Mái hiên đã che đỡ một phần cơn mưa ầm ào, vì thế phần đất ngoài cửa sổ cũng không quá lầy lội.
Nói cách khác, nếu có kẻ nào đi qua sẽ để lại dấu chân ngay, nước mưa cũng không thể cuốn trôi được.
Đây là những gì mà Lộ Hiểu Nguyệt đã nói, lúc cô ấy nói chuyện, đôi mắt sáng lấp lánh, trông càng giống với Nhật Tịch hơn.
Nhật Tịch, em đã quay về rồi.
Tôi cảm nhận được điều này rõ rệt.
Là em đã giết Lương Địch và Hứa Nãi Phu có đúng không? Em đang muốn báo thù cho mình đấy ư?Nhật Tịch, Nhật Tịch, anh muốn em…“Đúng vậy, rất nhiều tiểu thuyết đã viết ra sự kinh khủng của việc tùy tiện nghi ngờ người khác, nhưng rất có thể… Tiếp đến sẽ có người chết nữa đấy…” Lộ Hiểu Nguyệt giải thích.
Nhật Tịch, là em dẫn Lương Địch ra ngoài à? Chỉ đối với em cô ta mới to gan như thế thôi, anh đã trông thấy nét mặt cô ta rồi, giống như lúc cô ta giật dây để anh giết em vậy.
Em giết cô ta rồi cũng tốt, anh vốn muốn giết cô ta từ lâu lắm rồi.
Lúc cô ta cầm tay anh đâm mảnh gốm sắc bén vào người em, anh đã muốn giết chết cô ta.Lộ Hiểu Nguyệt tiếp tục hỏi, nhưng sẽ không ai nói gì cho cô ấy biết nữa.
Đây là bí mật chung của chúng tôi, không ai được phép nói ra cả.Nhật Tịch, Nhật Tịch, có đắt giá cỡ nào thì em cũng chẳng hề kém cạnh.
Không có gì trên thế giới này mà em không xứng cả.
Nhật Tịch, em đã ra mặt gặp cô ta, vậy sao không đến gặp anh chứ? Phải chăng em đã tới đây nhưng lại mượn cơ thể của Lộ Hiểu Nguyệt để báo cho anh biết rằng em đã về rồi? Nhật Tịch… Em đã về rồi…Có vẻ như cô ấy đã khoá cửa lại rồi, lạ thật, sao cô ấy lại khoá được chứ?“Nhật Tịch…” Nét mặt này thực sự cực kỳ giống Nhật Tịch, tư thế cô ấy uống trà, thần thái nhắm mắt thưởng thức sau khi uống, đều cực kỳ giống Nhật Tịch.
Nếu nói cô ấy không phải là Nhật Tịch thì có chết tôi cũng không tin.Mái hiên đã che đỡ một phần cơn mưa ầm ào, vì thế phần đất ngoài cửa sổ cũng không quá lầy lội.
Nói cách khác, nếu có kẻ nào đi qua sẽ để lại dấu chân ngay, nước mưa cũng không thể cuốn trôi được.
Đây là những gì mà Lộ Hiểu Nguyệt đã nói, lúc cô ấy nói chuyện, đôi mắt sáng lấp lánh, trông càng giống với Nhật Tịch hơn.
Còn nhớ lần đầu tiên gặp được em, khi ấy cũng là mùa hè, là một ngày hè độ sắp sang thu.
Em cực kỳ xinh đẹp, cả người đều phủ ánh nắng mặt trời.
Nhật Tịch, em nói trong tên người nhà họ Cảnh của em đều có “Mặt trời*”, các em ra đời dưới ánh nắng.
Lê Nhật Huân chỉ là em họ của em, chữ “Nhật” trong tên cô ta được thêm vào sau này, là một thứ hàng nhái.(*) Chữ “Nhật” (
Đúng rồi, giờ Lương Địch đã chết, sẽ không còn ai thủ thỉ bên tai tôi rằng Nhật Tịch vô tình thế nào, không ai ép tôi giết cô ấy nữa… Sẽ không còn ai cản trở tôi được nữa…(*) Chữ “Nhật” (“Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe đấy.” Giọng nói và giọng điệu quen thuộc.
Là Nhật Tịch!Tôi yêu cô ấy nhường nào ư? Tôi cũng chẳng thể đong đếm được.
2 năm trước tôi đã từng buông tay một lần rồi, giờ đây tôi không thể để cô ấy biến mất ngay trước mắt mình được nữa.— Tại sao chứ, Nam Phong, sao anh cũng muốn giết tôi? Lẽ nào… Tôi bị phản bội chưa đủ sao?Tôi mở cửa sổ rồi bước ra ngoài.日)日)(*) Một loại trà xanh nổi tiếng ban đầu được trồng ở vùng núi Động Đình gần hồ Tai ở Tô Châu, Giang Tô, Trung Quốc.(*) Một loại trà xanh nổi tiếng ban đầu được trồng ở vùng núi Động Đình gần hồ Tai ở Tô Châu, Giang Tô, Trung Quốc.
Lộ Hiểu Nguyệt, cô ấy tên Trăng, nhưng lại tỏa sáng hệt em vậy, nhiều năm thế rồi, anh chưa từng thấy ai như thế cả.
Hiểu Nguyệt, chẳng phải trong chữ “Hiểu” cũng có “Nhật”* đấy sao?Trong mơ hồ vang lên một giọng nói, là Lương Địch.
Tôi nhìn xung quanh, không hề thấy bóng dáng của cô ta.
Đúng rồi, cô ta chết rồi mà, đây chỉ là ảo giác thôi.Nhật Tịch, là em, chắc chắn là em…
“Không thể tiếp tục thế này được! Hung thủ giết người là một trong số chúng ta, nhưng chúng ta lại không thể tìm ra hắn!” Lộ Hiểu Nguyệt nói, “Rất có thể hắn sẽ lại giết người! Hắn cắt đứt liên lạc giữa chúng ta với thế giới bên ngoài chính là vì mục đích này! Trong số chúng ta, ai cũng có hiềm nghi và nguy cơ gặp nguy hiểm cả, vì thế đừng giấu giếm gì nữa, nhất định phải nói ra hết suy nghĩ của mình!”“Không biết là Bích Loa Xuân ở đâu vậy?” Lộ Hiểu Nguyệt cười hỏi, “Có lẽ đàn anh không biết, tôi thật sự rất kén trà đấy.”(*) Chữ Hiểu: 晓 có bộ Nhật.“Vụ đắm tàu đó xảy ra trên sông Lạc Quỳ, chính là con sông đang bao quanh chúng ta đây.” Phương Toàn lẳng lặng nói.Tôi đi tới định mở cửa sổ ra, bỗng thấy loáng thoáng một bóng người.
Váy màu cam, tóc dài xõa ra trong gió.“Hiểu Nguyệt, đây không phải cải cách văn hoá*, chẳng ai biết được hậu quả của việc nghi ngờ bừa bãi trên hoang đảo này đâu.” Lê Nhật Huân nói.
Nhật Tịch, là em, chắc chắn là em…Em nói trong trường học mình chỉ là một sinh viên bình thường, vì thế xin anh đừng rêu rao như thế.
Nhật Tịch, em đã nhờ anh giấu giếm giúp.
Em nói chúng ta là bạn học, không có gì khác biệt, chúng ta là như nhau.Nhật Tịch đã bị chính tay chúng tôi giết chết mà!
“Nhưng vấn đề là, chắc chắn Hứa Nãi Phu không tự sát! Anh ta không có lý do gì để tự sát cả, hơn nữa nhìn hiện trường cũng không phải!” Lộ Hiểu Nguyệt nói như đinh đóng cột, “Chắc chắn hung thủ là một trong số chúng ta!”“Đàn anh, xin anh…” Lộ Hiểu Nguyệt hơi nghiêng người đi để né tay tôi.
Lạ thật, sao thuốc vẫn chưa phát huy tác dụng vậy?
“Hiểu Nguyệt, ở đây chỉ có vài người chúng ta, sẽ là ai được chứ?” Phương Toàn hỏi.Trong khi anh cố nghĩ cách để tiếp cận em thì đã nhìn thấy em trong sân trường.
Anh thốt lên: “Chủ tịch.” Em hoảng hốt, sau đó, em tìm đến anh.“Vậy chắc chắn anh biết mọi người đang lừa tôi đúng không? Đàn anh Vạn, tôi nghĩ anh cũng biết bản thân mình đang nằm trong thế nguy hiểm, nói ra sự thật là cách giải quyết…”
“Tất nhiên là phải điều tra rồi, động cơ, phương pháp ra tay, thời gian… Ngoài cửa sổ không có dấu vết chạy trốn, vậy chắc chắn hung thủ trốn ra từ cửa phòng… Nhưng chìa khoá… Haizz… Sao mấy năm nay mấy chuyện giết người trong phòng kín lại nhiều thế này chứ?” Lộ Hiểu Nguyệt vỗ đầu mình, “Đau đầu quá, sao lại thành ra thế này rồi…”“Hiểu Nguyệt…” Phương Toàn định nói gì đó.
Anh ta đã biết chuyện gì, biết được bao nhiêu rồi? Chúng tôi vẫn luôn hoài nghi mối quan hệ giữa anh ta với Nhật Tịch, chẳng lẽ…
Tất nhiên sẽ không để lại dấu vết rồi, vì họ là do Nhật Tịch giết mà, ma giết người thì đâu cần chìa khoá, càng không cần suy nghĩ xem nên trốn thoát bằng đường nào.
Lộ Hiểu Nguyệt bắt đầu hỏi chúng tôi lúc nãy đã làm gì, hỏi chúng tôi ai là người cuối cùng nhìn thấy Hứa Nãi Phu.
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện vừa nãy ở ban công, không thể nói ra chuyện thuốc kia được, nếu không chắc chắn Lộ Hiểu Nguyệt sẽ càng ác cảm với tôi hơn.
Nếu tôi nói rằng mình chỉ tán gẫu với Hứa Nãi Phu hẳn là họ sẽ không tin.
Bàn về động cơ giết Hứa Nãi Phu, có lẽ chỉ có tôi là rõ ràng nhất, vì tôi vừa mới cãi nhau với hắn xong.
Động cơ ư… Nếu nói tới động cơ để giết hắn, trừ Nhật Tịch ra, người có động cơ lớn nhất hẳn là… Lê Nhật Huân!
Phòng của Lê Nhật Huân sát bên phòng Hứa Nãi Phu, biệt thự này lại thuộc sở hữu của tập đoàn Cảnh Nặc, rất có thể có cơ quan gì đó…Tôi quay đầu lại, hoá ra là Lộ Hiểu Nguyệt.
Cô ấy đứng trước cửa phòng mình, khẽ mỉm cười với tôi.Cửa có khoá cũng không sao cả, vẫn còn cửa sổ mà.
Có vẻ như Lộ Hiểu Nguyệt cũng nghĩ tới việc này, cô ấy bắt đầu kiểm tra các mặt tường, vẻ mặt nghiêm túc cực kỳ thu hút.
Tim tôi hẫng mất một nhịp, nhìn từ góc này, thật sự rất muốn bước tới ôm cô ấy… Nhật Tịch, Nhật Tịch, quả đúng là em rồi…Lộ Hiểu Nguyệt, cô ấy tên Trăng, nhưng lại tỏa sáng hệt em vậy, nhiều năm thế rồi, anh chưa từng thấy ai như thế cả.
Hiểu Nguyệt, chẳng phải trong chữ “Hiểu” cũng có “Nhật”* đấy sao?
Tôi yêu cô ấy nhường nào ư? Tôi cũng chẳng thể đong đếm được.
2 năm trước tôi đã từng buông tay một lần rồi, giờ đây tôi không thể để cô ấy biến mất ngay trước mắt mình được nữa.Tất nhiên sẽ không để lại dấu vết rồi, vì họ là do Nhật Tịch giết mà, ma giết người thì đâu cần chìa khoá, càng không cần suy nghĩ xem nên trốn thoát bằng đường nào.
Đúng rồi, giờ Lương Địch đã chết, sẽ không còn ai thủ thỉ bên tai tôi rằng Nhật Tịch vô tình thế nào, không ai ép tôi giết cô ấy nữa… Sẽ không còn ai cản trở tôi được nữa…Bàn tay tôi buông thõng, hình như đụng phải thứ gì đó.
Cúi đầu nhìn thử, túi quần đang phồng lên.
Đút tay vào, hoá ra là một gói thuốc.
Tôi hơi sửng sốt rồi chợt nhớ ra thuốc này dùng để làm gì.
Tôi biết rõ Nhật Tịch đã có người yêu.
Dù cô ấy chưa từng dẫn người mình yêu ra mắt mọi người nhưng tôi biết rõ điều đó.
Lương Địch đã từng nói với tôi, tôi không thể cưới Nhật Tịch, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy ôm ấp kẻ khác mà thôi.
Đúng vậy, tôi không thể có được Nhật Tịch, nhưng cô ấy cũng không thể nằm trong vòng tay của kẻ khác được nữa, chẳng phải thế sao?(*) Đại Cách mạng Văn hóa vô sản một phong trào chính trị xã hội được Mao Trạch Đông khởi xướng và lãnh đạo từ ngày 16 tháng 5 năm 1966.
Nhật Tịch, anh từng vì em mà khiến hai tay mình nhuốm máu, nhưng em vẫn quay lại đúng không? Trở lại vòng tay của anh đi…“Động Đình, Giang Tô.” Tôi đọc lên, nghe Lộ Hiểu Nguyệt cười sau lưng: “Hoá ra đúng là Bích Loa Xuân Động Đình rồi, trà nổi tiếng đấy, chắc là đắt lắm.”
“Không thể tiếp tục thế này được! Hung thủ giết người là một trong số chúng ta, nhưng chúng ta lại không thể tìm ra hắn!” Lộ Hiểu Nguyệt nói, “Rất có thể hắn sẽ lại giết người! Hắn cắt đứt liên lạc giữa chúng ta với thế giới bên ngoài chính là vì mục đích này! Trong số chúng ta, ai cũng có hiềm nghi và nguy cơ gặp nguy hiểm cả, vì thế đừng giấu giếm gì nữa, nhất định phải nói ra hết suy nghĩ của mình!”Tôi vội đứng dậy đi lấy bình đựng trà, Nhật Tịch thích uống Bích Loa Xuân, nhưng từ trước tới giờ tôi không để ý tới nơi sản xuất.
“Hiểu Nguyệt…” Phương Toàn định nói gì đó.
Anh ta đã biết chuyện gì, biết được bao nhiêu rồi? Chúng tôi vẫn luôn hoài nghi mối quan hệ giữa anh ta với Nhật Tịch, chẳng lẽ…Tất cả mọi người đều sửng sốt, tôi thấy họ biến sắc, biết họ cũng giống mình, đều không thể quên được Nhật Tịch.
Nhật Tịch ơi Nhật Tịch, chết 2 năm rồi mà em vẫn còn ảnh hưởng đến chúng tôi.
“Hiểu Nguyệt, đây không phải cải cách văn hoá*, chẳng ai biết được hậu quả của việc nghi ngờ bừa bãi trên hoang đảo này đâu.” Lê Nhật Huân nói.“Nhật Tịch, đều tại con đàn bà đó, đều tại ả!” Tôi túm lấy tay Nhật Tịch, siết thật chặt.
Lần này tôi nhất định sẽ không buông tay, dù có xuống địa ngục thì tôi cũng phải giữ chặt cô ấy!
Nếu có thể chiếm được cô ấy… Dù là hèn hạ thì tôi cũng muốn làm.“Đàn anh, sao mặt anh đỏ quá vậy? Anh không sao đấy chứ?” Cô ấy nói gì vậy? Vẻ mặt hoảng hốt của cô ấy là sao? Tôi không biết.
Tôi vươn tay ra định ôm lấy cô ấy, nhưng cô ấy lại trốn ra sau: “Đàn anh, anh bị sao vậy?”(*) Đại Cách mạng Văn hóa vô sản một phong trào chính trị xã hội được Mao Trạch Đông khởi xướng và lãnh đạo từ ngày 16 tháng 5 năm 1966.“Đàn anh, tôi mong anh có thể nói cho tôi biết… Tên Phương Toàn kia chẳng ra dáng đàn anh tí nào cả, tôi chỉ có thể hỏi anh mà thôi.” Lộ Hiểu Nguyệt ngồi trên sô pha trong phòng, tôi ngồi đối diện cô ấy, 2 tách trà trên bàn đang toả khói nghi ngút.
“Đúng vậy, rất nhiều tiểu thuyết đã viết ra sự kinh khủng của việc tùy tiện nghi ngờ người khác, nhưng rất có thể… Tiếp đến sẽ có người chết nữa đấy…” Lộ Hiểu Nguyệt giải thích.Nhật Tịch, Nhật Tịch, là em!“Cho tôi hỏi một câu, đàn chị Cảnh Nhật Tịch nổi tiếng ở khoa Môi trường của Hoa Hối có phải là cựu Chủ tịch của tập đoàn Cảnh Nặc không?” Lộ Hiểu Nguyệt đột nhiên hỏi, “Tôi nhớ rồi… Đàn chị Cảnh, chị ấy đã chết trong vụ đắm tàu ngày 13 tháng 8 của 2 năm trước đúng không? Vị trí con tàu bị đắm là…”
“Dù có chết thì cũng không phải các người.” Cảnh Thịnh bỗng lên tiếng, anh ta nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm, “Em họ ơi em họ, là em đúng không?”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, tôi thấy họ biến sắc, biết họ cũng giống mình, đều không thể quên được Nhật Tịch.
Nhật Tịch ơi Nhật Tịch, chết 2 năm rồi mà em vẫn còn ảnh hưởng đến chúng tôi.
Anh thấy sắc mặt của Hà U Đàm hơi thay đổi, lúc em còn sống không hợp với cô ta, không biết cô ta có vui mừng lúc em chết không.
Quản gia Hà thở dài, em vẫn luôn đối xử rất tốt với mẹ con bà ta, dù con gái bà ta không hiểu nhưng bà ta lại rất tốt với em.
Trong những người này, chỉ có Lạc Phàm và Lộ Hiểu Nguyệt chưa từng gặp qua em… Tất nhiên Lộ Hiểu Nguyệt cũng không cần gặp em làm gì, vì thần thái và diện mạo của cô ấy… Rõ ràng như một cái bóng của em vậy, đúng không?
Dù trên đảo này hay ở tập đoàn Cảnh Nặc, bọn anh cũng đang sống vì em đấy.
Dù em còn sống hay đã chết.
“Cho tôi hỏi một câu, đàn chị Cảnh Nhật Tịch nổi tiếng ở khoa Môi trường của Hoa Hối có phải là cựu Chủ tịch của tập đoàn Cảnh Nặc không?” Lộ Hiểu Nguyệt đột nhiên hỏi, “Tôi nhớ rồi… Đàn chị Cảnh, chị ấy đã chết trong vụ đắm tàu ngày 13 tháng 8 của 2 năm trước đúng không? Vị trí con tàu bị đắm là…”Tôi chỉ thấy cả người mình nóng bừng, muốn ôm cô ấy vào lòng, bắt cô ấy rên rỉ dưới người mình, biến cô ấy trở thành của tôi… Nhật Tịch, em là của anh…
“Vụ đắm tàu đó xảy ra trên sông Lạc Quỳ, chính là con sông đang bao quanh chúng ta đây.” Phương Toàn lẳng lặng nói.“Tất nhiên là phải điều tra rồi, động cơ, phương pháp ra tay, thời gian… Ngoài cửa sổ không có dấu vết chạy trốn, vậy chắc chắn hung thủ trốn ra từ cửa phòng… Nhưng chìa khoá… Haizz… Sao mấy năm nay mấy chuyện giết người trong phòng kín lại nhiều thế này chứ?” Lộ Hiểu Nguyệt vỗ đầu mình, “Đau đầu quá, sao lại thành ra thế này rồi…”Lộ Hiểu Nguyệt nâng tách trà lên: “Trà này là… Bích Loa Xuân* à?”
Đúng vậy, vụ đắm tàu đó đã xảy ra ở đây, ngay trên dòng sông này.
Hôm ấy, máu chảy ra từ vô số thi thể đã nhuốm đỏ cả dòng sông, một màu đỏ thuần, mà chắc chắn máu của Nhật Tịch là thuần khiết nhất, tươi tắn và chói lọi nhất… Máu của cô ấy lan khắp cả dòng sông, cô ấy chìm trong nước, chưa từng rời đi.Con đàn bà đó nên xuống địa ngục từ lâu rồi! Nó quyến rũ tôi, nó là con rắn trong vườn Địa Đàng, phá hỏng thế giới của Adam và Eva, khiến Thượng đế tống cổ họ ra khỏi chốn thần tiên.
Nó là kẻ tội đồ, còn tôi chỉ bị nó dụ dỗ mà thôi!
Hôm đó có quá nhiều người chết, đến nay vẫn chưa tìm thấy được thi thể Nhật Tịch.
Sao mà được chứ? Cô ấy đã trở thành linh thần cho sông Lạc Quỳ rồi, cô ấy vẫn luôn ở dưới đáy nước để quan sát chúng tôi cơ mà.Nhật Tịch, em đã ra mặt gặp cô ta, vậy sao không đến gặp anh chứ? Phải chăng em đã tới đây nhưng lại mượn cơ thể của Lộ Hiểu Nguyệt để báo cho anh biết rằng em đã về rồi? Nhật Tịch… Em đã về rồi…
Lộ Hiểu Nguyệt tiếp tục hỏi, nhưng sẽ không ai nói gì cho cô ấy biết nữa.
Đây là bí mật chung của chúng tôi, không ai được phép nói ra cả.“Hiểu Nguyệt, ở đây chỉ có vài người chúng ta, sẽ là ai được chứ?” Phương Toàn hỏi.
Nhật Tịch đã bị chính tay chúng tôi giết chết mà!(*) Đại Cách mạng Văn hóa vô sản một phong trào chính trị xã hội được Mao Trạch Đông khởi xướng và lãnh đạo từ ngày 16 tháng 5 năm 1966.
Lộ Hiểu Nguyệt không hỏi được thêm gì cũng đành để chúng tôi trở về phòng.
Cô ấy dặn mọi người khoá cửa thật cẩn thận, phải hết sức cảnh giác, đồng thời nhắc Lê Nhật Huân phải giữ chìa khoá dự phòng cho kỹ — Tôi thấy nếu không phải Lê Nhật Huân là chủ ở đây thì chắc chắn Lộ Hiểu Nguyệt đã bắt cô ta giao chìa khoá ra rồi… Tính tình của Lộ Hiểu Nguyệt rất mạnh mẽ, song cũng chỉ là người ngoài.
Cô ấy chỉ là người ngoài trong bọn tôi…(*) Chữ “Nhật” (日)
Hơn nữa, thực ra cô ấy cũng đâu phải là người không bị nghi ngờ? Cô ấy giống Nhật Tịch đến thế, ai cũng nghi ngờ cô ấy là Nhật Tịch trở về báo thù mà, đúng không? Thực tế thì… Trước khi Nhật Tịch chết đã để lại một tờ di chúc, giao tài sản lại cho “Em gái” mình — Dù mọi người đều cho rằng đó là Lê Nhật Huân, và giờ cô ta cũng đang nắm giữ Cảnh Nặc thật, nhưng cô ta không có con dấu, tròn nhiệm kỳ 3 năm, cô ta sẽ lại phải giao ra Cảnh Nặc.“Đàn anh, thật sự tôi rất giống đàn chị Cảnh ư?” Cô ấy hỏi.
Nếu Lộ Hiểu Nguyệt là em gái của Nhật Tịch… Không, không đâu! Cô ấy giống Nhật Tịch như thế, chắc chắn là Nhật Tịch rồi!Động cơ ư… Nếu nói tới động cơ để giết hắn, trừ Nhật Tịch ra, người có động cơ lớn nhất hẳn là… Lê Nhật Huân!(*) Chữ Hiểu: 晓 có bộ Nhật.
Tôi không về phòng mà ngồi trong sảnh lớn châm thuốc hút.
“Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe đấy.” Giọng nói và giọng điệu quen thuộc.
Là Nhật Tịch!Phòng của Lê Nhật Huân sát bên phòng Hứa Nãi Phu, biệt thự này lại thuộc sở hữu của tập đoàn Cảnh Nặc, rất có thể có cơ quan gì đó…
Tôi quay đầu lại, hoá ra là Lộ Hiểu Nguyệt.
Cô ấy đứng trước cửa phòng mình, khẽ mỉm cười với tôi.— Là Nhật Tịch!Còn nhớ lần đầu tiên gặp được em, khi ấy cũng là mùa hè, là một ngày hè độ sắp sang thu.
Em cực kỳ xinh đẹp, cả người đều phủ ánh nắng mặt trời.
Nhật Tịch, em nói trong tên người nhà họ Cảnh của em đều có “Mặt trời*”, các em ra đời dưới ánh nắng.
Lê Nhật Huân chỉ là em họ của em, chữ “Nhật” trong tên cô ta được thêm vào sau này, là một thứ hàng nhái.
Nhật Tịch, Nhật Tịch, là em!Nhật Tịch, Nhật Tịch, em đã dẫn anh tới Cảnh Nặc, cũng chính em đã đưa anh tới ở trên đảo này, sinh mệnh của anh đã thuộc về em từ khi ấy.
Khi chúng tôi còn học ở Hoa Hối, anh đang làm nhân viên ở Cảnh Nặc, là một tên trẻ tuổi nghèo khổ điển hình.
Thấy em trong sân trường, anh đã rất ngạc nhiên, vì trước đó anh đã từng gặp em ở công ty rồi.
Chỉ mới nhìn từ xa nhưng anh đã rất ấn tượng, em trông như một nàng công chúa vậy, mọi người vây xung quanh nhưng em vẫn cười rất ấm áp — Nụ cười như ánh nắng chói lọi.
Có lẽ anh đã rơi vào lưới tình với em trong thời khắc đó, dù người khác nói với anh, em là bà chủ của Cảnh Nặc, em là lá ngọc cành vàng cao sang, anh và em khác nhau một trời một vực.
Nhưng anh vẫn yêu em.“Nhưng vấn đề là, chắc chắn Hứa Nãi Phu không tự sát! Anh ta không có lý do gì để tự sát cả, hơn nữa nhìn hiện trường cũng không phải!” Lộ Hiểu Nguyệt nói như đinh đóng cột, “Chắc chắn hung thủ là một trong số chúng ta!”
Trong khi anh cố nghĩ cách để tiếp cận em thì đã nhìn thấy em trong sân trường.
Anh thốt lên: “Chủ tịch.” Em hoảng hốt, sau đó, em tìm đến anh.Nhật Tịch thích uống trà hơn là nước trái cây và rượu, có lẽ vì thế mà vẻ ngoài của cô ấy luôn mảnh mai và cao quý.
Em nói trong trường học mình chỉ là một sinh viên bình thường, vì thế xin anh đừng rêu rao như thế.
Nhật Tịch, em đã nhờ anh giấu giếm giúp.
Em nói chúng ta là bạn học, không có gì khác biệt, chúng ta là như nhau.Hơn nữa, thực ra cô ấy cũng đâu phải là người không bị nghi ngờ? Cô ấy giống Nhật Tịch đến thế, ai cũng nghi ngờ cô ấy là Nhật Tịch trở về báo thù mà, đúng không? Thực tế thì… Trước khi Nhật Tịch chết đã để lại một tờ di chúc, giao tài sản lại cho “Em gái” mình — Dù mọi người đều cho rằng đó là Lê Nhật Huân, và giờ cô ta cũng đang nắm giữ Cảnh Nặc thật, nhưng cô ta không có con dấu, tròn nhiệm kỳ 3 năm, cô ta sẽ lại phải giao ra Cảnh Nặc.
— Bạn bè, Nam Phong, anh là bạn của tôi!
Nhật Tịch, Nhật Tịch, em đã dẫn anh tới Cảnh Nặc, cũng chính em đã đưa anh tới ở trên đảo này, sinh mệnh của anh đã thuộc về em từ khi ấy.
“Đàn anh Vạn.” Lộ Hiểu Nguyệt đi tới, tôi dập điếu thuốc, thấy cô ấy khẽ cười, “Đàn anh, anh và đàn chị Cảnh Nhật Tịch từng là bạn học đúng không?”— Đừng nói dối nữa! Anh đã lên giường với tôi rồi mà còn dám nói yêu nó nữa ư?Tôi ngồi xuống lần nữa, Lộ Hiểu Nguyệt nâng tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ: “Đúng là trà ngon.”
Cô ấy đến để hỏi thăm tin tức à? Tôi nhìn cô ấy rồi gật đầu.日)
“Vậy chắc chắn anh biết mọi người đang lừa tôi đúng không? Đàn anh Vạn, tôi nghĩ anh cũng biết bản thân mình đang nằm trong thế nguy hiểm, nói ra sự thật là cách giải quyết…”
“Em muốn biết à?” Tôi tới gần, kề vào tai cô ấy nói khẽ, “Nhật Tịch, em có muốn biết không?”“Đàn anh, tôi nghĩ anh nên bình tĩnh lại một chút đi!” Cô ấy lùi về sau, trốn tới cạnh cửa.
Tôi đuổi tới, cô ấy ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Ha ha, cánh cửa này làm sao ngăn cản tình yêu của anh dành cho em chứ? Tôi nắm lấy tay nắm cửa —Cả đêm trằn trọc, sáng hôm sau, quả nhiên Lộ Hiểu Nguyệt lại đến phòng tôi.
— Tại sao chứ, Nam Phong, sao anh cũng muốn giết tôi? Lẽ nào… Tôi bị phản bội chưa đủ sao?
“Nhật Tịch, anh yêu em… Vì yêu em nên không thể nhìn em tình tứ bên kẻ khác… Nhật Tịch, có phải em nghĩ anh sai rồi đúng không? Anh chỉ yêu em thôi mà!” Tôi lầm bẩm.Tôi biết rõ Nhật Tịch đã có người yêu.
Dù cô ấy chưa từng dẫn người mình yêu ra mắt mọi người nhưng tôi biết rõ điều đó.
Lương Địch đã từng nói với tôi, tôi không thể cưới Nhật Tịch, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy ôm ấp kẻ khác mà thôi.
Đúng vậy, tôi không thể có được Nhật Tịch, nhưng cô ấy cũng không thể nằm trong vòng tay của kẻ khác được nữa, chẳng phải thế sao?
— Đừng nói dối nữa! Anh đã lên giường với tôi rồi mà còn dám nói yêu nó nữa ư?Tôi mừng thầm trong lòng, cũng nâng tách trà lên uống.
Trong mơ hồ vang lên một giọng nói, là Lương Địch.
Tôi nhìn xung quanh, không hề thấy bóng dáng của cô ta.
Đúng rồi, cô ta chết rồi mà, đây chỉ là ảo giác thôi.“Dù có chết thì cũng không phải các người.” Cảnh Thịnh bỗng lên tiếng, anh ta nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm, “Em họ ơi em họ, là em đúng không?”
Con đàn bà đó nên xuống địa ngục từ lâu rồi! Nó quyến rũ tôi, nó là con rắn trong vườn Địa Đàng, phá hỏng thế giới của Adam và Eva, khiến Thượng đế tống cổ họ ra khỏi chốn thần tiên.
Nó là kẻ tội đồ, còn tôi chỉ bị nó dụ dỗ mà thôi!
“Nhật Tịch, đều tại con đàn bà đó, đều tại ả!” Tôi túm lấy tay Nhật Tịch, siết thật chặt.
Lần này tôi nhất định sẽ không buông tay, dù có xuống địa ngục thì tôi cũng phải giữ chặt cô ấy!
Nhật Tịch — À không, là Lộ Hiểu Nguyệt — cau mày, cô ấy khẽ vung tay lên tránh khỏi tay tôi: “Đàn anh, xin anh bình tĩnh lại, sáng mai tôi sẽ đến tìm anh sau.”“Nhật Tịch, anh yêu em… Vì yêu em nên không thể nhìn em tình tứ bên kẻ khác… Nhật Tịch, có phải em nghĩ anh sai rồi đúng không? Anh chỉ yêu em thôi mà!” Tôi lầm bẩm.
Nhật Tịch, không được đi! Ở lại đi…
Tôi thấy cô ấy đi vào phòng mình, tôi không giữ được cô ấy… Không thể giữ được…“Đàn anh Vạn.” Lộ Hiểu Nguyệt đi tới, tôi dập điếu thuốc, thấy cô ấy khẽ cười, “Đàn anh, anh và đàn chị Cảnh Nhật Tịch từng là bạn học đúng không?”
Bàn tay tôi buông thõng, hình như đụng phải thứ gì đó.
Cúi đầu nhìn thử, túi quần đang phồng lên.
Đút tay vào, hoá ra là một gói thuốc.
Tôi hơi sửng sốt rồi chợt nhớ ra thuốc này dùng để làm gì.Khi chúng tôi còn học ở Hoa Hối, anh đang làm nhân viên ở Cảnh Nặc, là một tên trẻ tuổi nghèo khổ điển hình.
Thấy em trong sân trường, anh đã rất ngạc nhiên, vì trước đó anh đã từng gặp em ở công ty rồi.
Chỉ mới nhìn từ xa nhưng anh đã rất ấn tượng, em trông như một nàng công chúa vậy, mọi người vây xung quanh nhưng em vẫn cười rất ấm áp — Nụ cười như ánh nắng chói lọi.
Có lẽ anh đã rơi vào lưới tình với em trong thời khắc đó, dù người khác nói với anh, em là bà chủ của Cảnh Nặc, em là lá ngọc cành vàng cao sang, anh và em khác nhau một trời một vực.
Nhưng anh vẫn yêu em.
— Có muốn chiếm được cô ta không?
Hứa Nãi Phu đã dựa vào cách này để chiếm được Lê Nhật Huân sao?Nhật Tịch, em đã quay về rồi.
Tôi cảm nhận được điều này rõ rệt/ sâu sắc.
Là em đã giết Lương Địch và Hứa Nãi Phu có đúng không? Em đang muốn báo thù cho mình đấy ư?
Nếu có thể chiếm được cô ấy… Dù là hèn hạ thì tôi cũng muốn làm.Cô ấy đến để hỏi thăm tin tức à? Tôi nhìn cô ấy rồi gật đầu.
Cả đêm trằn trọc, sáng hôm sau, quả nhiên Lộ Hiểu Nguyệt lại đến phòng tôi.
“Đàn anh, tôi mong anh có thể nói cho tôi biết… Tên Phương Toàn kia chẳng ra dáng đàn anh tí nào cả, tôi chỉ có thể hỏi anh mà thôi.” Lộ Hiểu Nguyệt ngồi trên sô pha trong phòng, tôi ngồi đối diện cô ấy, 2 tách trà trên bàn đang toả khói nghi ngút.— Bạn bè, Nam Phong, anh là bạn của tôi!
“Hôm qua hơi bất lịch sự, rất xin lỗi em.” Tôi cầm tách trà lên, “Không biết em có uống trà không, tôi lấy trà thay rượu để nhận lỗi vậy.”
Nhật Tịch thích uống trà hơn là nước trái cây và rượu, có lẽ vì thế mà vẻ ngoài của cô ấy luôn mảnh mai và cao quý.
Lộ Hiểu Nguyệt nâng tách trà lên: “Trà này là… Bích Loa Xuân* à?”
— Có muốn chiếm được cô ta không?(*) Chữ Hiểu: 晓 có bộ Nhật.(*) Một loại trà xanh nổi tiếng ban đầu được trồng ở vùng núi Động Đình gần hồ Tai ở Tô Châu, Giang Tô, Trung Quốc.“Đàn anh, không thể uống trà như thế đâu.” Lộ Hiểu Nguyệt cười, một nụ cười cực kỳ xinh đẹp, “Đây gọi là nốc ừng ực đấy.”
“Lá nhỏ, xoắn chặt lại thành hình xoắn ốc, có lông tơ bao phủ, màu xanh thuần tuý, hương thơm nồng đậm, vị tươi mát thoải mái mà dư vị vấn vương rất lâu.” Tôi mỉm cười, “Đúng là nó đấy.”
“Không biết là Bích Loa Xuân ở đâu vậy?” Lộ Hiểu Nguyệt cười hỏi, “Có lẽ đàn anh không biết, tôi thật sự rất kén trà đấy.”
Tôi vội đứng dậy đi lấy bình đựng trà, Nhật Tịch thích uống Bích Loa Xuân, nhưng từ trước tới giờ tôi không để ý tới nơi sản xuất.
“Động Đình, Giang Tô.” Tôi đọc lên, nghe Lộ Hiểu Nguyệt cười sau lưng: “Hoá ra đúng là Bích Loa Xuân Động Đình rồi, trà nổi tiếng đấy, chắc là đắt lắm.”Nhật Tịch — À không, là Lộ Hiểu Nguyệt — cau mày, cô ấy khẽ vung tay lên tránh khỏi tay tôi: “Đàn anh, xin anh bình tĩnh lại, sáng mai tôi sẽ đến tìm anh sau.”“Nhật Tịch, anh yêu em! Anh muốn em!” Tôi vừa nói vừa cởi áo ra, đi về phía cô ấy.
Nhật Tịch, Nhật Tịch, có đắt giá cỡ nào thì em cũng chẳng hề kém cạnh.
Không có gì trên thế giới này mà em không xứng cả.Nhật Tịch, không được đi! Ở lại đi…
Tôi ngồi xuống lần nữa, Lộ Hiểu Nguyệt nâng tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ: “Đúng là trà ngon.”
Tôi mừng thầm trong lòng, cũng nâng tách trà lên uống.Nhật Tịch, là em dẫn Lương Địch ra ngoài à? Chỉ đối với em cô ta mới to gan như thế thôi, anh đã trông thấy nét mặt cô ta rồi, giống như lúc cô ta giật dây để anh giết em vậy.
Em giết cô ta rồi cũng tốt, anh vốn muốn giết cô ta từ lâu lắm rồi.
Lúc cô ta cầm tay anh đâm mảnh gốm sắc bén vào người em, anh đã muốn giết chết cô ta.
“Đàn anh, không thể uống trà như thế đâu.” Lộ Hiểu Nguyệt cười, một nụ cười cực kỳ xinh đẹp, “Đây gọi là nốc ừng ực đấy.”
“Nhật Tịch…” Nét mặt này thực sự cực kỳ giống Nhật Tịch, tư thế cô ấy uống trà, thần thái nhắm mắt thưởng thức sau khi uống, đều cực kỳ giống Nhật Tịch.
Nếu nói cô ấy không phải là Nhật Tịch thì có chết tôi cũng không tin.
“Đàn anh, thật sự tôi rất giống đàn chị Cảnh ư?” Cô ấy hỏi.Lộ Hiểu Nguyệt bắt đầu hỏi chúng tôi lúc nãy đã làm gì, hỏi chúng tôi ai là người cuối cùng nhìn thấy Hứa Nãi Phu.
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện vừa nãy ở ban công, không thể nói ra chuyện thuốc kia được, nếu không chắc chắn Lộ Hiểu Nguyệt sẽ càng ác cảm với tôi hơn.
Nếu tôi nói rằng mình chỉ tán gẫu với Hứa Nãi Phu hẳn là họ sẽ không tin.
Bàn về động cơ giết Hứa Nãi Phu, có lẽ chỉ có tôi là rõ ràng nhất, vì tôi vừa mới cãi nhau với hắn xong.
“Em không giống, em chính là cô ấy.” Tôi đứng dậy đi vòng qua bàn để đến bên cạnh cô ấy, tay khoác lên vai Lộ Hiểu Nguyệt, “Nhật Tịch, anh chờ em lâu lắm rồi…”
“Đàn anh, xin anh…” Lộ Hiểu Nguyệt hơi nghiêng người đi để né tay tôi.
Lạ thật, sao thuốc vẫn chưa phát huy tác dụng vậy?
“Đàn anh, sao mặt anh đỏ quá vậy? Anh không sao đấy chứ?” Cô ấy nói gì vậy? Vẻ mặt hoảng hốt của cô ấy là sao? Tôi không biết.
Tôi vươn tay ra định ôm lấy cô ấy, nhưng cô ấy lại trốn ra sau: “Đàn anh, anh bị sao vậy?”Tôi không về phòng mà ngồi trong sảnh lớn châm thuốc hút.
“Nhật Tịch, anh yêu em! Anh muốn em!” Tôi vừa nói vừa cởi áo ra, đi về phía cô ấy.“Hôm qua hơi bất lịch sự, rất xin lỗi em.” Tôi cầm tách trà lên, “Không biết em có uống trà không, tôi lấy trà thay rượu để nhận lỗi vậy.”
“Đàn anh, tôi nghĩ anh nên bình tĩnh lại một chút đi!” Cô ấy lùi về sau, trốn tới cạnh cửa.
Tôi đuổi tới, cô ấy ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Ha ha, cánh cửa này làm sao ngăn cản tình yêu của anh dành cho em chứ? Tôi nắm lấy tay nắm cửa —
Có vẻ như cô ấy đã khoá cửa lại rồi, lạ thật, sao cô ấy lại khoá được chứ?
Tôi chỉ thấy cả người mình nóng bừng, muốn ôm cô ấy vào lòng, bắt cô ấy rên rỉ dưới người mình, biến cô ấy trở thành của tôi… Nhật Tịch, em là của anh…Nhật Tịch, anh từng vì em mà khiến hai tay mình nhuốm máu, nhưng em vẫn quay lại đúng không? Trở lại vòng tay của anh đi…
Cửa có khoá cũng không sao cả, vẫn còn cửa sổ mà.
Tôi đi tới định mở cửa sổ ra, bỗng thấy loáng thoáng một bóng người.
Váy màu cam, tóc dài xõa ra trong gió.
— Là Nhật Tịch!
Tôi mở cửa sổ rồi bước ra ngoài.
Nhật Tịch, Nhật Tịch, anh muốn em….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...