Trưa cuối tuần, ánh nắng hơi chói mắt, Lý Mậu và Kỷ Nguyên ngủ trưa tại phòng hướng Đông.
Hai người nằm ngủ trên chiếc giường có khung, ba mặt đều có rào chắn, giống như ổ mèo lớn.
Kỷ Nguyên tỉnh ngủ, muốn xuống giường, cô bị Lý Mậu bao vây bên trong.
Anh nhìn cô, cười cười rồi nói: “Xin anh cho em qua đi.”
Cô nói: “Thả em đi qua.”
Anh nói: “Vậy không được, em phải giúp anh bóp chân, bóp vai.”
Cô nói: “Anh diễn sâu nhỉ.”
Cô mặc kệ anh, muốn trèo qua lại bị anh ôm lấy.
Anh cười nói: “Chờ mùa hè anh trở về, chúng ta đi ăn đào mỏ ưng.”
Cô hỏi: “Đó là loại đào gì?”
Anh nói: “Quả đào xanh, đầu quả giống như mỏ chim ưng, rất thơm, rất ngọt, coi như là quả đào ngon nhất trên đời này.”
Cô hỏi: “Trong đầu anh có phải để dành một phần ghi nhớ món ăn ngon trên đời, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ăn đổi món, không hề trùng lặp không?”
Anh cười nói: “Gần như vậy.”
Cô cười hỏi: “Ngoài việc ăn, chúng ta còn truy cầu thứ khác không?”
Anh nói: “Cả đời cẩm y ngọc thực*, anh cảm thấy rất có phúc.”
(*) Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc.
Chỉ cuộc sống giàu sang.
Cô nói: “Ừm, anh nói rất đúng.
Em đi ép nước trái cây cho anh uống, anh thả em đi được không?”
Anh nói: “Em hôn anh một cái trước.”
Anh chỉ trên mặt, cô hôn anh một cái.
Anh hài lòng, mỉm cười thả cô đi.
Buổi chiều, hồ bơi ánh lên tia sáng xanh, tay anh lành lại rồi, lại xuống nước bơi lội, bơi tới bờ, anh lau vết nước trên mặt, hỏi: “Muốn cùng bơi không?”
Cô ngồi xổm tại bờ hồ, nói: “Không muốn.”
Anh mặc kệ, nắm tay cô nhẹ nhàng kéo xuống, cô ngã vào nước, anh ôm cô vào lòng, đón lấy vững vàng.
Cô cảm thấy anh đáng ghét, anh cười thả lỏng tay, xoay người chìm vào trong nước, tựa như một con cá bơi vùn vụt.
Cô nhìn bờ vai rộng lớn của anh, vòng eo thanh nhã, nhìn không chớp mắt.
Anh bơi một vòng trở về, nhô người lên mặt nước, cười nói: “Em cứ dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn anh, anh sẽ có cảm giác đấy.”
Cô hơi ngượng ngùng, mạnh miệng nói: “Em nhìn không được à? Anh không cho em nhìn thì cho ai nhìn?”
Anh ôm lấy eo cô, gọi tên cô.
Cô đáp lại.
Anh bỗng nhiên nói: “Đa số lời thổ lộ tâm tình mà con người ngẫu nhiên nói ra đều là thuận miệng thốt lên, quay đầu liền quên mất.
Nhóc Nguyên, em từ thế giới ngăn cách nào tới đó? Không có kinh nghiệm như vậy, dễ tưởng thật thế.”
Cô ngơ ngác, hỏi: “Anh thì sao? Anh cũng là người quay đầu là quên ngay sao?”
Anh nói: “Trí nhớ anh tốt, rất khó quên.”
Cô nở nụ cười, nói: “Vậy là tốt rồi.
Những người khác cho dù chỉ có trí nhớ ba giây giống như cá vàng, đối với em thì sao chứ? Em lại không quan tâm đến bọn họ.”
Anh cười nhìn cô, nói: “Em cởi mở hơn trước kia.”
Em nói: “Em vẫn rất cởi mở mà.”
Anh hỏi: “Nhóc Nguyên, em có biết cái gì gọi là bản thân nhận thức lệch lạc không?”
“…”
Kỷ Nguyên không muốn bơi lội, cô lên bờ, tắm rửa xong thì sấy tóc ở phòng tắm.
Lý Mậu tiến vào, mở nước ấm đi tắm, sau đó quấn khăn lông đi ra.
Anh nhìn cô sấy tóc, nói: “Anh nhớ đuôi ngựa của mình.”
Cô nói: “Vậy anh có thể tiếp tục để tóc dài.”
Anh hỏi: “Anh để tóc ngắn không đẹp sao?”
Cô nói: “Đẹp.”
Anh bỗng nhiên ôm lấy cô, bồng cô ngồi lên bồn rửa tay, trong gương phản chiếu hình ảnh mơ hồ của hai người.
Anh nhìn mắt cô, nói: “Một ngày như vậy xem như trải qua mấy ngày, giống như sắp tận thế.”
Cô cụp mắt, lộ ra vẻ hướng nội, hơi sa sút tinh thần.
Anh cười hỏi: “Nhóc Nguyên, có phải em lại muốn khóc vì anh không?”
Cô mỉm cười, nói: “Anh nghĩ đẹp thật, em lại không cần trả anh nước mắt.”
Anh nở nụ cười, nói: “Một mình anh rất nhàm chán, em ở cùng anh vui biết bao nhiêu, thường thường chọc anh vui vẻ.”
Cô nói: “Sao em không nhớ mình từng chọc cười anh
nhỉ.” Anh cười hỏi: “Thế tại sao có lời không nói hết với anh?”
Cô nói: “Anh rất biết đùa giỡn lưu manh!”
Anh nghiêng đầu hôn cô, xúc giác mềm mại, khiến cô hơi trầm mê.
Anh hôn đủ rồi, quan sát tỉ mỉ khuôn mặt cô, dùng ánh mắt trêu đùa nhìn cô.
Cô muốn đánh anh, anh cũng không trốn.
Hơi nước lạnh trong phòng tắm đọng lại, dọc theo mặt gương chảy xuống.
Cô im lặng, khẽ khàng tựa trên vai anh, giống như một con hạc đang ngủ.
Những lời âu yếm này, sau này có lẽ sẽ thay đổi, nhưng hiện tại đều là thực sự.
Cô dựa vào người anh, muốn càng gần anh hơn, không an phận, làm sao cũng không thể dính sát hoàn toàn.
Tay anh đặt trên đùi cô, vuốt ve, rồi hướng lên trên cởi ra quần áo.
Hai người đã không còn gì ngăn cách, xảy ra chuyện gì cũng rất tự nhiên.
Khoảnh khắc dừng lại, anh cười hỏi cô: “Như vậy có tốt hơn không?”
Khuôn mặt cô rất đỏ, có lẽ bởi vì hơi nước nóng, có lẽ bởi vì nóng trong người.
Anh hôn cô, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm, đuổi theo đầu lưỡi của cô, dưới thân không hề ngừng lại, giống như muốn tìm kiếm thứ gì đó tựa như mê đắm.
Cô gọi tên anh, giọng nói ngắt quãng, mơ hồ không rõ.
Anh nở nụ cười, dứt khoát bồng cô lên, bồng đi tới trên giường.
Hai người chậm lại một chút, sau đó lại làm lần nữa…
Chập tối, hai người rời khỏi giường, đến nội thành nghe nhạc, nghe đàn dương cầm độc tấu.
Anh lái xe tới trên đảo, xe đỗ lại bên bờ, anh nói đoạn đường này thích hợp đi bộ.
Cô xuống xe, thấy cảnh chiều sông nước xanh thẫm, ngọn đèn sáng rực trên cây cầu lớn, vài chiếc du thuyền cập bến ở mép cầu, tại bờ bên kia là một dãy nhà lầu kiểu cũ, cây dừa xanh lá, bị gió sông thổi lộn xộn.
Hai người đứng trên cầu, ngắm nhìn dòng nước mùa xuân dâng lên.
Viện bảo tàng nghệ thuật trên đảo đã đóng cửa, phòng hòa nhạc vẫn còn mở.
Diễn tấu sắp bắt đầu, hai người họ ngồi tại hàng ghế trước, xuất phát từ sự lễ độ, nghe hết cả buổi hòa nhạc.
Tan hát, ban đêm tĩnh lặng, hai người đi dưới bóng cây.
Anh nói: “Người này có chút đáng ghét.
Khúc hay nhất không chịu đàn, dùng khúc khó hiểu nhất ném cho chúng ta.”
Cô nói: “Em nghĩ anh ta là một người không có thành ý, chúng ta đừng để ý tới anh ta.”
Anh cười nói: “Anh không định để ý tới một người lấy lệ, tiếc là bây giờ lỗ tai anh hơi đau.”
Cô giơ tay, khẽ khàng bao bọc lỗ tai anh.
Anh nghiêng đầu, hôn một cái lên má cô, tựa như cơn gió dịu dàng.
Anh nói: “Tận thế cũng không hề gì, cuộc sống của anh rất đáng giá!”
Cô nhoẻn miệng cười, ôm chặt cánh tay anh.
Hai người đi trong bóng đêm, đi trong ánh trăng, cùng nhau về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...