Chiều Trên Lối Cũ - Taekook
thôi thì đành lỡ
.
.
.
trên tay vừa cầm tờ giấy xuất viện còn mới tinh mùi mực sớm, tức ba má em đã hồi phục sau một năm trời ngã bệnh, gương mặt quốc rõ ràng là vui vẻ. em không còn cô đơn, nơi em nương náu cũng vì vậy mà ấm áp thêm nhiều phần. sẽ không còn những đêm lủi thủi đốt đèn lại tắt, đoàn tụ dưới mái tranh là tháng ngày xưa cũ, không còn phải lo nghĩ về phí bệnh xá, tâm tình em lại nhẹ nhõm hơn mấy lần.
chầm chậm quốc đạp thong dong đến bến ninh kiều. buổi sáng tấp nập trên những ghe thuyền đầy ắp, nào là trái cây giăng xen kẽ những chậu cúc vàng óng ánh, gần xa là những gánh hàng ăn, bao nhiêu là thịt bấy nhiêu là cá tôm, mấy cô bán hàng hò hét đưa nhau vài tô bún bằng cái giọng địa phương ngọt ngào. đôi ba mái ghe đâm nhau kêu lộp cộp, con nước dập dìu theo làn hơi gợn, trời sáng trong xanh ngắt một màu.
quốc về nhà hồ hởi xách mấy bịch đồ ăn thì bị cảng tượng trước mắt làm cho đứng sững.
phát đương đứng ở bên gốc cau sát nhà, miệng phì phèo hút thuốc. anh ta thấy em, buông thõng tay, điếu thuốc tàn theo nhịp chân anh dẫm mà phả ra làn khói trắng bạc.
"anh tới đây làm gì?" quốc nắm chặt làn chợ.
gã nở nụ cười, chầm chậm đáp.
"anh tới thăm em."
quốc không nói không rằng, từ đáy mắt em phất phơ nỗi buồn không tên. em phớt lờ người cũ, đôi chân bước vội vào nhà, bỗng nhiên cánh tay em nặng trĩu. cậu ba phát thế mà hai chân khuỵu xuống, chẳng còn cái thần sắc lạnh lẽo như ban nãy, trầm trầm cất lời, không quên nắm chặt cổ tay chính quốc.
"anh nhớ quốc, quốc quay lại với anh đi. mới đây anh bị vợ mới nó lừa để đi với thằng kép làng bên, anh biết quốc của anh mới thương anh thiệt lòng thiệt dạ thôi".
đáy lòng em cũng mấy phần dao động, nhưng em tức giận, gương đã vỡ làm sao hàn gắn nổi. chắc có lẽ em không còn muốn dính líu tới người này, em gạt tay gã, buồn buồn nói.
"thương kiểu gì?"
"thì thương như ba thương má". gã hồ hởi.
"nhưng tôi không có thương anh, mới đây tôi bị anh cho người đánh một trận bạt mạng, giờ anh về anh nói thương tôi hả? anh có thấy lời anh nói ra nó đáng hổ thẹn tới mức nào không?"
cậu ba phát đưa đôi mắt ngắm nhìn quốc, trên gương mặt em từng vết sẹo con con đã dần mờ nhạt, tựa như không thể nhìn thấy được nữa. nhưng trên cánh tay và cần cổ, vết máu đọng còn ứ lại như đang tố giác cái con người bạc bẽo kia.
hắn đứng sững, đôi tay buông thõng.
thương vì tình cũ lỡ làng, hay thương cho phận người đi kẻ ở bao phen xót lòng..
"là do anh giận quá mất khôn mà em".
"thôi tôi lạy cậu, tôi xin cậu, tôi đi. cậu đừng nói nữa, tôi không có muốn dính dáng đến cậu nữa, cậu phát à".
em dứt khoát xách làn chợ bước về, ba phát đứng chôn chân một chỗ, lòng chết lặng.
...
#mín
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...