Chiêu Hồn

Nghê Tố và Từ Hạc Tuyết vừa ra khỏi Ngô phủ, phó úy Châu Đĩnh của Di Dạ ti dẫn một đám thân tòng quan bao vây Ngô phủ ngay cả con kiến cũng chui không lọt.
 
“Đại nhân, đại nhân… ông ta đã không còn biết gì nữa rồi, các người việc gì phải giày vò ông ta chứ!” Lão quản gia bị thân tòng quan giữ lại, chỉ có thể bất lực nhìn Ngô Đại bị người ta khiêng ra ngoài.
 
“Di Dạ ti phụng chỉ tra hỏi Ngô Đại, không ai được phép ngăn cản!” Triều Nhất Tùng đè cán dao lên cổ ông ấy rồi mắng lão quản gia một tiếng, sau đó lập tức đuổi theo bước chân của Châu Đĩnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Triều Nhất Tùng “chậc chậc” hai tiếng, Châu Đĩnh cau mày quay mặt nhìn hắn ta: “Ngươi làm sao thế?”
 
“Tiểu Châu đại nhân, ta chỉ đang nghĩ, một quan lớn như Ngô Đại, nở mày nở mặt bao nhiêu năm như vậy… quan gia vẫn luôn rất coi trọng Ngô gia bọn họ, nói sa sút là sa sút được luôn…”
 
Triều Nhất Tùng nhớ đến dáng vẻ điên khùng của Ngô Đại vừa rồi: “Trước kia từng là một vị đại nhân kiêu ngạo nhưng cũng cẩn trọng, nhưng chỉ sau một đêm, thể diện cũng không còn luôn.”
 
Châu Đĩnh mặt không chút cảm xúc, chỉ nói: “Ngươi cầm thẻ bài vào cung mời Y chính, nếu bệnh này của Ngô Đại có thể trị thì bắt buộc phải trị, nếu không chỗ Sử tôn cũng khó ăn nói.”
 
“Vâng…”
 
Triều Nhất Tùng xoa mũi, một chân bước ra khỏi cổng Ngô phủ, hắn ta ngẩng đầu nhìn lên lại thấy nhưng thấy một bóng người đằng sau đám đông đang xem náo nhiệt.
 
“Này, đó có phải là Nghê tiểu nương tử không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triều Nhất Tùng lẩm bẩm một tiếng.
 
Châu Đĩnh nghe thấy vậy chợt ngừng lại, hắn nhìn theo tầm mắt của Triều Nhất Tùng, sau nhóm người, nữ tử đó mặc váy xanh nhạt, búi ba búi tóc, sắc mặt không còn tái nhợt như trước, có lẽ là do đứng dưới ánh mặt trời, hai gò má nàng ửng hồng, đôi mắt trong veo như nước suối.
 
“Tiểu Châu đại nhân.”
 
Thấy Châu Đĩnh đến gần, Nghê Tố khom người cúi đầu.
 
“Sao Nghê tiểu nương tử lại ở đây?” Châu Đĩnh hỏi.
 
“Giống như bọn họ, ta đến xem náo nhiệt thôi.” Nghê Tố khẽ hất cằm, nhìn đám người sắp tản đi trước mặt.
 
Châu Đĩnh cũng liếc qua theo tầm mắt của nàng, đang không biết nên nói gì lại nghe thấy nàng nói: “Không biết Tiểu Châu đại nhân có từng nghĩ, chứng động kinh của Ngô Đại rất có thể không phải ngoài ý muốn không?”
 
Châu Đĩnh cau mày, hắn lập tức nhìn chằm chằm vào nàng: “Nghê tiểu nương tử, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
 
“Tiểu Châu đại nhân quên rồi à? Ta cũng là thầy thuốc.”
 

Nghê Tố không thèm để ý giọng điệu đột ngột lạnh xuống của Châu Đĩnh: “Vừa rồi lúc Ngô Đại đi ngang qua chỗ này, ta nhặt được hai thứ trên mặt đất, ta đợi ở đây là vì muốn đưa cho ngài.”
 
Vừa nói, Nghê Tố vừa giơ tay lên, giữa hai ngón tay kẹp hai cây kim bạc.
 
“Đây là?”
 
Châu Đĩnh giật mình, đưa tay ra nhận lấy.
 
“Kim bạc dùng để châm cứu, ta nhìn thấy rõ ràng là rơi từ trong tóc Ngô Đại ra.”
 
Nghê Tố tiếp tục nói: “Nếu ta đoán không nhầm, chứng động kinh của ông ta là từ đây mà ra, thầy thuốc châm cứu không đúng cách, khiến não ông ta bị tắc nghẽn.”
 
Vẻ mặt Châu Đĩnh trở nên tương đối nghiêm túc, hắn cầm cây kim bạc trong tay, chắp tay với Nghê Tố: “Đa tạ Nghê tiểu nương tử, chuyện này ta đã rõ.”
 
“Tiểu Châu đại nhân, vì nguồn gốc của nhà ta nên ta cũng biết dùng kim châm đâm huyệt, đó là kiến thức bị thất truyền của Nghê gia chúng ta, nếu ngài tin ta, thì hãy để ta trị cho Ngô Đại, thế nào?”
 
Cuối cùng Nghê Tố cũng nói ra mục đích của nàng.
 
“Không được.”
 
Châu Đĩnh gần như lắc đầu ngay lập tức.
 
“Vì sao?”
 
Nghê Tố ngẩn ra một lúc, dù thế nào thì nàng cũng không ngờ hắn sẽ từ chối dứt khoát như vậy.
 
“Ngô Đại là cha của Ngô Kế Khang, tuy người hại tính mạng huynh trưởng ngươi không phải ông ta, nhưng sau khi sự việc xảy ra, ông ta lại dùng các mối quan hệ của mình để bao che cho Ngô Kế Khang.”
 
Châu Đĩnh ngừng lại, hắn nhìn nàng: “Chẳng lẽ trong lòng ngươi không hận ông ta à? Sao lại còn muốn chữa trị cho ông ta?”
 
“Ngô Đại đúng là đáng hận, ta cũng không phải người lấy ơn báo oán.”
 
“Dù là thế, sao ngươi cứ phải dẫm vào vũng bùn này?”
 
Thái độ Châu Đĩnh kiên quyết: “Ngươi là nữ tử, ngươi cũng biết nhà lao của Di Dạ ti như thế nào, vả lại nam nữ khác biệt, ngươi không nên…”
 
“Tiểu Châu đại nhân, ngài cũng cho rằng thầy thuốc nên có cái gọi là nam nữ khác biệt à?”
 
Nghê Tố bỗng nhiên cắt lời hắn.
 

Châu Đĩnh dừng lại một lúc, hắn nhìn đôi mắt của nữ tử trước mặt.
 
“Trong việc minh oan cho huynh trưởng, Tiểu Châu đại nhân và Hàn Sử tôn đã giúp ta rất nhiều, hôm nay ta nói những lời này là vì ta cảm thấy ta vẫn còn có chỗ có thể dùng được, có thể báo đáp phần ân tình này cho ngài và Hàn Sử tôn, chỉ vậy mà thôi.” Nghê Tô nói, nàng cảm giác được gió đang không ngừng kéo ống tay áo của nàng, nàng lại nói tiếp: “Nhưng nếu Tiểu Châu đại nhân đã không muốn, Nghê Tố cũng không tiện nói nhiều, xin cáo từ.”
 
Nàng khom người cúi đầu, không đợi Châu Đĩnh nói gì đã quay người rời đi.
 
Châu Đĩnh đứng đó, những người trước cửa Ngô phủ đều đã tản đi, Triều Nhất Tùng bên cạnh dè dặt hỏi: “Tiểu Châu đại nhân, ta… có cần vào cung mời Y chính không?”
 
Châu Đĩnh sực tỉnh: “Mời.”
 
“Chao ôi, Nghê tiểu nương tử hình như tức giận rồi, nhưng chuyện này… ngài đúng là cũng khó giải quyết.”
 
Thật ra trong lòng Triều Nhất Tùng cũng cảm thấy chuyện này không thể nào đồng ý, Ngô Đại dù sao cũng là cha ruột của Ngô Quý phi, không chắc khi nào Ngô Quý phi sẽ khôi phục lại ân sủng của thánh nhân. Bây giờ quan gia cũng chỉ bảo bọn họ đi hỏi, không cho phép dùng hình với Ngô Đại, cẩn trọng chung quy là không sai. Nghê tiểu nương tử tuy là người có gia giáo, nhưng ai biết được một nữ tử ở trong nhà có thể học được bao nhiêu chứ? Lỡ có chuyện gì không hay xảy ra ở chỗ nàng, đến lúc đó không chỉ có nàng bị vào ngục, mà ngay cả những người trong Di Dạ ti như bọn họ cũng đều bị hỏi tội.
 
Châu Đĩnh đang nghĩ đến lời mà nàng nói vừa nãy… “Ngài cũng cho rằng thầy thuốc nên có cái gọi là nam nữ khác biệt à?”
 
Hình như lời hắn nói khiến nàng thốt ra những điều mà nàng tức giận bấy lâu.
 
Lời đồn ra khỏi miệng có thể là con dao hai lưỡi giết người vô hình, giống như trước đây Ngô Đại cố ý cho loan tin đồn hắn và Nghê Tố có tư tình, để không làm tin đồn ngày càng nghiêm trọng thêm, tổn hại đến sự trong sạch của nàng, Châu Đĩnh tránh hiềm nghi cho đến bây giờ, ít đặt chân đến y quán ở đường Nam Hòe.
 
Nam nữ đề phòng lẫn nhau, vốn nên là như vậy.
 
Nhưng Châu Đĩnh không hiểu tại sao nàng lại không quan tâm đến những lời bôi nhọ đó, thậm chí còn dám bước vào cổng Di Dạ ti lần nữa, rõ ràng nàng không chỉ chịu hành hình không chỉ một lần, rõ ràng nàng hiểu sự tàn khốc cả hình phạt.
 
Sao nàng dám chen vào những chuyện không liên quan đến nàng?
 
Hắn không thể hiểu được nữ tử này, nàng quá khác biệt, cũng quá to gan, nhưng nếu nàng vẫn luôn như vậy, e là sẽ chỉ tốn công vô ích mà thôi.
 
“Chuyện huynh trưởng của nàng ấy đã được giải quyết xong xuôi, nàng ấy không nên nhúng tay vào những việc trên chốn quan trường này.”
 
Châu Đĩnh lên ngựa, dặn dò Triều Nhất Tùng: “Mau đi đi, đừng chậm trễ nữa.”
 
Ánh xuân tỏa sáng mạnh mẽ, mang theo sự ấm áp hiếm có.
 
Nghê Tố đang đi dạo trong khu chợ náo nhiệt, khẽ hất tay áo khiến sương mù bám trên mép cổ tay áo tản ra, biến thành bóng người của một nam nhân trẻ tuổi.
 
“Sao huynh không để cho ta đi?” Nàng vừa nói vừa đi về phía trước.
 

Hai cây kim bạc đó vốn không phải tìm thấy bên ngoài Ngô phủ, mà là khi họ đang định rời đi, sau khi Ngô Đại nói những lời hoang đường đó, Từ Hạc Tuyết nhìn ra manh mối, hắn đi đến trước mặt ông ta, lấy từ mái tóc rối màu xám của ông ta.
 
Bệnh động kinh của Ngô Đại không phải là ngoài ý muốn mà là do con người tạo ra.
 
Nghê Tố chỉ nhìn hai cây kim bạc mà Từ Hạc Tuyết rút ra đã hiểu ra ngay.
 
Dù sao Ngô Đại vẫn còn một đứa con gái trong cung làm Quý phi, vả lại quan gia cũng không muốn phán Ngô Đại tội chết, nếu bây giờ Ngô Đại chết không rõ ràng, há chẳng phải đang nói với mọi người là phía sau là một vực nước sâu hơn đang chờ ai đó bước vào?
 
“Muội đã biết bệnh động kinh của Ngô Đại là do người khác gây ra, thì muội nên hiểu rõ, một khi muội vào Di Dạ ti chữa trị cho ông ta, người hại ông ta cũng có thể hại muội.”
 
Từ Hạc Tuyết dừng bước, lúc này hắn cũng không xuất hiện ở trước mặt người khác, đưa tay cởi mũ che mặt xuống, dưới ánh nắng óng ánh, sắc mặt tái nhợt của hắn hiện ra vô cùng rõ ràng: “Muội không cần phải mạo hiểm như vậy.”
 
“Là huynh giúp ta trước mà, không phải sao? Nếu không có huynh bảo vệ, có lẽ ta sẽ không đến được Vân Kinh, chứ đừng nói là đi tìm huynh trưởng, thậm chí là kêu oan cho huynh ấy?”
 
Nghê Tố nhìn hắn: “Bây giờ chuyện của huynh trưởng ta đã xong xuôi rồi, ta cũng không có lý gì lại từ bỏ huynh mà không quan tâm đến được.”
 
Từ Hạc Tuyết không nói gì, hắn chỉ nhìn nàng, trong mắt có hàn quang lấp lóe, như có hơi lộ ra vẻ xúc động trước những gì nàng nói.
 
“Hay là có thể nói rằng theo những gì huynh thấy, giữa huynh và ta có thể có mối quan hệ gì? Chỉ là tình cờ gặp gỡ à?” Nghê Tố nhíu mày, giọng điệu hơi trầm xuống.
 
“Tình cờ gặp gỡ, không biết danh tính.” Câu nói này là nói cho Miêu Thái úy nghe, hay thật ra là nói cho nàng nghe?
 
“Không phải như thế.”
 
Có một gợn sóng trong đôi mắt lạnh lùng của Từ Hạc Tuyết.
 
“Vậy huynh nói ta biết đi.”
 
Nghê Tố bĩu môi: “Có một số chuyện huynh không nói ra, ta chỉ có thể tự mình suy đoán, nhưng không phải lúc nào cũng có thể đoán đúng được.”
 
Rõ ràng ánh mặt trời mùa xuân đang chiếu xuống nhưng Từ Hạc Tuyết lại không cảm nhận được chút hơi ấm nào, hắn đứng trước mặt nàng, phải mất một lúc mới định thần lại trước lời nói của nàng.
 
“Nghê Tố.”
 
Gió xuân lành lạnh thổi tung áo bào trắng như sương của hắn: “Muội đã gọi tàn hồn của ta đến, cho ta một chốn để dung thân. Bởi vậy, ta càng không thể để muội mạo hiểm vì ta được.”
 
“Muội còn có chí hướng của muội, ta chưa từng nghi ngờ nữ tử như muội muốn làm gì lại không làm được, còn chuyện của ta quá nghiêm trọng, ta không muốn liên lụy đến muội.”
 
“Nhưng huynh chỉ có một mình, phải làm sao đây?”
 
Nghê Tố càng nghe hắn nói như vậy, nàng càng hiểu được sự kiên trì trong xương tủy của hắn, nhưng sự kiên trì này lại khiến người ta cảm thấy trong lòng vô cùng lẫn lộn: “Trên đời này không có lý lẽ nào như vậy cả, cho hoặc nhận giữa người với người nên bình đẳng, huynh vì ta trước, nên ta cũng muốn vì huynh mà làm gì đó, ta có thể đốt đèn cho huynh, cũng có thể giúp huynh rất nhiều việc, chỉ cần huynh tin tưởng ta thôi.”
 
Hắn lùi một bước, nhưng nàng lại tiến thêm một bước.
 
Lúc này đang là tháng ba, cành liễu tươi tốt xanh tươi, Từ Hạc Tuyết vừa ngẩng đầu đã thấy tơ xanh lượn vòng: “Tất nhiên là ta tin muội, nhưng Nghê Tố, sau này muội vẫn phải tự mình đi, mà những chuyện này chỉ khi muội còn sống mới làm được, muội nên trân trọng thời gian của bản thân muội.” 
 

Dương thế này đã từng đối xử tệ bạc với hắn, nhưng bây giờ, ở thế giới tràn đầy xuân sắc này, trong lòng hắn cảm thấy còn sống hẳn là chuyện rất tốt, ít nhất đối với nàng mà nói, nên là như thế.
 
Nghê Tố nghe xong lời này thì dường như thất thần, xung quanh người đến người đi, ngẫu nhiên có vài ánh mắt rơi lên người nàng, không ai biết nàng đang nhìn cái gì, cũng không ai biết vì sao nàng lại ngây người đứng đó.
 
Nàng đột nhiên nói một câu, nhưng giọng nói của nàng lại rất nhỏ.
 
“Cái gì?”
 
Từ Hạc Tuyết không nghe rõ nên hơi nghiêng người.
 
Nghê Tố nhìn khuôn mặt nghiêng của hắn, đường quai hàm rõ ràng uyển chuyển, nàng lặp lại lần nữa: “Huynh thật sự cho rằng ta có thể làm được à?”
 
“Ừ.”
 
Từ Hạc Tuyết nghe rõ ràng, hắn khẽ nâng đôi mắt lạnh lùng sáng long lanh nhìn nàng: “Muội có thể.”
 
Hắn đã đứng thẳng lại.
 
Dù đứng dưới ánh nắng vàng nhạt, cả người vẫn lạnh lùng lãnh đạm như sương mù.
 
Nghê Tố nhìn hắn, không biết vì sao nhịp tim trong lồng ngực đập nhanh đến mức suýt chút nữa khiến hô hấp của nàng trở nên chậm lại.
 
Ngoài huynh trưởng ra, chưa từng có ai khẳng định về nàng như vậy.
 
Hắn chưa từng nói với nàng về chuyện nam nữ khác biệt nhưng lại nói với nàng chí hướng không phân biệt nam nữ.
 
Hắn không dạy bảo nàng rằng nàng nên hay không nên làm gì nhưng hắn lại nói với nàng bất luận nàng muốn làm gì thì nàng đều có thể làm được. 
 
Nghê Tố đột nhiên cụp mắt xuống, nhìn tấm màn trắng trong tay hắn bị gió thổi tung, nàng lại nhớ tới lời nói điên nói dại của Ngô Đại.
 
“Nghê Tố?” 
 
Hắn đột nhiên gọi khẽ.
 
“Hả?”
 
Nghê Tố ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt hắn.
 
Hai má nàng hơi ửng đỏ.
 
“Muội làm sao thế?”
 
“Không có gì… về nhà thôi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui