"có phải duyên nhau thì thắm lại,
đừng xanh như lá, bạc như vôi"
-hồ xuân hương-
.
.
.
đã những hai lần em chứng kiến cảnh người em thương đến rứt lòng đi theo chốn phương trời không còn em nữa, duy lần này hưởng lại làm em đau gấp vạn lần. em cố gắng hỏi lại chị hoa, anh ta có phải là tại hưởng không, chị liền bụm miệng em lại, tại hưởng vốn là một cái tên mà chỉ có người thân cận mới gọi anh được, em không tin nổi, vậy hoá ra trước giờ..
em chỉ muốn chị bảo là chị lầm, là không phải, nhưng hỡi ôi khi cái gật đầu lia lịa của chị cũng đã đủ làm cõi lòng em tan nát. hưởng của em, là hưởng đúng không?
hưởng ơi..
chàng rể bất đắc dĩ trong con xế hộp cũng đâu vui vẻ gì, bộ com-plê khó mặc gần chết, đã thế còn phải để thứ tóc gấp nếp thật quá kiểu cách với con người giản đơn như anh. chém chết cha ba cái thứ "môn đăng hộ đối" ấy đi, anh ngồi lầm bầm, bỗng chợt tiếng tằng hắng từ ông mẫn lát hồi vang lên.
"cậu hưởng này, à không... cậu hanh".
"bác cứ gọi con như thường đi ạ, dù sao con cũng đã quen rồi".
"hưởng, ta bảo này, cháu đừng vì gia môn mà đi theo lối mòn, ta biết cháu đã thương một người khác, thế nhưng hôn lễ này là chuyện hệ trọng, đó là cả một cuộc đời phía trước đấy, rồi cháu sẽ vui vẻ thật sự chứ?"
"cháu sẽ cố".
anh đáp lại một cách gọn gàng, giọng như có như không vô âm vô hướng. ông mẫn nhìn qua nét mặt không mấy vui vẻ của cậu chủ, đôi tay tứ tuần tuổi của ông nhíu nhẹ trên vầng trán đầy vết chân chim. hơn ai hết, đã cùng hưởng qua bao năm tháng thiếu niên, nhìn thấy anh trưởng thành và yêu đương vài bận, ông biết chuyện hôn sự cũng chỉ là một sớm một chiều, tất thảy cũng chỉ là vải thưa che mắt thánh mà thôi.
có thật sự là anh muốn chuyện sẽ xảy ra như thế này không, dẫu gì quốc cũng đã đi xa, bao tháng ngày giường không chiếc bóng anh cũng quen lối, tự dưng bây giờ lại chứa chấp thêm một kẻ khác mà không phải quốc. thật không quen.
rùng mình một cái, con xe anh chợt nghiến bánh ken két trên mặt đường, để lại trên ấy vết hằn đen bóng còn vương mùi khói. ông mẫn chưa kịp hoàng hồn đã bị giọng nói khó chịu của bà Kim từ con xe phía sau dội ngược vào tai.
"đứa nào làm dừng xe của nhà bà đấy? có biết giờ này mà chưa đến nhà đàng gái là thất lễ không. cậu kia, xe nhà tôi nhỡ mà hư cậu tính sao?"
ông mẫn cùng anh vội chạy ra xem sự tình liền nhìn thấy một cậu trai nhà quê, đôi mắt đen láy nhìn trân trân vào chú rể, tay em run lẩy bẩy, môi lắp bắp tựa như đã lâu không gặp. ngài quản gia liền chú ý, song lại mơ hồ, ngay cả con người tình cảm như ông nếu gặp lại chí cốt cũng sẽ không đến mức cảm động đến thế.
"hưởng".
cả đám đông vốn đã chẳng yên lặng nay lại càng nhốn nháo gấp bội phần. cái thằng nhà quê mặc cái áo thun đã ngả màu xám ngoét kia là ai mà dám gọi tên cậu hanh thân thiết như thế, hay là giả điên để ăn vạ à.
người nhăn nhó, kẻ nhíu mày, chị hoa ngơ ra một hồi. quốc đứng đấy, nước mắt lưng tròng, mà người trước mặt cũng chẳng kìm nén nổi cơn nhớ nhung đến gào thét. anh tự hỏi sao em của anh lại gầy đến thế, lại yếu ớt như thế, lại bị khinh khi như thế, vậy mà vẫn ngoan cố bỏ đi, hờn quá sức mà.
"quốc, quốc của anh"..
cả góc phố bỗng chốc im bặt, tất thảy đổ dồn vào người đàn ông sắp thành tân lang nhà người ta nay lại đáp trả thân thiết với một kẻ khác, đã thế lại còn là một thằng oắt con không rõ lai lịch. mọi người ai cũng có chút khó hiểu.
"hưởng, em"...
chính quốc ngần ngại nhìn đám đông nhiễu nhương trước mắt. môi cười chưa kịp nở rộ thì bỗng hai ông cảnh sát viên chạy sát lại gần, bảo em làm mất trật tự khu phố mà gô cổ em dắt đi mất, anh mím môi, vậy một mớ người lúc nhúc kia sao các người không túm đầu đi, hưởng chầm chậm đi lại chào hỏi một phen, đôi vai bỗng chốc run lên từng đợt.
"chào các anh, phiền các anh có thể thả người ra được không? dù gì chúng tôi cũng không có ai bị thương, mấy anh làm ăn thế thiệt dân ta quá!"
gã cảnh sát tự xưng tên, chờm râu lởm chởm không cắt tỉa làm anh có chút không ưng mắt, gã ta hất mặt.
"anh bảo mẹ anh, tôi sẽ thả".
người trai cũng không vừa, anh im lặng chạy đến chỗ ông mẫn quản gia, lát sau quay lại cầm xấp tiền xanh đỏ gói trong túi giấy báo còn mới toanh vội dúi vào túi thằng gã, ở ngoài còn có dòng chữ "kính biếu" rõ ràng.
"chút đỉnh như này thì phải làm sao chú cảnh sát?"
viên cảnh sát đê hèn lại khanh khách, hắn nháy mắt với tên đồng nghiệp, tay thả quốc đi rồi biến mất trên con xe tuần tra.
"không có lần sau đâu nhé cái thằng nhà quê, lo mà cảm ơn cậu ấm lắm tiền kia đi!"
"hưởng.. à.. tôi không nên gọi cậu như thế.. cậu thái...hanh".
quốc vẫn tự nhận thức được em đang đứng ở đâu trong cái xã hội này, chỉ là em chẳng ngờ ngày tái ngộ lại như hiện tại. đau lòng, bẽ bàng, hạnh phúc, đắng cay.
"anh đi đi, người ta còn chờ".
hưởng nghiến môi, muốn chạy đến ôm em vào lòng.
"anh không muốn".
"em vẫn ở đây chứ có đi đâu đâu mà anh lo, em có việc rồi, cũng có nhà nữa, chị chủ em cũng tốt tính, tháng nào em cũng gửi tiền về cho ba má hết, hưởng thấy không, à, cậu hanh thấy không, tôi vẫn sống rất tốt mà".
em nhìn anh, đôi con ngươi dao động, lấp lánh tựa hồ thu. anh liền vội bước đến muốn cầm lấy đôi tay rm, bỗng từ đâu bà kim đi đến ôn tồn bảo.
"cậu kia, lúc nãy là tôi hơi quá lời, có vẻ như cậu quen với con tôi hồi nó ở dưới cần thơ nhỉ? hay cậu mới dưới quê lên học đòi làm sang, không có tiền nên muốn kiếm chác từ nó?"
phu nhân liếc nhìn từ trên xuống, nhìn qua mái tóc rối bời, nhìn vào đôi tay còn in hằn dấu vết của tên cảnh sát man rợ, cười khẽ.
"nhưng tiếc quá, hôm nay nhà tôi có chuyện vui, cậu cầm tạm coi như làm quen, với đừng có xin tiền con trai tôi ngay hôm nay vậy chứ".
bà ngoái đầu ra lệnh hưởng, anh nhíu mày không ưng, sau đó bảo bà chờ anh một lát. anh giáo vội rút cây bút mới viết dang dở biên vào tay quốc, từng nét chữ dặm tô trên da tay làm em hơi nhộn nhạo.
"nhớ đó, nhà anh ở chỗ này, nhớ anh thì tới mà thăm, nha em".
"em.."
quốc nhè nhẹ quẹt đôi hàng mi hoe đỏ, trán rịn lấm tấm mấy giọt mồ hồi vì nóng. hưởng vội nắm chặt tay em, thầm thì: "hứa, nhớ thăm anh".
"làm cái gì mà lâu quá vậy?"
mụ già vương giả ấy khó chịu, dường như có điều gì mờ ám giữa hai người trai này mà bà lại không biết. sao cái nhìn của thằng con ruột bà lại âm thầm quyến luyến đến như thế, tại sao cái thằng cù lần rách rưới kia lại cầm tay con trai bà, bà không hiểu nổi.
bà kim bực dọc nhăn mặt rồi kéo tay hưởng đi mất. trước khi khuất dạng, hưởng mở miệng mấp máy câu nói mà có lẽ đến sau này là lời giã từ cuối.
"anh yêu em".
quốc ngẩn ngơ, cho đến khi chị hoa tìm thấy em, ôm em vào lòng, nước mắt em bao lâu nay lại cứ thế mà thấm ướt đẫm đôi vai gầy của chị.
1/9/1990,
viết cho ngày tình lụi.
-KẾT THÚC-
#mín
/xin chào mọi người, mín đây. ừm, "chiều trên lối cũ" là tác phẩm đầu tay mà mín rất tâm đắc, nên đối với những ai có khó chịu vì mín cứ đăng đi đăng lại thì mín xin lỗi thật nhiều, mín chỉ muốn đứa con đầu lòng thật hoàn hảo mà thôi. mín yêu mọi người thật nhiều. mọi người là nguồn động lực lớn lao để mín có thể viết đến giờ đó/
/mín đăng "chiều trên lối cũ" này là lần cuối, mín cảm thấy viết lách đã quá sức với mín rồi. thật cảm ơn những người đã ủng hộ và bên mín suốt thời gian qua, cảm ơn mọi người vì tất cả/.
thương yêu rất nhiều,
từ nơi biển đón gió,
mín
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...