Sau khi đến bãi đỗ xe, đặt Tô Nghiên lên trên ghế lái phụ, Lăng Tiêu Quân cầm lấy chìa khóa, lần này đổi lại là xe của anh.
Một người to con mà lại chen chúc vào chiếc xe nhỏ nhắn xinh xắn có vẻ nữ tính của Tô Nghiên, không phải là khó chịu, chỉ là có cảm giác không được tự nhiên.
“Ngày mai tôi phải đi rồi, tối anh đến chỗ của tôi đi, hoàn thành nghĩa vụ.”
Hai mắt Tô Nghiên trừng lớn, mấy chữ cuối cùng đã hoàn toàn chọc giận cô, lửa giận nhẫn nhịn cả nửa ngày chuẩn bị phát tác: “Tại sao anh có thể như vậy được chứ, chuyện này mà anh cũng tự làm chủ nữa, từ chức công việc thay tôi, còn có…”
“Là ba của cô cầu xin nhà họ Lăng muốn phần hôn sự này! Tô Nghiên, muốn làm con dâu của nhà họ Lăng, cô nhất định phải tuân thủ quy cũ, mọi thứ nhất định phải nghe theo lời của tôi.”
Lời nói của Lăng Tiêu Quân để cho Tô Nghiên hoàn toàn không còn lửa giận nữa.
Cô nhớ đến ngày hôm đó, ban đầu sắc mặt của ba mình rất khó chịu, sau khi tiễn Lăng Tiêu Quân về, trên mặt vui mừng gọi cô vào trong thư phòng.
Đầu tiên là giọng điệu nghiêm túc kể lại chuyện trước kia, lúc trước giấu diếm bà Tô để qua lại với mẹ của Tô Nghiên khó khăn tới cỡ nào, hai người bọn họ thật lòng yêu nhau.
Sau khi sinh ra lại phải hao tổn tâm cơ như thế nào mới mang về nhà họ Tô, những năm gần đây vì cô, mối quan hệ của ông ta và bà Tô vẫn không được tính là hòa thuận.
“Tiểu Nghiên, ba không bộc lộ tình cảm ra ngoài, nhưng mà chắc con biết được ba thương con đến mức nào, những năm gần đây chăm sóc cho con tốt bao nhiêu.”
Chăm sóc tốt bao nhiêu? Tô Nghiên nở nụ cười, tuy cười nhưng trong mắt tràn đầy nước mắt, biết ý nghĩa của việc ba mình cường điệu những thứ này.
Quả nhiên sau đó, Tô Tĩnh Ngâm lại nói với Tô Nghiên hiện tại nhà họ Tô rất cần có sự ủng hộ của hôn sự này, khó lắm thủ trưởng đại nhân mới nhìn trúng cô, đồng ý cưới cô, hi vọng là Tô Nghiên nhớ kỹ ân tình những năm nay nhà họ Tô đối với cô, lấy thân trả nợ.
Đương nhiên đây không phải là điểm dừng, Tô Tĩnh Ngâm nhấn mạnh ông ta làm như vậy là vì tốt cho con gái, phải biết rằng nhà họ Lăng là gia đình nhà cao cửa rộng như thế nào, có không ít cô gái muốn đập đầu gả đi.
Vậy tại sao Tô Hiểu Tinh, con gái cưng của ba lại không chịu gả đi?
Câu nói ngày Tô Nghiên để ở trong lòng chưa hề nói ra, từ đầu đến cuối cô đều nhớ rõ trước khi chết mẹ của cô đã dạy cô, không được làm trái ý của ba, phải báo đáp ân tình của nhà họ Tô.
Huống hồ gì cũng là vì tâm tư của mình, chỉ là anh Lăng anh thật sự không nhớ ra em hả? Tô Nghiên nhìn một bên mặt của người đàn ông đang lái xe, nhớ đến cảnh tượng lần gặp nhau đầu tiên của hai người bọn họ lúc còn bé… lúc nhỏ cô đến nhà của bà ngoại ở lại, gia đình giàu có nhất ở trên trấn sống bên cạnh.
Tô Nghiên tò mò đi qua đó xem thử, muốn biết rốt cuộc là giàu có bao nhiêu, so với người ba không cần mặt mũi của cô còn có tiền hơn nữa à?
Lại nhìn thấy một căn nhà to lớn y như là lâu đài.
Ở phía trước căn nhà có bể phun nước, ở bên trên của cánh cổng vòm có một vòng hoa hồng màu trắng, ở bên trong cũng trồng rất nhiều loại hoa hồng, còn có hai hàng bách hợp được cắt tỉa gọn gàng kéo dài từ cổng cho đến đài phun nước.
Đây giống như là một nơi gặp nhau của hoàng tử và công chúa.
Ngôi nhà xinh đẹp ấy quả thật chính là nơi gặp nhau của hoàng tử và công chúa.
Mới vừa suy nghĩ như vậy, ở bên trong căn nhà to lớn đó có người đi ra, từ xa đến gần… lại gần hơn… sau đó… sau đó cô nghe thấy tiếng tim đập của mình… “thình thịch… Thình thịch…thình thịch….”
Hoàng tử xuất hiện, đó là một cậu con trai khoảng mười sáu mười bảy tuổi, cậu có vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, với mái tóc ngắn gọn gàng dưới ánh nắng mặt trời, quan trọng nhất là cậu có một gương mặt rất rất đẹp trai.
Cậu trai dường như nhìn thấy được cô đang trèo ở trên rào chắn bên ngoài, cậu hờ hững liếc nhìn cô một cái, chỉ là một cái nhìn như thế mà mặt của tôi liền đỏ giống như quả cà chua chín mọng, cô khắc sâu hình ảnh của cậu trai vào trong đáy lòng.
Lăng Tiêu Quân trưởng thành vẫn cao lớn đẹp trai, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng không thích nói chuyện, lại hoàn toàn quên mất lúc nhỏ bọn họ đã từng gặp nhau, không chỉ gặp nhau có một lần.
Mặc kệ trong lòng của Tô Nghiên đang suy nghĩ cái gì, một lát sau Lăng Tiêu Quân liền lái xe đến chỗ ở của mình.
Sở dĩ gọi là chỗ ở, vì đây chỉ là một trong những căn nhà của anh, có đôi khi công việc mệt mỏi thì anh sẽ đến nơi này nghỉ ngơi.
Sau khi vào nhà, Lăng Tiêu Quân trực tiếp mở chiếc tủ gỗ xoan đào được khảm ở trong tường, lấy áo choàng tắm màu xanh lam đưa qua cho Tô Nghiên: “Tự mình đi tắm cho sạch sẽ đi.”
Cảm giác nhục nhã đang dâng trào ở trong lòng của cô, nhưng mà Lăng Tiêu Quân đã quay lại không nhìn cô nữa.
Tô Nghiên cắn rằng, nhớ đến bắt đầu từ thời đại học của mình, cô dựa vào sự cố gắng chăm chỉ của mình mà đi lên từ nhân viên mới, dốc công làm việc mấy năm đã được lên vị trí chủ quản.
Trong lúc đó đã trải qua biết bao nhiêu gian khổ trắc trở, sao có thể so sánh được với một ít tra tấn nhỏ nhoi của ngày hôm nay?
Năng lực mà cô có không hề thua kém gì so với Tô Hiểu Tinh, cho dù từ lúc đầu Lăng Tiêu Quân đã nhìn trúng chị cả, nhưng người hiện tại sắp gả cho anh lại là mình, đây là cơ hộ của cô, không phải sao?
Nếu đã như vậy, trước hết cứ nghe lời đi, tạo nên ấn tượng tốt ở trước mặt của anh, sau này mới có cơ hội dần dần thay đổi cảm nhận của anh, bồi dưỡng tình cảm giữa hai người.
Sau khi đã nghĩ thông suốt rồi, Tô Nghiên không có ý kiến, nhận lấy áo choàng tắm bước vào trong phòng tắm.
Làm việc mệt mỏi cả một ngày, cô cực kỳ cần được tắm nước nóng, thư giãn một ít.
Lăng Tiêu Quân gọi một cuộc điện thoại cho Trương Cường, kêu anh ta mang theo một bộ quần áo sạch sẽ của phự nữ đến đây, sau khi cúp điện thoại. Anh mới lặng lẽ cởi quần áo của mình ra, sau đó đi vào trong phòng tắm.
Lúc trước khi thiết kế cửa phòng tắm chính là không có khóa.
Dù sao đây chỉ là không gian của một mình anh, ngay cả ba mẹ cũng chưa từng bước vào, tối hôm nay chỉ là do nguyên tắc gần, cho nên mới dẫn Tô Nghiên tới đây.
Lăng Tiêu Quân bước vào trong phòng tắm với hơi nước mờ mịt, anh tìm được thân thể trắng nõn xinh đẹp ở phía dưới vòi hoa sen.
Cô đang từ từ nhắm hai mắt, ngước cổ lên hưởng thụ cảm giác nước nóng xả ở trên người của cô, âm thanh nước xả xuống che đậy tiếng bước chân của anh.
Thẳng cho đến khi có một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cô, Tô Nghiên mới cảnh giác quay đầu lại, hơi nước bốc lên che khuất khuôn mặt của người mới bước vào, trực giác của cô cầm ngược lại cổ tay của đối phương muốn thực hiện động tác ném anh qua vai… một cô gái lăn lộn ở bên ngoài một thân một mình, khó tránh khỏi sẽ gặp phải nguy hiểm, Tô Nghiên đã học được vài chiêu.
Lăng Tiêu Quân lập tức đưa tay mở lòng bàn tay của cô ra, thuận tay đè lại ở phía sau của cô, cô giơ bàn chân nhỏ lên muốn đạp vào phía dưới của anh, anh cũng nhanh chóng nâng chân lên ngăn lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...