Chiều Trên Lối Cũ - Taekook
'tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá
chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì'
-xuân diệu-
.
.
.
"anh hưởng, anh có thư đây".
giọng bác bảo vệ ồm ồm, cái tay nhăn nheo đưa lá thư còn thơm thơm màu mực mới.
"cháu cảm ơn".
nhìn tấm thiệp đề tên mẹ, bất giác hưởng cảm thấy không lành. hưởng đương giờ nghỉ tiết, mở ra xem liền bần thần một hồi, đến khi trống tùng tùng đánh vẫn còn im lặng. nắng mùa này le lói được bao lâu đâu, lòng anh lạnh ngắt theo từng con chữ hằn trên đôi giấy kiêu kỳ vàng ố.
ngày này tháng chín năm sau, anh cưới vợ.
hẳn là cha mẹ anh trông mong thằng cháu tí bế bồng mà viết hẳn cả tâm thư dài đằng đẵng, nói cô ngọc kia mến anh từ lúc gặp hồi chiều thu, bác bảo thấy anh cũng đường hoàng, môn đăng hộ đối, hối thúc hưởng mau mau kết mối trầu cau mà sánh duyên loan phượng. chắc hai người không đợi được, còn tính cả ngày lành tháng tốt để làm lễ vu quy.
còn nỗi xót xa nào hơn cái chia cắt của hai tâm hồn đang còn nóng hổi, những yêu dấu nồng nàn anh đem trọn vẹn vào em. nay luống hoa xuân đã tàn, còn gì ngoài những trái đắng anh phải gồng mình chịu đựng? còn người trai bé nhỏ của anh, em mà có biết, rồi chuyện chúng mình sẽ về đâu?
đêm trở nên tĩnh như cái vẻ ngoài u sầu, lòng anh cũng ngổn ngang bao mối ưu tư. nhìn người thương ngủ say bên cạnh, tiếng thở anh càng nặng trĩu hơn cả thảy thói đời, anh chạm nhẹ vào mi mắt, chẳng ngăn nổi sự bàng hoàng. vội thu tay lại, nhẹ nhàng trao em chiếc hôn vội vã.
anh sắp mất quốc rồi, quốc ơi
...
sớm tinh sương lại nhạt nhoà phủ khắp nẻo, quốc tỉnh dậy trong cái rét thấu xương. chỗ nằm bên cạnh đã nguội lạnh từ bao giờ, trên cái bàn gỗ trống không nay lại có tờ giấy viết vội.
"quốc thương yêu, hôm nay đã hai hai rồi, anh ra hà nội có việc gấp, tối nay đành em một mình cúng ông táo vậy. ngũ quả hai đứa cũng chuẩn bị rồi, hôm sau em nhớ đem mấy nhánh mai qua cho hai bác. lư hương anh đã lau, tối nay hẵn lấy ra mà cúng bái. anh hơi lo, ba mẹ anh kêu gấp quá, chẳng biết có về kịp đón giao thừa cùng em được không. ở nhà có chuyện gì em nhớ gọi cô hai, cô hàng xóm hiền hiền ấy. quốc của anh phải ăn cơm, còn bé than mà bầu bạn đó. anh đi, anh ráng anh về đón tết với người anh thương, quốc nhé.
hưởng của em".
có mấy dòng ngắn gọn mà chất chứa nhiều ưu tư nhung nhớ. bởi đôi ba lần tập huấn giao lưu giáo viên các trường hưởng đều báo cho em biết, có bao giờ trong thân tâm em lại ngóng trông hưởng về đến cái độ này, hẳn là em cảm nhận được, lần này anh đi, chẳng phải vì dạy học nữa..
...
#mín
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...