Chiêu Hồn

Chỉ ba ngày sau sự cố ở phố giải trí đêm Nguyên tiêu, Thái Xuân Nhứ mới đích thân đến đường Nam Hòe mời Nghê Tố dự tiệc ở phủ Thái úy.
 
Ngoài trưởng tử Miêu Cảnh Trinh là Đô Ngu Hầu Điện Tiền ti của Miêu Thái úy vẫn phải trực ban trong cung ra, cả nhà ở phủ Thái úy cũng coi như đầy đủ.
 
Miêu Thái úy trên bữa tiệc không nói gì nhiều, chỉ sau khi kết thúc tiệc, ông mới tìm một cái cớ mời Nghê Tố vào đình ngồi, bây giờ ông đã cạo râu sạch sẽ, trông cả người còn có tinh thần hơn trước nhiều: “Chuyện này A Thái và phu nhân của ta đều không biết, vậy nên lúc trên yến tiệc ta không mời rượu tiểu nương tử.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ông lấy một cái ấm trên bếp, rót một tách trà nóng đưa cho Nghê Tố.
 
“Thái úy đại nhân không cần như vậy, lúc đó ta có thể ra khỏi Di Dạ ti sớm đều nhờ vào nhị công tử và Thái tỷ tỷ, sau đó còn ở lại trong phủ của ngài làm phiền nhiều ngày, thật không biết nên báo đáp thế nào.” Nghê Tố cười nói bưng tách trà lên.
 
“Nhà ngươi có ơn với nhà A Thái, A Thái lại được gả đến nhà chúng ta, đối với chúng ta mà nói thì đều giống nhau cả.” Miêu Thái úy ngồi xuống, đặt tay lên đầu gối: “Hôm Nguyên tiêu đó, Nghê tiểu nương tử đến phố giải trí chơi à?”
 
“Phải, ta đến Vân Kinh cũng được một thời gian dài rồi mà vẫn chưa thật sự được nhìn thấy cảnh phồn hoa của Vân Kinh, nghe nói phố giải trí rất náo nhiệt nên đi xem thế nào.”
 
Nghê Tố đáp.
 
Miêu Thái úy gật đầu: “Vân Kinh chúng ta phồn hoa náo nhiệt, không chỉ riêng phố giải trí đó, chỉ là không biết Nghê tiểu nương tử còn định ở lại Vân Kinh bao lâu?”
 
Tuy rằng đêm nay không có tuyết rơi, nhưng ban đêm vẫn còn lạnh, Nghê Tố áp lòng bàn tay lên chén sứ: “Chắc là sẽ ở lại lâu dài.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta còn tưởng Nghê tiểu nương tử sẽ không muốn ở đây nữa.”
 
Đáy mắt Miêu Thái úy mỉm cười.
 
“Đúng là không muốn, nhưng ta không thể vì ta không muốn mà bỏ lại một người được.” Nghê Tố thổi hơi nóng bốc lên từ mép chén, nhấp một ngụm trà nóng.
 
“Người Nghê tiểu nương tử đang nói đến là ai?”
 
Nghê Tố biết Miêu Thái úy nhớ đến bóng dáng mà ông từng nhìn thấy trong phố giải trí hôm đó, nàng lắc đầu: “Một người đã giúp ta trên đường ta lên kinh.”
 
Nàng cụp mắt xuống, trên mặt đất hiện lên một bóng trắng nhàn nhạt.
 
“Ngươi ở lại cũng tốt, nếu cảm thấy một mình buồn tẻ thì cũng có thể đến phủ Thái úy làm bạn với A Thái.” Miêu Thái úy nói, rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi: “Chỉ là ta rất muốn hỏi tiểu nương tử, hôm đó trong phố giải trí, vị công tử đi cùng tiểu nương tử là ai?”
 
Ba ngày liên tục, Miêu Thái úy ngày nào cũng nhớ đến bóng dáng đó, ông cứ luôn cảm thấy rất quen thuộc.
 
“Thật ra ta và hắn không quen biết.”

 
Nghê Tố nói.
 
“Không quen biết?” Miêu Thái úy khẽ nhíu mày. 
 
“Hôm đó gặp được ngài trong phố giải trí nên muốn nói chuyện với ngài vài câu, ai ngờ vừa đi được mấy bước đã bị hắn chặn lại, hắn nói cho ta biết ngài có thể sẽ gặp nguy hiểm, bảo ta đưa ngài đi trốn.”
 
“Trên lầu dưới lầu ở phố giải trí nhiều người như vậy, sao hắn lại biết ngươi quen biết ta, chắc là nhắm đến ta?” Trên mặt Miêu Thái úy lộ vẻ khó hiểu.
 
“Thật ra ta cũng muốn hỏi Thái úy, chẳng lẽ hắn là người mà ngài quen? Chuyện minh oan cho huynh trưởng của ta gây ra động tĩnh lớn ở Vân Kinh, lại còn qua lại thân thiết với nhà ngài, chẳng lẽ là trước đó hắn đã nhận ra ta?” 
 
Nghê Tố hỏi ngược lại, khiến Miêu Thái úy hơi ngẩn ra, ông vậy mà lại nghĩ lời nàng nói cũng có lý, lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên, một lúc lâu sau, ông buồn bực sờ mặt: “Mẹ nó…”
 
Lời còn lại chưa kịp nói ra, ông ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Nghê Tô, ông cười mỉa một tiếng: “Nghê tiểu nương tử, ta là người thô tục, mấy lời thô tục này nói quen rồi…”
 
Nghê Tố mỉm cười lắc đầu.
 
“Tiểu nương tử có biết người đợi ta ở trong căn phòng đó là ai không?”
 
“Hôm đó ngài cùng Tưởng Ngự sử nhân lúc hỗn loạn rời đi, ta cũng ra khỏi phố giải trí.” Nghê Tố giả vờ không biết.
 
“Là người Hồ.”
 
Vẻ mặt Miêu Thái úy nghiêm túc hơn: “Nếu lúc đó ta thật sự đi vào đó, chỉ e hiện giờ cả nhà ta đều bị đưa đến nhà lao của Di Dạ ti chịu tra tấn rồi.”
 
“Tuy ta không biết công tử đó là ai nhưng hắn và ngươi đều giúp ta một việc lớn như vậy, ta đoán nếu hắn không biết trước việc này, chắc cũng là một võ tướng từng lên chiến trường.”
 
Miêu Thái úy vô thức chạm vào râu, nhưng lại chỉ sờ được cái cằm nhẵn bóng: “Nếu không thì sao hắn có thể hiểu những người Hồ đó như vậy được?”
 
Võ tướng.
 
Nghê Tố nghe thấy vậy thì hơi giật mình.
 
Nàng nghĩ đến tay của Từ Tử Lăng, nàng đã từng nhìn thấy đôi bàn tay đó cầm bút, từng thấy bàn tay đó lật trang sách, cũng từng thấy bàn tay đó cầm kiếm, nhưng nàng thường quên mất, hắn đã thu lại lưỡi kiếm sắc bén đó ẩn dưới vẻ ngoài gầy gò chính trực đó.
 
Giống như Miêu Thái úy đã nói, hắn rất hiểu về người Hồ.
 
Biết rõ thói quen đeo bội kiếm của người Hồ, biết tư thế đi đứng của người Hồ, biết đồng cỏ của người Hồ rộng bao nhiêu, trâu bò hiếm có cỡ nào… giống như, hắn thật sự đã từng đi qua đó vậy.
 

“Cũng có thể.”
 
Cuối cùng, nàng nhẹ nhàng đáp lời Miêu Thái úy.
 
Nếu tên người Hồ đó vẫn còn sống, chắc chắn sẽ cắn chặt lấy Miêu Thái úy không buông, may mà công tử trẻ tuổi đã giết cả tám người đó, còn về việc tám thi thể được đưa đến Di Dạ ti, Hàn sử tôn của Di Dạ ti không điều tra được gì.
 
Hôm nay Miêu Thái úy mời lấy danh nghĩa Thái Xuân Nhứ mời Nghê Tố đến đây là vì muốn biết người giúp ông trốn thoát ngày đó rốt cuộc là ai, ai ngờ nói chuyện một hồi, ông lại càng mơ hồ hơn.
 
Đêm đã khuya, Miêu Thái úy cũng không thể giữ Nghê Tố lại lâu hơn, sau khi nhờ con dâu thứ tiễn người đi, một mình ông ngồi trong đình một lúc lâu.
 
Đô Ngu Hầu của Điện Tiền ti Miêu Cảnh Trinh cả người đầy khí lạnh từ trong cung về phủ, áo giáp trên người còn chưa cởi ra đã thấy cha đang uống rượu trong đình một mình. Hắn bước đến mới phát hiện thứ Miêu Thái úy đổ vào miệng nào có phải rượu, rõ ràng là trà.
 
“... Cha, Nghê tiểu nương tử nói thế nào?” Miêu Cảnh Trinh đặt bội kiếm lên bàn, ngồi uống đối diện Miêu Thái úy.
 
“Cô bé nói không quen biết người đó.”
 
Miêu Thái úy thổi bọt trà: “Nếu nói cô bé nói dối, nhưng cô bé việc gì phải nói dối để lừa ta chứ?”
 
“Đan Khâu có ý muốn tăng tiền tệ, cha vừa mới từ chối tiền tệ của Đan Khâu, còn dâng tấu chủ chiến, không ngờ đã lập tức có người mượn chuyện tiểu thúc để dụ cha rơi vào bẫy.” Sắc mặt Miêu Cảnh Trinh hơi xấu đi: “Lại còn dùng một người Hồ để dụ cha thêm tội, đây rõ ràng là đang âm mưu sỉ nhục cha mà.”
 
“Con mong sau này cha sẽ suy nghĩ kỹ trước khi làm, đừng nghe thấy tên tiểu thúc là không quan tâm gì hết cả.”
 
“Còn chẳng phải là vì trong thư có nhắc đến chuyện Ung Châu à, con cũng biết tiểu thúc con chết ở Ung Châu, nhưng lúc đó ta bị thương nặng lại không có mặt ở biên cương…”
 
Miêu Thái úy thay đổi dáng vẻ cởi mở thường ngày, lộ ra vài phần ảm đạm: “Cảnh Trinh à, lúc tiểu thúc của con chết mới gần hai mươi tuổi mà thôi, ngay cả vợ còn chưa lấy, còn ta bây giờ lại có hai đứa con trai, lại còn có hai nàng dâu. Nhưng xương cốt của nó lại bị đao kiếm của người Hồ băm nát, bây giờ ta cũng chỉ có thể lập một cái mộ chôn quần áo và di vật cho nó.”
 
“Chỉ vì lá thư nói cái chết của tiểu thúc có nội tình khác đã khiến cha loạn mất phương hướng rồi?”
 
Miêu Cảnh Trinh thật sự bất lực: “Cha, quân báo năm đó vẫn còn, các quan viên từ Ung Châu quay về cũng vẫn còn sống, ví dụ như Tưởng Ngự sử, y cũng là một trong những quan viên quay về từ Ung Châu, ai cũng biết năm đó tướng lĩnh Mông Thoát của Đan Khâu dùng tính mạng của toàn gia tộc Từ thị ở Thanh Nhai Châu ra để uy hiếp, khiến tội thần Từ Hạc Tuyết phải dẫn ba vạn quân Tĩnh An đầu hàng địch. Kết quả là Mông Thoát lại lật lọng, tàn sát ba vạn quân Tĩnh An của Từ Hạc Tuyết trên núi thần Vu Mục, nếu không phải tiểu thúc dùng tính mạng cố thủ ở thành Ung Châu, chỉ e không đợi được viện quân, toàn bộ thành Ung Châu nơi quan trọng như vậy đã rơi vào tay người Hồ Đan Khâu rồi.”
 
Khi ba chữ “Từ Hạc Tuyết” từ trong miệng Miêu Cảnh Trinh thốt lên, sắc mặt Miêu Thái úy lập tức trầm xuống, một tay ông bóp chặt chén trà, chén trà lập tức vỡ thành các mảnh nhỏ.
 
“Lão tử…”
 
Miêu Thái úy khàn giọng nói: “Năm đó nếu lão tử biết hắn là một kẻ không chính trực như thế thì đã cho hắn cút về Vân Kinh rồi, sao có thể để mặc hắn… làm hại Đại Tề được?”
 

Nếu ở Vân Kinh, có lẽ hắn vẫn có thể làm thiếu niên tiến sĩ của hắn.
 
Ở trong triều đình còn tốt hơn là ở trên chiến trường, ít nhất không đánh mất chính mình trong gió cát và máu, từ con cưng của trời trở thành kẻ thất bại thảm hại.
 
Bầu trời đen như mực điểm xuyết vài vì sao thưa thớt.
 
Lúc Nghê Tố vào phủ Thái úy trời còn chưa tối, ngọn đèn nàng cầm trên tay cũng không cần tự thắp, nàng đi xuyên qua con phố náo nhiệt, đi đến con ngõ vắng, một làn sương nhẹ vẫn luôn níu lấy tay nàng.
 
Nàng ngồi xổm xuống, lấy ống đánh lửa từ trong ngực ra, nàng mở đèn lồng ra, thổi tắt ngọn nến bên trong rồi lại thắp lên, một đốm lửa lập lòe, Nghê Tố ngẩng đầu lên liền thấy một đứa trẻ đang nghiêng đầu ở cửa nhà cách đó không xa nhìn hành động kỳ lạ của nàng.
 
Đứa trẻ đột nhiên cười toe toét với nàng, sau đó ném quả cầu tuyết trong tay về phía nàng.
 
Nhưng trước khi quả cầu tuyết chạm vào người nàng đã bị sương lạnh nhẹ biến thành những hạt tuyết mịn rơi xuống dưới chân nàng, đứa trẻ đó trợn tròn mắt, giống như nhìn thấy ma vậy, nó quay người vấp phải bậc cửa, khóc toáng lên.
 
Nghê Tố không nhịn được cười.
 
“Từ Tử Lăng, huynh còn biết dọa người rồi cơ đấy.”
 
Nàng nói.
 
Làn sương nhẹ phất tay áo biến thành một bóng người cao lớn, từ đầu đến cuối đều ỷ lại vào nàng.
 
Hắn không nói, chỉ im lặng nhìn nàng.
 
Nghê Tố cầm đèn đứng lên: “Chúng ta về nhà thôi.”
 
Dường như hai chữ “về nhà” luôn cho hắn tìm được cảm giác thân thuộc ấm áp, mỗi lần Nghê Tố nói câu này, trong đôi mắt hệt như mùa đông giá rét của hắn lại phát hiện ra những cảm xúc khác nhau.
 
Thế nên hắn rất thích nàng nói chuyện như thế với hắn.
 
Hai người kề vai đi qua ngôi nhà có tiếng khóc kia, nghe thấy những đứa trẻ bên trong khóc nức nở, còn cả tiếng kêu la với nương bên ngoài có nữ quỷ.
 
Nghê Tố lại bật cười.
 
“Vết thương trên người muội còn đau không?”
 
Giọng của Từ Hạc Tuyết rất yên bình.
 
Vết thương trên người Nghê Tố vẫn chưa khỏi, hôm đó ở phố giải trí lại bị đau thắt lưng, mấy ngày qua có hơi khó chịu, nhưng nàng lắc đầu: “Đã không còn đau nữa rồi, ngày nào ta cũng dùng thuốc, huynh yên tâm, bản thân ta là thầy thuốc, sao có thể không biết cách tự chăm sóc mình chứ.”
 
“Ừ.” Hắn trả lời.
 
“Lúc ta và Miêu Thái úy nói chuyện, huynh có nghe thấy không?” Nghê Tố hỏi hắn.
 
“Nghe thấy rồi.”

 
“Huynh cảm thấy ta có nói sai chỗ nào không?”
 
“Không, muội trả lời rất tốt.”
 
Vừa dứt lời, Từ Hạc Tuyết bỗng nhớ đến câu “không muốn bỏ lại ai đó chỉ vì mình không muốn ở lại” khi nàng nói chuyện với Miêu Thái úy, hắn bước đi trong bóng đèn trong tay nàng: “Nghê Tố, tuy ta không nhớ đến chuyện trước kia, nhưng ta nhớ ta nhất định chưa từng gặp nữ tử nào giống muội.”
 
Nghê Tố ngừng lại một chút, nàng ngước mắt nhìn hắn: “Ta… như thế nào?”
 
“Quyết tâm theo đuổi chí hướng, không vì khó khăn nguy hiểm mà lo sợ, không vì thế tục mà sợ hãi lời nói của người khác.” Từ Hạc Tuyết dừng bước, đón lấy ánh mắt của nàng: “Có chí tiến thủ biết tự kiềm chế, muội là một nữ tử đáng được quý trọng.”
 
Nàng không vì hắn là ma mà trốn tránh hắn, tình nguyện ở lại nơi này để giúp hắn đạt được mong ước, nếu người vì nàng, nàng tất sẽ vì người.
 
Nàng là một nữ tử khiến hắn quý trọng như thế.
 
Nghe lời hắn nói, Nghê Tố hơi ngẩn ra, ánh sáng từ ngọn lửa trong chiếc đèn lồng mà nàng cầm chiếu rọi lớp bụi mù mịt khắp người hắn, cả người hắn đẹp như một giấc mộng, trong đó ánh sáng rực rỡ và bóng tối đan xen giữa lạnh và ấm.
 
Không biết vì sao, hai má nàng hơi nóng lên, nàng né tránh ánh mắt lạnh lùng của hắn, lẩm bẩm một tiếng: “Ta nào có tốt như huynh nói…”
 
“Ta không hề lừa muội.”
 
Hắn nói.
 
Nghê Tố hơi xấu hổ, nàng “ừ ừ” hai tiếng rồi thúc giục hắn đi về phía trước.
 
Bầu không khí giữa hai người trở nên yên lặng, nhưng Nghê Tố lén liếc nhìn nam nhân trẻ tuổi đi bên cạnh, nàng đưa tay phủi một nắm tuyết trên cành cây gãy, đứng yên nói: “Từ Tử Lăng.”
 
Từ Hạc Tuyết nghe thấy tiếng thì quay đầu, thấy nàng đang giơ tay lên, dưới bóng đèn, một nắm tuyết rơi trúng tay áo hắn.
 
Tuyết mịn như hạt muối bám vào tay áo.
 
Hắn ngước mắt lên.
 
“Sao huynh không ném ta?” Nghê Tố lại bốc một nắm tuyết lên, không thèm để ý khớp ngón tay đỏ ửng vì lạnh. 
 
Nàng đang cười, mày hơi nhướng lên.
 
Từ Hạc Tuyết vươn tay nắm lấy một nắm tuyết trên cành cây, dùng hết sức ném về phía nàng.
 
Nghê Tố nhìn quả cầu tuyết nhỏ rơi xuống cách chân mình không xa, nàng cố ý trêu chọc: “Có khi nào huynh phải ăn nến thì mới có sức ném ta không?”
 
“...”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui