Editor: Sapoche
Tuy là có nghi ngờ, nhưng giác quan thứ sáu của Mạnh Đan Chi vẫn luôn rất chính xác.
Huống hồ trước đó vẫn còn nói hội triễn lãm này có tiêu chuẩn không cao, thì câu sau đã nói năm nay cô không thi được, thật sự rất tuyệt tình nha.
Chỉ cần một đàn anh Lận là có thể làm được.
Đàn ông không thích người bên cạnh mình thường xuyên so sánh mình với người khác, cô vừa mới giẫm lên điểm mẫn cảm ấy của anh rồi.
Mạnh Đan Chi tò mò hỏi: “Vậy máy quay sẽ quay anh sao?”
Chu Yến Kinh suy nghĩ chút: “Có.”
Đây chính là loại triển lãm chân chính sẽ không giống với hội nghị của bọn họ, bọn họ không cần toàn bộ quá trình đều phải phiên dịch trong phòng.
Trong buổi triển lãm sẽ có rất nhân vật quan trọng, dù không phải là phiên dịch viên chính thì xác suất rơi vào máy quay sẽ khá cao.
Huống chi Chu Yến Kinh làm cục trưởng, đương nhiên phụ trách bộ phận quan trọng nhất rồi.
Trọng tâm của các máy ảnh trong giới truyền thông là những người mà anh đi phiên dịch hộ này.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Đan Chi được xem loại này, năm trước bởi vì chuyện say rượu ngoài ý muốn, lúc ấy cô vẫn còn đang mê mang trong nhà.
Khi đó người trong nhà lại vội vội vàng vàng chuyện đính hôn ngoài ý muốn như thế, cuối cùng vẫn là chờ Chu Yến Kinh trở về thẳng thắn kết thúc.
Thoáng cái đã một năm trôi qua.
Mạnh Đan Chi chớp mắt mấy cái, “Vậy anh phải biểu hiện thật tốt đấy.”
Chu Yến Kinh quay đầu lại nhìn cô một cái.
Đương nhiên, trong lòng anh đối với mấy lời này cũng không vừa lòng.
Nhưng mà, nếu có hiệu quả như thế, giải thích cũng không còn xa nữa.
Khi tới phòng phiên dịch đã là hai mươi phút sau.
Chu Yến Kinh đến văn phòng nhưng cũng rất nhanh đi ra, trực tiếp mở một cuộc họp, sắp xếp sơ sơ các nhân viên trong bộ phận dịch thuật.
Sau khi kết thúc, phòng họp lại yên tĩnh lại lần nữa.
Chu Yến Kinh đảo mắt quét qua mọi người: “Các bản dịch trong buổi triễn lãm giao lưu văn hoá Trung – Ngoại phải tốt nhất, không được để xảy ra sai sót.”
Những người khác gật đầu.
Đây chính là hoạt động đầu tiên sau khi cục trưởng mới nhậm chức, nếu có xuất hiện vấn đề, tương đương với chuyện bọn họ có thể rời khỏi chỗ này.
Huống hồ, lần triễn lãm này là toàn cầu, gặp chuyện không may sẽ ảnh hưởng đến hình tượng quốc gia.
-
Sau cuộc trò chuyện với Chu Yến Kinh, Mạnh Đan Chi như được truyền cảm hứng, cô muốn mình toả sáng.
Sang năm cô thật sự có thể tham gia triển lãm sao.
Lúc bà ngoại qua đời, cô sắp thi vào trường đại học, sau đó lại không ở lại Ninh Thành, đến thân phận người kế thừa cũng chưa kịp nhận.
Hoạt động này là bên phía chính phủ tổ chức, cô đương nhiên sẽ không được chọn.
Cho nên, chuyện lớn nhất trước mắt mà Mạnh Đan Chi phải làm chính là để bên phía chính phủ bên Ninh Thành phải công nhận việc kế thừa thân phận của cô.
Ba ngày kế tiếp, cô đều bận việc này.
Khi Trần Thư Âm gọi điện đến, Mạnh Đan Chi đang xem điều kiện kiểm tra vòng đầu.
“Hôm nay, không phải cậu không có tiết sao? Không ở cửa hàng à?”
“Tớ ở nhà, nhà trọ.”
Mạnh Đan Chi thuận miệng trả lời: “Tìm tư liệu.”
Trần Thư Âm mới ra cửa, “Tư liệu gì?”
“Điều kiện kế thừa nghề thêu phi vật thể.” Mạnh Đan Chi mỉm cười: “Nói không chừng sang năm cậu có thể nhìn thấy tin tức của tớ trên màn hình.”
Lời nói của Chu Yến Kinh đã được cô sửa lại cho đúng.
Trần Thư Âm vẫn rất tin tưởng tay nghề thêu của cô, cũng biết bà ngoại cô giao trọng trách này cho cô, lập tức nói: “Thật hay giả thế?”
Cô ấy tự hỏi hai giây: “Đến lúc đó tớ phải mang theo mười tám anh chị em đến để tăng lượt xem quá.”
“Đừng có lắm lời nữa đi.”
“Thật đấy.” Cô ấy lặp lại: “Vậy hôm nay cậu có thể ra ngoài không?”
Mạnh Đan Chi nghĩ nghĩ, “Hai tiếng nữa đi.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Trần Thư Âm mới vừa lòng đi ra.
Tay Mạnh Đan Chi chống lên bàn, cầm tư liệu lên xem.
Nhìn thấy những điều lệ phức tạp ở trên đấy, thật ra cuối cùng thì cũng chỉ tổng kết lại còn có mấy yêu cầu ---
Một là tài nghệ phải thật tốt, dù sao không thuần thục cũng không thể làm người kế thừa.
Hai phải có sức ảnh hưởng, hai chữ kế thừa này, tên cũng như nghĩa, giống như bây giờ có rất nhiều người kế thừa ngành thủ công nổi tiếng, cũng coi như một ví dụ điển hình trong đám đông.
Và việc quan trọng nhất là nhận được lời đề cử.
Vốn dĩ Mạnh Đan Chi còn đang tính trực tiếp mua vé về Ninh Thành, nhưng nghĩ nghĩ vẫn thấy còn sớm, cô gọi một cuộc điện thoại.
“Xin chào, xin hỏi có chuyện gì vậy ạ?” Có một giọng nữ truyền ra từ đầu dây bên kia.
Mạnh Đan Chi nhẹ giọng nói: “Tôi tìm thầy Lạc, cứ nói tôi tên Mạnh Đan Chi là được rồi.”
Một chút sau, đầu dây điện thoại đã được chuyển sang người khác.
“Cháu gái?” Giọng của ông cụ Lạc xen lẫn tiếng cười: “Sao lại gọi cho ông thế này?”
Mạnh Đan Chi bị ông ấy chọc cười: “Ông nội Lạc sao là ông cụ được chứ.”
Cô kêu là ông nội Lạc nhưng thật ra ông ấy nhỏ hơn giáo sư Mạnh tận mười tuổi, chủ yếu vì là bạn của bà ngoại, nên bối phận cũng giống nhau.
Lúc trước ông cụ Lạc còn muốn tác hợp cô với cháu trai của ông, cháu trai của ông cũng chưa thấy cô, vừa hay tin đã vội vàng trốn ngay trong đêm.
Lúc ấy Mạnh Đan Chi còn sợ ông không vui, cô còn không vui đâu này.
“Ông nội Lạc, hôm nay con tìm ông, thật sự là có chút việc muốn hỏi ông ạ.” Cô thẳng thắng nói chuyện chính: “Ông biết bà ngoại con muốn để con làm truyền nhân của bà, sau này còn đến học ở Bắc Kinh, bên Ninh Thành không có ai kế thừa nữa.”
Cô sắp xếp từ ngữ cho tốt: “Gần đây con có tra cứu thông tin, trên đó nói phía chính phủ có điều kiện cần người để cử, con nghĩ đến ông ngay.”
“Chuyện này ông không thể giúp con được rồi.” Ông nội Lạc trả lời.
“Nếu như vậy thì con đành tính cách khác vậy.” Trong lòng Mạnh Đan Chi có chút mất mát, nhưng vẫn dịu dàng như cũ.
“Nhìn con nóng ruột như thế, có phải bước tiếp theo sẽ cúp điện thoại luôn không?”
“Nào có ạ.”
“Ông không giúp được, bởi vì trước đó bà ngoại con đã từng đề cử qua, lời của bà ấy so với ông còn có sức nặng hơn, chỉ là trong hai tháng đó con chưa về nên đành gác lại.”
Mạnh Đan Chi ngẩng người.
Mấy năm bà ngoại cơ thể không tốt, lúc cô học cấp ba ở chung với bà bệnh tình càng nghiêm trọng hơn nữa, mãi đến khi bà qua đời, vẫn còn nhớ đến cô.
Sau khi biết Mạnh Đan Chi đồng ý với bà, bà ngoại rất vui mừng.
Chuyện xảy ra sau đó, cô không biết.
“Việc này bà chưa từng nói với con sao?” Ông nội Lạc nhận thấy vấn đề chính, thở dài: “Có thể lúc ra đi chưa kịp nói.”
“Vâng…”
Lồng nguc Mạnh Đan Chi phập phồng lên xuống, giọng cũng thấp hẳn đi.
Bà ngoại đi qua đời nhiều năm rồi, cũng không biết cô đã đính hôn, đối phương lại là chàng trai trước kia bà từng gặp qua nữa.
Khi đó còn khen Chu Yến Kinh đẹp trai, lịch sự, còn nhờ anh chăm sóc cô.
Về sau chắc là sẽ chăm sóc thật lâu.
Tuy không thể hỗ trợ nhưng ông cụ Lạc vẫn nói nếu cần thì ông sẽ hối thúc bên kia.
Nhưng mà cô cũng cần phải đáp ứng đủ các yêu cầu khác nữa.
Mạnh Đan Chi đồng ý: “Con đã biết rồi ạ.”
-
Hai tiếng sau, Mạnh Đan Chi đến trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại này là chỗ yêu thích nhất của Trần Thư Âm, mỗi lần gọi điện thoại thì tám chín lần đều hẹn ở chỗ này, chắc là bởi vì đang theo đuổi nhân viên dẹp trai lúc trước.
Lúc cô đến, Trần Thư Âm vẫn còn đang bận.
Mạnh Đan Chi còn có thể nghe rõ ràng đầu dây bên kia đang nói chuyện gì: “Mấy cái túi cậu đem đến ngày hôm nay, không thể mang ra ngoài sao?”
“Không thể.” Đối phương trả lời.
“Được rồi.”
Trần Thư Âm quay đầu thì nhìn thấy Mạnh Đan Chi, “Mau đến đây, tôi ở cửa hàng trà sữa đấy.”
Mạnh Đan Chi cười châm chọc: “Cậu vừa mới nói chuyện với ai thế?”
“Cái người 186 kia đấy.” Trần Thư Âm kéo cô vào quán trà sữa, “Tớ vốn tưởng sẽ giống như trong phim truyền hình, nhưng mà không thành công.”
“Rất có nguyên tắc nha, tớ thích.” Cô cười tủm tỉm.
“Tớ nhớ rằng… thành tích tiêu thụ của anh ta hình như rất kém cỏi.” Mạnh Đan Chi tìm kiếm thông tin trong cái trí nhớ hữu hạn của mình.
“Đúng thế, một cái bán cũng không được.”
Trần Thư Âm nghĩ đến gì đấy, “Chờ ngày cậu và Chu Yến Kinh đính hôn, tớ sẽ tặng hai cậu một phần quà.”
“Cái gì?”
“Trước tiên chắc là không có vấn đề gì đâu, người máy quét rác đi.”
Mạnh Đan Chi nghĩ nghĩ, “Chắc là rất có ích.”
Nhưng mà cả căn hộ cũng không phải cô quét vệ sinh, trước kia là mẹ Lý hai ngày đến một lần, bà ấy sẽ giúp cô dọn dẹp một chút.
Sau khi Chu Yến Kinh đến, nhà họ Chu đều sắp xếp mỗi ngày đều có người đến quét dọn.
“Thế hôm nay tại sao cậu lại đột nhiên nghĩ đến vấn đề thừa kế thế hả?” Trần Thư Âm hỏi.
“Gần đây Chu Yến Kinh phụ trách thông dịch trong buổi triển lãm giao lưu văn hoá Trung – Ngoại, ở đó có rất nhiều người kế thừa ngành truyền thống như tớ.”
Mạnh Đan Chi tóm lược đơn giản lại cho cô: “Anh ấy nói tớ cố gắng một chút, sang năm có thể tham gia.”
Trần Thư Âm: “Năm nay không được sao?”
Nói đến đây, Mạnh Đan Chi lại muốn chửi rủa một chút: “Tớ chẳng qua chỉ nói đến đàn anh Lận một chút xíu thôi, mà tớ đã cảm giác thấy anh ấy thay đổi.”
“À, không hiểu được Chu Lôi Phong.”
Nhưng mà, Trần Thư Âm lại chớp chớp mắt: “Ghen?”
Mạnh Đan Chi không xác định được: “Anh ấy sẽ ăn dấm chua của tớ à?”
“Là nghe được từ chính miệng cậu, một người đàn ông nghe được từ trong miệng của vợ mình khen người đàn ông khác – Đàn anh Lận thật đẹp trai?”
“Đương nhiên.”
“Chu Yến Kinh khen người phụ nữ khác, cậu vui sao?” Trần Thư Âm tấm tắc nói: “Tớ nhớ rõ, trước kia có người gọi anh ấy là anh trai, cậu cũng không vui.”
Chuyện này xảy ra từ rất sớm.
Bạn thân thông minh thì có thông minh, nhưng về mặt tình cảm của bản thân mình hình như không có nhìn ra được.
Trong cửa hàng trà sữa có không ít người, vài người đi ngang qua đây đều muốn xin cách liên hệ.
Trần Thư Âm không kiên nhẫn đuổi họ đi, thấy người ngoài tủ kính thủy tinh, “Ai, cậu xem, người kia có phải họ Trần không?”
Có thể để cô ấy nói như thế cũng chỉ có một người họ Trần thôi.
Mạnh Đan Chi nhìn sang, thấy Trần Nhã Yên và bạn học đi cùng nhau, đang cười cười nói nói, “Không ngờ lại gặp cô ta.”
Nhưng đối phương lại thật khéo nghiêng đầu sang nhìn vào trong tiệm.
Thấy các cô, mắt Trần Nhã Yên lóe lên, trực tiếp bỏ bạn học mình lại, kêu lên: “Chị…”
“Đừng đi.” Trần Thư Âm không nói gì.
Mạnh Đan Chi mỉm cười: “Cô là ai?”
Trần Nhã Yên hình như có hội chứng cố chấp giao tiếp, lại lần nữa mở miệng: “Nghe nói chị Chi Chi sắp đính hôn, chúc mừng.”
“…”
Nghe ba chữ chị Chi Chi này, Mạnh Đan Chi đã muốn đổi luôn tên mình đi.
Trần Thư Âm cũng cảm thấy thế, nghe sởn cả da gà rồi đây này.
Hôm nay Mạnh Đan Chi mặc một thân sườn xám màu nhạt, tao nhã lại tùy ý, ngồi trên quầy bar ở cửa hàng trà sữa lại giống như một cảnh đẹp.
Trần Nhã Yên có thể nhìn thấy ánh mắt của mọi người xung quanh.
“Vị Chu tiên sinh kia em cũng đã từng gặp qua, rất xứng đôi với chị.” Cô ta nói.
Chu tiên sinh?
Chu Yến Kinh?
Động tác của Mạnh Đan Chi dừng lại một chút, ánh mắt từ từ nhìn sang cô ta.
Những lời này nghe thì không thấy có vấn đề gì, nhưng tất cả mọi người đều là hồ ly cả, đâu có ăn chay đâu.
Cô đưa tay vén tóc lên, chiếc nhẫn trên tay được nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Lần trước Trần Nhã Yên còn chưa nhìn thấy nhẫn trên tay cô.
“Những lời này thật có chút giống người nha.” Trần Thư Âm đánh giá.
“…”
Trần Nhã Yên tức giận liếc mắt nhìn Trần Thư Âm một cái.
Hai người cùng họ, Trần Thư Âm lại không quen nhìn cô ta, hơn nữa thanh danh nhà họ Trần cũng không như thế, đều là lén lút được công nhận.
“Mẹ rất nhớ chị…”
Trần Nhã Yên còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
Mạnh Đan Chi từ từ đứng dậy khỏi ghế gỗ trên quầy bar, nghi ngờ nhưng vẫn có vẻ dịu dàng: “Cô đối với mẹ ruột mình cũng thân thiết như thế sao?”
Cô rũ mắt, lại nhẹ nhàng nâng lên một chút.
Đối với những suy nghĩ trong lòng của Trần Nhã Yên mà nói, những lời muốn nói khi giáp mặt với Mạnh Đan Chi đều không thể bật thốt ra.
Bị vạch trần nhanh như thế, người bình thường đều có thể thấy được sự xấu hổ và giận dữ trên mặt của Trần Nhã Yên.
Những người trong quán trà sữa đã sớm chú ý nhìn sang nơi này.
Mạnh Đan Chi cũng lười nói chuyện với cô ta, quay đầu: “Âm Âm, chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Chờ sau khi hai người rời đi, bạn học của Trần Nhã Yên mới đi lại: “Vừa nãy… là chị kế của cậu sao? Dáng vẻ cũng thật xinh đẹp.”
Trần Nhã Yên: “Đúng thế, chỉ là xinh đẹp có ích lợi gì.”
-
Rời khỏi trung tâm thương mại, vẻ mặt của Mạnh Đan Chi vô cùng bình thản.
Trần Thư Âm hút một ngụm trà sữa.
“Không cần phải để cho những người đó làm mất khí chất của mình, lại nói, mẹ cậu có tính cách thế nào cậu còn không biết sao, chính là mềm lòng, nói hai câu sẽ tin.”
Mạnh Đan Chi ghét nhất chính là loại người này.
Nếu cô thật sự có ý chí sắt đá thì đã sớm coi như không có người mẹ này, nhưng cô không phải.
“Nhưng mà, cô ta thật sự gặp qua Chu Yến Kinh rồi à? Không phải xem tin tức sao?” Trần Thư Âm nghi ngờ: “Nhìn không giống như vậy.”
Mạnh Đan Chi cũng không biết.
Lần trước Chu Yến Kinh và mẹ cô gặp mặt, nói về chuyện đính hôn của cô, cô vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của Chu Yến Kinh sau khi trở về nhà.
Trần Nhã Yên sao có thể nhìn thấy anh được chứ?
Hai nhà cũng không xuất hiện với nhau, hơn nữa bình thường Chu Yến Kinh thường bận đến tận chín giờ tối, cũng hầu như không có sắp xếp thời gian vào buổi tối.
Phần lớn buổi tối đều dành trao đổi x4c thịt với cô.
Mạnh Đan Chi nói: “Hỏi anh ấy sẽ biết thôi.”
Trần Thư Âm gật đầu, nghĩ cô muốn gọi điện thoại hay gửi WeChat gì đấy.
Chờ sau khi ra ngoài được mười phút, cô ấy mới phát giác có chỗ không đúng: “Cậu không gọi điện thoại hỏi sao? Hay buổi tối về mới hỏi?”
Mạnh Đan Chi lắc đầu: “Phòng phiên dịch cách chỗ này không xa.”
Bây giờ cũng còn cách giờ tan làm của Chu Yến Kinh tầm mười phút nữa.
Trần Thư Âm xém chút nữa đã bị sặc trân châu, ho khan hai tiếng: “Vậy cậu đi đi, tớ còn có chuyện đi trước.”
Cô ấy cũng không muốn làm chậm trễ hai người đâu.
Trần Thư Âm không thích đến những nơi công cộng, phòng phiên dịch cũng không ngoại lệ.
Mạnh Đan Chi đến nơi cũng không bước vào và đứng bên cạnh cửa chờ, rất nhanh đã tới giờ tan làm.
Không ít người từ bên trong đi ra, lúc đi ngang qua cô đều quay đầu lại nhìn.
Cô gửi tin nhắn cho Chu Yến Kinh: [Em đang dưới lầu.]
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm: [Dưới lầu Phòng phiên dịch.]
Khi Chu Yến Kinh nhận được tin nhắn, vốn dĩ đang nói chuyện với Tưởng Đông, “Tan làm, ngày mai nói sau.”
Tưởng Đông:?
Sau đó, anh ấy nhìn thấy Chu Yến Kinh rời khỏi phòng phiên dịch.
Từ từ, anh ấy còn chưa lấy xe ra đâu đấy!
Tưởng Đông vội vàng đuổi theo ra ngoài, phát hiện cách đó không xa có Mạnh Đan Chi đang đứng đấy, bỗng nhiên có người đẩy một cái vào khuỷu tay anh ấy: “Cục trưởng quen biết sao? Là bạn gái à?”
“Còn mang theo trà sữa đến mời cục trưởng nữa.”
“Tôi nghe nói, cô ấy đã đứng đó cả buổi chiều.”
Tưởng Đông mơ hồ:???
Cả buổi chiều? Thật hay giả?
Anh ấy hậm hực nói: “Là vợ tương lai.”
Mạnh Đan Chi, người còn chưa biết mình là tâm điểm trong miệng người khác, chỉ là, khi nhìn thấy Chu Yến Kinh đến, lại nghĩ đến lời của Trần Nhã Yên nói.
Dọc đường đi càng suy nghĩ nhiều hơn.
Để cho anh nhìn thấy, Mạnh Đan Chi cầm lấy trà sữa trên tay lắc lắc một cái.
Cầm lâu như thế, cũng mệt mỏi rồi.
Cô hỏi: “Anh gặp Trần Nhã Yên khi nào thế, vì sao không nói cho em biết chuyện này? Anh cũng không nói cho em biết, có phải là có bí mật gì không?”
Chu Yến Kinh nhận lấy ly trà sữa, là ly không, cũng chẳng chịu vứt đi.
Tầm mắt anh nhìn lướt qua chiếc nhẫn trên tay cô, nâng mắt: “Cùng đêm gặp mẹ em đấy, cô ta từ đầu đã ở đấy.”
Không biết là câu “Cô ta ở đấy” càng làm Mạnh Đan Chi tức giận hơn, vẫn là anh không chịu nói, dù sao cũng phải đợi cô hỏi trước: “Vậy anh vì sao không nói với em?”
Chu Yến Kinh kêu cô: “Chi Chi.”
Bên cạnh có người của phòng phiên dịch đi ngang qua, chào hỏi anh.
Chờ khi người đi rồi, anh mới hỏi: “Đêm đó em uống say.”
Trí nhớ của Mạnh Đan Chi dần dần khôi phục lại, lập tức nghĩ đến chuyện cô tưởng là đêm tân hôn rồi trêu chọc anh.
“Em xác định là muốn anh giúp em nhớ lại sao?” Chu Yến Kinh tạm dừng, “Ở chỗ này làm sao?”
Cô nhìn sang kia đường có người đi đến, từ xa có người nhiệt tình kêu lên: “Cục trưởng.”
“Không cần ở đây.” Mạnh Đan Chi nắm lấy tay Chu Yến Kinh, nhỏ giọng nói: “Chúng ta trở về rồi nói sau.”
- -.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...