Trước mười lăm tuổi, Thẩm Hòa Ninh luôn cảm thấy mình thấp bé, đứng bên người Bạc Thời Dư thật sự giống mầm cây nhỏ mãi không thể lớn, nhảy lên cũng không nhìn rõ mắt anh, mỗi lần muốn nói nhỏ vài câu, anh đều phải cong lưng, cô mới có thể ghé sát bên tai anh.
Nằm mơ cô cũng muốn mình cao hơn, cố gắng tìm kiếm đủ loại bí quyết tăng chiều cao trên sách báo và internet, sáng tối mỗi ngày đều liều mạng uống sữa bò, đáng tiếc ngoại trừ uống quá nhiều bị đau bụng, thì hoàn toàn không có tác dụng.
Thế rồi cô bất chấp leo lên những nơi cao, ghế, bàn, tường, như thể chỉ cần làm vậy là cô có thể sớm ngày cao hơn.
Tuy nhiên, thần kinh vận động của cô không đủ tiêu chuẩn, khi đứng trên cao, chân cô không vững, dễ bị té ngã.
Bạc Thời Dư không thể không cùng cô làm loạn, đi theo bên cạnh cô, mỗi lần cô lung lay sắp đổ, anh sẽ kịp thời xuất hiện vươn cánh tay, đón được cô gái nhỏ đang rơi xuống một cách vững vàng, không bao giờ để cô phải lúng túng khi tiếp đất.
Sau này Bạc Thời Dư càng ngày càng cao lớn, những độ cao đó không thể thỏa mãn cô, cô lại không cam lòng đi học cách trèo cây, muốn đứng cao hơn một chút, khiến anh phải ngẩng đầu lên, như vậy cô mới có thể không kiêng nể gì mà ngắm nhìn gương mặt anh.
Lần đầu tiên cô trèo cây không có kinh nghiệm, thật vất vả mới leo lên được, ôm lấy cành cây thô nhất, muốn gọi Bạc Thời Dư cùng nhau ngắm hoàng hôn, ai biết vừa trượt tay cả người đã rơi xuống.
Lần này so với trước kia thật sự quá cao, cô cho rằng chắc chắn mình sẽ bị ngã thảm rồi, nước mắt trào ra trước, kết quả vẫn được đón vào một vòng tay.
Bạc Thời Dư, ở độ tuổi ngoài hai mươi, mỉm cười với cô, toàn bộ điểm sáng của dải ngân hà đều tan chảy trong mắt anh.
“Có phải em bị ngốc không, hại anh phải đi theo em luyện tập loại kỹ năng này, có biết tay anh trai em dùng để cầm dao giải phẫu hay không?”
Anh lắc đầu, nhấc bổng cô lên đặt trên ghế sau của xe đạp, đôi chân dài thẳng tắp, khóe môi khẽ cong.
“Tiểu Hòa muốn ngắm hoàng hôn đúng không, vậy ngồi cho vững, anh trai đưa em đuổi theo mặt trời lặn.
”
Chạng vạng ngày hôm đó gió thổi cực nhẹ, cô ngồi phía sau Bạc Thời Dư, không dám ôm eo anh, chỉ có thể dùng bàn tay mướt mồ hôi nắm chặt lấy áo anh, cẩn thận áp má lên lưng anh, choáng váng trong ánh hoàng hôn dày đặc.
Anh lái xe đạp, chở cô từ dưới gốc cây, đi thẳng về phía mặt trời lặn, dừng lại bên bờ biển, chỉ cho cô lòng đỏ trứng vịt sắp chìm xuống mặt biển: “Nhìn đi, mặt trời ngã xuống cũng không có ai đón, nhưng bạn học nhỏ nhà chúng ta thì có.
”
Sau khi rời khỏi nhà họ Bạc năm mười lăm tuổi, cô không nhớ mình đã khóc bao lâu, ở thị trấn phương nam xa lạ ấy, cô vẫn trèo cây leo tường, ngồi bên trên cả ngày, nhìn về hướng có thể Bạc Thời Dư đang ở đó, cuối cùng vẫn thường xuyên ngã xuống, cả người đầy vết thương, nhưng không còn ai đón cô nữa.
Như mong muốn, dáng người cô ngày càng cao lớn, cô kiễng chân khoa tay múa chân trước gương, nếu anh ở đây, chắc hẳn cô đã cao đến ngực, đến bả vai, hoặc cũng có thể xấp xỉ vành tai anh, cuối cùng cô đã có cơ hội nhìn kỹ màu sắc trong đáy mắt anh.
Nhưng cô và anh bị ngăn cách bởi núi biển, dùng hết sức lực cũng không thể chạm vào.
Khi giàn giáo đột nhiên hạ xuống, nhóm bạn nhảy đã nhận ra điều gì đó không thích hợp, đến lúc Thẩm Hòa Ninh ngã xuống, bọn họ càng tin rằng đã xảy ra vấn đề.
Tuy nhiên mọi người cũng đủ ăn ý, không nghe thấy bất cứ tiếng kêu gì từ Thẩm Hòa Ninh, tất cả đều bình tĩnh trở lại, không hề hỗn loạn, vào thời điểm mấu chốt, di chuyển tới vị trí trung tâm, che đậy kín mít chuyện xảy ra ngoài ý muốn này.
Tiết mục kết thúc một cách viên mãn, từ đầu đến cuối không có ai phát hiện ra sự khác thường, thậm chí Thẩm Hòa Ninh còn có thể nghe thấy tiếng hò reo ở bên ngoài, các nữ sinh bàn luận rôm rả, trưởng khoa Trần cất cao giọng khen ngợi cô với đạo diễn Từ, toàn bộ hội trường đều reo hò, nói cảnh cuối cùng của cô khá độc đáo.
Quá trình liều mạng luyện tập của cô đã đạt được kết quả tốt nhất, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ ai.
Mà không ai biết rằng, vũ công chính đã rơi xuống giàn giáo tối tăm, ôm chặt người có vị trí tối cao, không thể với tới ở trên ghế, hơi thở nóng bỏng quấn quýt bên nhau.
Ánh đèn trên sân khấu đang dần tắt, Thẩm Hòa Ninh như chìm vào đáy biển, ánh sáng chiếu từ mặt biển chậm rãi biến mất, nhiệt độ xung quanh bao lấy cô càng rõ ràng hơn.
Vốn dĩ cô cho rằng mình xong rồi, so với mỗi lần té ngã năm mười lăm tuổi thì càng thảm thiết cô độc hơn, nhưng cô lại giống như đang nằm mơ, rơi vào vòng tay của người vĩnh viễn đón được mình.
Mới đầu Thẩm Hòa Ninh chỉ nhỏ giọng nức nở, ngay sau đó cô sử dụng cùng lúc cả tay lẫn chân ôm chặt Bạc Thời Dư, hóa ra dù có cao lớn hơn thì cô vẫn không thể với tới cổ anh, chỉ có thể ghé vào trước ngực anh tận tình khóc lớn.
Không phải là ấm ức hay sợ hãi, những cảm xúc đó đều không còn quan trọng, cô vấp ngã lảo đảo chạy một mình lâu như vậy, cuối cùng trong góc tối không có ánh sáng này, cô gặp được người anh trai thật sự của mình.
Bạc Thời Dư kéo vai Thẩm Hòa Ninh ra ngoài, muốn xác nhận xem rốt cuộc cô có bị thương hay không.
Giọng nói Thẩm Hòa Ninh nghẹn ngào, cô càng ôm càng chặt, sự tiếp xúc thân thể cũng mất đi chừng mực, khoan vô hạn vào cơ thể anh.
“Gọi em một tiếng bạn học nhỏ, em thật đúng là không khách khí mà” Giọng nói khàn khàn của anh vẫn chậm chạp chưa khôi phục lại “Em có biết mình bao nhiêu tuổi hay không, nếu không sao thì mau đứng vững, đã quên anh bị tàn phế rồi à?”
Thẩm Hòa Ninh không muốn buông ra, nhưng khi nghe thấy hai chữ cuối cùng kia, sống lưng lập tức lạnh lẽo, nhanh chóng thút thít rời đi một chút: “Anh, anh đừng nói mình như thế, chân anh, sao rồi?”
Tay phải vẫn luôn nắm chặt chiếc nạng của Bạc Thời Dư, khớp xương đã trở nên trắng bệch dữ tợn, ẩn trong bóng tối, lúc này mới thoáng giãn ra.
Ninh Ninh trưởng thành rồi, mà thân thể anh thì đã tàn tật đến mức sắp không đón được cô.
Anh ấn đầu Thẩm Hòa Ninh xuống, bỗng nhiên ngước mắt nhìn lên, một đám nữ sinh đang vây kín bốn phía miệng giàn giáo, liều mạng nhìn vào bên trong và gọi tên Thẩm Hòa Ninh, nhưng bên trong quá tối, không ai có thể nhìn rõ, tất cả đều đang suy đoán.
Mà lướt qua bọn họ, ở vị trí cao hơn, bên cạnh bảng điều khiển phía trên dây thép vẫn còn sáng, Hứa Đường không rời đi, cô ta ngây người nhìn chằm chằm vào cảnh tượng bên dưới, sắc mặt còn trắng hơn cả tờ giấy.
Trước khi ánh đèn sân khấu vụt tắt, cô ta đã nhìn thấy tất cả, người trước nay chưa từng nhìn thẳng vào mình, lại đang ôm Thẩm Hòa Ninh như trân bảo.
Chân cô ta mềm nhũn ngồi sụp xuống, không hiểu sao, cô ta cảm giác được bóng tối bên dưới quá mức kinh khủng, khiến da đầu cô ta sắp nổ tung.
Cô ta thề rằng mình đã tính toán tốt khoảng cách!
Sân khấu của trường học mà thôi, cũng không phải bên ngoài rạp hát lớn, căn bản không hề cao chút nào, ngay cả dây thép cũng dùng loại đơn giản, chưa kể đến thể trọng của Thẩm Hòa Ninh quá nhẹ, có thể giữ lâu hơn người khác vài giây.
Khi sợi dây bị đứt, vốn dĩ Thẩm Hòa Ninh cũng bắt đầu hạ xuống! Lúc đó chỉ thừa lại một chút khoảng cách, ngã xuống sẽ không xảy ra chuyện lớn gì!
Cô ta không muốn hại người, chỉ muốn khiến Thẩm Hòa Ninh bị xấu mặt và bị thương một chút, không thể cướp đoạt vị trí của cô ta mà thôi.
Hứa Đường không chút hình tượng bò dậy, hoảng loạn chạy ra ngoài, vừa lao xuống cầu thang thì bị một bóng dáng cao dài chặn lại, Tạ Huyền Châu cà lơ phất phơ dựa vào tường, nhướng mày nhìn cô: “Sao thế? Tính kế vợ tương lai của tôi xong, tôi còn chưa có cơ hội cứu mỹ nhân, cô đã muốn bỏ chạy?”
Cậu ta vừa dứt lời, Giang Nguyên theo sát đến đây hắng giọng xấu hổ.
Lúc đó khi ở trong khán phòng, cậu hỏi Bạc Thời Dư chỗ giàn giáo nên đón như thế nào, trải đêm thì quá khó, tạm thời căn bản không tìm được đệm đủ độ dày, nếu không cần giàn giáo, tiết mục của Thẩm Hòa Ninh sẽ hoàn toàn bị huỷ hoại, thế nên không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dùng người sống đi đón.
Đầu óc cậu giật giật, tự cho là đúng nói: “Nữ chắc chắn không được, tìm nam, còn phải là người đáng tin cậy, vui vẻ làm việc này, lúc nãy em thấy Tạ công tử qua đó, rất đúng lúc, em sẽ đi gọi cậu ấy!”
Sau đó, dù đã đi làm nhiều năm, nhưng lần đầu cậu nghe thấy một tiếng “Cút” lạnh lùng từ trong miệng Bạc Thời Dư.
Giang Nguyên lau mồ hôi trên cổ, chỉ vào Hứa Đường bị dọa khóc, nói với Tạ Huyền Châu trong mắt tràn đầy quỷ dị: “Cái kia, Tạ công tử, người này chú nhỏ của cậu muốn, tôi chỉ làm việc theo mệnh lệnh, hay là…… cậu đi tìm anh ấy giáp mặt cướp người đi?”
Tạ Huyền Châu:…….
-
Trên giàn giáo, sống lưng Thẩm Hòa Ninh bị kéo căng, toàn thân tràn ngập cảm giác nguy cơ, cô vẫn quấn lấy Bạc Thời Dư như một con bạch tuộc nhỏ, nhưng rất hiển nhiên anh của cô đã kết thúc trạng thái “anh trai tốt” phù dung sớm nở tối tàn, đôi môi mỏng từng gọi cô là “bạn học nhỏ” rất có thể giây tiếp theo sẽ nói ra lời nghiêm khắc.
Anh là chuyên gia trở mặt không nhận người.
Kỳ thật Thẩm Hòa Ninh cảm thấy mình có chút mất mặt, rõ ràng không quá cao, kết quả lúc ấy lại thấy chết không sờn, vừa được anh ôm trên mặt đã tràn đầy nước mắt, nhưng như thế thì sao, cô không sợ việc càng xấu hổ hơn.
“Anh, anh đừng đẩy em, chân em đau, em……” Chóp mũi đỏ bừng của cô khụt khịt, đáy mắt ầng ậng nước, nhìn thấy mà thương “Lúc rơi xuống bị trẹo rồi, không đi được.
”
Cô thả nhẹ giọng nói, chiếc váy công chúa trên người tăng thêm điểm cho cô: “Nghe nói trường học sắp xếp ký túc xá mới cho em, nhưng nếu có nhiều người, em và bọn họ lại không thân quen, ngày đầu tiên gặp mặt em đã bị như vậy, hơn phân nửa sẽ bị ghét bỏ, nếu là ký túc xá đơn……”
Đôi mắt đào hoa của cô ươn ướt: “Em chỉ có một mình, hành động không tiện, nằm trên chiếc giường nhỏ lạnh lẽo chờ chết --”
“Chờ cái gì chết” Ánh đèn dần sáng sang bên này, Tạ Huyền Châu tiến lại gần nhìn chằm chằm Thẩm Hòa Ninh, thấy cô giống con thú nhỏ ăn vạ Bạc Thời Dư, cậu ta nhíu mày nói “Đã nói anh sẽ đưa em đi ăn mừng, cho dù em bị thương thì anh cũng sẽ chăm sóc cho em, đi thôi, đừng làm phiền chút nhỏ, anh cùng em đi bệnh viện, nếu không có nơi ở, anh còn rất nhiều nhà trống, em cứ tùy ý chọn, anh còn có thể thường xuyên gặp em.
”
Nói xong, Tạ Huyền Châu tiến lên, nắm tay Thẩm Hòa Ninh, còn cúi đầu với Bạc Thời Dư: “Chú nhỏ, con nhóc này tuổi còn quá trẻ, không bớt lo, chú đừng chấp nhặt với cô ấy, để cháu dẫn đi là được.
”
Sợi dây buộc tóc nằm chói lọi trên cổ tay cậu ta, năm ngón tay nắm chặt cánh tay Thẩm Hòa Ninh, chỉ cách một lớp sa mỏng.
Không ánh sáng nào có thể xuyên thấu qua con ngươi đen láy của Bạc Thời Dư, anh thấp giọng cười một tiếng, trên đôi môi nhợt nhạt không nhìn ra độ cong, áo sơ mi trắng và cây nạng bị Thẩm Hòa Ninh làm loạn không giảm bớt nửa phần uy thế, ngược lại còn chứa đầy sức mạnh không hoàn chỉnh và cực kỳ khó hiểu.
Anh nâng tay trái lên, che cái gáy hơi lạnh Thẩm Hòa Ninh, kéo cô về phía mình.
Cô gái như một chú mèo con bị anh khống chế ở trong tay.
“Vậy thì không cần” Bạc Thời Dư bình tĩnh không chút gợn sóng “Cháu không phân biệt được ai là bác sĩ, nhưng bạn học nhỏ lại rất rõ ràng.
”
Thẩm Hòa Ninh còn chưa kịp vui mừng vì lựa chọn của Bạc Thời Dư, đã bị một gáo nước lạnh đánh thức, cô đã quên mất anh trai cô làm gì, không dám chắc kỹ thuật diễn của mình có thể lừa dối trót lọt hay không.
Sau khi chiếc xe cuốn theo gió đêm chạy đến bệnh viện Thánh An, Thẩm Hòa Ninh chớp được cơ hội, mang theo hy vọng, nhỏ giọng hỏi Giang Nguyên: “Bác sĩ Bạc của chúng ta …… không hiểu về chỉnh hình chứ?”
Giang Nguyên chân thành trả lời: “Anh ấy sẽ mở hộp sọ cho người ta, sọ cũng là xương.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...