Bầu không khí trong cửa hàng hôn lễ luôn tràn ngập sự vui mừng, những tia nắng mặt trời chiếu lên người trước mặt, cũng chiếu lên hàng kệ trồng hoa bằng sắt và cả những bông hoa baby bé nhỏ của Milan.
Bó hoa hồng trong tử kính, hoa ly, hoa linh lan và nhiều loại khác, ánh mặt trời, sương mù dày, có nét đặc sắc riêng.
Trương Cường không giỏi trả giá, mỗi lần đều gãi gãi ót, thật thà nói: “Trời ơi, cái này mắc như vậy, hết mấy thứ này phải tốn bao nhiêu tiền à. Có thể rẻ thêm một chút nữa hay không?”
Thật thà đáng yêu làm cho người ta đau lòng, vì vậy nhân viên phục vụ cũng mềm lòng: “Yên tâm đi, anh Trương, tôi nhất định sẽ dùng chiết khấu hết mức của công ty mà làm cho mọi người.”
Trừ tiệc rượu, còn có một số công việc và đồ dùng khác cần lưu ý, Trương Cường một mạch trao đổi toàn bộ với bên kia.
Xong việc, nhân viên phục vụ cầm danh sách và những chi tiết lưu ý đi báo lại với cấp trên, để Trương Cường ngồi với Tô Nghiên, hai người ngồi im không nói gì.
Người ở kế bên nói: “Cô à, cô thực hạnh phúc, bạn trai suy nghĩ chu đáo như vậy, nhiều chi tiết của hôn lễ đều nghĩ giúp cô rồi.”
“Anh ấy là bạn của tôi.” Tô Nghiên vội vàng sửa đúng, nhưng cô vẫn thấy được sự không tự nhiên trong giây lát từ ánh mắt của Trương Cường.
Cô gái xấu hổ vội giải thích: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là tôi hiểu nhầm rồi.”
Tuy rằng chỉ là hiểu nhầm nhỏ, cũng đã làm Tô Nghiên mất đi hứng thú, cô không trách cô gái kia xốc nổi, ngược lại thật lòng hiểu cho cách nhìn của cô ta: Nam nữ đến đây, có mấy đôi không phải là người đang muốn kết hôn?
Bụng bắt đầu đói, tâm trạng còn không tốt nữa, Tô Nghiên không muốn để ý thêm, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có một đôi tình nhân, người nam không cẩn thận ngắm cô gái đẹp vừa đi ngang qua một cái, cô gái liền giận rồi, ồn ào không chịu bỏ qua. Người nhanh chóng xin tha không ngừng giải thích nhận lỗi.
Sau cùng, cũng chọc được cô gái cười nín khóc, hai người lại ôm nhau đi về phía trước, khuôn mặt non nớt vui tươi, giống như đang “Tôi thực hạnh phúc!”.
Người nam vừa đi, vừa hôn trộm cô gái, cô gái đuổi theo muốn đánh cậu, nhưng nụ cười tươi trên môi đã cho thấy cô rất hạnh phúc.
Đây mới là hai người thật sự yêu nhau bởi vì tình yêu, là nhún nhường nhau, người nam kia luôn là người chịu thua trước, che chở yêu thương cô gái, để cô có thể vui sướng hạnh phúc.
Còn cô, khi nào mới có thể may mắn như vậy?
Lúc xong mọi việc chuẩn bị rời khỏi công ty hôn lễ, đã muốn đến thời gian ăn tối, sắc mặt Tô Nghiên tái nhợt, nhìn có vẻ không khỏe lắm.
Trương Cường lúng túng nói không ra lời, không biết nên an ủi thượng cấp phu nhân tương lai của mình như thế nào.
Thật ra, Tô Nghiên phần nhiều chỉ là đói bụng thôi.
Nhưng cô lại không thèm ăn, đuổi Trương Cường đi, sau khi một mình tự về nhà, cô nhận được điện thoại của Tần Lam, nói cô ấy có việc buổi tối không trở về, kêu bữa tối cô tự ăn đi.
Thật ra là đi hẹn hò đi? Gần đây cô gái nhỏ kia thường xuyên đi đêm không về nhà, chỉ có mình cô cô đơn, không giống một cô gái sắp kết hôn chút nào.
Tô Nghiên một mình quay về phòng, cả đèn cũng không mở, buồn bã đi ngủ.
Có lẽ lúc thức dậy, cái gì cũng thay đổi, cô lại là tam tiểu thư năng nổ, hăng hái của nhà họ Tô.
Sau khi thức dậy, người đầu tiên nhìn thấy lại là Tô Hiểu Tinh, vị khách không mời mà đến này, Tô Nghiên thật sự không có cách nào ưa thích.
Chỉ cảm thấy buồn cười, cô ta cuối cùng muốn làm gì?
Đầu tiên là trang điểm, vuốt mấy cọng tóc bay rối trên trán ngay ngắn lại, vuốt thẳng nấy nếp nhăn trên quần áo, chắc chắc bề ngoài bản thân không có thiếu sót gì, Tô Hiểu Tinh mới dáng vẻ kiêu ngạo nói: “Tô Nghiên, cô rất nhanh sẽ gả cho Lăng Tiêu Quân, có thể gả cho thủ trưởng đại nhân là phúc đức ba đời của cô. Nhớ kỹ, phần phúc này là tôi cho cô, tôi bỏ rồi, mới đến lượt cô. Cho nên, đừng bao giờ nghĩ có thể so được với tôi, cũng đừng bao giờ quên mình họ Tô, phải nhớ báo đáp ân tình của nhà họ Tô.”
Chớp chớp mắt to, Tô Nghiên giả bộ vô tội nhìn công chúa thật sự của nhà họ Tô, cung kính nhẹ nhàng hỏi lại: “Vậy cô, không, là ba hy vọng tôi làm gì?”
“Ngân hàng thúc giục trả khoản vay rồi, cô hãy xin nhà họ Lăng giúp đỡ đến ngân hàng bảo lãnh, cho ba thêm chút thời gian đi.”
“Tôi chỉ thuận theo ý của ba gả vào nhà họ Lăng, tôi có bản lĩnh như vậy sao?” Vẫn là kia bộ dạng xinh đẹp ngốc nghếch như cũ, nhưng lời nói của Tô Nghiên, không phải mấy lời nhu nhược.
Nhìn Tô Nghiên một cái, Tô Hiểu Tinh khinh miệt nói: “Cô có thể dụ dỗ anh ấy lên giường, việc nhỏ như vầy thật dễ đi chứ?”
“Cô…” Tô Nghiên kiềm chế cơn tức trong lòng, chỉ coi như bị chó cắn, còn là một con cho cái.
Nhà họ Tô thật sự rơi xuống mức này sao, trả không nổi khoản vay ngân hàng nữa?
Cô cười khổ trong lòng, chỉ sợ bản thân không có năng lực này, ngay cả bàn bạc việc hôn lễ Lăng Tiêu Quân đều chỉ nói với Trương Cường, cô làm gì có quyền lên tiếng chứ?
Bất quá trong lòng Tô Nghiên biết, nói ra lời này, đối phương sẽ không tin, còn nghĩ là cô không chịu giúp, khơi ra đống lớn lí luận báo ân.
Hơn nữa, nếu nói ra, Tô Hiểu Tinh không biết sẽ nói mấy lời vô nghĩa gì đả kích cô nữa, chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
“Không vấn đề gì, chờ anh ấy đi công tác trở về, chúng tôi sẽ quay về nhà tổ họ Tô ăn cơm, tôi sẽ nói với ông nội.” Nhưng chỉ là nói thôi, kết quả như thế nào, cô không khống chế được.
Đến lúc đó, cô chuẩn bị một chút, quay về nhà họ Tô ăn cơm cùng nhau.
Xem như, lần đầu tiên gặp người lớn trong nhà.
Cô có dự cảm, đây sẽ là cách sống sau này của cô, chuyện gì cũng do đồng chí cảnh vệ truyền đạt lại, giữa hai vợ chồng …
Tô Nghiên nhắm mắt lại, không cách nào tưởng tượng, cuộc sống như vậy nên trải qua như thế nào, để gia tăng tình cảm giữa hai người cô nên làm gì đây?
Không ngờ, câu nói này, lại kích thích dây thần kinh của Tô Hiểu Tinh.
Cô ta là đại tiểu thư cao quý tao nhã của nhà họ Tô, còn Tô Nghiên con hoang mà hồ ly tinh chẳng biết là ai bên ngoài sinh ra. Cái gì đều do cô ta chọn trước, chọn tốt nhất, cái còn lại không cần, mới tới lượt Tô Nghiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...