“Là ngươi…”
Tưởng Tiên Minh ngay lập tức nhận ra đây là người đã nói chuyện với y qua rèm cửa sổ ở nhà của y vào đêm hôm đó, và cũng chính người này đã giao sổ sách của Đỗ Tông cho y.
“Tại sao các hạ lại nói những lời này?” Tưởng Tiên Minh chống tay xuống nền đất, đứng dậy một cách khó khăn: “Ta lừa ngươi bao giờ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngài nói vào cái đêm nguyên tiêu đó ngài đã đi theo chưởng quỹ của tiền trang Mãn Dụ Hồ Lật đến phố giải trí sao?”
“Đúng vậy.”
“Sau khi đến phố giải trí rồi sao nữa?”
“Người trong phố giải trí rất đông nên lúc đó ta đã bị lạc.” Quan bào của Tưởng Tiên Minh ướt sũng, những giọt nước mưa dọc theo vành mũ trượt xuống sống mũi của y.
“Ngài đã đến phố giải trí vào lúc nào?” Từ Hạc Tuyết hỏi.
“Giờ Tuất.”
Giữa màn mưa, Tưởng Tiên Minh nhìn chằm chằm người trẻ tuổi thần bí trước mặt: “Bởi vì công tử đã cứu ta nên ta mới nói những chuyện này với ngươi, những chuyện còn lại không phải là những chuyện ngươi nên xen vào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ừm, từng này cũng đủ rồi.” Từ Hạc Tuyết chĩa kiếm vào ngực của Tưởng Tiên Minh rồi nói: “Ngài đến đó vào giờ Tuất rồi rời đi vào giờ Hợi, vậy thì trong khoảng thời gian này, ngài đã làm những gì trong phố giải trí? Tìm Hồ Lật sao? Nếu như là đi tìm người thì tại sao lúc đó Tưởng Ngự sử thậm chí còn không đi lên trên lầu? Lúc đó ta cũng đang ở trong phố giải trí nhưng ta không hề biết ngài đã đi lên lầu vào khi nào.”
Từ Hạc Tuyết vừa nói ra những lời này xong thì khuôn mặt của Tưởng Tiên Minh lập tức biến sắc. Y nhìn người đang đứng trước mắt và nói: “Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi muốn làm cái gì?”
Thực ra, từ đầu đến cuối Từ Hạc Tuyết chưa từng nhìn thấy Tưởng Tiên Minh ở trong phố giải trí mà là khi Nghê Tố đưa Miêu Thái úy trốn đi thay quần áo thì nàng đã tận mắt nhìn thấy Tưởng Tiên Minh, hơn nữa nàng còn giúp y và Miêu Thái úy thoát khỏi phố giải trí.
Lời nói dối này, quả nhiên đã lừa được một chút phản ứng từ Tưởng Tiên Minh.
Nước mưa rơi xuống lưỡi kiếm phát ra âm thanh lanh lảnh. Dưới mũ màn, đôi môi tái nhợt của Từ Hạc Tuyết khẽ nhếch lên: “Đừng lo lắng, nếu như ta muốn giết ngài thì ta đã không đưa sổ sách của Đỗ Tông cho ngài rồi. Ta chỉ muốn biết đêm nay ta có nên ra tay cứu ngài hay không mà thôi.”
“Chuyện của Đỗ Tông ta vẫn còn đang điều tra. Ngươi đã giao sổ sách của Đỗ Tông cho ta thì chắc chắn ngươi cũng tin rằng ta nhất định sẽ tra ra chuyện này.” Tưởng Tiên Minh dừng lại vài giây để nhìn chiếc mũ màn đã ướt sũng của người trước mặt nhưng vẫn không thể đoán ra được bên dưới tấm màn kia ẩn giấu một khuôn mặt như thế nào: “Ngươi quan tâm đến chuyện này nhiều như thế. Ta đoán chắc hẳn là ngươi có thù oán gì đó với Đỗ Tông hoặc là người phía trên hắn.”
Mặc dù giọng nói của Từ Hạc Tuyết rất nhẹ nhàng nhưng trong đó vẫn ẩn chứa sự áp bức: “Tưởng Ngự sử, điều mà ta muốn biết là rốt cuộc cuốn sổ mật trên người của Hồ Lật có ở chỗ của ngài hay không?”
“Sổ mật gì cơ?” Tưởng Tiên Minh vẫn khá bình tĩnh.
Từ Hạc Tuyết không trả lời mà từng chút từng chút lau sạch những vết máu còn sót lại trên lưỡi kiếm vào quan bào màu đỏ chu sa của Tưởng Tiên Minh.
Nhưng hắn dường như không nhìn ra một chút màu máu dơ bẩn nào trên quần áo của y: “Cùng mặc bộ quan phục này, nhưng có người trong sạch, có người bẩn thỉu, Tưởng Ngự sử cảm thấy bản thân thuộc loại nào?”
“Ta hỏi ngài một lần nữa, rốt cuộc cuốn sổ mật của Hồ Lật có đang ở trong tay ngài hay không?”
“Ta không biết thân phận của các hạ là ai, dựa vào cái gì mà ta phải tin tưởng ngươi?” Tưởng Tiên Minh cúi đầu nhìn xuống thanh kiếm.
“Tưởng Ngự sử, xin ngài hãy tin huynh ấy.”
Trong con hẻm tối đen như mực, giọng nói trong trẻo của một nữ tử truyền đến.
Tưởng Tiên Minh và Từ Hạc Tuyết cùng lúc quay đầu lại thì thấy một nữ tử đang từng bước một bước ra từ trong bóng tối, trên tay nàng cầm theo cây đèn bằng ngọc lưu ly, trên đầu còn đội một chiếc mũ có mạng che mặt. Dưới ánh nến mờ lờ mờ, nàng cầm một chiếc ô, những giọt mưa như những viên ngọc trai bị vỡ rơi tung toé trên tán ô.
Từ Hạc Tuyết nhìn về phía nàng và lắc đầu, hắn hi vọng nàng xoay người rồi bước lại vào trong màn đêm đen kịt kia, đừng đi qua đây, đừng có tới gần đây.
Nhưng mỗi bước mà nàng đi đều rất lưu loát, rất nhanh đã đi tới bên cạnh hắn. Sau đó, nàng đỡ lấy cánh tay hắn, làm chỗ dựa cho cơ thể ốm yếu bệnh tật của hắn.
“Ngươi lại là ai nữa?” Tưởng Tiên Minh nhìn chằm chằm nữ tử cũng che giấu khuôn mặt sau lớp màn này với ánh mắt dò xét.
“Tưởng Ngự sử hà cớ gì phải cố chấp muốn biết tên họ của bọn ta như thế. Ngài là một vị quan thanh minh và liêm chính mà tất cả mọi người ở Vân Kinh đều biết. Năm đó, khi khai chiến với người Hồ, ai mà không biết chuyện ngài đã không màng sống chết chủ động xin đi đánh giặc, ra biên ải làm Tri Châu của Ung châu chứ?”
Nghê Tố cúi đầu với y: “Bọn ta có oan và mấu chốt của oan này là Đỗ Tông và cả người phía trên Đỗ Tông, bọn ta tin tưởng ngài nên mới giao sổ sách của Đỗ Tông cho ngài. Nếu không phải vì điều tra về chuyện Bạch Ngọc Mã đạp Phi Yến thì tối nay ngài đã không gặp phải kiếp nạn này. Còn Đỗ Tông liên đới bao nhiêu không phải là chuyện một mình ngài có thể điều tra ra cặn kẽ. Nếu Tưởng Ngự sử với bọn ta đều đã có cùng mục tiêu, tại sao chúng ta không thể ngồi chung trên một chiếc thuyền?”
“Oan mà tiểu nương tử nói, rốt cuộc là oan như thế nào?” Tưởng Tiên Minh nhìn nàng chằm chằm.
Nghê Tố ngẫm nghĩ một lúc sau đó ngẩng đầu lên và nói: “Khiến cho người bên cạnh ta toàn thân mang đầy thương tích, khiến cho huynh ấy tuy có có thầy và bằng hữu mà không thể gặp, tuy có tuổi tác mà không được hưởng thụ, tuy có oan cũ nhưng không thể giải oan… Như thế thì, có thể được xem như là một câu trả lời không?”
Chỗ thân trước của bộ quần áo ướt đẫm màu đỏ đã nhuốm sang cả mạng che mặt của chiếc mũ màn. Từ Hạc Tuyết nhìn nàng, tiếng mưa rơi rào rào. Dưới lớp áo choàng này là tất cả những hình phạt mà hắn phải chịu khi còn sống trên đài hành hình ở Ung Châu, một thân thể bê bết máu.
“Thực sự… Là như thế sao?”
Tưởng Tiên Minh nhìn Từ Hạc Tuyết, y lại một lần nữa nghiêm túc quan sát thật kỹ người trẻ tuổi này nhưng khuôn mặt hắn đã bị che giấu dưới lớp màn khiến cho y thật sự nhìn không nhìn ra được cái gì.
Y vô tình cụp mắt xuống thì nhìn thấy một nốt ruồi màu đỏ trên mu bàn tay người này.
Tưởng Tiên Minh luôn cảm thấy có gì đó rất quen thuộc nhưng y lại không thể nhớ ra rốt cuộc cảm giác quen thuộc này từ đâu mà có.
Từ Hạc Tuyết từ từ định thần trở lại, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Từ đêm Nguyên tiêu cho đến bây giờ, Tưởng Ngự sử ngài vẫn chưa tấu việc này lên nhưng chẳng nhẽ người giữ cuốn sổ mật kia không đề tên lên sao?”
Những lời mà Từ Hạc Tuyết vừa nói lập tức đánh thẳng vào tâm tư của Tưởng Tiên Minh. Khuôn mặt của y trở nên cứng đờ, trong lòng không khỏi run lên, người này đã nhìn thấu mình, bất tri bất giác khiến y không thể phản bác lại được nữa càng không thể tiếp tục nói rằng cuốn sổ mật kia không ở trên người mình.
Tưởng Tiên Minh nhìn đôi nam nữ đang đỡ nhau trước mặt mình, hai cây đèn bằng ngọc lưu ly chiếu sáng cùng lúc, y đưa tay lau nước mưa trên mặt: “Mặc dù không đề tên nhưng thật ra những ngày qua ta đã điều tra ra được một vài chuyện về bọn họ rồi, tên họ, chức quan đều đã biết. Có điều, chỉ điều tra được những người này thì không đủ. Bọn họ và người phía trên của Đỗ Tông, hiện tại trừ Ngô Đại ra thì ngay cả một cái bóng của những người còn lại cũng chẳng có.”
Y nói xong thì thở dài: “Bởi vì ta muốn tự mình điều tra thêm cho nên mới giấu nhẹm chuyện này đi và vẫn chưa tấu lên quan gia.”
“Nếu tiện thì xin Tưởng Ngự sử cho ta mượn cuốn sổ mật kia xem qua một chút.”
Sau khi Từ Hạc Tuyết nói xong, vừa nhìn thấy vẻ mặt do dự của Tưởng Tiên Minh thì hắn lập tức di chuyển lưỡi kiếm xuống phía dưới, chạm vào khuy áo của Tưởng Tiên Minh: “Đương nhiên là ngài cũng có thể không cho ta mượn.”
Hàm ý rất sâu xa.
“...”
Tưởng Tiên Minh xụ mặt lấy cuốn sổ kia từ trong tay áo ra.
“Đúng là khi ta ở trong phố giải trí đã nhìn thấy Hồ Lật. Lúc đó ông ta đang gặp người nào đó ở trong phòng. Ta đang nhìn ông ta từ bên ngoài thì ông ta đột nhiên lao ra ngoài, trên người còn có rất nhiều vết thương. Lúc ông ta chạy vào trong đám người tìm ta, ta mới biết được rằng ông ta đã phát hiện ta đi theo ông ta từ sớm rồi. Sau đó ông ta vội vội vàng vàng giao cuốn sổ mật này cho ta. Ta đoán rằng là do chuyện của Đỗ Tông vừa lộ ra bên ngoài thì đã lập tức có người muốn giết người diệt khẩu đề phòng bất trắc.”
Cuối cùng thì Tưởng Tiên Minh cũng đã nói toạc ra hết tất cả những chuyện mà mình đã che giấu trước đây. Y nhìn nam nhân trẻ tuổi đang lật xem cuốn sổ dưới tán ô của nữ tử kia. Ống tay áo của hắn đỏ như máu, trong khi hắn đang lật xem từng trang sổ hình như có một vết thương gì đó trên cổ tay tái nhợt được giấu trong khe hở ở mép tay áo. Y cũng chẳng nhìn rõ, nhớ đến những lời mà nữ tử bên cạnh hắn vừa nói lúc nãy thì đột nhiên lên tiếng: “Nếu như công tử có oan uổng gì, Tưởng Tiên Minh ta nhất định sẽ sửa lại án xử sai, rửa sạch oan khuất cho ngươi.”
Từ Hạc Tuyết nghe thấy thế thì không lật cuốn sổ nữa nhưng cũng không ngước mắt lên mà chỉ nói với ngữ khí vô cùng bình tĩnh: “Đa tạ.”
Con hẻm vắng vẻ nơi mà hắn bị tập kích cách Tưởng phủ khá gần. Sau khi Tưởng Tiên Minh cho Từ Hạc Tuyết xem qua cuốn sổ kia thì bỗng thấy lão quản gia đang dẫn theo người ra ngoài tìm y. Tưởng Tiên Minh vội vội vàng vàng nhét cuốn sổ vào lại trong ngực, sau đó được lão quản gia dìu về phủ.
Nghê Tố đỡ Từ Hạc Tuyết đi từng bước một về phía trước, bước chân của hắn rất chậm nên nàng cũng đi rất chậm rãi. Nàng cảm nhận được sự khó khăn của hắn nên đã dứt khoát vòng tay ôm lấy eo của hắn.
Dưới lớp áo choàng, những vết thương trên eo và bụng của hắn bị hai tay nàng ép lại khiến hắn càng đau hơn. Bước chân của Từ Hạc Tuyết khựng, hắn cụp mắt xuống, nhìn thấy nàng đã tháo mũ màn ra, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của nàng ướt đẫm nước mưa. Hắn nhíu mày, trong giọng nói trầm thấp kia ẩn chứa một chút chịu đựng: “Nghê Tố, muội buông tay ra đi…”
Đúng vào lúc Nghê Tố đang muốn nói gì đó thì thân thể của hắn đột nhiên nhạt dần sau đó biến thành một làn sương trắng. Nàng cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy làn sương mỏng kia nhẹ nhàng phủ lên mép ống tay áo của nàng.
Nơi đây, chỉ còn lại một mình nàng.
Hai ngọn đèn lưu ly trong tay nàng nhẹ nhàng va chạm vào nhau, ngọn nến bên trong cũng theo đó mà lay động, kéo dài bóng của chính nàng.
Nhưng luồng sáng nhàn nhạt ở bên cạnh nàng yếu ớt đến mức dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vào trong màn mưa.
Nghê Tố lặng lẽ cầm đèn đi về phía trước, từ đầu đến cuối luồng sáng trắng ấy vẫn luôn theo sát bên người nàng.
Cơn mưa mùa xuân rơi lất phất, đêm nay không có trăng, có vài ngọn đèn được thắp trong y quán trên đường Nam Hòe. Dưới mái hiên, ánh sáng vàng ấm áp bao trùm khắp nơi. Nghê Tố nấu nước lá liễu sau đó nàng đẩy cửa phòng và đi vào. Trong căn phòng ấy thắp đầy nến trắng, những ánh nến cháy bập bùng, nàng đi ra phía sau bức bình phong rồi đặt chậu nước lên chiếc ghế gỗ cạnh giường.
Tiếng nàng vắt khăn đã quấy rầy người đang nằm trên giường, hàng mi dài của hắn khẽ động đậy sau đó đột nhiên mở mắt ra.
Lúc này, Nghê Tố nắm lấy bàn tay của hắn, hắn lập tức cố gắng rút ra trong vô thức nhưng nàng vẫn cố gắng nắm chặt lấy ngón tay của hắn, đôi mắt long lanh của hắn nhìn về phía nàng.
“Có phải huynh đang trách ta không?” Nghê Tố nhẹ nhàng lau vết máu trên khớp ngón tay của hắn bằng chiếc khăn ấm.
“Không.”
Giọng nói của Từ Hạc Tuyết vừa yếu ớt vừa khàn khàn. Thân thể của hắn nhàn nhạt như một làn sương: “Có điều Nghê Tố à, rõ ràng tối nay ta và muội đã thống nhất với nhau rằng muội đứng ở đầu hẻm chờ ta mà.”
“Ờm, đúng là ta đã hứa với huynh như thế.”
Nghê Tố gật đầu, nàng nhìn những bàn tay của hắn dưới ánh nến, vừa mềm mại vừa xinh đẹp, từng ngón tay thon dài mảnh khảnh như ngọn trúc vậy: “Nhưng ta lại suy nghĩ rằng trong tình hình như lúc đó thì ta nên đi qua đó. Huynh xem, chẳng phải Tưởng Ngự sử đã tin huynh rồi sao?”
Giọng điệu của nàng vô cùng thành thật.
Từ Hạc Tuyết thể cảm nhận được chiếc khăn tay ấm áp trong tay nàng đang quấn lấy ngón tay hắn rồi lau một cách rất nhẹ nhàng nhưng với nhiệt độ như vậy khiên cho Từ Hạc Tuyết cảm thấy rất nóng, nóng tới mức cả da và xương của hắn đều dâng lên một loại cảm giác đau đớn như kim châm: “Nghê Tố, muội không nên đến đây.”
Từ Hạc Tuyết nhìn sâu vào trong đôi mắt nàng.
Tại sao cứ nhất định phải đi đến bên cạnh hắn? Tại sao phải nói những lời đó với Tưởng Tiên Minh?
Đài hành hình ở Ung Châu đã sớm cắt đứt đi quá khứ của hắn, Những năm tháng hắn sống ở Vân Kinh, những lời dạy dỗ của thầy giáo, sự yêu thương quý mến của huynh tẩu, những thú vui mặc sức chơi đùa, đã từng cầm bút, những trang thơ văn, sách luận* đã từng viết giờ đây đều đã hóa thành tro bụi. Những con người ở trên dương thế chỉ nhớ rõ khuôn mặt đáng ghét của hắn, nhớ rõ hắn có nhà nhưng đã mất đi đất nước.
*Sách luận: chỉ các bài văn nghị luận về các vấn đề chính trị phía trước để hiến sách cho triều đình.
Hắn chỉ nên cô độc và bây giờ hắn càng nên cô độc một mình hắn mà thôi.
“Khi ta được giải oan, khi ta bị đánh đập, huynh đã luôn ở bên cạnh ta. Ta nghĩ rằng bất kể là người ở trên thế giới này hay là một hồn ma đến từ âm phủ như huynh thì tất cả chúng ta đều giống nhau, đều không thích sự cô đơn.” Nghê Tố không dám lau miệng vết thương trên cánh tay của hắn, một mảng xương máu lẫn lộn, da thịt dường như đã bị róc sống: “Từ Tử Lăng, cho đến bây giờ, huynh và ta cũng được xem như là bằng hữu của nhau rồi. Cho nên ta không muốn chỉ đứng một bên nhìn huynh mà ta cũng muốn bản thân mình có thể làm điều gì đó cho huynh.”
“Có đó.” Từ Hạc Tuyết nhẹ giọng nói.
“Cái gì cơ?” Nghê Tố lập tức ngẩng đầu lên.
Từ Hạc Tuyết mím chặt đôi môi tái nhợt của mình lại, chợt nhận ra bản thân đã lỡ lời. Hắn nhận thấy không thể mở miệng nói ra những lời khó nghe được nữa thế là một lúc sau mới lên tiếng: “Nghê Tố.”
“Hửm?”
Nghê Tố nhúng chiếc khăn vào trong chậu một lần nữa sau đó vắt cho ráo nước rồi cúi người lau mặt cho hắn.
Từ Hạc Tuyết vừa định mở miệng nói gì đó thì bị hành động đột ngột này của nàng cắt ngang.
Nàng gần quá.
Từ Hạc Tuyết nhìn thấy hốc mắt của nàng hơi đỏ lên.
“Huynh muốn nói gì?” Nghê Tố không đợi được đến lúc hắn lên tiếng bèn tự mình hỏi.
Nhưng tay nàng vẫn không dừng lại, ngón tay của nàng chạm vào chóp mũi của hắn, thậm chí đầu ngón của nàng còn cọ xát vào đó.
Hắn cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Từ Hạc Tuyết nắm lấy cổ tay của nàng.
“Chỗ này của huynh có vết máu.”
Nghê Tố thoát khỏi tay hắn một cách dễ dàng, sau đó nàng nhỏ nhẹ nói: “Ta muốn lau sạch cho huynh.”
Thật ra trái tim trong lồng ngực của nàng đã không thể bình tĩnh được nữa.
Khi nàng nhìn vào tay hắn, đôi mắt của hắn, khuôn mặt của hắn, nàng đều phải nín thở.
Bên ngoài mái hiên, mưa phùn bay lất phất, Từ Hạc Tuyết chợt cảm thấy bản thân thực sự đã trở nên sạch sẽ sau khi được nàng lau qua và có thể giống như một người đang sống chứ không phải là một màn sương máu không hình không dạng.
Đột nhiên hắn lại nắm chặt lấy cổ tay của nàng, ngón tay lạnh như băng của hắn dàn vào làn da của nàng, các đốt ngón tay gập lại, hắn hơi dùng lực như thể đang muốn bộc lộ rõ ra nỗi lòng gì đó của mình nhưng khi Nghê Tố ngước mắt lên nhìn hắn thì trên khuôn mặt tái nhợt ấy của hắn vẫn là sự lạnh lùng và vô hồn.
Tiếng mưa rơi lách ta lách tách hòa lẫn trong giọng nói lạnh lẽo của hắn.
“Nghê Tố, muội có muốn cái gì không? Ta muốn cho muội.”
Bất kể là cái gì hắn cũng sẽ cho nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...