Tin tôi
Chủ quán bật đèn biển hiệu quán lên, có vài tia sáng rọi trên người Lâm Bạch Du, Lâm Bạch Du nhìn Tùy Khâm đang gần trong gang tấc, có cảm giác không chân thật.
Lời của Tùy Khâm tựa như một cây búa nhỏ, gõ vào lòng cô.
Cô chưa bao giờ thấy Tùy Khâm như thế này, dường như có muôn ánh hào quang trong thoáng chốc, rồi lại vụt tắt, tâm tư vô hạn bị lộ ra trong lời nói.
Nói thẳng thừng quá.
Trước tiên không bàn đến thật giả, Lâm Bạch Du hỏi: “Cậu nói câu này thật à?”
Tùy Khâm nói: “Không thì sao nữa.”
Lâm Bạch Du mím môi, ánh mắt dịch chuyển từ xương lông mày nhô lên của thiếu niên, đến đôi mắt xếch tuyệt đẹp, cô thở dài một hơi.
“Không phải ngữ cảnh nào cũng hợp nói những câu này đâu, vì sao cậu lại nói câu này?”
Lý Văn từng theo đuổi tôi, coi cậu là quân địch giả tưởng, vậy nên mới tìm cậu nói chuyện.
Cậu nói với cậu ta mấy thứ này, lại là vì gì đây?
Đôi mắt long lanh của Lâm Bạch Du nhìn chằm chằm vào anh, cô biết vì sao Lý Văn coi anh như kẻ thù, bởi vì anh và cô đi quá gần nhau, họ quá thân thiết.
Lý Văn có danh nghĩa là người theo đuổi.
Tùy Khâm thì sao?
Lâm Bạch Du nhớ lại lời nói khi trước, Tùy Khâm không nói sai một chữ nào, không ai có thể bằng được anh, bằng được 17 năm của anh cả.
Tùy Khâm đứng thẳng người, nhìn cô gái đang nhìn mình, không chớp mắt.
“A Khâm.” Lâm Bạch Du tiến gần một bước: “Cậu nói với Lý Văn như thế này, có phải cậu… ghen rồi không?”
Tùy Khâm cụp mi nhìn xuống.
Trời tháng 4 bắt đầu ấm áp, những cô gái cậu trai không ngừng đi khỏi tiệm bánh, trở thành nền của họ.
Anh không vui lòng khi nhìn thấy bên cạnh cô có loại người như Lý Văn, tốt nhất là không ai có thể lại gần, tốt nhất là chỉ có một mình anh.
Đã từ rất lâu, khi cô không biết, anh đã nảy sinh suy nghĩ khác.
Bên cạnh Lâm Bạch Du, nên chỉ có anh.
Anh gánh chịu nhiều như thế, chỉ để cô ở bên cạnh, thì có làm sao?
Tùy Khâm biết suy nghĩ của mình không bình thường, quá đỗi ngang bướng cố chấp, anh không nói ra miệng, mà giữ trong lòng.
Bây giờ anh không nói cho cô.
Nên sẽ không dọa cô sợ.
Tùy Khâm nói: “Tôi nói sự thật mà.”
Lâm Bạch Du không nghe được câu trả lời mình mong muốn, có chút hụt hẫng.
-
Lý Văn không đi ngay, mà nhìn thấy Tùy Khâm và Lâm Bạch Du đứng đối diện với nhau, nhận lấy đồ của cô, nói gì đó, rồi cùng rời đi.
Không ngờ anh ta lại bị một thằng học sinh cấp 3 dọa sợ.
Lý Văn khó lòng tin được, nhưng nhớ lại ban nãy, vẫn không kiềm lại được cảm thấy trống rỗng.
Năm ngoái nhìn thấy Tùy Khâm, mối quan hệ giữa cậu thiếu niên này và Lâm Bạch Du vẫn còn e ấp, anh ít nói kiệm lời, che giấu nội tâm.
Năm nay lại thấy anh xuất hiện, Lý Văn đã đoán được không còn giống nữa.
Tùy Khâm bắt đầu bước vào cuộc sống của Lâm Bạch Du.
Vậy nên, lúc ấy Lý Văn không ngăn được lòng mình, muốn nói chuyện, trong thời gian Lâm Bạch Du vẫn chưa ra khỏi phòng vẽ.
Lời anh ta nói ra cũng đủ làm tổn thương người khác: “Tôi thấy cậu và Lâm Bạch Du đi gần nhau, có thể nói chuyện không?”
Lúc này, Tùy Khâm dựa trên lan can, nghe lời anh ra nói, ánh mắt lạnh nhạt từ từ di chuyển một vòng trên khuôn mặt anh ta.
“Ok.”
Không phải là được, cũng không phải là có thể, mà là một chữ ok.
Giống như cho phép bố thí Lý Văn vậy.
Lý Văn nói thẳng: “Cậu vẫn là học sinh cấp 3 đúng không, lúc trước tôi từng thấy cậu trong quán.”
Nam sinh trước mặt không lên tiếng, anh ta bèn nói tiếp: “Tôi và Lâm Bạch Du cùng học ở phòng vẽ, cô ấy rất thông minh, cũng rất có năng khiếu, sau này sẽ có thành tích tốt ở nghề vẽ tranh này.”
Tùy Khâm nhướn mày: “Thì?”
Lý Văn nhìn ra, ý của anh là: Tôi còn biết rõ hơn cậu.
“Học vẽ tranh rất tốn tiền.” Lý Văn cố gắng để giọng nói của mình nghe bớt cay nghiệt đi: “Dù là màu vẽ, hay vật liệu cần dùng để vẽ tranh, hay những thứ khác nữa.”
Anh ta không nói lời còn lại, nhưng tất cả ý tứ đều đã gói gọn trong đó.
Cậu không mua nổi, không nuôi nổi sở thích này của Lâm Bạch Du.
Cậu đang làm lỡ dở cô ấy.
Lúc này, Lý Văn đã tốt nghiệp cấp 3 hơn 1 năm, vào học ở Minh Nghệ, đối với anh ta, học sinh cấp 3 như Tùy Khâm, quá trẻ con.
Nhưng anh ta không ngờ, Tùy Khâm chỉ cười khinh khỉnh cho qua.
Cậu thiếu niên lạnh lùng ấy hỏi: “Cậu học ở Minh Nghệ đúng không, cậu tốt nghiệp bao lâu rồi? Thi đại học được bao nhiêu điểm?”
Anh chỉ vào thái dương của mình, nói với Lý Văn: “Đầu óc của tôi, có thể có được nhiều hơn những gì cậu tưởng tượng đấy.”
Lý Văn nhìn vào ánh mắt anh, bỗng hụt mất hô hấp.
“Đừng có đánh giá cao mình quá, cậu không bằng tôi đâu.”
“Không tin, cậu hỏi Lâm Bạch Du xem.”
Lý Văn không đi hỏi Lâm Bạch Du.
Anh ta âm thầm đi tra trường Trung học số 8, tất nhiên sẽ có tin tức của Tùy Khâm.
Bất kể là trường số 8 hay số 7, đều rất rõ ràng về anh, từ top 1 toàn trường tụt xuống điểm qua môn, đến khống chế điểm ổn định.
Mỗi một bước đều đang nói với người khác rằng, tôi muốn thi được bao nhiêu điểm, sẽ thi được bấy nhiêu điểm.
Cuối cùng Lý Văn cũng biết, vì sao Tùy Khâm lại nói câu như vậy với mình.
Bởi vì, thành tích hiện tại của anh đã đủ để đỗ một trường tốt, sau này tìm công việc tốt.
Thế nhưng, đây mới chỉ là thi thử đợt 2.
Nếu là thi thử đợt 3, sẽ trở thành kết quả khác chăng?
Nếu lúc thi đại học, sẽ đạt thành tích tất cả mọi người đều không đoán được thì sao?
Vậy anh sẽ được mọi người chú ý.
Đến lúc ấy, anh ở độ tuổi của anh ta, đã vượt xa anh ta.
Tùy Khâm không cần gia đình tốt, bởi vì chính anh, đã có thể tạo ra.
Giây phút này, Lý Văn nảy sinh một cảm giác thất bại, anh ta không chỉ thua Tùy Khâm về mặt tình cảm, mà cả về mặt trí tuệ nữa.
-
Tuy Lâm Bạch Du tò mò rốt cuộc Lý Văn nói gì, nhưng cô đã nói với Tùy Khâm sẽ không hỏi, thì cô sẽ không hỏi.
Lý Văn cũng không nói cho cô, chỉ là lúc cuối tuần lại đến phòng vẽ, cô cảm giác Lý Văn không giống như trước nữa.
Trương Cầm Ngữ thấy lạ: “Không ngờ Lý Văn hôm nay không tìm cậu nói chuyện.”
Lâm Bạch Du hiểu rõ trong lòng: “Chắc là không có gì để nói.”
“Lúc trước cậu ta không có gì để nói vẫn tìm chuyện mà.” Trương Cầm Ngữ bĩu môi: “Dù cậu ta vẽ tranh rất giỏi, nhưng không đẹp bằng Tùy Khâm, không có thành tích tốt như Tùy Khâm.”
Thành tích Tùy Khâm vừa nổi trội, người vui mừng nhất là đám fangirl fanboy của anh khi trước.
Tạm chưa nói đến trường Trung học số 8, trường số 7 đã điên cuồng, bắt đầu dự đoán kì thi thử đợt 3 tới Tùy Khâm liệu có thay đổi thành 670 mấy điểm không, vậy thì thần kì quá.
Chưa từng có ai có thể khống chế điểm của mình như vậy cả, ngay cả thầy cô, cũng trố mắt đứng nhìn, âm thầm ngậm ngùi.
Trường cấp 3 tốt nhất thành phố Phong Nam không phải trường Trung học số 8, cũng không phải trường số 7.
Trương Cầm Ngữ chống cánh tay: “Nếu thi thử đợt 3 cậu ấy lại nâng điểm tiếp, Tinh Tinh, cậu sẽ thi cùng trường với cậu ấy đúng không.”
Lâm Bạch Du lắc đầu: “Không biết nữa.”
Cô chưa bao giờ hỏi Tùy Khâm muốn học gì.
Bản thân cô định học Y, nếu nói cho Tùy Khâm, không chừng sẽ ảnh hưởng đến anh, đợi anh tự chọn rồi hẵng nói sau vậy.
Thành phố Phong Nam dồn hết tâm trí gia tăng độ khó của đề thi các đợt thi thử, dựa theo kì thi tháng bình thường, kết quả của Lâm Bạch Du cao hơn kết quả thi mô phỏng mười mấy điểm.
Thi đại học sẽ ra sao, không ai hay biết.
Có người phát huy tốt hơn bình thường, cũng có kẻ phát huy thất thường.
Mọi người trong trường Trung học số 8 đều đang ôn tập căng thẳng, chỉ có thời gian nghỉ học của Tần Bắc Bắc ngày càng dài, ngay cả thi thử đợt 2 cô ấy cũng không tham gia.
Tóc của cô ấy mọc ra, lại cạo đi rồi.
Lâm Bạch Du ra khỏi phòng vẽ, nhận được tin nhắn Wechat của cô ấy.
[Tinh Tinh, tớ muốn ăn sữa chua cuộn.]
Đây là lần đầu tiên Tần Bắc Bắc nói với cô chuyện này, bảo cô đến bệnh viện.
Lâm Bạch Du mua hai phần sữa chua cuộn, đến thẳng địa chỉ phòng bệnh Tần Bắc Bắc gửi, ở đó thấy chú cáo nhỏ một tuần chưa gặp.
Cô ấy ngồi trên giường bệnh, khuôn mặt xinh đẹp gầy gò lộ ra chiếc cằm nhọn.
Càng giống một chú cáo nhỏ hơn.
So với lúc trước, khi Lâm Bạch Du gặp Tùy Khâm lần đầu, Tần Bắc Bắc gầy hơn, yếu hơn hẳn, cánh tay mảnh khảnh tới nỗi một bàn tay cũng nắm được, lộ rõ khớp xương.
Lâm Bạch Du bị dọa sợ, há hốc miệng.
“Ngây người gì thế.” Khuôn mặt trắng bệnh của Tần Bắc Bắc lộ ra một nụ cười: “Không ăn mau, là bác sĩ phát hiện đấy.”
Trong phòng bệnh không có ai khác, chỉ có Lâm Bạch Du và cô ấy, cô ấy nhỏ tiếng hỏi: “Nghe nói Tùy Khâm trở nên giỏi giang lắm, sắp đuổi kịp cậu rồi, có thật không?”
Lâm Bạch Du ừm một tiếng, nói: “Thật đấy, cậu ấy sẽ còn giỏi nữa.”
Tần Bắc Bắc bĩu môi, chớp mắt: “Chắc chắn là đề dễ, tớ mà đi thi, nói không chừng cũng rất giỏi.”
Từng có lúc, cô ấy rất ghét thi cử, ghét học hành.
Bây giờ, về lớp cũng trở thành một loại hi vọng.
Lâm Bạch Du nhìn cô ấy: “Bắc Bắc.”
Tần Bắc Bắc ngẩng đầu: “Hửm?”
Lâm Bạch Du không đành lòng hỏi câu khác, nở nụ cười: “Thi thử đợt 3 tới, nói không chừng cậu sẽ tiến bộ vài trăm bậc đấy.”
Tần Bắc Bắc nghiêng đầu: “Phương Vân Kỳ cũng nói thế, cuối cùng cậu ta cũng nói được một câu hẳn hoi.”
Rất lâu về trước, cô ấy nói với Lâm Bạch Du, đợi cô ấy khỏi bệnh, tóc đã dài ra rồi.
Nhưng nửa năm trôi qua, Tần Bắc Bắc vẫn để đầu trọc.
Cô ấy nói đợi khỏi bệnh, sẽ nói cho Lâm Bạch Du.
Mà nay, Lâm Bạch Du đã biết rồi, bệnh của Tần Bắc Bắc vẫn chưa khỏi.
Cô ấy nói đợi khỏi bệnh sẽ mập trở lại.
Thứ Lâm Bạch Du thấy, là Tần Bắc Bắc ngày một gầy đi.
Trái tim Lâm Bạch Du cứ khó chịu từng đợt, cô không muốn đoán theo hướng xấu, nhưng dáng vẻ của Tần Bắc Bắc, khiến cô sợ hãi.
Cô nhìn cô gái trước mặt đang ăn sữa chua cuộn, đang định hỏi, sắc mặt bỗng thay đổi, vì trên thìa Tần Bắc Bắc dính máu.
Lâm Bạch Du sợ hãi gọi bác sĩ y tá đến đây: “Bác sĩ! Bác sĩ!”
“Không phải ho ra máu.” Tần Bắc Bắc li3m một cái, xua tay không để tâm mà nói: “Lợi chảy máu, có phải bị dọa rồi không, lúc đầu tớ cũng tưởng là ho ra máu.”
Bác sĩ y tá vừa đến, Lâm Bạch Du lại phải nhường chỗ.
Trước khi cô đi khỏi giường bệnh, Tần Bắc Bắc kéo nhẹ tay cô, mắt cáo nhìn qua đó: “Tinh Tinh.”
Lâm Bạch Du hỏi: “Sao thế?”
Tần Bắc Bắc nói: “Đợi tớ khỏi bệnh rồi, tớ cũng sẽ thi cùng trường đại học với cậu.”
-
Lâm Bạch Du ở lại bệnh viện rất lâu.
Xung quanh phòng bệnh của Tần Bắc Bắc còn có rất nhiều ca bệnh giống như vậy, có người vừa chẩn đoán chính xác, có kẻ vừa tuyên bố tử vong.
Có người được bác sĩ thông báo ghép thành công có thể tiến hành cấy, cha mẹ trong phòng bệnh òa khóc mừng rỡ, âm thanh vang ra ngoài hành lang.
Lâm Bạch Du nghĩ, nếu Tần Bắc Bắc cũng thuộc về trường hợp này thì tốt.
Cô không rời khỏi bệnh viện ngay, mà hỏi thăm những quy trình liên quan đến kiểm tra và cấy ghép, đầu tiên, nhóm máu của cô và Tần Bắc Bắc không giống nhau.
Lâm Bạch Du ở lại đến khuya, Tùy Khâm đến đón cô.
Cô ngồi trên ghế dài ở bên ngoài, gọi điện cho anh: “A Khâm, Bắc Bắc còn phải làm minh tinh nữa, vì sao người bị bệnh lại phải có thêm cậu ấy.”
“Tinh Tinh.”
Đây là lần đầu tiên Tùy Khâm gọi cô như thế.
Lâm Bạch Du nghe được âm thanh truyền ra từ điện thoại, và còn giọng nói ở phía không xa, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu niên ở trước mặt.
Lúc trước cô còn không muốn khóc, nhìn thấy anh, bỗng không cầm được nữa.
Lâm Bạch Du nhào vào lòng anh, đầu cô gái vùi vào trước vai Tùy Khâm, nghẹn ngào từng hơi, nước mắt thấm ướt áo anh.
Tùy Khâm nắm điện thoại, cứng đờ vỗ vào tấm lưng gầy của cô.
“Cậu ấy luôn nói đợi khỏi bệnh, nhưng nói bao nhiêu lần vậy rồi mà vẫn chưa khỏi, tôi sợ đó là lần cuối, không bao giờ khỏi nữa, sợ cậu ấy rời xa tôi.”
Tùy Khâm chỉ cần hơi nghiêng đầu, cằm sẽ chạm vào tóc của cô.
Anh rút khuỷu tay về, cuối cùng dừng lại trên lưng Lâm Bạch Du, như đang ôm lại.
Nỗi bất an của Lâm Bạch Du khi ở bệnh viện lâu như vậy, khóc òa ra tất cả trước mặt anh, khiến người qua đường nhìn sang.
Tùy Khâm cụp mi: “Không đâu.”
Lâm Bạch Du nắm áo anh, ngẩng đầu: “Thật không?”
Đôi mắt lệ nhòa nhìn anh.
Yết hầu Tuỳ Khâm thắt lại, Phương Vân Kỳ và Tần Bắc Bắc thường gặp nhau trong viện, anh cũng đoán được, qua đôi câu vài lời Phương Vân Kỳ lỡ miệng, anh có thể đoán được Tần Bắc Bắc mãi chưa có loại tủy phù hợp.
“Thật đấy.” Anh nói dối.
Tay Tùy Khâm dịch chuyển l3n đỉnh đầu cô: “Tin tôi.”
Lâm Bạch Du mơ hồ đáp lại, cô luôn rất tin anh, Tùy Khâm nói có thể khỏi, Tần Bắc Bắc nhất định sẽ khoẻ lại.
“Cậu không được lừa tôi đâu đấy.”
Giọt lệ còn vương trên mắt cô rơi xuống, nhỏ trên mảnh vải ở ngực Tùy Khâm, nhanh chóng lan ra thành vòng tròn.
Giống như rơi vào tim của Tùy Khâm.
Anh từng xem nhẹ cô, từng để ý cô, từng yên tâm yên dạ mà lại thấp thỏm trong lòng về cô.
Anh cũng từng lo sợ sự cứu rỗi của cô là ngắn ngủi.
Trái tim dường như vì có thêm một giọt nước mà sống lại, Tùy Khâm mím môi ừm một tiếng: “Không lừa cậu.”
Cậu ấy sẽ không rời xa cậu.
Tôi cũng sẽ không.
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...