Ngọn núi đèn lồng chất chồng soi sáng bờ sông Vân Hương, đèn hoa rực rỡ, náo nhiệt lạ thường.
Nghê Tố kéo tay áo Từ Hạc Tuyết, mời hắn ăn bánh nếp Nguyên Tiêu ở sạp đồ ăn dưới chân cầu Hồng Kiều, hơi nóng trong bát sứ nhanh chóng bị gió lạnh thổi bay, Từ Hạc Tuyết cầm thìa súp trong tay, vén mũ màn lên, từ tốn cắn một miếng.
Nhân vừng đen đặc quánh chảy ra, hắn suy nghĩ một lúc lâu cũng không nhớ mình đã từng ăn qua thứ này chưa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cảnh tượng Gia Vương điện hạ hồi kinh vô cùng phô trương ngày hôm nay, ngươi có nhìn thấy không?”
Trong chiếc lều vải dầu phía đối diện, có một thanh niên mặc áo cà sa trông văn nhã đang tán dóc với bạn.
Từ Hạc Tuyết đột nhiên thả lỏng ngón tay, chiếc thìa rơi vào trong bát, tiếng va chạm vang lên rõ ràng.
“Làm sao thế?”
Nghê Tố thấy vậy thì ngước mắt lên nhìn hắn.
Từ Hạc Tuyết lại cầm thìa lên, che giấu sự thất lễ của mình, hắn lắc đầu: “Không có gì.”
Giọng nói chuyện của thiếu niên trong chiếc lều vải dầu không ngừng truyền đến tai hắn: “Nhiều cấm vệ quân vây quanh xa giá như vậy, lại còn đi phố Ngự…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đã mười sáu năm trôi qua, theo lý mà nói, cơn giận trong lòng quan gia chắc đã tiêu tan từ lâu rồi.” Một người khác ngồi cùng thanh niên đó nói.
“Cũng không trách được lý do mà quan gia nổi giận, năm đó Gia Vương xin tha cho thầy, chuyện đó thì không có gì đáng trách, nhưng mà Từ Hạc Tuyết đó là cái thá gì chứ? Một tội thần phản quốc, chịu bỏ áo quan Đại Tề chúng ta, đi làm con chó hèn hạ cho người Hồ, nếu không phải tại hắn, Ung Châu và các thành trì phía bắc cũng sẽ không bị chiếm mất, đáng đời hắn bị chém nghìn vạn nhát đao!” Thư sinh trông văn nhã vỗ mạnh xuống bàn, lòng đầy căm phẫn.
“Nghê Tố.”
Từ Hạc Tuyết đột nhiên đặt bát sứ xuống đứng dậy.
Nghê Tố cũng không nghe thấy lều vải dầu đối diện nói gì, nàng chỉ đang ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên đỉnh đầu, nhưng động tác bất thình lình của hắn lại dọa nàng giật mình, nàng mơ màng: “Huynh không ăn nữa à?”
Cái tên “Từ Hạc Tuyết” này thật dơ bẩn.
Thật ra đã qua mười sáu năm, dương thế cũng chưa từng quên sự hèn hạ dơ bẩn bám chặt lấy hắn này, còn Nghê Tố chẳng qua chỉ mới mười bảy tuổi. Lúc nàng ra đời, hắn đã ở trên chiến trường, vẫn còn ngập tràn chí lớn, một lòng muốn giành lại mười ba châu bị móng sắt ngựa của người Hồ dẫm đạp.
Nàng lớn lên một chút, danh tiếng của hắn bị vấy bẩn, nước mất nhà tan.
Nói không chừng nàng đã nhận ra ba chữ “Từ Hạc Tuyết” này trong những lời chửi bới của vô số người trên phố phường, nói không chừng nàng cũng căm hận ba chữ này.
Thật ra để hắn tự vấn lương tâm thì hắn không hề cảm thấy thẹn với lòng mình nhưng không biết vì sao, lúc này theo bản năng hắn lại không muốn cho nàng nghe những thứ này một chút nào.
“Ừ, ta không ăn nữa.”
“Vậy chúng ta đi đến chỗ phố giải trí phía trước nhé? Lần trước đã thỏa thuận rồi, đợi đến lúc chuyện của ta kết thúc, chúng ta sẽ cùng đến phố giải trí nghe tỳ bà.”
Nghê Tố trả tiền, chỉ vào gánh hát đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa.
Từ Hạc Tuyết ngước mắt lên, thật ra hắn nhìn không rõ lắm, bởi vì pháo hoa cùng ánh đèn khắp thành đều không liên quan đến hắn, thứ duy nhất có thể chiếu sáng đôi mắt hắn chỉ có chiếc đèn trong tay hắn bây giờ.
Gánh hát rất lớn cũng vô cùng náo nhiệt, người kể chuyện văng nước bọt tứ tung, nhạc kỹ gảy dây đàn, hát giai điệu du dương, nữ tử trên đài tròn váy áo bồng bềnh bước từng bước sinh ra hoa sen, dáng múa thướt tha.
Còn có đủ loại tạp kịch nhỏ, múa rối, kịch đèn chiếu khiến người xem rối mắt.
Không phải huyện Tước không có phố giải trí, nhưng chung quy cũng không phồn hoa được như Vân Kinh, Nghê Tố và Từ Hạc Tuyết đi lên lầu hai, được tiểu ca hầu bàn trẻ tuổi dẫn đến trước một chiếc bàn, đằng sau tấm bình phong bên dưới, nhạc kỹ gảy tỳ bà, âm thanh của dây đàn như ngọc trai rơi xuống từng hạt từng hạt một.
Tách trà trên tay còn hơi nóng, Từ Hạc Tuyết nhìn mọi thứ trước mắt qua tấm mũ màn, tuy tạm thời hắn không nhớ được nhiều nhưng hắn lại có thể cảm nhận được hắn đã từng đến những nơi như thế này.
Mà còn không chỉ một lần.
“Chúng ta nghe tỳ bà một lúc rồi qua bên đó nghe kể chuyện nhé?” Lúc ở bên dưới, Nghê Tố đã nghe thấy người kể chuyện kể dõng dạc, nàng chỉ nghe được một chút cũng đã cảm thấy lôi cuốn.
“Ừ.”
Từ Hạc Tuyết nhẹ nhàng đáp lời, đôi mắt sau tấm mũ màn vô ý liếc qua cầu thang phía dưới, ánh mắt hắn chợt dừng trên đoàn người đang đi lên lầu.
Người bị mấy người khác vây xung quanh, nhìn trông có vẻ không khác biệt cho lắm, nhưng dáng người của hắn cao hơn rất nhiều. Từ Hạc Tuyết cẩn thận nhìn kỹ từng hành động cử chỉ của hắn, chú ý tới tay phải luôn vô ý vuốt ve bên hông của hắn, chỗ đó rõ ràng không có gì, ngay cả ngọc bội cũng không có.
Có gì đó không đúng.
Từ Hạc Tuyết lạnh lùng nhìn đoàn người đi lên, nghe tiếng bước chân đi qua sau lưng, hắn ngoảnh mặt sang một bên, đúng lúc nhìn thấy một nam nhân có thân hình to lớn đẩy cửa đi vào một gian phòng, còn những người khác lại rất tự nhiên hòa vào với sự náo nhiệt ở bên lan can.
“Đó là…”
Nghê Tố vốn đang xem cảnh tượng náo nhiệt bên dưới lại đột nhiên nhìn thấy một bóng người.
Từ Hạc Tuyết nghe thấy lập tức nhìn theo ánh mắt của nàng.
Vậy mà lại là Miêu Thái úy.
Mặc dù ăn mặc bình thường nhưng khuôn mặt đó lại không thể che giấu được, Từ Hạc Tuyết nhìn Miêu Thái úy xách vạt áo đi lên lầu, hắn quay đầu liếc nhìn căn phòng đó.
Hắn lập tức nói với cô nương bên cạnh: “Nghê Tố, muội đi ngăn Miêu Thái úy lại, giấu ông ấy đi.”
Vẻ mặt Nghê Tố nghi hoặc, tuy không biết là chuyện gì đang xảy ra nhưng nàng vẫn lập tức đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt Miêu Thái úy đang bước lên lầu, gọi nhỏ: “Thái úy đại nhân.”
Miêu Thái úy ngẩng đầu, vừa nhìn thấy cô nương trước mặt, đáy mắt ông hiện lên vẻ kinh ngạc: “Nghê tiểu nương tử?”
“Thái úy đại nhân, phía trước không thể đi được, mời ngài đi theo ta.”
Nghê Tố nắm lấy cánh tay của Miêu Thái úy, nhìn xung quanh rồi lập tức kéo ông vào một căn phòng khác.
Thấy vậy Từ Hạc Tuyết đưa tay xuống dưới bàn, đống bụi lấp lánh không tiếng động ngưng tụ thành một thanh kiếm, hắn đứng dậy đi về phía căn phòng đó.
Trong nhóm người xem náo nhiệt có không ít ánh mắt dõi theo bước đi của hắn, chăm chú theo dõi từng hành động cử chỉ của hắn, nhưng bọn họ đều không nhúc nhích mà chỉ nhìn hắn đẩy cửa ra.
Trong căn phòng đó chỉ có một nam nhân cao to, dưới ánh đèn vàng ấm áp, màu da trên mặt và cổ hắn ta không khác nhau là mấy, đôi mắt chim ưng của hắn ta nhìn chằm chằm vào công tử bạch y đẩy cửa vào, cau mày: “Ngươi là kẻ nào?”
“Không phải là ngươi đang chờ người sao?”
Khuôn mặt dưới mũ màn khiến người khác không thể nhìn thấy rõ ràng, giọng của hắn lạnh lùng.
“Người ta đợi không phải công tử trẻ tuổi như ngươi.”
Nam nhân trở nên cảnh giác, hắn lại chạm vào thắt lưng của mình, nhưng lại nhận ra chỗ đó không có gì.
“Vì sao không phải là ta nhận lời ủy thác của người khác, thay người đó đến đây?”
Từ Hạc Tuyết bình tĩnh ngồi xuống trước bàn: “Chẳng lẽ không phải ngươi đang đợi Miêu Thái úy à?”
Vừa nhắc đến ba chữ “Miêu Thái úy”, vẻ mặt của nam nhân trở nên có chút kỳ quái, có lẽ biểu cảm của hắn ta không hẳn là vốn không thể nào thu liễm như vậy, chỉ là do lớp da không khớp với xương quá sâu của hắn ta lại khuếch đại biểu cảm của hắn ta.
“Người mà ta muốn gặp là Miêu Thái úy.”
Đôi mắt âm u của nam nhân chìm hắn chằm chằm.
“Chi bằng ngươi nói cho ta biết, tay của ngươi đang tìm cái gì?” Từ Hạc Tuyết đặt đèn lồng lên bàn, sau đó hắn nhẹ nhướng mắt: “Tìm loan đao của ngươi à?”
“Ý của ta là… loan đao mà người Hồ dùng.”
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt nam nhân nhanh chóng thay đổi, hắn ta lập tức muốn đứng dậy, nhưng lại bị thanh kiếm đã ra khỏi vỏ của công tử trẻ tuổi trước mặt làm lóa mắt, trong nháy mắt, lưỡi kiếm xuyên qua một lòng bàn tay của hắn ta, thậm chí còn xuyên qua bàn.
“A!!!”
Máu đỏ sẫm chảy ra, nam nhân kêu thảm một tiếng, ngay sau đó lưỡi kiếm bị rút từ trong máu thịt của hắn ta ra, quẹt nhẹ lên mặt hắn, gương mặt bị hủy hoại để lộ lớp da sần sùi và đen sạm bên dưới.
Vài người bên ngoài căn phòng nghe thấy tiếng động lập tức xông vào, từng người rút kiếm giấu dưới áo choàng trắng ra, tấn công người lạ mặt mặc áo choàng trắng đội mũ màn.
Từ Hạc Tuyết cầm kiếm đón lấy, các chiêu thức nhanh lại quyết liệt, hắn lao tới đâm trúng một người, lật người chém luôn bàn tay cầm dao của người phía sau.
Có gió nhẹ làm lật mũ màn của hắn lên, để lộ đôi mắt lạnh lùng
Sự ầm ĩ ngắn ngủi trong phố giải trí đã che lấp tiếng động trong căn phòng này, mãi cho đến khi có người đi qua, đúng lúc cánh cửa bị đổ xuống, hắn ta bị người bên trong đánh bay ngã xuống đất, nhiều người đứng bên lan can quay đầu lại, chỉ thấy thi thể nằm trong khắp căn phòng, máu tươi đầm đìa khắp sàn.
Tiếng hét của nam nữ trộn lẫn vào nhau, khu phố giải trí lập tức trở nên hỗn loạn.
Chẳng mấy chốc, sự cố ở phố giải trí đã kinh động đến đội lính tuần tra ban đêm gần đó, bọn họ bao vây phố giải trí, tiếng bước đi giày lính vang lên từng hồi từng hồi vô cùng nặng nề.
Nghê Tố đưa Miêu Thái úy đến căn phòng nơi các nhạc kỹ đổi quần áo trang điểm, nàng tìm được một bộ đồ rộng rãi, không bắt mắt lắm, đưa đến trước mặt ông: “Nếu không muốn bị người khác phát hiện thì đêm nay ngài hãy ở lại đây, chỉ có thể làm như vậy thôi.”
“...”
Sống mấy chục năm trên đời, Miêu Thái úy có nhíu mày trước kim đao của người Hồ cũng chưa từng khó chịu như lúc nhìn thấy bộ váy của nữ tử này.
“Ngài mau lên đi, nếu không nhạc kỹ đều đi rồi, ngài không thể thoát thân được đâu.”
Nghê Tố thúc giục.
Trong lòng Miêu Thái úy vô cùng nặng nề, nhưng ai bảo ông đêm khuya một mình đến cái bẫy mà người khác giăng ra chứ? Ông nhận lấy quần áo, nhớ đến bóng lưng người trẻ tuổi đi cùng với nàng, trong lòng ông cảm thấy có vài phần quen thuộc: “Vị công tử đó là…”
Còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng từ cửa phòng, Miêu Thái úy lập tức quay đầu lại, vẻ mặt vốn đang căng thẳng trang nghiêm lúc đầu lại đột nhiên sụp đổ.
“Miêu Thái úy?”
“Tưởng Ngự sử?”
Hai người gần như cùng lên tiếng.
Nhưng hai người đều dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn nhau, Tưởng Ngự Sử quan sát ông và Nghê Tố: “Không biết đêm nay Miêu Thái úy ở đây rốt cuộc là để làm gì?”
Miêu Thái úy cười nhưng không cười: “Bản Thái úy còn đang muốn hỏi Tưởng Ngự sử ngươi sao lại ở đây, nhìn ngươi không giống người thích mấy nơi như phố giải trí này.”
Sắc mặt Tưởng Tiên Minh hơi ngưng trệ, nhưng y không có thời gian để ở đây đấu đá với ông, y không hề nhận ra Nghê Tố, đang nghĩ đến tình huống này nên làm như thế nào, đã nghe Nghê Tố nói: “Tưởng Ngự sử cũng đang gặp khó khăn hả? Ngài cũng đến tìm quần áo à?”
Tưởng Tiên Minh biết người của Di Dạ ti sẽ nhanh chóng tới, trước mắt y vẫn chưa điều tra rõ mọi chuyện, không thể để truyền đến tai những người đó, nhưng những chuyện này y sẽ không nói với một nữ tử xa lạ.
“Chỗ này còn có một bộ váy khác, thân hình của Tưởng Ngự sử rất vừa vặn.” Nghê Tố lấy từ trong tủ ra một bộ khác đưa đến trước mặt y.
Tưởng Tiên Minh vốn có chút nghi ngờ nữ tử này, nhưng thấy Miêu Thái úy tùy tiện đứng trước mặt nàng cũng không chút kiêng dè như vậy, trong lòng thầm đoán có lẽ có vài phần đáng tin, y bèn nhận lấy nói một tiếng: “Đa tạ.”
Y không ngại ngùng như Miêu Thái úy, y cầm lấy quần áo vội vàng vào phòng thay quần áo, Miêu Thái úy cau mặt, chỉ đành đi vào cùng.
“Thứ xấu xí gì đây…”
Nghê Tố đứng bên ngoài nghe thấy tiếng cười khinh bỉ của Miêu Thái úy truyền từ bên trong ra, không cần đoán, chắc chắn là ông đang cười nhạo Tưởng Tiên Minh.
“Không phải ngài cũng đang mặc thứ xấu xí đó à?”
Cái miệng gây họa của Tưởng Tiên Minh đúng là không chừa một ai.
Nghê Tố lo lắng cho Từ Hạc Tuyết, không có thời gian nghe bọn họ tranh cãi ở bên trong, nàng lên tiếng thúc giục vài lần, cả hai xong xuôi, mặc váy của nữ nhân đi từ bên trong ra.
“...”
Nghê Tố nhìn mặt của bọn họ trong chốc lát: “Hay là… cạo râu đi?”
Sắc mặt Tưởng Tiên Minh và Miêu Thái úy đều hơi nứt ra.
Có không tình nguyện thì cuối cùng hai người vẫn phải cạo sạch bộ râu đã để từ lâu đi, chải kiểu tóc đơn giản của nữ nhân, đeo mũ màn lên, Tưởng Tiên Minh còn đỡ, nhưng Miêu Thái uy xuất thân quân ngũ, thân hình cao hơn nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng khom lưng, đi theo nhạc kỹ đi ra từ cửa sau.
Người của Dư Dạ ti còn chưa tới, nhạc kỹ không thể rời khỏi Giáo Phường ti quá lâu, một đội lính tuần tra hỏi nữ tử phía trước vài câu, rồi lại liếc nhìn hai người phía sau rõ ràng không phải nữ tử trẻ tuổi, trong lòng hắn cảm thấy kỳ lạ, đang định hỏi lại nghe thấy có tiếng động kịch liệt trong phố giải trí.
Các nhạc kỹ sợ tới mức lập tức chạy thẳng ra ngoài, Tưởng Tiên Minh và Miêu Thái úy hai người ta chen ngươi ngươi chen ta, nhân lúc hỗn loạn chạy theo phía sau.
Đội lính tuần tra cũng không hơi đâu mà quản họ, vừa đi vào trong phố giải trí đã phát hiện ngọn đèn đồng khổng lồ trên đỉnh đã rơi xuống, gần như đập xuyên qua đài tròn bên dưới.
Hai mắt Nghê Tố không ngừng tìm kiếm Từ Hạc Tuyết trong đám đông, nàng sợ khoảng cách quá xa, nếu vết thương trên người hắn lại xuất hiện thì phải làm sao?
“Nghê Tố.”
Phía sau có một giọng nói quen thuộc truyền đến, nàng lập tức xoay người, một người trẻ tuổi mặc áo choàng cổ tròn màu trắng như tuyết đang đứng sau lưng nàng không biết từ bao giờ.
Nàng mới thở phào nhẹ nhõm đã nghe thấy có người gọi ở cửa chính: “Châu đại nhân!”
Nghê Tố quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Châu Đĩnh đang bước vào, trông nàng hơi luống cuống không biết làm gì tiếp theo, dưới tình thế vô cùng cấp bách này, nàng quay người lại rồi vén mũ màn của Từ Hạc Tuyết ra, vùi đầu nàng vào trong đó.
Ở khoảng cách gần như vậy, hắn không hề hít thở, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của nàng phả vào gò má hắn, khuôn mặt tái nhợt của Từ Hạc Tuyết lộ ra một tia hoảng hốt.
Nàng ở gần quá.
Gần đến mức có thể nhìn thấy từng tấc da thịt trên má nàng, nhìn thấy từng sợi lông tơ nhỏ xíu.
“Không thể để hắn phát hiện ra được…”
Nghê Tố có hơi khó xử, vừa mới mượn cớ ở nhà viết bệnh án, bây giờ lại bị người ta bắt được ở phố giải trí là như nào chứ?
“Huynh mau lên, lùi về phía sau đi.”
Nghê Tố kéo tay áo của hắn.
Từ Hạc Tuyết nhanh chóng phản ứng lại, hắn lập tức nắm lấy cổ tay Nghê Tố, dẫn nàng trốn sau một nửa tấm mành.
Cho dù như vậy, hơi thở của nàng vẫn làm rối loạn tâm trạng của Từ Hạc Tuyết, hắn hơi nghiêng mặt, cố ý tránh ánh mắt của nàng, nhưng dưới lớp mũ màn, sự thân mật như này đã phá vỡ sự bình tĩnh của hắn.
“Huynh đừng nhúc nhích…”
Nghê Tố nhỏ giọng dặn dò.
Đúng lúc này, Từ Hạc Tuyết ngước mắt lên nhìn thấy Châu Đĩnh sắp đi về phía cầu thang, hắn lập tức nắm lấy cánh tay của Nghê Tố, hai ba bước đẩy nàng vào một cái bóng trong góc, còn hắn đứng phía trước nàng.
Châu Đĩnh vừa định lên lầu, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy nơi khóe mắt lướt qua màu sắc có chút chói mắt, hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người đó mặc một chiếc áo choàng trắng như tuyết đang quay lưng về phía hắn.
Châu Đĩnh chợt nhớ đến một đoạn sa tanh mà Triều Nhất Tùng từng miêu tả cho hắn, có phải giống như thế này không?
Nhưng hắn cũng không nhìn nhiều mà nhanh chóng đi lên lầu.
Nghê Tố ngồi xổm bên cạnh bình hoa đặt trên giá gỗ, vành mắt đỏ lên, Từ Hạc Tuyết cúi người vén mũ màn, lúc này hắn mới chú ý tới sự kỳ quái của nàng: “Ta làm muội đau à?”
“Không phải.”
Nghê Tố lắc đầu: “Ta ngồi xuống nhanh quá, làm vết thương sau lưng hơi đau.”
“Nếu không dùng thuật pháp, chúng ta không thể thoát thân dưới mí mắt Châu Đĩnh được.” Từ Hạc Tuyết cụp mắt xuống suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc về muội thắp đèn cho ta là được.”
“Huynh có thể biến mất trước mặt người khác, nếu hắn phát hiện ra ta thì cứ để hắn phát hiện đi.”
Nghê Tố cau mày lắc đầu.
Nàng nói gì cũng không có tác dụng, hắn tự làm mình bị thương vốn là để nàng không bị Châu Đĩnh phát hiện, nàng đột nhiên phát hiện mép tay áo của hắn hình như có vết máu, nàng lập tức đưa tay mở ống tay áo của hắn ra, nhưng lại chỉ thấy xương cổ tay trắng bệch lạnh lẽo, trên người không có bất kỳ vết thương nào.
“Chuyện này…”
Nghê Tố ngẩng đầu.
Từ Hạc Tuyết quay mặt đi, chiếc mũ màn che đi khuôn mặt của hắn, ánh mắt rơi vào căn phòng trên lầu đang bị người của Di Dạ ti bao vây, ung dung bình tĩnh: “Không phải máu của ta.”
“Là của người Hồ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...