Rõ ràng là người xa lạ vì sao ngữ điệu lại có loại cảm giác quen thuộc không hiểu?Hàn Uyên Thành dừng bước lại, kinh ngạc nhìn nam nhân đang viết nhanh như phấn.Trên trang giấy màu trắng nhanh chóng có thêm rất nhiều chữ nhỏ tinh xảo, nam nhân dừng bút lại, đưa tờ giấy tới trước mặt thành Hàn Uyên.Chữ nhỏ màu đen cứng như thép, mỗi một nét bút cuối cùng đều sẽ có chút cong lên, kiểu chữ này dù Hàn Uyên Thành quen thuộc cũng không có.
Sau khi hai tay run rẩy tiếp nhận, Tử Tử cẩn thận nhìn kỹ mấy lần, lại ngẩng đầu lên nhìn lần nữa, trong ánh mắt lộ ra vẻ không thể tư nghị.Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, đôi mắt trong suốt của nam nhân lộ ra vẻ cực nóng nồng đậm.Chữ quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, ánh mắt quen thuộc.Là Thu Duệ, thật sự là Thu Duệ!Hai con ngươi kích động của Hàn Uyên Thành nóng lên, hắn đè xuống kinh ngạc ở đáy lòng, cầm bút hồi đáp.Hai người yên lặng dùng giấy bút giao lưu, trong không gian yên tĩnh không tiếng động lại phun trào khí tức ngưng trọng.Hàn Uyên Thành viết toàn bộ động tĩnh của Thu Thần gần đây lên trên giấy, khi tới phát hiện Thu Duệ đang ngẩn người, trên mặt còn mang theo sự phẫn hận.Nếu như tiền căn hậu quả của Thu Duệ đều nói cho hắn biết, Hàn Uyên Thành biết rằng Thu Duệ tạm thời mượn dùng thân thể của Giang Ý.Nhìn thấy Thu Duệ thất thần, Hàn Uyên Thành đưa tay ra lắc lắc trước mắt hắn.Mẹ nó, ngươi làm sao vậy?Tạm thời mượn dùng thân thể của Giang Ý, Thu Duệ chẳng những có thể điều khiển nhanh nhẹn, mà ngay cả suy nghĩ trong lòng của Giang Ý cũng có thể tiếp nhận.
Thu Duệ chỉ biết nói Giang Ý vô lại, lại không ngờ hắn lại không biết liêm sỉ như thế.
Lại còn làm ra hành động thấp kém như vậy đối với hắn.
Tuy chỉ là trên ý thức chiếm tiện nghi của hắn mà không có hành động thực chất gì, nhưng Thu Duệ vẫn không thể tiếp nhận, vẻ mặt tái nhợt hiện ra vẻ lo lắng.Nhìn thấy Hàn Uyên Thành nghi hoặc nhìn hắn, Thu Duệ không ngờ hắn lại phát hiện ra khác thường, điều chỉnh cảm xúc tốt, an ủi cười một tiếng:- Không sao!Nhưng trong ngữ điệu lại dẫn dắt sự xấu hổ và giận dữ khó nén.Hàn Uyên Thành hơi nhíu mày lại không nói thêm gì nữa, tiếp tục viết trên giấy:- Ráp! Tiếp theo phải xử lý như thế nào?Thu Duệ chấp bút trả lời:- Ta tạm thời không thể rời khỏi bên cạnh Giang Ý, có chuyện gì có thể liên hệ với Giang Ý.
Dự án DL2014 này, Thu Thần biết tầm quan trọng của nó, sẽ không đến ngăn cản ngươi tiếp xúc với Giang Ý.
Nhưng chỉ sợ ngươi cũng đang trong phạm vi giám sát của hắn, trong khoảng thời gian này ngươi phải cẩn thận Thu Thần!Ta hiểu! Chỉ là ta không rõ Ngộ Thần đưa hồn phách của ngươi vào trong tà trận đến tột cùng muốn làm gì?Chỉ sợ là không lặng lẽ dùng phương pháp sát hại ta thì mới có thể rút lui mà cầu lựa chọn tà trận tiếp theo Hồn thiếp.
Người ăn thịt Nuốt sống không có chút ý thức nào, đối với hắn mà nói căn bản không có chút uy hiếp nào.
Hiện tại, các ngươi không được nhìn ta, cho dù để Giang Ý mang ta trở về đại trạch Thu gia cũng không có chứng cứ chứng minh tất cả những chuyện này đều là do Thu Thần làm, như vậy chỉ sợ người xử lý chuyện này sẽ không tin tưởng!Hàn Uyên Thành cũng cân nhắc đến sự cố kỵ của Thu Duệ, chuyện này Thu Thần làm không thể làm được, hiện tại cho dù biết chuyện này không liên quan đến hắn, nhưng không có chứng cứ vô cùng chính xác thì cũng vẫn không làm gì được Thu Thần.Nghĩ đến đây, Hàn Uyên Thành phẫn hận nắm chặt nắm đấm, bàn tay rung động.Thu Duệ, ngươi yên tâm, ta nhất định có thể tìm được phương pháp làm cho ngươi hồi hồn!Thành công, việc cần làm bây giờ là phải tìm được Tào đạo trưởng.
Trận pháp này là hắn cho Giang Ý, hắn chắc chắn sẽ có cách phá giải!Có lẽ Thu Thần đã có phòng bị, chỉ sợ Tào đạo trưởng đã sớm không còn tăm hơi.
Ta tin tưởng nhân tài ba sĩ trên thế gian này sẽ không ít, ta sẽ phái thêm một số người tay trong nước tìm kiếm.Việc này phải làm bí mật chút, đừng để cho Thu Thần phát hiện! Chỉ sợ hiện tại hắn còn chưa biết chúng ta có thể liên hệ, tốt nhất là qua một thời gian gặp mặt nhau, để tránh Thu Thần nảy sinh nghi ngờ!Hàn Uyên Thành gật đầu đáp ứng, vì không để cho Thu Thần nảy sinh nghi ngờ, hai người lần lượt đàm phán bàn về hạng mục hợp tác, sau đó lại dùng giấy bút bố trí một phen đối với hành động tiếp theo.Trong Hỗn Độn, trăm thức nhàm chán lại có Giang Ý đang làm, Long Dương chỉ tới thức thứ tám đã cảm giác toàn thân chợt nhẹ, lại mở hai mắt ra, đã thoát khỏi Hỗn Độn, trở lại hiện thực..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...