Lúc này cô mới tay chân nhẹ nhàng xoay người lại, cuộn chăn chậm rãi cọ về phía anh, nín thở nâng người lên một chút, quan sát kỹ trong chốc lát, cảm thấy không thành vấn đề.
Vốn dĩ cô định hôn trộm lên má anh, kết quả trời quá tối, nhắm không chính xác, hôn ngay lên khóe môi anh.
Thẩm Hòa Ninh chắp tay trước ngực vái lạy Phật Quan Âm bằng bạch ngọc trên cổ tay anh, lẩm bẩm bằng hơi thở : “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, không cẩn thận, không cẩn thận.”
Nếu đã không cẩn thận, chi bằng thử lại lần nữa.
Cô nóng lòng muốn thử, rướn người về phía trước, ngóng trông độ chính xác của mình càng lệch hơn nữa, tốt nhất là trực tiếp hôn lên môi anh.
Tuy nhiên, Bạc Thời Dư không cho cô cơ hội đó, anh im lặng nghiêng người sang một bên, cô bị dọa sợ, vội vàng lui về giả bộ ngoan ngoãn, tựa như chú mèo nhỏ không lông nép vào sau lưng anh để sưởi ấm.
Bạc Thời Dư đưa lưng về phía cô, khẽ mở mắt ra, khí huyết tàn sát bừa bãi trong thân thể, những ngón tay siết chặt lấy nhau, như muốn bẻ gãy.
-
Ngày hôm sau, khi Thẩm Hòa Ninh tỉnh lại, bên kia giường đã sớm không còn ai, ga trải giường lạnh băng, cô nằm trong chăn thỏa mãn lăn hai vòng, chạm vào di động muốn gọi điện cho Bạc Thời Dư, lại ngoài ý muốn nhìn thấy anh đã đồng ý kết bạn WeChat với cô, kèm theo một tin nhắn không mang theo chút cảm xúc nào: “Thời điểm ra cửa, nhớ để ý một chút.”
Mới đầu Thẩm Hòa Ninh không hiểu ý tứ của lời này lắm, hỏi anh anh cũng không trả lời, ngược lại nhớ ra buổi sáng hôm nay anh có cuộc họp, chắc hẳn không thể phân tâm.
Cô rời giường tiến vào phòng tắm tắm rửa, xử lý sạch sẽ cho bản thân mình, cô mặc thêm áo khoác rời khỏi văn phòng của Bạc Thời Dư.
Kết quả ngay lúc mở cửa ra, cô đã nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Bạc Thời Dư.
Vào thời gian làm việc lúc 8 giờ sáng, ở khoa phẫu thuật thần kinh nổi tiếng cả nước của bệnh viện Thánh An, tại tầng lầu có văn phòng nghỉ ngơi của các bác sĩ.
Rất đông các bác sĩ và y tá vội vã lướt qua, thậm chí còn có người nhà bệnh nhân ở tầng trên của khoa điều trị nội trú, cứ thế giống như bị dừng hình, đồng loạt quay đầu lại, nhìn về phía văn phòng của vị bác sĩ Bạc tài ba, trước nay luôn không gần nữ sắc.
Cánh cửa mở ra, một cô gái trẻ rõ ràng vừa mới rời giường không lâu từ bên trong bước ra, khóe mắt đuôi lông mày còn lộ ra vẻ tươi sáng lười biếng, eo thon chân dài, da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, giữa phông nền màu trắng đơn điệu trong bệnh viện tựa như một giọt máu tươi đầy sức sống.
“Mẹ kiếp.”
Không phân biệt rõ ai là người không nhịn được ngẩng đầu lên trước, sau đó lấy cửa văn phòng của Bạc Thời Dư làm trung tâm, phóng xạ ra ngoài trong phạm vi bảy tám mét, bị hai chữ này bao phủ hết đợt này đến đợt khác.
Thẩm Hòa Ninh dựa vào khung cửa, nghiêng đầu mỉm cười.
Giờ thì hay rồi, danh tiếng không nhiễm bụi trần của anh trai đã bị cô vấy bẩn hoàn toàn.
Cô phải trịu trách nhiệm với anh.
-
Thẩm Hòa Ninh ở lại đoàn phim thêm bốn ngày, hoàn thành xuất sắc bài múa solo bay cao đã được sửa đổi.
Sau khi bạn nhảy nam bị thay thế, không biết cậu ta đã bị điều đi đâu, dù sao cậu ta cũng không còn tới quấy rầy cô nữa, cô không để ý, cũng không thể ngờ rằng sau lưng mình có người nhúng tay sắp xếp.
Sau một đêm ở lại bệnh viện, đã gần bốn ngày cô không gặp mặt Bạc Thời Dư, cô có chút chột dạ, không dám hỏi thăm sau khi tin đồn về bác sĩ Bạc bị phá hủy, anh phải làm sao bây giờ.
Vì vậy, cô dứt khoát ở lại đoàn phim đẩy nhanh tiến độ, muốn mau chóng hoàn thành bài múa của mình, sau đó sẽ đến đối mặt trực tiếp với anh.
Khi cảnh quay cuối cùng đóng máy đã là sáu bảy giờ tối, đạo diễn như trút được gánh nặng, nhiệt tình vỗ vai Thẩm Hòa Ninh, thật lòng khen ngợi cô, lại hiếm khi chủ động đưa ra cành ôliu: “Có muốn tham gia đóng phim không, nếu cô gia nhập ngành này, chắc chắn con đường diễn xuất sẽ rộng mở, dáng người tốt, đóng những cảnh võ thuật cũng có lợi thế hơn các nữ diễn viên bình thường, khó có thể giới hạn sự phát triển.”
Thẩm Hòa Ninh lắc đầu, ánh mắt trong veo nói: “Tôi chỉ muốn nhảy múa thôi.”
Năm đó, lần đầu tiên cô mặc chiếc váy nhỏ đơn giản trong lớp đào tạo khiêu vũ dành cho lứa tuổi vị thành niên, hồi hộp học nhảy vài động tác cùng cô giáo, bất an nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi đang đợi cô bên ngoài cửa kính.
Anh vòng hai tay trước ngực, cười như không cười nhìn cô, tới khi cô chạy, anh mới cúi người xuống, vuốt đầu cô nói: “Ninh Ninh nhà chúng ta múa thật đẹp.”
Đứa trẻ mười mấy tuổi đặc biệt khát vọng lời hứa hẹn, mong đợi bật thốt thành lời: “Vậy…… em múa cả đời, anh cũng phải nhìn em cả đời.”
Anh dung túng cong môi, cong ngón tay gõ nhẹ lên trán cô, sủng nịch không giới hạn: “Được, anh trai đồng ý với em.”
Chỉ vì một câu nói này, cô không tiếc mọi thứ đi học múa, nhưng cơn đau co duỗi, liên tục chấn thương, luyện tập từ ngày này qua ngày khác, trong một góc không người, cô không biết mệt mỏi nhảy lấy đà rồi xoay tròn, đôi chân này đã đo đạc không biết bao nhiêu sân khấu lớn nhỏ.
Đều đáng giá.
Đạo diễn có chút tiếc nuối, nhưng cũng không nói tới cùng, dù sao cảnh múa đã quay xong, đến khi bộ phim ra mắt, chắc chắn sẽ xuất hiện vô số các đề tài.
Tới lúc đó, một người mới có điều kiện hoàn hảo sẽ lọt vào tầm ngắm của mắt bão, có lẽ rất khó để tự bảo vệ bản thân mình, khi ấy nó không còn chuyện cô có muốn gia nhập hay không.
Ông không nhiều lời, thu xếp cho đoàn phim nghỉ ngơi trong chốc lát, đêm nay ra ngoài tìm một địa điểm gần đây xây dựng nhóm tài trợ công khai, coi như chúc mừng Thẩm Hòa Ninh đóng máy.
Thẩm Hòa Ninh chỉ ở một phân tổ, không sợ bị hấp thu ánh sáng như diễn viên, đều là nhân viên công tác, sau khi kết thúc bài múa, cô thật sự không có chuyện gì quá khẩn cấp, thấy mọi người đều muốn đi chơi, Thẩm Hòa Ninh cũng không tiện cự tuyệt, theo chân nhóm bạn nhảy tới trung tâm thương mại gần đó.
Một đám người bị nghẹn ở đoàn phim đến phát điên, tất cả đều đổ xô đến khu trò chơi điện tử để xả hơi, Thẩm Hòa Ninh theo dõi một chiếc máy gắp thú, cô nhìn trúng một con hồ ly nhỏ ngây thơ đáng yêu bên trong.
Cô mua vài đồng xèng bỏ vào máy gắp, tất cả đều thất bại, lại mua thêm một lần nữa kết quả vẫn như thế.
Thẩm Hòa Ninh tiếc tiền, ủ rũ nhìn qua tấm kính, có một chàng trai của đoàn phim tới đây giúp cô, lúc cô đang định mở miệng nói chuyện, bất chợt cảm thấy sống lưng căng thẳng một cách khó giải thích, cô quay đầu lại theo phản xạ.
Đám đông nhộn nhịp bên ngoài, không có ai quen thuộc.
Nhưng cô luôn cảm thấy có một ánh mắt, xuyên qua đám đông, ép chặt lên người cô một cách đặc sệt.
Thẩm Hòa Ninh từ chối ý tốt của đối phương, trước khi đi còn lưu luyến nhìn thoáng qua máy gặp thú, tụ tập ăn uống xong thì trời đã tối, trung tâm thương mại sắp đóng cửa, cô gọi điện thoại cho Bạc Thời Dư, nhưng anh vẫn không nhận.
Nói không chừng, bởi vì danh tiếng bị hủy hoại, nên anh tức giận với cô.
Cô mím môi, xoa nhẹ chóp mũi có chút ửng hồng.
Sau khi Thẩm Hòa Ninh và mọi người trong đoàn phim rời khỏi trung tâm thương mại, thời gian đóng cửa không tiếp tục kinh doanh cũng tới gần, bảo vệ của trung tâm thương mại đang thuyết phục khách hàng rời đi.
Chỉ duy nhất lúc đi ngang qua tầng hai, tại khu trò chơi điện tử rõ ràng vẫn còn hai ngọn đèn được bật sáng, dựa theo thông báo bên trên, mọi người đều ăn ý bỏ qua, không ai tiến vào quấy rầy.
9 giờ 30 tối, tại khu trò chơi điện tử rộng lớn như vậy, các thiết bị khác đều đã trống không, đèn cũng tắt, thoạt nhìn có vẻ trống trải cô độc.
Chỉ có khu vực máy gắp thú là vẫn còn ánh sáng, chiếu rọi một trong số họ.
Mà con hồ ly nhỏ màu đỏ kia vẫn nằm ngoan cường giữa đống thú nhồi bông, lần lượt bị gắp lên rồi lại trượt xuống.
Người đàn ông ngồi xe lăn rất bình tĩnh, những ngón tay thon dài cầm một đồng xèng khác bỏ vào máy trò chơi, tiếng “keng” nhỏ vang lên, âm nhạc lại bắt đầu một lần nữa.
Giang Nguyên trốn ở góc tưởng bên cạnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Cậu đã nói rồi, muốn một con gấu bông cực kỳ đơn giản, cho dù số lượng có hạn thì cũng có thể mua được, hoặc phá bỏ chiếc máy gắp thú này đi, muốn lấy gì cứ lấy, không thì để ông chủ lòng dạ hiểm độc kia siết chặt cái kẹp điều khiển hơn một chút.
Không thể để đôi tay chuẩn xác của anh Thời bị một món đồ chơi nhỏ không đáng tiền lãng phí thời gian như vậy.
Kết quả tham gia cuộc họp nửa ngày, lên bàn phẫu thuật hai lần, cộng thêm một tiết học tại Đại Học Y, bác sĩ Bạc chỉ lạnh nhạt nói: “Cô ấy không thích đi đường tắt, tôi muốn gắp ra cho cô ấy.”
Đêm đã khuya, tại trung tâm thương mại, những nơi khác đều đã đen kịt, yên tĩnh như thể bị cả thế giới vứt bỏ ở chỗ này.
Trên vai Bạc Thời Dư khoác tây trang, cổ tay áo sơmi gấp đến khuỷu tay, rũ mắt nhìn chằm chằm vào con hồ ly nhỏ kia, bàn tay với những khớp xương rõ ràng lại một lần nữa di chuyển cần điều khiển, buông kẹp gắp xuống, móc chính xác vào lỗ tai của nó.
Hồ ly nhỏ rất ngoan ngoãn, lung lay sắp rơi trên móc kẹp, bị anh khống chế ổn định, cuối cùng vẫn thành thật rơi xuống cửa ra, được anh nhặt lên.
Món đồ chơi nhồi bông chỉ lớn bằng hai bàn tay, cái đuôi xõa tung, khóe miệng mang ý cười, chóp mũi có chút hồng, lỗ tai mềm mại, không biết giống cô ở điểm nào.
Khi cô dính lấy anh cũng mỉm cười tủm tỉm như vậy, đủ các loại suy nghĩ lung tung, trên mặt vẫn giả bộ hồn nhiên dịu dàng.
Ánh đèn từ máy gắp thú chiếu sáng sườn mặt quá mức ưu việt của người đàn ông.
Tại trung tâm thương mại vắng vẻ vào đêm khuya, anh cúi đầu, đôi môi mỏng nhẹ nhàng áp lên miệng con hồ ly, sau đó thấp giọng bật cười: “Trẻ con.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...