúng hơn là chúng tôi tán gẫu, đây là tương hỗ (*)." Cuối cùng Dương Tiễn cũng nhìn vào máy quay, gương mặt ngây ngô, tốc độ nói cũng rất nhanh, ánh mắt của cặp mắt đen nhánh cũng không khác nhiều so với bây giờ, đôi mi mỏng đỏ hoe vì lạnh, dưới khóe mắt có một nốt mụn "Mấy người hỏi lão Từ và tôi có cái gì tốt mà nói? Vậy thì nói ra, tôi với Từ Hải Ba nói, thật ra hai chúng tôi đều là người chính thực và chân thành hiếm có trên cái thế giới này, chỉ là ngài quá chính trực nên có vẻ kỳ dị, tôi quá chân thành nên có vẻ đáng thương.

Vì vậy tôi và cậu ấy bình an vô sự hàn huyên hết hai tiết."
"Ha ha, không tin thì mấy người tìm cậu ấy tâm sự đi." Dương Tiễn cười lộ ra hai hột gạo nhỏ và răng nanh "Không phải tôi bịa ra, trong lớp, thậm chí toàn bộ trường học, trừ tôi ra còn có ai có thể trò chuyện vui vẻ với lão Từ? Trừ tôi ra còn có ai vì thành tích kém hoặc gây họa mà bị chủ nhiệm mời uống trà? Chỉ có thể nói tôi và lão Từ đều thông minh như nhau, nên cậu ấy mới thích tìm tôi tán gẫu cả ngày đó."
Dứt lời, ai cũng không ngăn được, anh liền nhảy xuống bậc thang, chạy như một làn gió.
Đoàn bí thư chi bộ mày rậm mắt to đứng trước máy quay nghiêm túc tổng kết: "Rất xin lỗi, vì người có liên quan lần thứ hai trốn học về sớm, chúng tôi phải kết thúc lần phỏng vấn này."
Vưu Lỵ Lỵ cười muốn bất tỉnh, cô đưa máy DV cho người khác, phát lại đoạn chiếu này không khác gì làm lộ đoạn video: "Ngài cũng quá tự luyến đó bạn học tiểu Dương." Giọng nói xen lẫn với tiếng cười.

Dương Tiễn có lẽ là người duy nhất không cười, anh không biện bạch cho hành vi năm đó trốn học của mình, chỉ thong thả bắt chéo chân, đầu gối hướng về phía Vưu Lỵ Lỵ, cũng thuận thế giữ khoảng cách nhất định, anh cúi đầu nhìn điện thoại, một lần nữa Lý Bạch chỉ có thể nhìn những sợi tóc rối sau gáy anh.
À, không cười còn có Lý Bạch.
Nói đúng hơn là Lý Bạch rơi vào trầm tư, lại giống như đang nằm mơ, lớp 11, cũng là năm năm trước, ở người này xuất hiện một chút ấu trĩ, quái đản, kiêu ngạo tự tại, thậm chí ẩn giấu bên trong còn là loại quái gỡ nào đó, vừa ở trước mặt anh kề vai, giờ lại bị mọi người coi như trò cười khi nhớ lại chuyện xưa.

Có thể hoàn toàn không có ác ý, nhưng Lý Bạch nhìn nó cũng không khác gì một trận cười nhạo ác liệt, hắn lạnh lùng nhìn những người đó, trong đầu miêu tả lại từng phút một trên màn hình lúc nãy (*), cố gắng ghi nhớ kĩ lại (*).

Không hiểu sao bây giờ hắn thấy Dương Tiễn so với năm đó đã bớt buồn đi, vui vẻ nhiều hơn, tuy rằng cuộc sống vẫn còn rất khổ.

Cũng là hắn vĩnh viễn không có có hội chạm vào những năm tháng đó, chỉ là vừa nãy, mới có thể nhìn rõ được một góc.
Nói thế này còn phải cảm ơn Vưu Lỵ Lỵ sao?
Đúng lúc này Vưu Lỵ Lỵ cũng quay đầu, lông mi chớp chớp hỏi hắn: "Tiểu Bạch, chị còn muốn hỏi cậu, chơi trượt băng vui chứ? Chị không biết, nhìn anh cậu hướng dẫn không tệ."
"Aizz, chờ chút đã – " Người mặc áo polo tóc ngắn nói "Chị dâu, đến đây để trượt băng với anh Tiễn à? Đã tụ họp ở đây, như đã nói, vừa rời đi lâu như thế, Dương Tiễn tự cậu nói đi, phạt làm sao? Uống rượu hay tung xúc xắc?"

"Xúc xắc đi" Dương Tiễn khiêm tốn nói "Uống nữa tôi phải bò về mất."
"Đến đây, tung một cái!" Người tóc ngắn chuyển xúc xắc đến, Dương Tiễn quăng một cái, khối lập phương nhỏ lăn lộc cộc trong bát, mặt trên viết – kiss.
Thấy từ này, mọi người vây xem đều rất vui vẻ, chỉ vào xúc xắc mà gọi.

Lý Bạch đương nhiên cũng biết từ này, lúc trước khi nhìn tới còn lấy bút chì viết chữ "Dương Tiễn" bên cạnh.

Bây giờ, hắn nghe người khác ồn ào, còn nói nếu không làm tốt sợ sẽ bị chị dâu xử mất thôi, trong chớp mắt trái tim như bị nghiền ép trên thớt đá, từng chút một đè xuống, rồi lại nghe Dương Tiễn nói "Vẫn theo quy tắc." thì lại bị tố cho quay về hình dạng cũ, một lần nữa đập mạnh.
"Quy tắc" chính là, Dương Tiễn nhắm mắt tung xúc xắc, quăng cao đầu, vào ly của ai thì hôn người đó, không vào ly mà rơi xuống bàn thì hôn bàn, rơi xuống đất thì hôn mặt sàn.
Ánh mắt Dương Tiễn bị bàn tay ôn nhu của Vưu Lỵ Lỵ che lại.
Còn có "người tốt bụng" lặng lẽ cầm cái ly coctail dính son của Vưu Lỵ Lỵ, giống như thủ môn đang chờ nhận xúc xắc, lại dẫn đến một tràng cười nhẹ.
Nhưng Dương Tiễn nâng lên tay trái, cổ tay rung lên, xúc xắc vẽ một đường vòng cung, vượt qua cái ly nhất định phải thắng kia, lenh keng một tiếng, lọt vào cái ly nhỏ ở mép bàn xa.
Nửa ly màu hồng nhạt còn chưa uống hết, bị xúc xắc rơi vào tạo thành nhiều bọt nhỏ, đang "lủm tủm" trên mặt nước.
"Của ai?" Người tóc ngắn vui vẻ chạy tới, trên mặt đầy vẻ xem trò vui, giơ cao cái ly may mắn "Đên đây đến đây, nam nữ gì cũng đứng, chúc mừng ngài quang vinh giành được cấp 98, mị lực truyền kỳ, môi hôn một lần."
"Tôi." Lý Bạch giơ tay, lớn tiếng nói "Nước bưởi Sprite, tôi đã uống phân nửa."
Một hồi im lặng qua đi, lại bỗng phá lên tiếng cười vang và vỗ tay ủng hộ, bọn họ nói em trai nhỏ này khác thường, mặt không đổi sắc, dám chịu chuyện này "Mau hôn một cái! Hôn một cái!" Bọn họ thúc giục, mà Lý Bạch chỉ có thể nhìn thấy, Dương Tiễn kéo tay Vưu Lỵ Lỵ ra, quay nửa người lại, ngẩng mặt nhìn, chuyên chú đối diện nhìn hắn.
"Aizzz, này là em tôi." Dương Tiễn nói.
"Ai không biết! Nói bao nhiêu lần rồi" Có người vỗ ghế sô pha rống "Nói có dám hay không? Cậu xem bạn nhỏ này chưa từng sợ, nếu cậu không dám hôn thì chính là chột dạ!"
"Em trai mà sợ gì." Còn có người trực tiếp đè vai Lý Bạch, làm bụng hắn ép vào chỗ tựa lưng, bị xương sườn cấn đau, hít thở cũng ngưng trệ, suýt nữa đã chạm vào chóp mũi Dương Tiễn "Hai người cùng lớn lên, chơi qua mà thôi (*), vừa nãy chúng tôi cũng ở đây chơi, mấy người Đại lão gia còn chơi bao lần rồi (*), cũng không phải đi nhận giấy kết hôn!"
Dương Tiễn mỉm cười, nhưng không nhìn ra được sự ôn hòa (*), anh hỏi Lý Bạch: "Cậu thấy sao?"
Lý Bạch cảm thấy như trái tim mình đập thẳng vào ghế sô pha, hít sâu một hơi, cổ họng phát khô: "Em không có việc gì."
- Quả thực em rất nguyện ý!
Tuy là nói bị người phía sau đè xuống, hắn lại như tự mình nâng lên, môi khẽ run, khẽ nhếch: "Anh hôn đi."
- Nhanh lên một chút, dũng cảm lên, dùng sức lên, anh hé miệng đi!
Không thì em giúp anh hôn xuống.
Dương Tiễn vẫn không nhìn người khác, kể cả Vưu Lỵ Lỵ.

Ánh mắt anh như đang suy tư, trong một không gian không ai có thể vào, suy nghĩ rất nhiều, rất phức tạp, suy nghĩ qua lại, anh bỗng nắm sau gáy Lý Bạch, sức lực rất vững, ép người về phía mình.
Các bạn học đều hứng thú.
"Mọi người" Vưu Lỵ Lỵ bỗng nói "Cái này đùa hơi quá."

"Ơ nhá nhá chị dâu muốn ăn giấm – "
"Không đến mức ăn giấm, dù sao chỉ là chơi vui thôi mà" bàn tay Vưu Lỵ Lỵ đặt trên vai Dương Tiễn, nhẹ nhàng vẽ vòng "Chỉ là hai người đàn ông ở cùng nhau quá buồn nôn, cái loại đồng tính luyến ái này, giống như bệnh tâm lý, đừng làm trẻ con suy nghĩ sai lệch."
Nhất thời cuộc tụ họp rơi vào im lặng, cũng không náo nhiệt trở lại.

Lý Bạch thấy Dương Tiễn xoay đầu, hắn nhìn theo hướng anh, chẳng biết Triệu Duy Tông đang ngủ mê man bị đánh thức từ lúc nào, hình như anh ta và Dương Tiễn cùng nhìn nhau trong chớp mắt, vẻ mặt vẫn chưa hết kinh ngạc và cứng đờ.
Một giây sau, Dương Tiễn đứng lên, còn kéo Vưu Lỵ Lỵ đi, cầm trên cánh tay cách xa bàn tay "Cô theo tôi ra đây." Anh nói, dẫn Vưu Lỵ Lỵ đến gần rìa khu ăn uống, một chỗ yên tĩnh được ngăn cách bởi một bức tường với bãi đậu xe (*).
Lý Bạch đẩy mấy người đang đè ép ra, cũng đuổi theo, hắn cảm giác được mình không có cách nào ở nơi khác ngồi đợi, phương pháp hắn đi theo dõi không được thông minh cho lắm, dù sao cũng bị phát hiện, nhưng không ai ngăn cản.

Hắn dứt khoát không tránh né, đứng cạnh một cái cột bê tông, dựa vào thở dốc, yên lặng mà nhìn.
"Nhàm chán." Câu đầu tiên Dương Tiễn nói như vậy, anh buông cánh tay Vưu Lỵ Lỵ ra.
"Tôi thấy rất thú vị mà?" Vưu Lỵ Lỵ vẫn tủm tỉm cười "Là Hiểu Tinh mời tôi tới, bí thư chi bộ lớp các anh, tôi đến chơi với cô ấy, cũng không phải tìm anh."
"Tôi nói lời cô vừa nói."
"Nói cái gì?" Ngón tay Vưu Lỵ Lỵ chỉ hướng Lý Bạch "À, đồng tính luyến ái, sao mà nhàm chán, làm kích động đứa em trái yếu ớt của anh à? Hay trong đám bạn đó có đồng tính luyến ái bị tôi đâm trúng chỗ đau? Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Bên kia nhiều người như vậy, anh tóm mấy người hỏi thử cảm thấy đồng tính luyến ái thế nào?"
Dương Tiễn trầm mặc chốc lát.
"Đúng rồi, tôi mới nhớ ra," Anh bỗng nhiên nói, dùng giọng điệu khách quan khi thảo luận vấn đề với học sinh "Lần trước cô lấy điện thoại của tôi gọi cho Lý Bạch, nói cậu ấy đứng chờ gần ngoài khách sạn? Cô muốn cho cậu ấy thấy, tôi đoán đúng không?"
"Bây giờ anh nói cái này là đang muốn cãi nhau."
"Tôi muốn hỏi rõ ràng."
"Lần đó là – " Vưu Lỵ Lỵ dĩ nhiên nghẹn lời "Tôi có lý do của tôi, tôi cũng không phải rảnh rỗi không có gì làm chỉ biết đi kể tội."
Chính xác trăm phần trăm, Lý Bạch nghĩ, tôi cũng không có đi kể tội.
"Cô đương nhiên có, tôi có thể nghe" Dương Tiễn vẫn thờ ơ, nói "Nhưng tôi cũng có thể không nghe."
"Đã chia tay." Anh cũng không để Vưu Lỵ Lỵ có thời gian thở dốc, mặc dù nước mắt cô đã rơi.
"Ha ha" Vưu Lỵ Lỵ cúi đầu nhìn mũi giày cao gót, ôm lấy hai tay, rưng rưng nước mắt nhìn Dương Tiễn "Anh cuối cùng cũng nói ra hai chữ này."
Dương Tiễn trầm mặc.
"Chính xác, Dương Tiễn, anh nói rất đúng, chúng ta đã chia tay, tôi nên chia tay với anh, ban đầu chỉ nên làm bạn không lên giường, nói không chừng anh còn có thể tốt với tôi một chút" Vưu Lỵ Lỵ vừa khóc vừa cười "Chia tay tốt mà, giống mấy tháng nay không gặp mặt không liên lạc, vẫn tiếp tục duy trì thì tốt rồi, qua một thời gian ngắn nữa sẽ quên lẫn nhau, tôi còn đi tới tìm khó chịu làm gì chứ?"
"Cô nói đúng."
"Anh còn muốn nói là tôi thay đổi đúng không? Tất cả là lỗi của tôi, anh vốn không có yêu tôi, ngay từ đầu đã nói với tôi anh không làm được cái này, tôi còn ở đây được voi đòi tiên, hy vọng hão huyền." Vưu Lỵ Lỵ lại bỗng rơi nước mắt, lau qua gương mặt trang điểm đó "Mẹ nó đủ chán, anh cũng chẳng còn cách nào, bởi vì tất cả đều bị tôi ép!"
"Không phải.


Tôi quả thật phiền chán" Dương Tiễn nhìn chăm chú vào những giọt nước mắt rơi xuống quai hàm "Nhưng đây là vì tôi không thích để tình yêu trở thành gánh nặng, cũng thích chịu trách nhiệm về tâm tình của người khác, cái này cũng không trách cô, đây là vấn đề của tôi.

Bây giờ nói rõ, cô cũng rời đi cho tốt."
Vưu Lỵ Lỵ nhìn về phía khác, tâm tình bình tĩnh một chút, giọng khàn khàn nói: "Được rồi, cảm ơn anh còn ở đây chờ tôi, tôi còn có lời chưa nói hết" Cô vội liếc nhìn Lý Bạch, lại vội vàng quay về nhìn ánh mắt Dương Tiễn "Anh không phải là người có thể yêu được, ai thích anh cũng đều xui xẻo, anh nghĩ đi, Dương Tiễn, cũng nhớ những lời này của tôi cho kĩ.

Trước đây tôi thật sự yêu anh, cảm giác mình có thể là ngoại lệ mà, chắc ai cũng đều đã mắc phải cái sai lầm này, bây giờ tôi rất hận anh, nếu sau đó anh sinh ra loại ý nghĩ "Mình giống như đang yêu ai đó", nhớ nghĩ lại một chút về ngày hôm nay, nếu người kia yêu anh rồi cũng biến thành như tôi vậy, người đó có thể so với tôi càng hận anh hơn, vì cái thứ tình yêu giả tạo của anh sẽ làm người đó còn thống khổ hơn tôi.

Từ nay về sau chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa, nhưng những lời này, anh phải vĩnh viễn nhớ kỹ."
Dương Tiễn gật đầu "Giờ nói xong chưa?"
Vưu Lỵ Lỵ thoáng cười, gương mặt lạnh tanh, tháo vòng tai xuống, tháo dây chuyền, tay run rẩy lục trong túi mỹ phẩm, dùng một loại bình tĩnh đến sức lực cuồng loạn, từng cái một ném vào người Dương Tiễn.

Có lẽ đều là đồ Dương Tiễn trước đây tặng cho cô.
Mà Dương Tiễn chỉ chờ cô ném xong, không lên tiếng, cũng không nhặt lên, quay lưng bước đi dưới ánh nhìn của cô.
Từng bước một, Lý Bạch đứng cạnh cột bê tông nhìn anh càng lúc càng đến gần, đã thấy Vưu Lỵ Lỵ bỗng nhiên đuổi theo, giẫm lên những thứ vụn vắt dưới đất, dùng sức kéo tay Dương Tiễn.
"Còn một việc chưa thanh toán xong." Cô nói "Tôi vì anh xăm một hình xăm, anh chưa từng xem qua, mà bây giờ tôi đi xóa rồi, nhưng rất đau, vết sẹo còn trên cổ chân tôi."
Dương Tiễn quay đầu lại, lẳng lặng chờ cô nói xong.
"Anh vì tôi đau qua đi?" Cô giơ lên một mảnh kính trang điểm "Dương Tiễn, anh sờ nó, coi như công bằng mà, vì tôi đau qua."
Không biện bạch cũng không do dự, Dương Tiễn giơ tay lên, nhưng dừng lại trước khi đến gần, anh đã bị giật trước – chẳng biết từ lúc nào Lý Bạch đã chạy đến cạnh anh, giật lấy mảnh kính trong tay Vưu Lỵ Lỵ
"Cô có bệnh hả!" Lý Bạch trừng mắt nhìn vẻ mặt trắng bệch của cô, bất mãn nói.
Vưu Lỵ Lỵ la lên: "Con mẹ nó mắc mớ gì tới mày!"
Dường như rất tầm thường, Lý Bạch còn trực tiếp nắm mảnh kính đến ra máu "Đủ chưa?"
Vưu Lỵ Lỵ hé miệng, răng run rẩy.
Lý Bạch nắm tay lại, mảnh kính đó vẫn còn trong tay hắn, ánh mắt ôn hòa nhìn Vưu Lỵ Lỵ "Giờ thì sao? Cô muốn đau bao nhiêu cũng được."
Không đợi câu trả lời, hắn liền nắm thật chặt tay, chờ máu tràn ra từ khe hở, Dương Tiễn mới vặn ngón tay hắn ra, ném mảnh kính đó đi, lại siết cổ tay còn lại của hắn kéo đi.
Vưu Lỵ Lỵ cũng không đuổi theo, hình như bây giờ cũng không ai quan tâm chuyện này, mắt thấy còn hơn nửa đường đã về đến bàn ăn, hai người mới bắt đầu nói chuyện.

Là Dương Tiễn nói trước, Lý Bạch vốn nghĩ rằng anh sẽ tức giận, còn chửi mình có bệnh, nhưng không có.
"Nhìn thấy hết rồi." Dương Tiễn nói
"Ừm."
"Cũng nghe rõ ràng."
"Ừm."
"Cậu nghĩ tôi là loại người như vậy sao?"

"Em không biết."
"Thật ra tôi cũng không biết" Bụng ngón tay cũng nhảy lên theo nhịp đập trên cổ tay Lý Bạch "Tôi nghĩ tôi không có cái cốc nào cả (*), nhưng có lúc lại có thể nghe thấy tiếng nước."
Lý Bạch sững sờ "Tí tách, tí tách" Đôi môi không tự chủ nhẹ nhàng khép mở, hắn còn chưa bình tĩnh lại sau lời yêu cầu của Vưu Lỵ Lỵ, ngơ ngác nhìn bàn tay đang túm hắn đi, như thể nhìn cái thang trời, cầu nại hà, tất cả đáp án bỗng nhiên phủ xuống.

Dương Tiễn nói nước, còn nói cái cốc.

Vẫn luôn tồn tại một cái cốc như vậy, hắn trân quý được nước lấp đầy, không thể không nói về cái cốc đó, vậy mà Dương Tiễn hiểu được.
"Tí tách, tí tách." Dương Tiễn cũng nói, còn nói đến rõ ràng lại vững vàng, anh như vậy nói cho Lý Bạch biết, anh quả thật nghe hiểu.
"Em cho tôi cảm giác...!rất đặc biệt, những người xung quanh, cây, chó, mèo, côn trùng, không khí, tất cả đều không phải đồng loại của em." Anh quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt Lý Bạch: "Tôi cũng không phải đồng loại của em.

Cho nên không biết nuôi như thế nào, sợ em sẽ chết."
Lý Bạch nghe đến choáng váng, bỗng dùng sức, dùng bàn tay bị thương nắm lấy ngón tay anh.

Nắm lấy nhau, máu nóng lên nhớp nháp dính giữa tay hai người, mười ngón quấn quít vào nhau, cảm giác đau đớn đã quay về, giữ vững trong cơ thể hắn, ngay cả đau đớn cũng là ấm áp.

Hắn không bị cự tuyệt, bàn tay kia nhẹ nhàng quay về nắm lại tay hắn.
Lý Bạch nở nụ cười "Vậy thì dạy em sống tiếp đi anh." Hắn nói.
Những lời nói này, giống như một chuỗi lời chú kỳ dị tầng tầng xếp chồng lên nhau, mà người nắm tay là người bị niệm chú, hai trái tim sinh sôi kết chặt vào nhau, cùng tần số nhảy lên.

Bọn họ chưa từng buông tay đối phương ra, thậm chí Lý Bạch còn suy nghĩ, vết thường đó giúp hắn và Dương Tiễn cùng nhau trưởng thành, cần phải dùng dao mới có thể cắt đứt nó được.

Có rất nhiều lời muốn nói nhưng vẫn là trầm mặc, cũng không có gì khác biệt, bọn họ quay trở về cái ghế sô pha cũ bẩn thỉu, bên trong sự ồn ào, hoàn thành nụ hôn bị cắt đứt kia.
Mới vừa bắt đầu tất cả mọi người như bị dọa sợ, không phân được thật giả, cũng không đùa giỡn, vừa lúng túng dè dặt, vừa nói chuyện khập khiễng, cả một đám chỉ được cái miệng (*).

Ngay sau đó bầu không khí cũng sôi nổi lên, cả đám uống say xem đó chỉ là trò chơi, vì bọn họ còn vỗ tay cho hành động này.

Nhưng cái này cũng không quan trọng, cả hai tâm bão đều đã say sưa, bị đối phương mê hoặc, một cái hôn cũng chỉ có thể coi là bắt đầu, Lý Bạch bị hôn đến mất đi sức lực, gục mình trên vai Dương Tiễn, eo mềm nằm xuống, Dương Tiễn cũng cầm lấy cái ly bưởi Sprite ở mép bàn sắp rơi xuống đất, đổ hết xúc xắc vào miệng Lý Bạch mà không làm lem mặt hắn.
Trái lại Dương Tiễn mặt mũi lem luốc, Lý Bạch nhìn tai anh có vết máu do hắn sờ vào, vui vẻ cong mắt cười, miệng bị rót đầy tràn ra nước ngọt.

Sô pha bị hai người làm cho kêu cót két, mọi người càng kịch liệt ồn ào, hành động của Dương Tiễn cũng không vì thế mà dừng lại, anh rất kiên định, lại nhét cái ly không vào kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ phiếm hồng của Lý Bạch, nắm chặt cơ thể đỏ bừng, hết sức chăm chú đẩy ra mớ tóc rối trước mặt, nhìn hắn lem luốc mà ho khan, mặc cho vòng tay mềm mại một phen hoảng sợ giãy giũa sau đó lại càng dùng sức ôm chặt lấy mình.

Mãi cho đến khi cảm giác được lực đầu ngón tay bấu chặt vào lưng, anh mới cúi mặt xuống thấp hơn, cách một tấc gần kề nhau, lại đâm thủng một tấc này, Dương Tiễn từ đầu đến cuối luôn nhìn vào mắt Lý Bạch, ngậm lấy đầu lưỡi đỏ tươi, cuốn xúc xắc ra, bọt khí mang đến cơn ngứa nho nhỏ mà hôn khô miệng Lý Bạch..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui