Vũ trụ rộng lớn có quá nhiều những điều bí ẩn chưa được giải đáp. Lịch sử loài người hình thành bằng hàng loạt những cuộc chiến tranh với quy mô từ nhỏ đến lớn. Trải qua hàng vạn năm tiến hóa và thích nghi, chúng ta bắt đầu có những tham vọng to lớn khác. Chúng ta phóng phi thuyền lên Mặt trăng, lên sao Hỏa. Chúng ta mở rộng tìm hiểu về các Ngân Hà, về những hành tinh mà chúng ta không thể đặt chân đến. Trên bầu trời vô tận, chúng ta đặt tên cho các vì sao, chúng ta gọi những thiên thể theo đặc điểm riêng biệt của chúng. Biết đâu được, ở xa xăm ngoài kia, nơi có những sự sống khác hiện diện, họ cũng gọi Trái Đất của chúng ta bằng cái tên mà họ nghĩ đến.
Có rất nhiều những ngôi sao khác nhau trên khoảng không bao la. Người ta vẫn tin rằng, mỗi ngôi sao gắn liền với sinh mệnh của một người. Khi người đó chết, ngôi sao đó cũng lụi tàn và biến mất.
Tôi chăm chú quan sát để tìm vị trí chòm sao của Thất Thất. Đó là một chòm sao nhỏ bé trong tám tám chòm sao của Thiên văn học hiện đại. Một truyền thuyết về nó mà tôi vẫn nhớ, cũng bởi Thất Thất đã kể cho tôi nghe quá nhiều lần. Hercules vì phạm tội giết vợ con nên đã bị buộc phải làm nô lệ cho Eurystheus và được giao nhiệm vụ đi huỷ diệt Thế giới của Hydra và Lerna. Trước sự tấn công mạnh mẽ của Hercules, Hydra và Lerna chỉ biết chống trả trong tuyệt vọng. Chú cua Cancer chứng kiến cảnh đó đã bật khóc thương xót cho hai người bạn để rồi sau cùng cũng phải mất mạng. Các vị Thần cảm động nên đã đưa bức tranh của ba người lên thành một chòm sao trên bầu trời gọi tên là Cự Giải.
Và trong truyền thuyết đó, bản chất của Cự Giải đã bao gồm những sự hi sinh và đau khổ.
Đường phố dưới kia vẫn ngập chìm trong những ánh đèn lấp lánh, ban công tầng mười hai đón gió lồng lộng nhưng tôi vẫn thấy mọi thứ thật ảm đạm. Con Mập ngoan ngoãn nằm cạnh tôi. Hôm nay nhìn nó tội nghiệp đến lạ. Bữa tối tôi làm nó cũng bỏ ngỏ. Nó không kêu, không hú, chỉ thỉnh thoảng rên lên mấy tiếng ư ử thật khẽ. Có lẽ nó buồn. Có lẽ nó đang chờ đợi chủ nhân quay về với nó.
Nó đến với Thất Thất khi nó chỉ là một chú chó bé con. Trong đôi mắt nó, Thất Thất là chủ, là bạn, là tất cả cuộc sống của nó. Nó có thể bày ra bộ mặt không quan tâm khi Thất Thất về nhà mỗi ngày, nó có thể dửng dưng khi Thất Thất tạm biệt nó để đi làm vào mỗi sáng. Nó có thể lắc mông bỏ đi khi Thất Thất gọi nó lại chỉ vì muốn chạm vào bộ lông của nó. Nhưng tuyệt nhiên, Thế giới của nó sẽ sụp đổ khi Thất Thất bỏ rơi nó.
Tôi thở dài nhìn căn phòng vắng lặng. Trên bàn làm việc vẫn còn mấy tập giấy đang vẽ dở một bản thảo. Có một sự thật là ngày bé Thất Thất muốn trở thành đầu bếp hơn là một nhà thiết kế thời trang. Thất Thất cho rằng món ăn sẽ là phương pháp gây được sự chú ý của các bạn nữ. Ước mơ ngây ngô đó của Thất Thất đã thay đổi khi bên cạnh cậu ấy bắt đầu xuất hiện hình bóng của một cô gái tên là Trần Ngọc Vy.
Tôi sắp xếp tập giấy lại gọn gàng rồi cho vào hộc tủ. Món quà vuông vắn quen thuộc ngày đó đang nằm lặng im. Chiếc hộp nhỏ Vy Vy dành tặng Thất Thất suốt mười bốn năm qua, cậu ta chưa từng mở ra xem.
Suy nghĩ một chút, tôi cẩn thận tháo nút thắt, gỡ bỏ giấy gói bên ngoài. Bên trong chiếc hộp bằng bìa cứng là những tấm ảnh hai người họ đang khoác vai nhau tươi cười, cạnh đó là một tấm thiệp được gấp lại.
"Thất tịch năm sau,
Trời đổ mưa ngâu
Nắng ấm trên đầu,
Gặp nhau sau cổng."
Bốn câu thơ được viết nắn nót đập vào mắt làm tôi chết lặng. Ngay lập tức tôi như nhìn thấy ngôi trường Trung học của mình, nơi cánh cổng phủ sơn đã bong tróc. Ở đó, dưới những hạt mưa âm ỉ, có cô gái đứng một mình lặng lẽ. Mưa làm ướt mái tóc. Mưa làm nhoè đôi mi.
Thất tịch. Mưa là nước mắt của một đôi trai gái gặp nhau trên chiếc cầu Ô thước bắc ngang sông Ngân Hà.
Thất tịch. Mưa là sự hi vọng phút chốc hóa thành tuyệt vọng của một hình bóng đợi chờ một người không bao giờ xuất hiện.
Bởi vì người đó chưa từng mở món quà cuối cùng này.
Bởi vì người đó sợ hãi mà cho rằng. Nếu mở chiếc hộp ra, tất cả những gì còn lại của cô gái sẽ biến mất.
Chỉ tiếc. Chỉ tiếc là.
Kẻ ngu ngốc đó không hề biết rằng. Có những sự khởi đầu lại bắt đầu từ một kết thúc.
Nghiệt ngã thay. Cay đắng thay.
Kẻ bị tổn thương lại chính là người làm tổn thương người khác.
Bao năm qua, cứ nghĩ rằng ta đang sống thật tự do, nhưng hóa ra vẫn bị giam cầm trong trái tim nhỏ bé.
Đôi mắt mở nhìn Thế giới mênh mông, nhưng bản thân lại bị sợi xích hoài niệm trói chặt.
Cuốn sách xem qua, có thể lật lại.
Năm tháng đi mất, biết lấy gì mà đổi thay?
Giá như..
Cho đến cuối cùng vẫn chỉ có thể lắc đầu mà thốt lên hai chữ giá như đầy chua chát.
Tôi thở dài đặt tấm thiệp vào hộp quà, để nó lại vào nơi Thất Thất vẫn giấu kín. Tôi đưa con Mập về nhà, lúc này đây, nó cũng chỉ có tôi để mà nương tựa.
Tiểu Hồ chưa về. Tiểu Hồ có gọi điện nói với tôi tối nay sẽ về muộn. Ít nhiều nếu có Tiểu Hồ bên cạnh, con Mập có thể phần nào mà nguôi ngoai.
Tôi nằm dài trên ghế mà lòng nặng trĩu. Không biết bây giờ cậu ta đang ở đâu, đang làm gì? Cậu ta còn giận tôi nhiều lắm. Tôi biết vậy chứ. Tôi cũng hoài nghi chính bản thân mình, nhưng tôi không thể nào mà làm khác được.
Tôi nhìn cuốn sổ bí ẩn mà Trần Hi lén đưa cho tôi nằm gọn trên kệ, cạnh bên mấy quyển sách về nấu ăn. Trần Hi từng nói ở đó là những câu chuyện, những dòng chữ buồn da diết. Tôi khẽ cười, có gì có thể làm tôi buồn hơn được nữa? Lặng lẽ rót một cốc nước lạnh, tôi để cuốn sổ ngay ngắn trên bàn, lấy tay lật trang sách đầu tiên và bắt đầu đọc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...