"Ta nói, ta nói…" Chàng trai trẻ tuổi gật đầu như giã tỏi.
"Hạt bàn tính của Mãn Dụ còn có kiểu dáng khác không?"
Từ Hạc Tuyết cầm lấy cái bàn tính nằm trên cái bàn dài, hạt bàn tính tròn rơi xuống, phát ra tiếng động rất nhỏ làm cho ánh mắt của chàng trai trẻ tuổi nhìn xuống theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Có, nhưng chỉ thay đổi được một lần. Hình như năm năm trước mới được thay đổi viên bàn tính như bây giờ." Chàng trai trẻ tuổi thật thà nói.
"Vì sao phải thay đổi?" Từ Hạc Tuyết lạnh giọng hỏi.
Chàng trai trẻ tuổi đang học việc ở trong tiền trang này, hắn ta tới đây vừa đúng năm năm nhưng chưa chính thức nắm lấy được những con số bàn tính quý giá trên mặt bàn, chỉ có thể sờ bàn tính gỗ không đáng giá kia. Lưng hắn dựa trên lan can gỗ, run giọng đáp: "Ta từng nghe sư phụ nói, viên hạt của bàn tính trước đây hơi nặng, lúc gảy không tiện cho nên ông chủ ở Đại Châu của chúng ta đã thay đổi bàn tính."
"Ngươi còn biết gì nữa? Ý ta là, chuyện có liên quan đến bàn tính." Nghê Tố đi tới bên cạnh Từ Hạc Tuyết hỏi.
Chàng trai trẻ tuổi cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn nàng. Dưới chiếc mũ màn vải sợi thấp thoáng một khuôn mặt khiến cho người ta không thể nhìn rõ ràng, nghe giọng thì có vẻ là một cô nương còn rất trẻ.
"Ngươi đang nhìn cái gì?"
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, cơ thể của chàng trai trẻ tuổi run lên, hắn lập tức cúi đầu xuống, chỉ dám nhìn chằm chằm vào tay áo sương trắng kia: "Bàn tính, ta, ta nghĩ…"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Sư phụ càng có kinh nghiệm thì càng mẫn cảm với sự nặng nhẹ của hạt bàn tính. Bọn họ, bọn họ rất để ý những thứ này, vì sự nặng nhẹ thích hợp của hạt bàn tính sẽ ảnh hưởng đến tốc độ gảy bàn tính, vậy nên ông chủ mới thay đổi cái mới. Ta còn nghe nói, ông chủ cho rằng bàn tính là thứ cho chúng ta cơm ăn, ông chủ tiêu tốn vàng ngọc để chế tạo ra những bàn tính này, thứ nhất là cầu mong điềm tốt, thứ hai là vì để khen thưởng cho sư phụ tính sổ sách. Nếu như bọn họ làm tốt, không phạm sai lầm, nghiêm túc hướng dẫn người học việc thì sau này sẽ có thể nhận được một cái bàn tính."
Đó là là lý do mà hắn học việc năm năm ở tiền trang Mãn Dụ mà dù không có cơ hội tính sổ sách nhưng cũng không muốn rời đi. Mặc dù người có thể nhận được bàn tính này rất ít nhưng lỡ như thì sao? Hạt bàn tính không có tác dụng gì nhưng cái vòng ngọc và giấy thếp vàng, có cái nào không đáng giá đâu chứ?
Nghê Tố suy nghĩ một hồi lại hỏi: "Vì thế, ở nơi này các ngươi không có tiền lệ chỉ tặng một hạt bàn tính phải không?"
"Không có."
Chàng trai trẻ tuổi lắc đầu: "Ở đây cho dù bàn tính bị chúng ta dùng hỏng rồi cũng phải bảo quản giữ gìn. Trước đây cũng có người có ý nghĩ xấu xa muốn trộm đi để đổi tiền nhưng rất ít người thực hiện được, bởi vì mặc dù ở đây chúng ta đều sẽ đặt bàn tính trên mặt bàn nhưng mỗi đêm đều có người trông coi."
"Đợt này là do Di Dạ ti niêm phong nên chúng ta không để lại nhiều người, cho nên tối hôm nay trong lầu chỉ có ta... còn lại đều ở bên ngoài tuần tra ban đêm."
Nghê Tố nhíu mày, lão bộc kia ở Ngô phủ nhiều năm, đương nhiên không thể có khả năng tính toán bằng bàn tính như sư phụ ở tiền trang, cũng không có cơ hội nhận được loại bàn tính này. Huống hồ cũng chỉ tìm thấy một viên đó trong nhà ông ta mà thôi.
Nghe hàng xóm nói vốn dĩ lão bộc kia có một đứa cháu trai nhưng mấy ngày gần đây lại không thấy xuất hiện, lẽ nào, có người dùng cháu trai để uy hiếp ông ta sao? Cho nên ông ta mới dám bất chấp nguy hiểm mưu hại Ngô Đại?
Lẽ nào hạt bàn tính kia của Mãn Dụ là do người kia cho ông ta sao? Nhưng đã có tiền giấy, vì sao phải giữ lại một hạt bàn tính?
"Bàn tính cũ, ngươi có biết nó được cất ở đâu hay không?"
Từ Hạc Tuyết cúi người, ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài đình viện chiếu vào, chàng trai trẻ tuổi chỉ cảm thấy người kia càng lại gần mình thì cả người càng lạnh thấu xương, cái kiểu lạnh từ sống lưng tới thẳng tóc gáy.
Tới gần người này không khác gì tới tới gần ngày đông giá rét.
"Ta, ta biết…" Chàng trai trẻ tuổi run rẩy môi nói.
Những người canh gác dưới mái đình viện đi tới đi lui, không ít người suy nghĩ tới độ dài của ban đêm, uể oải ngáp dài.
"Có khi tiền trang của chúng ta không giữ được mất…" Cũng không biết ai bắt đầu.
"Bên ngoài đồn đại rằng trước đây ông chủ của chúng ta là hung thủ sát hại Thái sư Ngô Đại, dựa vào một hạt bàn tính không biết từ chỗ nào mà đã niêm phong chỗ này của chúng ta."
Có người nhiều chuyện: "Theo ta thấy, những năm này số lượng người ăn trộm hạt bàn tính bên trong tiền trang của chúng ta còn ít hay sao? Bắt được thì không nói làm gì nhưng ai dám chắc chắn có còn con cá nào lọt lướt không bắt được đâu chứ, sao mà có thể định tội ông chủ được?"
"Không phải còn chưa định tội sao? Tối nay chúng ta còn có thể trông coi nơi này, không phải đã chứng tỏ Di Dạ ti không có nhiều chứng cứ hơn à? Hơn nữa, mấy năm nay, cũng không phải ông chủ của chúng ta không có chỗ dựa."
Người đứng đầu không kiên nhẫn ngắt lời bọn họ: "Các ngươi làm tốt chuyện của mình đi, đạo lý sống ngày nào hay ngày ấy cũng không hiểu sao? Bớt bàn chuyện thị phi của ông chủ đi!"
Trong lúc những hộ viện tuần tra ban đêm đang nói chuyện dưới lầu, Nghê Tố và Từ Hạc Tuyết đã theo chàng trai trẻ tuổi rón rén lên lầu ba. Lầu ba trang trí đơn giản, cuối hành lang là một kho chứa hàng bị khóa. Chàng trai trẻ tuổi lộ ra vẻ mặt khó xử: "Ta không có chìa khóa, chìa khóa ở chỗ Nhị quản lý. Bây giờ hắn đang ở trong Di Dạ ti, chỉ sợ không thể ra ngoài sớm được."
Là khóa của kho hàng, tất nhiên khác với khóa bình thường.
Nhưng trong chớp mắt, chàng trai trẻ tuổi chỉ cảm thấy một ánh sáng sắc bén lóe lên trước mặt hắn, thậm chí hắn còn chưa nhìn rõ đường kiếm thì đã nhìn thấy cái khóa bằng đồng do thợ lành nghề làm ra rớt xuống.
Lưỡi kiếm lại kề sát vào cần cổ chàng trai trẻ tuổi, mà Nghê Tố đúng lúc đỡ lấy được cái khóa bằng đồng.
"Đi vào trong." Từ Hạc Tuyết hất nhẹ hàm dưới.
Vẻ mặt chàng trai trẻ tuổi đờ đẫn, đẩy cửa lớn kho hàng, hai chân như nhũn ra, đi vào.
Bên trong tối đen, cũng không thắp đèn nhưng chợt chàng trai trẻ tuổi nhận thấy phía sau mình có ánh đèn chiếu tới. Hắn không dám quay đầu lại, cơ thể cứng ngắc, chỉ đi thẳng về phía cửa tủ: "Ở trong đó."
Là nơi lưu trữ bàn tính nên đương nhiên khóa được sử dụng sẽ tinh xảo hơn rất nhiều, Nghê Tố nhìn thấy bụi bay lơ lửng mà sắc mặt chàng trai trẻ tuổi không khác gì, dường như hoàn toàn không nhận ra.
Nghê Tố rũ mi mắt xuống, nhìn bóng dáng trắng nhợt nhạt trên mặt đất, yên lặng nghe tiếng chiếc khóa bị mở ra, là một sự đơn giản mà con người không thể đạt được.
Nhưng nàng biết, nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực ra không đơn giản chút nào.
Chàng trai trẻ tuổi chỉ cho rằng lưỡi kiếm nằm ngang trên cổ mình là một thanh kiếm quý giá chém sắt như chém bùn. Hắn càng sợ hãi, hai chân run rẩy không ngừng, động tác cúi người vào trong tủ lấy bàn tính càng cẩn thận.
"Đây, đây chính là kiểu dáng trước kia."
Chàng trai trẻ tuổi lấy một cái bàn tính từ trong ra, quả nhiên đã cũ, khuông và cột bàn tính đều đã lỏng, trong đó chuỗi hạt bàn tính trơn nhẵn, phát sáng, vừa nhìn đã biết là đã lâu không được chạm vào.
Từ Hạc Tuyết liếc nhẹ, nhưng lại không nhận lấy. Đôi mắt hắn khẽ rũ xuống, nhìn người kia qua chiếc mũ màn: "Nếu ngươi thông minh thì nên hiểu rõ rằng chuyện tối nay, tốt nhất ngươi giả vờ như không biết cái gì. Dù sao nếu không có ngươi, chúng ta cũng không tìm được nơi này."
"Ta nhớ rồi, ta đã nhớ rồi!"
Sao chàng trai trẻ tuổi dám nói chuyện này cho người khác nghe chứ? Những lời này chắc chắn là đang cảnh cáo hắn. Mặc dù hắn nói những chuyện này cho quản lý nghe thì cuối cùng vẫn là hắn dẫn đường cho hai người này. Đừng nói tới bàn tính vàng ngọc kia, chỉ sợ quản lý còn muốn kéo hắn đi gặp quan.
Nhận ra lưỡi kiếm đang đè ở giữa cổ nhẹ nhàng rời đi, mồ hôi trên trán chàng trai trẻ tuổi chảy xuống từng giọt. Hắn đang định âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ cổ tay Từ Hạc Tuyết vừa xoay một cái chuôi kiếm đã đánh mạnh vào sau gáy hắn.
Trước mắt chàng trai trẻ tuổi tối sầm lại, ngất đi.
Từ Hạc Tuyết đúng lúc đón lấy cái bàn tính sắp rơi xuống đất, lập tức nắm lấy khung gỗ lỏng lẻo, tách nó ra sang một bên, lấy một hạt bàn tính ra.
Ánh mắt Nghê Tố từ trên người chàng trai trẻ tuổi di chuyển đến tay Từ Hạc Tuyết. Nàng lại gần một chút, ở dưới ánh đèn nhỏ, quan sát hạt bàn tính trong tay hắn.
Trơn nhẵn sáng bóng, vừa nhìn đã biết đã dùng rất lâu rồi. Vết chữ trên đó đã nhạt, nhưng có thể lờ mờ nhận ra hai chữ "Mãn Dụ".
"Giống với viên đó." Nghê Tố nói.
Ngón tay thon gầy mà mạnh mẽ của Từ Hạc Tuyết nắm lấy viên hạt bàn tính kia, một lúc sau lên tiếng: "Không đúng."
"Cái gì không đúng?"
Đầu óc Nghê Tố mơ hồ: "Vật liệu gỗ, vòng ngọc, còn có vết chữ đều giống nhau như đúc."
Từ Hạc Tuyết lại nhìn về phía chàng trai trẻ tuổi đang bất tỉnh nhân sự ở bên kia: "Còn nhớ hắn đã nói gì không? Mãn Dụ chỉ đổi kiểu dáng của viên hạt bàn tính một lần, bởi vì viên hạt bàn tính trước đó nặng, cho nên mới phải thay đổi."
Nghê Tố gật đầu.
"Viên này, mặc dù có bề ngoài giống như viên chúng ta từng thấy trong nhà lão bộc kia nhưng độ nặng nhẹ khác nhau." Từ Hạc Tuyết nói.
"Độ nặng nhẹ khác nhau?"
Nghê Tố kinh ngạc, lập tức lấy một hạt bàn tính từ trong tay hắn để ước lượng nhưng nàng lại không nhận ra được khác nhau cái gì. Bởi vì lúc ở trong nhà lão bộc kia, nàng cũng không để ý chi tiết trọng lượng này.
Từ Hạc Tuyết lấy lại viên hạt bàn tính trong tay nàng, đốt ngón tay gập lại, hơi dùng sức mạnh, gân xanh trên mu bàn tay càng lúc càng rõ ràng.
Viên hạt bàn tính vỡ vụn, lộ ra miếng sắt bên dưới vòng ngọc.
Công việc của tiệm tiền giấy chính là kiếm sống bằng cách đổi sắt thành tiền. Ông chủ của Mãn Dụ khảm ngọc nạm vàng trên bàn tính thì sao lại có thể thiếu tiền mà đúc sắt như vậy?
"Hóa ra, đây chính là một trong những nguyên nhân nó nặng."
Nghê Tố nhặt lấy miếng sắt mỏng mang từ lòng bàn tay của hắn, bừng tỉnh: "Cho nên, viên hạt bàn tính của lão bộc kia là giả."
"Nói cách khác, người đứng sau lưng lão bộc kia rất có thể cố ý để lại vật này. Bọn họ làm hại Ngô Đại, chính là muốn Di Dạ ti chú ý tới tiền trang Mãn Dụ?"
Bắt đầu từ sổ sách của Đỗ Tông, tất cả những sự cố này đều được quy về tiền trang Mãn Dụ.
"Còn có một khả năng."
Từ Hạc Tuyết nhấc ngọn đèn ở góc bàn lên: "Có lẽ Ngô Đại hoàn toàn không phải bị người ta làm hại."
"Mà là chính ông ta bố trí, Ngô Đại muốn để cho người của Di Dạ ti kiểm tra tiền trang Mãn Dụ."
Động kinh là thật, viên hạt bàn tính là giả. Nếu Ngô Đại thật sự tàn nhẫn với mình như vậy thì chắc chắn là ông ta đã đi vào ngõ cụt. Nhưng ông ta vẫn hy vọng có thể dùng nó để xoay người, hoặc là kéo người ta xuống nước.
"Chuyện này… sao có thể chứ?"
Nghê Tố ngạc nhiên, nàng đang muốn hỏi lại thì thấy bỗng Từ Hạc Tuyết quay đầu. Hình như hắn nghe thấy động tĩnh gì đó, lập tức nói với nàng: "Có người lên lầu."
Vừa dứt lời, Nghê Tố ngẩng đầu thì nhìn thấy thấy lan can ngoài cửa kho có ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào, ngay sau đó là một giọng nói tức giận vang lên: "A Bình đi đâu rồi? Sao lại không có ở đây? Mấy ngày nay ta ở trong Di Dạ ti, hắn lại quét dọn như thế này sao hả? Lần trước làm vỡ đồ của ta, kêu hắn làm thêm chút việc mà hắn lại bất cẩn như vậy à?"
"Quản lý, ngài đừng nóng giận. Có lẽ là hắn đi vệ sinh rồi, chờ hắn về rồi ngài nói với hắn." Một giọng nói nịnh nọt khác vang lên.
Tiếng động lên lầu không nhỏ, Từ Hạc Tuyết chỉ nghe hai chữ "quản lý" đã biết quản lý bị mang đi thẩm vấn trong Di Dạ ti đã trở về.
"Nghê Tố, muội trốn trước đi." Từ Hạc Tuyết khẽ dặn.
Nghê Tố gật đầu, nhìn về bốn phía thì nhìn thấy có một cái tú rộng rãi ở một góc tường khác, nàng dứt khoát nhấc làn váy lên, núp vào bên trong: "Vậy hắn thì sao?"
Từ Hạc Tuyết nhìn chàng trai tên A Bình kia rồi hắn đi tới trước mặt nàng, cúi người lướt nhẹ qua lụa mỏng của chiếc mũ màn, lộ ra hàm dưới nhợt nhạt của hắn: "Muội ở bên trong chờ một chút."
Nghê Tố ôm hai đầu gối, giục hắn: "Huynh đóng lại nhanh đi."
Từ Hạc Tuyết khép cửa tủ lại, tầm mắt hắn rũ xuống, hai ngón tay khẽ động đậy, bụi sáng bọc lấy ổ khóa đồng bị hỏng, rơi vào trong tay hắn. Giọng nói của người bên ngoài đang đi lên lầu càng ngày càng rõ ràng, mà hắn không nhanh không chậm tạm thời phục hồi ổ khóa đồng bằng bụi sáng, khóa lại cửa tủ bàn tính, rồi lập tức hóa thành sương mỏng mang theo chàng trai trẻ tuổi đang hôn mê kia yên lặng không một tiếng động đi ra ngoài.
Cửa kho hàng bỗng nhiên khép lại, khóa đồng bị Nghê Tố để dưới đất được cài lên một cách hoàn hảo.
"Bọn họ cũng lục soát kho hàng hay sao?"
Quản lý nhấc vạt áo lên lầu ba, mấy ngày qua ở trong Di Dạ ti, ông ta vừa sợ vừa mệt, ông ta không giấu nổi vẻ mệt mỏi.
"Vâng, bọn họ lấy chìa khóa của ngài, trong ngoài gì đều lục soát hết rồi."
Nam nhân trung niên theo ông ta lên lầu trả lời: "Bàn tính đều đưa cho bọn họ xem qua rồi."
"Đều là do viên hạt bàn tính kia gây ra, thật đúng là tai bay vạ gió! Ta đến xem một chút!" Quản lý không dám nói xấu Di Dạ ti một câu, chỉ có thể nén giận kêu la một tiếng, rồi đưa chìa khóa cho ông ta để ông ta vào mở cửa kho hàng.
Người nọ vội vàng nói vâng, nhận chìa khóa đi mở cửa.
Từ Hạc Tuyết bỏ người lại ở nơi vắng vẻ ở hậu viện rồi nhanh chóng trở lại, thân hình biến mất đi theo sau hai người.
"Kho hàng trừ người của Di Dạ ti kiểm tra ra, ngài không có ở đây thì không có ai đi vào. Ngài mới từ Di Dạ ti ra, sao lại muốn đến kiểm kê vậy?" Người kia vừa đầy cửa, vừa nói.
"Ai bảo chưởng quỹ của chúng ta hại người ta chứ? Khi hắn còn sống lẽ nào đối xử với ta, đối xử với ngươi không tốt à?" Quản lý đi vào kho hàng, nâng ngọn đèn về phía trước, thắp giá cắm nến trên bàn lên.
"Đương nhiên chưởng quỹ đối xử với chúng ta rất tốt."
Nam nhân trung niên gật đầu: "Nhưng mà bỗng nhiên cứ vậy mà biến mất."
"Đúng vậy…" Quản lý vừa kiểm kê kho hàng tiền xu, vừa thở dài: "Theo lý thuyết, chìa khóa kho hàng này chỉ có thể do chưởng quỹ trông coi. Nhưng đêm Nguyên tiêu đó, ông ta giao chìa khóa cho ta, ta hỏi ông ta có phải ông ta muốn về Đại Châu gặp ông chủ. Ông ta nói không phải, ta cũng buồn bực, trông ông ta không có vẻ giống như muốn đi xa nhà, bọc áo quần cũng không có. Ta chỉ thấy ông ta giấu cuốn sách gì đó trong lồng ngực…"
"Trước đây chưởng quỹ có về Đại Châu cũng không đưa chìa khóa cho ngài, nói không chừng là ông ta định tự rút lui nên muốn cho cho ngài thử quản kho hàng trước."
Lời nói này của nam nhân trung niên khiến trong lòng quản lý thoải mái. Nỗi sợ hãi của ông ta ở trong Di Dạ ti mấy ngày nay cũng giảm đi đôi chút, ông ta khoát tay áo: "Đừng nói bậy."
Bên trong tủ tối đen như mực, Nghê Tố chỉ có thể nghe thấy giọng nói của hai người bên ngoài, có tiếng bước chân tới gần, trong lòng Nghê Tố bồn chồn, nàng ôm hai đầu gối, tay nắm chặt vạt áo.
"Quản lý, cửa tủ với cái rương này ta cũng mở ra cho ngài để ngài tiện kiểm tra." Người kia nở nụ cười lấy lòng, nói xong thì đưa tay lên ổ khóa bằng đồng của cái tủ.
Nghê Tố nín thở.
Một tia sáng dài nhỏ lọt qua, nàng nhìn thấy những ngón tay thô ráp và đen sạm của một nam nhân bên ngoài.
Trong lòng nàng căng thẳng nhưng không biết phải làm như thế nào. Lại cảm thấy gió lạnh thổi vào mặt, lay động mái tóc mỏng bên tai cô. Trong tủ cực kỳ tối tăm và chật chội,, Nghê Tố quay mặt, đối diện với một đôi mắt.
Với khoảng cách gần như vậy, Nghê Tố phát hiện đôi mắt hai mí của hắn rất đẹp.
Từ Hạc Tuyết đã cởi chiếc mũ màn xuống, đặt chiếc đèn bên cạnh đầu gối, ánh sáng vàng ấm áp tràn ngập trước mắt nàng.
Người bên ngoài bỗng nhiên kêu đau một tiếng, vội vàng hoảng hốt rút ngón tay bị cửa tủ kẹp mạnh ra.
Thấy tình cảnh buồn cười như vậy, Nghê Tố suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng. Một bàn tay lành lạnh bỗng bịt lấy miệng nàng, nàng chớp chớp mắt, lại ngửi được một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Thấm thoát, mép ống tay áo hắn đã bị máu thấm ướt, xương cổ tay nhẵn nhụi như ngọc bị róc xương dữ dội, máu chảy xuống dưới cổ tay của hắn.
"Được rồi, ngươi nhìn ngươi xem có thể làm được chuyện gì? Vốn dĩ cái tủ kia cũng chỉ lưu trữ vật linh tinh, làm gì có tiền xu? Đặt cái bàn tính cũng khóa!"
Bên ngoài là giọng nói tức giận của quản lý kia.
Tiếp theo chính là lời nói hoa mỹ, cười làm lành của nam nhân trung niên bên ngoài cửa tủ.
Từ Hạc Tuyết lặng im nghe hai người nói chuyện ở bên ngoài, vừa định buông tay, lại không đề phòng bị nàng nắm chặt ngón tay, nhiệt độ ấm áp kề sát như vậy khiến hắn khựng lại.
Lòng bàn tay dường như còn lưu lại cảm giác trên gò má nàng, bởi vì nàng bỗng nhiên cử động, hắn không khỏi cuộn lòng bàn tay lại thành nắm đấm, nghiêng mặt sang bên đến nhìn nàng.
Nàng không cởi mũ màn xuống. Lúc này, một bên lụa mỏng được vén lên, ánh nến chiếu rọi một nửa khuôn mặt trắng nõn của nàng, đôi mắt đen láy sáng ngời, đôi môi hồng hào.
Một lọn tóc nhỏ rơi xuống bên má nàng.
Từ Hạc Tuyết nhận ra rằng nàng đang kiểm tra vết thương của hắn. Hắn lập tức rút tay về, không muốn để cho nàng nhìn kỹ, nhưng ngón tay của nàng nắm chặt lấy ngón tay của hắn.
Tim đập, là thứ mà thân thể máu thịt mới có.
Nhưng hắn không có.
Lần đầu tiên Nghê Tố nghiêm túc nhìn kỹ hình phạt trên người hắn như vậy, giống như bằng chứng bị tuyết làm ô uế.
Nếu đó là vết thương bên ngoài của một con người, nàng có rất nhiều biện pháp để làm nó khép lại, nhưng mà nó không phải.
Nàng thổi nhẹ, như gió thổi qua cổ tay hắn, Từ Hạc Tuyết phát ra tiếng thở rất nhỏ và ngắn ngủi, như đang thể hiện tâm trạng run rẩy của hắn vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...