Đặt tên - Tặng cho vợ của tôi
“Là Lâm Bạch Du trước mắt tớ sao?” Phương Diệu há hốc miệng.
“Đương nhiên rồi, còn phải hỏi!” Tô Trừng Trừng lần đầu tiên thẳng thắn hơn cô: “Thế giới của Tùy Khâm chỉ có một Lâm Bạch Du.”
Phương Diệu quay sang Lâm Bạch Du: “Bạn trai cậu mua một ngôi sao à?”
Ánh mắt của Lâm Bạch Du cuối cùng cũng dời khỏi màn hình điện thoại, một bản tin tức công bố, chỉ có vài chục một trăm từ, cô đọc đi đọc lại mấy lần liền.
Một hành tinh mới đặt theo tên cô.
Tùy Khâm nói anh đang quan sát vì sao.
Vì sao Lâm Bạch Du được anh phát hiện và đặt tên, mãi mãi thuộc về anh.
Từ ngày hôm nay, trong vũ trụ sẽ không có vì sao thứ hai tên là Lâm Bạch Du nữa.
“Tinh Tinh, cậu nghe thấy tớ nói chuyện không?” Tô Trừng Trừng vẫy tay trước mặt cô: “Bạn trai cậu lãng mạn thật đấy!”
Lâm Bạch Du tìm lại giọng nói của mình: “Nghe thấy rồi.”
Cô chỉ rất cảm động, rất ngạc nhiên, bất ngờ và mừng rỡ vì Tùy Khâm nói được làm được.
Giống như lớp 12, vì biệt danh của cô là Tinh Tinh, lúc đón sinh nhật, anh đưa cô đi ngắm cả một vùng trời sao.
Lúc ấy Tùy Khâm không có năng lực như bây giờ, nhưng lại cho cô thứ tốt nhất, bây giờ anh có thể làm được tốt hơn.
Trước nay anh luôn là người lãng mạn nhất.
Tô Trừng Trừng đọc bình luận: “Dưới bình luận đều đang hỏi vì sao lại đặt cái tên này, rất hay, rất giống tên người, họ đoán đúng rồi, vốn chính là tên người.”
“Họ đi tìm người nổi tiếng rồi, trừ bọn mình ra có lẽ không ai biết, ngôi sao này là tên của cậu.”
Phương Diệu cũng không nhịn được đi xem hotsearch, lần này cũng không thiết ăn cơm nữa.
Lâm Bạch Du cúi đầu, mở Wechat: [A Khâm, em nhìn thấy tin tức rồi.]
Bên kia không trả lời, có lẽ đang bận.
Lâm Bạch Du tắt điện thoại, cô không cần lên Weibo, vì điện thoại đã tự động mở tin tức “vì sao Lâm Bạch Du”.
Trong nhóm chat, Châu Mạt đang gửi tin nhắn.
[Tinh Tinh!! Là cậu à!]
[Tên của cậu!]
Lâm Bạch Du trả lời: [Có lẽ là tớ đấy.]
Dù sao thì Tùy Khâm vẫn chưa đứng ra nói, cô cũng không thể quá chắc chắn, nhưng cái này có lẽ đã đạt 99% khả năng.
Châu Mạt: [Có lẽ cái gì.]
Châu Mạt: [Trên thế giới còn có cặp đôi thứ hai tên Tùy Khâm và Lâm Bạch Du à!]
Lâm Bạch Du: [Cũng đúng nhỉ.]
Châu Mạt: [...]
Lâm Bạch Du mỉm cười, nghe thấy Phương Diệu và Tô Trừng Trừng la hét không ngừng vì bình luận Weibo.
“Tùy Khâm ngầu quá đi!”
“Tớ tuyên bố, tất cả mấy người theo đuổi cậu quá kém!”
“Huhuhu, có người như này, tớ sẽ gả cho người đó! Tinh Tinh cậu còn đợi cái gì!”
Phương Diệu đặt tay trên vai cô: “Kết hôn đi.”
Lâm Bạch Du chớp mắt: “Thực ra, bọn tớ nhận giấy chứng nhận từ năm ngoái rồi.”
Phương Diệu:?
Khóe môi Lâm Bạch Du không kiềm được cong lên, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời mùa đông âm u.
Không nhìn thấy mặt trăng, cũng không nhìn thấy sao trời.
Nhưng cô biết, trên bầu trời sao xa vời vợi, có một vì sao tên Lâm Bạch Du.
-
Sinh viên Y trường đại học Kinh đa phần thực tập ở bệnh viện trực thuộc, bởi vì đây là một trong những bệnh viện tốt nhất cả nước.
Mấy người cuối cùng cũng bình tĩnh lại với tin tức.
Bệnh nhân và gia đình trong nhà ăn rất ít theo dõi tin tức trên mạng về thể loại thiên văn, đương nhiên không ai biết ở đây có một người đặc biệt.
Lâm Bạch Du lấy cơm xong, điện thoại rung lên.
Cô vội vàng ngồi xuống, quả nhiên là tin nhắn của Tùy Khâm: [Tối nay về.]
Lâm Bạch Du: [Được.]
Cô suy nghĩ, rồi đánh chữ: [Tên trên tin tức liên quan đến em à?]
Còn chưa gửi đi, bên kia đã gửi một tin nhắn đến: [Xem tin tức chưa?]
Lâm Bạch Du xóa câu vừa rồi, đánh chữ lại từ đầu: [Vừa mới nhìn thấy.]
Tùy Khâm: [Thích không?]
Lâm Bạch Du hỏi: [Dùng tên của em, thông qua xét duyệt có dễ không?]
Tùy Khâm: [Không khó.]
Lâm Bạch Du biết anh chắc chắn nói như vậy, nhưng trên thực tế chắc chắn không thể dễ dàng như vậy, nhưng cô vẫn rất vui.
Tùy Khâm: [Tinh Tinh, chúc mừng năm mới.]
Lâm Bạch Du: [Hóa ra giáo sư Tùy tìm một ngôi sao để đặt tên, chỉ để tặng quà cho vợ thôi à.]
Vì sao này sẽ mãi ghi nhận trong lịch sử thiên văn.
Ba chữ Lâm Bạch Du cũng sẽ được cả thế giới công nhận.
Sau này Lâm Bạch Du và Tùy Khâm sẽ cùng xuất hiện trên lịch sử thiên văn.
-
Lúc Phương Diệu và Tô Trừng Trừng quay về, nhìn thấy Lâm Bạch Du đang nói chuyện với ai đó, niềm vui vẻ trên khuôn mặt không thể che giấu, họ biết ngay ai cô đang nói chuyện với ai.
Chắc chắn là chồng!
“Lúc trước cậu có phát hiện ra rằng họ đã kết hôn rồi không?” Phương Diệu lén lút hỏi Tô Trừng Trừng: “Sao tớ không cảm thấy gì cả?”
Tô Trừng Trừng vừa ăn vừa xem tin tức: “Tớ chắc chắn cũng không cảm nhận được rồi, nếu không thì tớ đã nói từ lâu rồi.”
Cô ấy dừng đũa: “Chủ yếu là lúc trước hai người họ họ đối xử với nhau cũng rất giống cặp vợ chồng, kết hôn rồi không khác gì cả.”
Phương Diệu suy nghĩ: “Không, vẫn có một chút, tớ phát hiện Tinh Tinh mập hơn khi trước, bây giờ có một chút thịt, càng xinh hơn.”
Tô Trừng Trừng: “Tớ hiểu rồi, chồng nuôi ăn.”
Phương Diệu: “Hiếm có ai như bạn học Tùy này của chúng ta, thành tích vượt trội, đẹp trai còn tuân thủ phẩm chất đẹp của đàn ông, quả là người chồng mẫu mực số 1, đến mức hôm nào tớ cũng phải khen một câu đẹp đôi.”
“Lần đầu tiên tớ thấy có người thâm tình như thế, quà cũng phải lấy tên vợ, trái tim thiếu nữ của tớ vọt ra ngay.”
Tô Trừng Trừng lắc điện thoại: “Có người đang hỏi trong khu bình luận, Lâm Bạch Du trong vì sao Lâm Bạch Du này có phải là Lâm Bạch Du của Viện Y Học trường đại học Kinh không.”
Lâm Bạch Du ngẩng đầu: “Cho họ đoán đi.”
Phương Diệu nói: “Không cần đoán, chúng ta đều biết, những người khác trong trường chắc chắn cũng biết, đến lúc đấy cả thế giới đều sẽ biết cả.”
Cô ấy vừa dứt lời, Lâm Thu Vũ Vũ đi đến, ngồi bên cạnh Lâm Bạch Du: “Canteen hơi đông người, hết chỗ rồi.”
“Cậu ngồi đi.” Phương Diệu nói.
Bạn cùng phòng mấy năm, vẫn phải giữ mặt mũi.
Lâm Thu Vũ ở phòng khoa khác, bình thường mấy ngày mới gặp một lần, đôi bên cũng chỉ ở mức độ chào hỏi nhau.
“Mấy ngày nay gần Tết, bọn tớ đều bận, hai hôm trước gặp các cậu cũng không có cơ hội nói chuyện vài câu.”
Tô Trừng Trừng ừ ừ hai tiếng: “Mọi người đều rất bận.”
Canteen rất nhốn nháo, Lâm Bạch Du không nói chuyện, nhưng bất kể như thế nào, chủ đề của Lâm Thu Vũ luôn đặt trên người cô.
“Cậu và bạn trai dạo này tình cảm không tốt à?”
Lâm Bạch Du dừng tay, nhìn cô ta bằng ánh mắt kì quái.
Câu hỏi này rốt cuộc là hỏi từ đâu vậy?
Chẳng lẽ là vì gần đây Tùy Khâm không đến đón cô?
Bởi vì sinh viên Y như bọn họ thường xuyên rời khỏi bệnh viện lúc tối mịt, Tùy Khâm không yên tâm Lâm Bạch Du về một mình, sẽ đến đón cô.
Cho dù không có thời gian, cũng sẽ bảo Phương Vân Kỳ đến.
Bởi vì đơn vị thực tập của Phương Vân Kỳ khá gần đây, vả lại tan làm cũng rảnh rỗi.
Vì Lâm Bạch Du và Tùy Khâm, một người là hotgirl trường Viện Y Học, một người là hotboy Viện chính, kiêm đại thần thiên văn học hai ngành, là cặp đôi nổi nhất đại học Kinh.
Vì chuyện này, diễn đàn trường thường có tin đồn Lâm Bạch Du và Tùy Khâm chia tay, hoặc Lâm Bạch Du ngoại tình.
Phương Vân Kỳ cũng cạn lời.
Năm nay nhận được món quà năm mới sớm của Tùy Khâm, mà một tháng trước, Lâm Bạch Du vừa tròn 22 tuổi.
Bởi vì Tùy Khâm đi công tác theo giáo viên hướng dẫn, cộng thêm một vài hạng mục phải giữ bí mật, nên cô đã không gặp anh một tuần nay.
Lâm Bạch Du trả lời: “Tốt, rất tốt.”
Lâm Thu Vũ ồ một tiếng, ăn một miếng viên: “Mấy hôm rồi tớ không thấy các cậu đi cùng nhau, còn tưởng các cậu cãi nhau.”
Ngữ khí Lâm Bạch Du rất bình tĩnh: “Rất bình thường mà, tớ và anh ấy đều có sự nghiệp riêng, không cần hôm nào cũng bám lấy nhau, tiểu biệt thắng tân hôn mà.”
Tình cảm của cô và Tùy Khâm, cả trường đều rất quan tâm, ngay cả vài thầy cô suy nghĩ thoáng cũng có lúc trêu chọc họ.
Người khác không rõ nội tình, sẽ cảm thấy sau này Tùy Khâm gặp người tốt hơn, hoặc là Lâm Bạch Du không hài lòng khi anh say đắm thiên văn và vật lí.
Lâm Thu Vũ tiện miệng nói: “Lúc trước cũng đâu có bận đến mức không gặp cậu.”
Phương Diệu không nhịn được lên tiếng: “Cậu chưa xem tin tức đúng không.”
Lâm Thu Vũ lơ mơ: “Tin tức gì?”
Đã rời xa trường học một khoảng thời gian, lúc ấy có thời gian lên mạng, bây giờ cô ta rất ít quan tâm những thứ này.
Tô Trừng Trừng nói: “Dạo này Tùy Khâm bận ngắm sao.”
Lâm Thu Vũ không hiểu ý này, nhưng Phương Diệu không nhìn tiếp được nữa, gửi cho cô ta cap màn hình trong Wechat.
[Cậu khỏi cần lo vấn đề tình cảm, đấy là chuyện không tồn tại, không cần lo lắng linh tinh.]
Mở ảnh cap màn hình, mắt Lâm Thu Vũ mở to.
Chỉ có cùng phòng kí túc, cô ta hiểu rõ hơn những những cư dân mạng khác, món quà này rốt cuộc công phu đến mức nào.
-
Diễn đàn trường đại học Kinh và các nhóm trường khác đều đang bàn tán về chuyện này.
“Trong tin tức đài thiên văn đăng tải, hai người đó là học sinh trường mình à?”
“Đài thiên văn của trường mình cũng đăng tải rồi, có thể là người khác hay sao?”
“Sao tôi vừa ngủ dậy đã nhìn thấy một tin tức động trời thế!”
Họ biết tình cảm của Lâm Bạch Du và Tùy Khâm rất tốt, biết họ đã trải qua những gì.
Nhưng không bao giờ nghĩ rằng, sẽ nhìn thấy tên của họ ở trên bản tin quốc tế.
Cũng giống như nhìn thấy một câu chuyện tình yêu chưa từng xuất hiện trong sách vở.
“Tân sinh viên năm nhất, vừa nhập học mấy tháng, xin hỏi anh Tùy và chị Lâm luôn lãng mạn và ngọt ngào như thế này hay sao?”
“Đúng vậy đấy.”
“Ai cũng biết Tùy Khâm yêu Lâm Bạch Du từ kiếp trước.”
Câu nói này, đã trở thành câu danh ngôn được lan truyền rộng rãi ở trường đại học Kinh ngay từ 4 năm trước.
Mỗi bài đăng về tình yêu của Tùy Khâm và Lâm Bạch Du đều sẽ có người nhắc đến câu này.
Họ tưởng đây đã là là kết thúc, lúc không ngờ phía trước điểm kết thúc, mãi mãi là vô tận…
Ai có thể làm được như Tùy Khâm như thế này chứ.
“Để tôi đoán xem Lâm Bạch Du đang làm gì, liệu có phải là đang xem tin tức, ngọt ngất vì món quà bạn trai tặng hay không?”
“Tôi còn tò mò Tùy Khâm đang làm gì hơn, có phải đang đợi bạn gái xem được tin tức, nói lời ngon tiếng ngọt với anh ấy không.”
-
Lúc hoàng hôn xế chiều, Tùy Khâm đến bệnh viện trực thuộc trường đại học Kinh.
Bấy giờ Lâm Bạch Du vẫn đang bận, anh không đi vào, mà ngồi dựa vào ghế dài bên dưới tòa nhà.
Có người bệnh và gia đình đang chơi bóng rổ ở gần đó, còn có các bạn học sinh vừa tan học, người đi làm vừa tan tầm cùng tham gia.
Rõ ràng ban ngày là ngày trời âm u, nhưng trên ánh hoàng hôn lại có vầng tà dương.
Rổ bóng nho nhỏ đơn điệu che phủ dưới ráng chiều.
Bỗng nhiên, một học sinh cấp 3 dùng sức quá mạnh, ném bóng rổ vượt qua rổ bóng, vượt qua vạch biên, rơi xuống trước mặt Tùy Khâm.
Tùy Khâm đứng dậy, cong người nhặt quả bóng đó.
Học sinh cấp 3 miệng ngọt, cũng rất lễ phép: “Anh ơi, em tự ra lấy ạ!”
Tùy Khâm đứng thẳng người, nhướn chân mày, bàn tay cầm quả bóng nhẹ nhàng xoay lại, ngón tay rõ từng khớp xương anh được in thêm màu sắc dưới ánh chiều tà.
Anh ngắm rổ bóng, đổi động tác, giơ tay ai, ném bóng đi.
Quả bóng bay lên bầu trời như một đường parabol, vượt qua cậu học sinh cấp 3 đang chạy đến, rơi thẳng vào trong rổ, rơi xuống đất rồi nảy lên.
Tùy Khâm đút tay vào túi, vẫn lười nhác như cũ.
Gần đó, Lâm Bạch Du nhìn thấy cảnh này, trong đầu bỗng nhớ lại bức ảnh áo bóng của Tùy Khâm cô lưu về từ Tieba hồi cấp 3.
Ai ở trường Trung học số 8 cũng nói: Tùy Khâm chơi bóng rổ rất giỏi.
Anh dẫn dắt thành đội đứng đầu thắng trận hai năm.
Cậu học sinh cấp 3 đứng ở chỗ cũ, quay đầu nhìn bóng rổ, woa một tiếng, rồi lại quay lại: “Anh ơi, anh đẹp trai quá! Anh có muốn chơi cùng không ạ?”
Tùy Khâm cười một tiếng, quay người lại.
Lâm Bạch Du cười híp mắt: “Em quay lại giúp anh rồi.”
Tùy Khâm cúi xuống nhìn, hỏi: “Đẹp trai không?”
Anh cũng giống muôn vàn nam sinh khác.
Lâm Bạch Du nhón chân: “Đẹp chết đi được!”
Vẻ mặt Tùy Khâm lộ ra nét vui vẻ, nắm lấy tay cô: “Về nhà thôi.”
-
Bên ngoài huyên náo ầm ĩ, cuộc sống của Lâm Bạch Du và Tùy Khâm vẫn êm đềm như thường ngày.
Buổi tối, cô đòi Tùy Khâm kể chuyện quan sát vì sao, nghe anh nói anh quan sát một năm, nhìn thấy rất nhiều ngôi sao, có ngôi sao có số hiệu, có ngôi sao vỡ vụn.
Hành tinh được anh phát hiện này, dường như là định sẵn, một ngày nào đó, sẽ xuất hiện trong tầm mắt anh.
Khi ấy, chỉ là trực giác trong một chốc lát, hoặc là đã trang bị đầy đủ kiến thức thiên văn, Tùy Khâm biết ngay, đó là một hành tinh mới chưa được phát hiện.
Anh quan sát nhiều lần, nộp số liệu.
Tất cả đều rất thuận lợi, chỉ là lúc đặt tên, giáo viên hướng dẫn góp ý chọn tên khác, Tùy Khâm chỉ tranh cãi với ông ấy ở điểm này.
Lâm Bạch Du nghe xong, tay xoa cằm anh: “Lúc anh quan sát vì sao, có cảm thấy khô khan và cô độc không?”
Yết hầu của Tùy Khâm chuyển động dưới tay cô.
“Không.”
“Rất thú vị.”
Ngôi sao thuộc về anh, định trước sẽ được anh bắt gặp.
-
Sáng sớm hôm sau, có một trận tuyết rơi, không lớn, một tầng mỏng, tan đi rất nhanh.
Có rất nhiều phóng viên đến khoa thiên văn và tòa hành chính trường đại học Kinh, còn có đài truyền hình và MC, đang giao lưu với nhau.
Mấy người lãnh đạo trường và hiệu trưởng đều ở đây.
Sau khi đài thiên văn trường đăng tin, còn có thiên văn học quốc tế khẳng định, có rất nhiều đài truyền hình và phóng viên tin tức hẹn gặp.
Có người không hẹn trước được, cũng đến.
Hiệu trưởng vô cùng bình tĩnh, còn chưa nói, phóng viên đã không đợi được: “Hiệu trưởng Trương, tôi là phóng viên đài Kinh, xin hỏi Tùy Khâm đã về trường chưa?”
Máy quay đã bắt đầu quay từ trước.
Hiệu trưởng Trương thanh giọng: “Nghe ý thầy giáo của học sinh Tùy Khâm, chiều hôm qua em ấy đã về thành phố Kinh rồi.”
Những câu hỏi phía sau đều liên quan đến Tùy Khâm.
Rất nhanh, giáo viên hướng dẫn của Tùy Khâm cũng được gọi đến tòa hành chính, sau khi hỏi những câu chủ yếu nhất, cánh phóng viên đều để lại câu hỏi giống nhau.
“Hành tinh này được đặt tên là hành tinh Lâm Bạch Du, chúng tôi đến đại học Kinh được biết, bạn học Tùy Khâm có một cô bạn gái yêu nhiều năm, cũng tên là Lâm Bạch Du.”
“Giữa hai việc này có mối liên hệ không?”
Nói đến đây, mặt thầy hướng dẫn không giấu được bùi ngùi: “Trước tiên, tôi đính chính một chút học sinh Tùy Khâm và học sinh Lâm Bạch Du đã nhận giấy chứng nhận, là quan hệ vợ chồng.”
“Tiếp đến, Tùy Khâm quả thật đặt tên theo tên vợ.”
Tuy cánh phóng viên đã đoán được trước, nhưng vẫn cảm thấy bàng hoàng.
Một phóng viên nữ hỏi: “Nghe các bạn học đại học Kinh nói, bạn học Lâm Bạch Du có biệt danh là Tinh Tinh, đúng không?”
Giáo viên hướng dẫn gật đầu.
Tùy Khâm không ở đây, ai cũng phỏng vấn ông ấy.
Đêm hôm ấy, đoạn phỏng vấn này được chỉnh sửa rồi chiếu trên đài truyền hình, còn có thêm một đoạn tuyên truyền trường Trung học số 8 hồi Tùy Khâm còn trẻ, và ảnh đại học.
Trong video, Tùy Khâm mặt mày điển trai, ánh mắt luôn dõi theo cô gái bên cạnh.
Hai người đều có nhan sắc vượt trội, cộng thêm thành tích xuất sắc, cùng ở trường đại học top đầu, nổi tiếng ngay lập tức.
Không chỉ là đài truyền hình, còn có ở trên mạng.
Chuyện yêu đương thường ngày của Tùy Khâm và Lâm Bạch Du được liệt kê, ngọt chết người không đền mạng.
Người đẹp đều thâm tình như vậy đấy.
Tìm một ngôi sao, đặt theo tên vợ.
Không ai có thể chống cự được Tùy Khâm.
Phỏng vấn Tùy Khâm lại trở thành mục tiêu số 1 của các trang truyền thông, phóng viên và thợ quay phim đều đến chờ bên ngoài bệnh viện trực thuộc đại học Kinh vì nghe nói hôm nào anh cũng đến đón bạn gái tan làm.
Nhưng họ không đợi được người thật.
Phương Diệu và Tô Trừng Trừng bị hỏi mãi, cuối cùng nói: “Hai người họ về quê đón tết Nguyên Đán với mẹ rồi.”
-
Độ hot của tin tức Tùy Khâm đặt tên ngôi sao vì vợ Lâm Bạch Du không thuyên giảm.
Khi được vạn người chú ý, đêm hôm ấy, Weibo chính thức của đài thiên văn đại học Kinh đăng một bài, chỉ có một bức ảnh cap màn hình trang cá nhân.
Là một câu Tùy Khâm viết trên phần mềm mạng xã hội.
“Around the galaxy, I found star-the best one and turned it into my own lucky star.”
“Tôi du ngoạn cả hệ mặt trời, mới tìm thấy một ngôi sao tuyệt nhất, và biến nó trở thành ngôi sao may mắn của tôi.”
“...!Tặng cho vợ của tôi, và tất cả những người chăm chú ngắm nhìn vũ trụ.”
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...