Chiều Hư Em


Toàn bộ Lâm Giang Tiên mang phong cách đình viện kiểu Trung Quốc, để đảm bảo tính riêng tư cho mỗi phòng bao, hành lang được thiết kế bao quanh bởi những đường ngoằn ngoèo, trừ phi tới gần, nếu không rất khó nhìn thấy người ở các hướng khác.

Trên mặt đất là tấm thảm thủ công với hoa văn sẫm màu trải dài khắp bề mặt, khi gót giày giẫm lên cũng không có âm thanh.

Tuy nhiên, tiếng giày cao gót chỉ thuộc về một người người nào đó, cộng thêm những lời nói ngọt ngào dễ thương của cô, cố tình lại rõ ràng như một thứ vũ khí sắc bén đâm vào lòng người, vực nước sâu bị khuấy động dữ dội cũng mơ hồ vỡ đê.

Giang Nguyên cảm giác hoảng sợ như ngày tận thế ập đến, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vẫn đang nắm xe lăn, nhưng lại không dám tự tiện đẩy về phía trước.

Nhớ tới cảnh tượng vô tình gặp phải lúc vừa rồi, da đầu cậu bắt đầu tê dại, không biết nên thuyết phục ai trong hai người rời đi trước.

Bạc Thời Dư rũ lông mi, ánh mắt dán chặt vào hai sợi dây thừng giữa cổ tay.

Dường như có một mũi băng sắc nhọn đang treo trên đỉnh đầu, sẵn sàng rơi xuống và đâm vào lồng ngực anh bất cứ lúc nào, ly rượu vừa uống va chạm với lục phủ ngũ tạng, kích thích ra sự ngột ngạt khó có thể thích ứng.

Ngón tay có chút cứng đờ lạnh lùng lướt xuống cổ tay áo sơmi, phủ lên mặt trên của hạt đậu đỏ, chỉ còn lại bạch ngọc Quan Âm không có thất tình lục dục lộ ra bên ngoài, mỉm cười nhìn anh chăm chú, như thể một sự châm chọc cực lớn, bị bàn tay anh nắm chặt, nhiệt độ càng trở nên lạnh băng.
Giọng nói ôn hòa của người phụ nữ trung niên theo sát phía sau: “Không sao, chú dì cũng không phải người cổ hủ, không quan tâm đến chuyện đó, sau này chúng ta chính là người nhà của cháu, cháu và Triển Lăng phải chung sống hòa thuận, nếu thằng bé dám bắt nạt cháu, dì sẽ thay cháu dạy dỗ——”

Giọng nữ ngọt ngào trẻ con càng mềm mại hơn trước, có thể nặn ra hơi nước: “Dì yên tâm, anh Triển Lăng đối xử với cháu rất tốt.”

Giọng nam trẻ tuổi giống với người trong điện thoại đặc biệt tích cực: “Nhưng mà mẹ, mẹ đừng kích động như vậy, cẩn thận khiến Ninh Ninh sợ hãi.”

Người phụ nữ trung niên cười nói: “Kích động thì có sao, dù gì bên nhà Ninh Ninh cũng không có trở ngại, mẹ còn muốn giải quyết xong chuyện kết hôn của hai đứa trước Tết Nguyên Đán đấy.”

Anh Triển Lăng.

Ninh Ninh.

Kết hôn.

Sự u ám lan tràn trong đồng tử của Bạc Thời Dư, muốn phá tan vành mắt, anh chuyển động xe lăn, đi về hướng phát ra âm thanh.

Giang Nguyên đổ mồ hôi lạnh, muốn ngăn cản anh qua đó, càng muốn chạy tới nhắc nhở Thẩm Hòa Ninh mau chóng kiềm chế lại, đừng đâm anh ấy như vậy.

Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung.

Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé.

Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.

Ở bên kia hành lang, Thẩm Hòa Ninh thản nhiên ôm mẹ của Triển Lăng như không có chuyện gì, mỗi một bước đi, trái tim đều đập loạn xạ trong cổ họng.

Vài phút trước, dường như cô đã nhìn thấy Giang Nguyên, lướt qua trong nháy mắt, không chắc có phải hay không.

Nhưng nếu đó thật sự là Giang Nguyên, đa phần anh trai cũng sẽ ở đây.

Hôm nay, quả thật cô tới đây để hoàn thành công việc kinh doanh, nghĩ tới sau đó có thể thông qua miệng Triển Lăng, truyền mối quan hệ với cô đến tai Bạc Thời Dư, cận thủy lâu đài (*) kích thích anh, căn bản không nghĩ tới có thể trực tiếp chạm mặt Bạc Thời Dư ở nhà hàng.
(*):Thành ngữ “cận thủy lâu đài” nghĩa đen chỉ việc có lợi thế về cự ly nên giành trước đạt đc cái muốn có, nói rộng ra là chỉ có đc sự ưu tiên, ưu đãi về 1 mặt nào đó.

Mới đầu Thẩm Hòa Ninh cực kỳ căng thẳng, sau đó cô đành cắn răng thuận nước đẩy thuyền, cố ý nói ra hai câu kia.

Chẳng phải anh nói cô tùy tiện sao, thế nên cô dứt khoát tùy tiện một vố thật lớn cho anh xem, trực tiếp gặp mặt người lớn bàn chuyện kết hôn, đối phương còn là sinh viên giỏi của anh, xem lần này anh có gì để bắt bẻ.


Cửa phòng bao gần trong gang tấc, chỉ còn vài bước nữa là tiến vào, một khi cánh cửa đóng lại, làm sao cô có thể phát huy được.

Thẩm Hòa Ninh rất nóng vội, cố gắng thả chậm bước chân, kéo dài thời gian, chờ đợi một vụ va chạm trực diện với xác suất mong manh.

Thế nhưng hai người phục vụ đứng hai bên trái phải đã mở cửa ra, chỉ cần tiến lên vài bước là sẽ rời khỏi hành lang, cô thất vọng cúi đầu, hy vọng trong lòng tan tành, khi cô đang cắn môi khó chịu, Triển Lăng bên người đột nhiên dừng lại, ngạc nhiên và kính cẩn gọi một tiếng: “Thầy.”

Sống lưng Thẩm Hòa Ninh tê dại, cô không khỏi siết chặt nắm tay.

Thầy trong miệng Triển Lăng chỉ có một.

Cả gia đình dừng lại, đồng loạt hướng tầm mắt về phía trước, Thẩm Hòa Ninh chậm nửa nhịp mới nghiêng đầu qua, đối diện trực tiếp với chiếc xe lăn màu đen.

Người ngồi trên đó mặc bộ âu phục màu xám đen, đôi chân dài thẳng tắp buộc phải uốn cong, đầu gối với những góc cạnh sắc bén, phía trên hàng cúc áo sơmi không chút cẩu thả, một gương mặt anh tuấn sâu sắc, luôn có thể kéo cô rơi vào luân hãm.

Anh không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt nhìn Triển Lăng.

Triển Lăng vội vàng muốn tiến lên nói với anh vài câu, bước chân ra lại nhớ tới điều gì, xoay người lại ôm lấy bả vai Thẩm Hòa Ninh một cách tự nhiên, không đợi cô kịp phản ứng, anh ta đã thân mật đưa cô tới trước mặt Bạc Thời Dư.

“Thưa thầy, thật trùng hợp” Triển Lăng mỉm cười và hơi cúi đầu.

Kỳ thật anh ta rất sợ giáo viên hướng dẫn của mình, mặc dù giáo sư Bạc thường xuyên ôn tồn lễ độ, nhưng cảm giác bị áp chế trong vô thức luôn khó bỏ qua, anh ta không muốn mất mặt trước mặt Thẩm Hòa Ninh, cũng có chút không nhịn được muốn khoe khoang.

Vì thế, anh ta lại nói với Bạc Thời Dư: “Em đưa bạn gái tới ăn bữa cơm với mọi người trong nhà, Ninh Ninh ——”

Triển Lăng khẽ vuốt tóc Thẩm Hòa Ninh: “Đây là giáo viên hướng dẫn của anh.”

Lỗ tai Thẩm Hòa Ninh đập thình thịch, tất cả đều là tiếng hít thở gấp gáp của chính mình, cô ổn định vị trí, dựa theo thỏa thuận kinh doanh, không từ chối hành động của Triển Lăng, nhìn thẳng vào Bạc Thời Dư, nhẹ nhàng gọi: “Chú nhỏ.”

Đã nhiều ngày không gặp, hai má của anh dường như hốc hác, Thẩm Hòa Ninh vừa nhìn thấy anh, chóp mũi đã chua xót, nhưng ngoài mặt lại chẳng thể hiện bất cứ điều gì, ánh mắt trong veo tới mức không có chút cảm xúc nào.

Bạc Thời Dư dựa vào tay vịn xe lăn, ở nơi mà không ai có thể nhìn thấy, đầu ngón tay hãm thật sâu vào bên trong, như muốn mài mòn da thịt, chỉ chừa lại các khớp xương.

Ánh đèn hành lang vẽ ra một đường vòng cung lạnh băng trên gọng kính của anh, chui vào đôi mắt đen nhánh.

Triển Lăng kinh ngạc đến ngây người, ba mẹ Triển Lăng ở phía sau cuối cùng cũng hồi thần, bước nhanh về phía trước, nhiệt tình gọi “Bạc tiên sinh”.

Tất nhiên, ba mẹ Triển Lăng rất quen thuộc với người hướng dẫn của con trai mình.

Nhà họ Triển cũng kinh doanh dịch vụ y tế, có nhiều chỗ phải phụ thuộc vào Crane Medical, chưa kể đến việc còn tôn sùng Bạc tiên sinh như một vị thần, bình thường cũng tự hào rằng con trai có thể đi theo bên người Bạc Thời Dư.

Nghe thấy tiếng gọi của Thẩm Hòa Ninh, cả nhà vui mừng khôn xiết.

Triển Lăng vô thức ôm Thẩm Hòa Ninh lại gần hơn: “Ninh Ninh, thầy Bạc chính là chú nhỏ của em?! Vậy sao em không nói trước?”

Thẩm Hòa Ninh cắn đầu lưỡi, cơn đau rất nhỏ khiến cô bình tĩnh hơn.

Cô nhìn Bạc Thời Dư không chớp mắt, vẻ mặt vô tội giải thích: “Em cũng không biết, anh là sinh viên của chú nhỏ em.”

Ba Triển Lăng vui vẻ nói: “Bạc tiên sinh, chúng tôi đang thảo luận về chuyện kết hôn của hai đứa nhỏ, Ninh Ninh nói ngài là người thân duy nhất của con bé, vậy chi bằng hôm nay chúng ta cùng ngồi lại với nhau, thảo luận một chút ——”


“Thẩm Hòa Ninh.”

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông rơi xuống, anh chỉ gọi một cái tên đơn giản, hành lang lập tức im lặng.

Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung.

Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé.

Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.

Mọi người chưa nói xong theo bản năng dừng lại, ngay cả nhịp thở bình thường cũng vô ý thả chậm lại.

Tại khoảng cách hơn hai mét, Bạc Thời Dư bắt gặp tầm mắt của Thẩm Hòa Ninh, sau vài ngày, chúng lại va chạm và quấn quýt vào nhau một lần nữa, anh ép hỏi: “Rốt cuộc em đang làm gì?”

Thẩm Hòa Ninh nghiêng đầu, cong khóe miệng về phía anh, vén lọn tóc dài buông xõa ra sau tai: “Em đã nói rồi, yêu đương nha, chẳng phải chú nhỏ sẽ không quan tâm sao, cháu cùng bạn trai đến gặp người lớn, có gì không đúng sao?”

Bạc Thời Dư nhìn cô chằm chằm, gai độc mọc lan tràn trong cổ họng, mỗi lần yết hầu thong thả ép xuống đều mang theo một cơn đau nhói.

Lúc trước tất cả những lời cô nói trong điện thoại, anh còn có thể lừa dối bản thân mình, coi đó là lời nói dối mà cô cố tình thị uy.

Nhưng giờ phút này, cô mặc chiếc váy dài dịu dàng, gương mặt trang điểm tinh tế, ngoan ngoãn để một người đàn ông ôm bả vai mình, lấy thân phận bạn trai bạn gái giới thiệu lẫn nhau.

Ninh Ninh cách anh gần như vậy, chỉ cần anh vươn tay là có thể kéo cô về phía mình, nhưng sắc mặt cô lại khách khí xa cách, xa đến mức dường như đã hoàn toàn cắt đứt quá khứ với anh, thật sự chỉ là một người họ hàng xa không cần để ý.

Không lâu trước đây, trong mắt cô toàn là hình bóng anh, mềm mại dựa vào đầu gối, xoa bóp cái chân tàn cho anh, chủ động quấn quýt ôm hôn, hiện giờ cô đã coi anh như người xa lạ.

Những hồi ức mà anh dựa vào để sinh tồn, đã bị cô mặt đối mặt nghiền nát ngay tại chỗ.

Triển Lăng có chút sợ hãi, thời gian anh ta tiếp xúc với Bạc Thời Dư không ngắn, nhưng chưa từng thấy Bạc Thời Dư phản ứng như vậy, anh ta có một loại cảm giác hoang đường, chỉ cần anh ta chạm vào Thẩm Hòa Ninh thêm chút nữa, có thể sẽ bị người thầy trước giờ luôn ôn hòa tao nhã này ném thẳng vào lò thiêu.

Nhưng phản ứng của cơ thể lại không chịu khống chế, càng bất an, ngược lại Triển Lăng càng siết chặt bả vai Thẩm Hòa Ninh rồi kéo cô vào lòng.

Gót giày của Thẩm Hòa Ninh rất nhỏ, cô nhất thời không đứng vững trên thảm, hơi ngả vào ngực Triển Lăng một chút.

Thẩm Hòa Ninh kịp thời ổn định thân thể, không dựa vào người Triển Lăng, nhưng lại nhân cơ hội nhanh chóng điều chỉnh góc độ, từ phương hướng của Bạc Thời Dư nhìn qua có chút sai lệch, như thể hai người đang dán vào nhau.

Mạch nước ngầm tồn đọng dưới đáy mắt Bạc Thời Dư đã làm sụp miệng cống, anh tiến lên nắm lấy cẳng tay Thẩm Hòa Ninh, trầm giọng ra lệnh: “Lại đây!”

Năm ngón tay của anh rắn chắc như băng, thế nhưng làn da của Thẩm Hòa Ninh lại nóng như bị anh châm lửa đốt.

Cô tạm dừng hai giây, kiên quyết muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, cau mày khó hiểu hỏi: “Chú quên rồi sao, chính chú đã nói sẽ không quan tâm cháu nữa, vậy bây giờ chú đang làm gì, bạn trai cháu và ba mẹ của anh ấy đều ở đây, chú đừng hung dữ với cháu.”

“Hơn nữa anh Triển Lăng là người tốt, gia đình cũng tốt, không phải loại nam sinh chơi bời” Cô cách Triển Lăng rất gần, nhưng lại như cách anh cả một con sông lớn “Chú còn điều gì không hài lòng?”

Thẩm Hòa Ninh không thể nói thêm câu nào nữa, thậm chí chỉ như bây giờ, cô cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Bạc Thời Dư rồi, trong một khoảnh khắc nào đó, cô hoảng hốt cảm thấy mình sắp bị anh phanh thây nuốt sống.

Dựa vào đâu.

Dựa vào đâu, một mặt thì đuổi cô đi, mặt khác lại khống chế cô .


Không cần cô, còn không cho cô tìm bạn trai thích hợp!

Nếu thật sự luyến tiếc cô, có tình cảm với cô, vì sao không thể bày tỏ điều đó với cô! Là vì còn chưa đủ đau sao?!

Nhưng cô thì đau nhiều lắm.

Chóp mũi ửng đỏ của Thẩm Hòa Ninh hít vào, cô túm ống tay áo Triển Lăng lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với Bạc Thời Dư: “Bọn cháu muốn đi ăn cơm, nghiêm khắc mà nói, chú cũng không thể xem như người nhà của cháu, không cần thiết phải tham dự vào chuyện tình cảm cá nhân của cháu.”

Thậm chí cô còn lễ nghĩa đầy đủ hơi cúi đầu cung kính anh: “Chú nhỏ, bọn cháu không làm mất thời gian của chú nữa.”

Thẩm Hòa Ninh buông lời nói xuống, trực tiếp xoay người tiến vào phòng bao, không quay đầu lại nhìn Bạc Thời Dư thêm lần nào nữa, tuy nhiên chiếc váy trên người lại vẽ ra đường cong lả lướt ưỡn cao, cũng không keo kiệt mà cố ý phô bày cho anh xem.

Chỉ là đặc biệt khó chịu.

Cố tình liều mạng kích thích vào những điểm nhạy cảm nhất.

Cả nhà Triển Lăng gần như bị không khí mưa gió sắp tới ép cho ngạt thở, không biết làm sao đành nhìn qua nhìn lại, cuối cùng vẫn kính cẩn xin lỗi Bạc Thời Dư, tiến vào trong xem Thẩm Hòa Ninh.

Đặc biệt là bản thân Triển Lăng không kìm lòng được nhất, trước khi rời đi não bộ còn co rút, không biết vì sao lại nối gót theo bối phận của Thẩm Hòa Ninh, gọi một tiếng “Chú nhỏ.”

Phòng bao bắt đầu náo nhiệt, đủ loại giọng nói hết đợt này đến đợt khác, thỉnh thoảng xen lẫn với âm điệu kéo dài của Thẩm Hòa Ninh.

Bạc Thời Dư không cảm nhận được sự tồn tại của thân thể mình, giống như bị một con mèo nhỏ có trái tim mạnh mẽ trả thù, nó cào anh tới mức máu thịt lẫn độn, chẳng khác nào lăng trì.

Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung.

Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé.

Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.

Con ngươi tối tăm của anh bị bao bọc bởi tơ máu, khóe môi nhếch lên, giọng nói đứt quãng có chút vặn vẹo, nửa cười nửa nham hiểm: “Được lắm.”

-

Thẩm Hòa Ninh ngồi trong phòng bao chưa đến năm phút, lòng bàn tay đã âm thầm cọ xát đến đau đớn, nhưng không đợi đồ ăn được bưng lên, ánh đèn trên đỉnh đầu chợt vụt tắt.

Người phục vụ nhanh chóng chạy vào liên tục xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, mạch điện đột nhiên xảy ra vấn đề, không biết khi nào mới sửa xong, căn phòng này không thể sử dụng được nữa.”

Triển Lăng nhíu mày hỏi: “Các phòng khác thì sao, có thể đổi phòng không?”

Người phục vụ vội nói: “Chỉ còn mấy phòng khác khách đang sử dụng là có thể cung cấp điện, những phòng bao còn lại đều hỏng rồi, chúng tôi sẽ bồi thường cho ngài, thật sự xin lỗi, thang máy vẫn sử dụng được, hầm để xe cũng có đèn khẩn cấp, không ảnh hưởng đến việc ngài rời đi.”

Ba mẹ Triển Lăng đề nghị đổi nhà hàng khác, dù sao thời gian cũng không quá muộn, hai người có tài xế riêng, nên xuống lầu trước một bước, Thẩm Hòa Ninh đi cùng Triển Lăng, chậm hơn ở phía sau.

Khoảnh khắc bị mất điện, Thẩm Hòa Ninh lập tức quay đầu lại, cô không nhìn rõ người kia có còn ở hành lang hay không, trái tim cô vẫn đập liên hồi, hiện giờ ở trong bóng tối lại càng không thể bình tĩnh được.
Mất điện…… Có chuyện trùng hợp như vậy sao.

Cô đi theo Triển Lăng xuống gara dưới tầng hầm, dọc theo đường đi Triển Lăng luôn thấp thỏm: “Có phải chú nhỏ chướng mắt anh hay không, kỳ thật anh nhỏ hơn giáo sư Bạc vài tuổi, ngài ấy quá trẻ, anh gọi như vậy vẫn có chút ngượng ngùng.”

Thẩm Hòa Ninh không rảnh phản bác lại anh ta, cô nắm chặt chiếc túi xách trong tay, bước vào gara.

Sau khi cúp điện, các bóng đèn chính đều tắt hết, chỉ còn lại mấy dãy đèn chiếu sáng khẩn cấp, Thẩm Hòa Ninh đang định bước về phía trước, điện thoại của Triển Lăng đột nhiên vang lên, là người quản lý trên lầu: “Tiên sinh, ngài để quên vật phẩm giá trị ở trong phòng bao, phiền ngài quay lại lấy một chút.”

Triển Lăng không nhớ món đồ gì, nhưng vẫn ấn thang máy một lần nữa, giao chìa khóa xe cho Thẩm Hòa Ninh: “Xe cách đây rất gần, em đi trước chờ anh.”

Thẩm Hòa Ninh mím môi, khi Triển Lăng chuẩn bị tiến vào, trong chớp nhoáng trào ra loại dự cảm nào đó khiến tim đập nhanh, cô vội vàng kéo cổ tay áo Triển Lăng, Triển Lăng cúi đầu, nhìn từ xa, hai người họ giống như một cặp tình nhân không thể tách rời.

Làm xong biểu hiện giả dối này, Thẩm Hòa Ninh buông tay, nhìn thang máy đi lên, sau đó bước từng bước tới vị trí đậu xe.


Nơi Triển Lăng đỗ xe cách thang máy hơn mười mét, nhưng đèn khẩn cấp ở khu vực này khá thưa thớt, ánh sáng không được tốt lắm, một vài chiếc xe vốn đã rõ ràng giờ lại chìm trong bóng tối, giống như mãnh thú khổng lồ bị thương nghiêm trọng đang ngủ đông.

Miệng lưỡi của Thẩm Hòa Ninh khô khốc một cách khó hiểu, cô ngửa đầu nuốt nước bọt, nắm chặt chìa khóa xe chậm rãi tiến về phía trước.

Trong bóng tối dường như có một tiếng động rất nhỏ.

Thẩm Hòa Ninh không phân biệt được, mang theo trái tim, tiếp tục bước chân ra, tiếng giày cao gót vang lên giữa không gian yên tĩnh rộng lớn.

Khi cô chuẩn bị vượt qua một chiếc xe bị bao phủ hoàn toàn trong bóng tối, cửa xe phía sau đột nhiên bị đẩy từ bên trong ra, kẹp giữa luồng không khí gào thét và lạnh lẽo, nghiêm khắc thổi qua làn váy mỏng manh.

Thẩm Hòa Ninh không có thời gian hét lên, trong bóng đêm, bàn tay tái nhợt tới mức gần như quỷ dị nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong xe, cánh cửa đóng sầm lại với tiếng trầm đục nặng nề.

Không gian của một chiếc xe dù có rộng lớn đến đâu, đối với hai thân thể đang dán chặt vào nhau mà nói, nó cũng quá mức chật hẹp.

Thẩm Hòa Ninh thở hổn hển kịch liệt, ngã lên một đôi chân cứng ngắc lạnh băng.

Cô đã từng ngông cuồng nổi loạn ở trên đó quá nhiều lần, căn bản không cần phân biệt cũng biết đó là ai, hơi thở trầm hương trên người anh lao tới một cách che trời lấp đất, giống như ngâm mình trong nước đá, vừa lạnh vừa buốt, lạnh tới mức cô không khỏi rùng mình.

Hốc mắt Thẩm Hòa Ninh nóng lên, nhưng cô lập tức đỡ lấy bả vai anh, ngăn cản một cái ôm sắp hoàn thành, kiên quyết không chịu sát lại gần hơn.

Tay người đàn ông mơ hồ run rẩy, nắm gáy cô, sức lực mất khống chế.

Cô cắn răng không chịu nhúc nhích, mặc cho nước mắt sắp rơi xuống, cũng ngoan cố từ chối bất kỳ sự thân mật nào với anh.

“Chú làm gì vậy……” Thẩm Hòa Ninh giãy giụa giữa khuỷu tay bị giam cầm của anh “Chú nhỏ, loại quan hệ này của chúng ta đã chấm đứt vào buổi tối sinh nhật kia rồi, chú đừng vượt quá giới hạn chú cháu!”

Đầu gối cô run rẩy chống đỡ bên chân anh, tư thế này không vững, cô nhất quyết không chạm vào anh, nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần, làn da cọ xát như có như không càng ép người đàn ông đến bên bờ cực hạn.

Cuối cùng giọng nói của Bạc Thời Dư cũng vang lên trong bóng tối, khiến Thẩm Hòa Ninh vừa quen thuộc lại cảm thấy xa lạ.

Anh tra tấn tựa như nghiền nát cái danh xưng mà cô đã gọi rất nhiều lần: “Chú nhỏ?”

Trái tim Thẩm Hòa Ninh tê dại, đang định mở miệng nói chuyện, người đàn ông bất chợt cúi người về phía trước, cảm giác ớn lạnh và vỡ vụn tận sâu trong xương ập tới trước mặt, cô ngả người ra sau, sống lưng tựa vào hàng ghế dựa phía trước.

Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung.

Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé.

Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.

Ngón tay Bạc Thời Dư lướt qua vành tai cô giữa làn khói mù, ôm lấy hai má mềm mại của cô.

“Ai là chú của em?”

Môi Thẩm Hòa Ninh hơi hé mở, nặng nề thở dốc.

Cả người anh như bị vớt ra khỏi vực sâu lạnh lẽo, đầu ngón tay chìm xuống, giọng điệu bình tĩnh và bạo lực: “Gọi anh!”

Trái tim Thẩm Hòa Ninh nhảy dựng lên, thái độ càng mạnh mẽ cứng rắn hơn trước, cô quay mặt đi không cho anh chạm vào, muốn trốn thoát khỏi đôi chân của anh.

Vừa quay người lại một chút, vòng eo mảnh khảnh đã bị anh siết chặt, từ khi gặp lại tới nay, người đàn ông vẫn luôn cao không với tới đã chẳng thể chịu nổi mà cong lưng trong bóng tối, tựa như quân lính tan rã.

“Ninh Ninh ngoan……”

Anh ôm chặt lấy cô, nghẹn ngào không thôi.

“Gọi anh một tiếng anh trai.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui