Chiêu Hồn

Sau khi rời khỏi Mạnh phủ, cửa cung đã khoá, Hàn Thanh cũng không đi Di Dạ Ti, mà là quay về tư trạch của mình ở bên ngoài cung, quản gia ra mở cửa cung kính đưa cây dù ra.
 
“Tỷ tỷ đã ngủ chưa?” Hàn Thanh nhận dù, vừa đi vào trong đình viện, vừa hỏi.
 
“Đại nương tử nói muốn đợi đệ đệ về…” Quản gia cẩn thận nhìn Hàn Thanh một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hàn Thanh không nói chuyện, cũng không để cho ông ta đi theo, đến hành lang dưới mái hiên, bắt gặp một tỳ nữ đang bưng chén thuốc với vẻ mặt u sầu đi từ trong phòng ra.
 
“Đại nhân.” Vừa nhìn thấy Hàn Thanh, tỳ nữ nhanh chóng cúi người.
 
“Đưa cho ta.”
 
Hàn Thanh nhìn thấy thứ thuốc đen trong chén bay hơi nóng lên, để dù qua một bên, nhận chén thuốc.
 
“A Thanh? Là A Thanh về rồi phải không?”
 
Trong phòng truyền ra một giọng nữ ẩn chứa sự vui mừng, Hàn Thanh nhanh chóng trả lời lại: “Tỷ tỷ, là đệ.”
 
Ông bưng chén thuốc đi vào, thấy một phụ nhân ngồi ở trước bàn trang điểm quay đầu lại, nét mặt tang thương của bà ấy mang theo ý cười, bước nhanh đi đến trước mặt ông: “A Thanh, đệ đi đâu vậy?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đi ra ngoài làm việc.” Hàn Thanh cười nói.
 
Phụ nhân nghe vậy, đôi chân mày thanh tú chau lại, bà ấy đi lên trên nắm lấy tay của ông, hơi có chút tức giận: “Không phải nói với đệ rồi sao? Đừng có ra ngoài làm việc? Đệ thích đi học, tỷ sắp gả đi rồi, đợi tỷ gả qua đó thì sẽ có tiền cho đệ đi học rồi!”
 
Khi ở ngoài làm việc, Hàn Thanh không thường mặc y bào của quan thần, như vậy cũng tiện khi ông trở về tư trạch, che giấu khiếm khuyết của bản thân ở trước mặt tỷ tỷ.
 
Nhưng mỗi lần nghe tỷ tỷ nhắc mãi đến những lời này, trong lòng ông luôn cảm thấy khó khăn, vì vậy ý cười lúc này cũng có chút miễn cưỡng, ông nén cảm xúc xuống, nói: “Tỷ tỷ, đệ… không đi học nữa.”
 
“Vì sao đột nhiên không đi học nữa? Không phải đệ nói là đệ muốn trở nên nổi bật sao? Không phải đệ nói là sẽ để tỷ trở thành tỷ tỷ của tiến sĩ sao?” Phụ nhân ấy nắm chặt lấy tay của ông.
 
“Tỷ tỷ đừng gả đi nữa, có được không?” Hàn Thanh không trả lời bà ấy mà chỉ hỏi một câu.
 
“Vì sao? Ta thấy gia đình bọn họ khá tốt, quan trọng nhất là, tỷ đi rồi, đệ cũng có thể yên tâm học hành, tiền thuốc của nương cũng có thể giải…”
 
Phụ nhân lắc đầu, vô cùng kiên quyết: “Đệ nghe tỷ đi, chuyện trong nhà không cần đệ lo lắng, dù cho tỷ gả đến nhà của bọn họ, tỷ vẫn là người nhà mình, đệ là đệ đệ của tỷ, tỷ vẫn sẽ quản lý đệ.”
 

“Bọn họ không tốt…”
 
Cổ họng của Hàn Thanh khô khốc, mép chén sứ nóng đến nỗi lòng bàn tay của ông đổ mồ hôi: “Tỷ tỷ, bọn họ sẽ không đối xử tối với tỷ đâu.”
 
Nếu tốt thì bà ấy sẽ không bị giày vò đánh đập.
 
Nếu tốt thì ông cũng sẽ không đến mức mấy năm liền không gặp được tỷ tỷ một lần nào, rơi vào đường cùng, nhập cung làm nô để lấy tiền đó trị bệnh cho nương.
 
Nếu tốt… bà ấy cũng sẽ không biến thành như bây giờ.  
 
“Đệ đang nói cái gì?” Phụ nhân mơ hồ nhìn ông.
 
Hàn Thanh đè nỗi lòng của mình xuống, múc một muỗng thuốc, nói: “Tỷ tỷ, tỷ bị nhiễm phong hàn, nên uống thuốc rồi.”
 
“Tỷ bị nhiễm phong hàn sao?”
 
Phụ nhân lầm bầm vài tiếng: “Thuốc này… tốn bao nhiêu tiền?”
 
“Tỷ tỷ yên tâm, thuốc này là tiền đệ làm việc ở ngoài mua về, không trộm cũng không cướp, nhưng nếu tỷ tỷ không uống thì chính là lãng phí rồi.”
 
Phụ nhân vừa nghe lời này, quả nhiên không dám lãng phí: “Vậy để tỷ uống đi.”
 
Bà ấy cũng không cần ông đút từng muỗng mà tự bưng chén lên, uống như uống nước vậy, Hàn Thanh ở bên cạnh nhắc nhở bà ấy cẩn thận nóng, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói dè dặt cẩn thận của quản gia: “Lang quân, có người đến rồi.”
 
Rất nhanh, có người đi đến bậc thềm, hắn mặt một bộ trang phục màu đen gọn gàng, bên hông đeo theo đao, mang theo hơi nước khắp người mà đến, ở bên ngoài kêu một tiếng: “Sử tôn.”
 
Chén sứ rơi xuống, “bịch” một tiếng vỡ tan ở trên đất.
 
Hàn Thanh quay đầu, nhìn vào khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu của tỷ tỷ, bà ấy run rẩy đứng dậy, kêu la chói tai: “A Thanh! Người giết tỷ đến rồi! Tỷ sắp chết rồi!”
 
“Tỷ tỷ…”
 
Hàn Thanh lập tức muốn tiến lên an ủi, phụ nhân lại đẩy ông ra, hai gối quỳ xuống, dập đầu với thanh niên ngoài cửa: “Đại nhân, nô gia sai rồi! Nô gia không dám giết phu! Là hắn ta đánh ta! Ta chịu không nổi nữa, đừng giết ta…”
 
Châu Đĩnh lập tức lui về bên kia hành lang, dùng cửa che thân hình của bản thân lại, không để người phụ nữ nhìn thấy hắn nữa.
 
Hàn Thanh ngồi xuống đỡ người phụ nữ đang không khống chế được mà trở nên điên loạn, nhẹ nhàng vỗ lưng của bà ấy, nói: “Tỷ tỷ, không có ai muốn giết tỷ cả, tỷ quên rồi sao? Tỷ đã được quan gia thả rồi…”
 

“… Thật ư?” Vẻ mặt của người phụ nữ vẫn trống rỗng.
 
“Phải.”
 
Hàn Thành nhìn vài sợi tóc bạc trắng trong phần tóc mai của bà ấy, rõ ràng bà ấy cũng vừa mới bốn mươi tuổi: “Tỷ tỷ, bây giờ đã không còn ai có thể tổn thương tỷ nữa.”
 
Mưa mùa thu mịt mù, vỗ vào cửa sổ.
 
Hàn Thanh đột nhiên nhớ đến những lời Mạnh tướng công nói vừa nãy ở trong Mạnh phủ.
 
Hỉ nộ nhất thời của quân vương, có thể sửa đổi luật pháp đã định.
 
Khi luật pháp bất công thì như tỷ tỷ của ông, chịu đựng nhà chồng đánh mắng chì chiết nhiều năm, mà nhà chồng lại được phán là không phải tội chết, bà ấy không thể chịu đựng nổi nữa mà làm chồng bị thương, nhưng chồng chưa chết mà bà ấy lại bị phán tội chết
 
Nhưng chỉ một câu nói của quan gia đã giúp cho tỷ tỷ trở nên vô tội mà thả ra.
 
Khi pháp luật công bằng, như Quốc cữu Ngô Kế Khang, làm rối kỉ cương, mưu hại tính mạng của cử tử tham gia kỳ thi mùa đông, vốn là có tội.
 
Nhưng quan gia cố tình bao che, khiến Nghê Tố khẩn cầu trong vô vọng, chỉ có thể đặt cược tính mạng của mình, đến viện trống Đăng Văn chịu hình để minh oan.
 
Quả nhiên, vua ở trên luật pháp.
 
“Chuyện gì?”
 
An ủi tỷ tỷ xong, Hàn Thanh đi ra ngoài cửa phòng, ra lệnh cho tỳ nữ hầu hạ bà ấy ngủ, lúc này mới hỏi Châu Đĩnh.
 
“Tội chết của Ngô Kế Khang đã quyết định rồi.”
 
“Thời hạn xử trảm đã quyết định chưa?”
 
Hàn Thanh cũng không bất ngờ mấy với những chuyện này, bây giờ cuộc chiến giữa hai viện cũng đã bắt đầu kết thúc, chuyện của Ngô Kế Khang không thể kéo dài thêm đến năm sau được.
 
“Đã quyết định rồi, chính là mười lăm tháng này.” Châu Đĩnh nói.
 
Hàn Thanh “ừm” một tiếng, suy nghĩ một chút, sau đó lại nói: “Ngươi đã đến thăm Nghê Tố chưa?”
 

“Sau khi nàng ấy chịu hình ở viện trống thì ta có đi qua một lần, sau này bận việc Di Dạ ti nên cũng không rảnh để đi qua đó nữa.”
 
Chuyện của hai viên bận liên tục đến bây giờ, Châu Đĩnh đã rất lâu không được ngủ một giấc đàng hoàng rồi.
 
“Một nữ tử chịu mười mấy trượng, còn gắng gượng chịu đựng, dù là chúng ta, cũng không thể không khen ngợi nàng một câu trinh liệt.” Hàn Thanh đưa mắt nhìn mưa bụi đầy đình: “Cũng sắp năm mới rồi, nhà ta cũng có chút đồ tốt, kêu người qua sắp xếp một ít, khi ngươi đi thăm nàng, cũng thay ta tặng đi.”
 
Châu Đĩnh ngơ người, mấy năm nay ở Di Dạ ti, hắn còn chưa từng thấy vị Sử tôn này lộ ra một chút thương hại hoặc kính nể đối với bất kỳ ai, nhưng nghĩ đến phụ nhân đang ở trong phòng, trong lòng của hắn lại hiểu thêm phần nào.
 
Có lẽ vì hoàn cảnh giống nhau, cuối cùng khiến cho do nhân cập kỷ.
 
“Vâng.” Châu Đĩnh gật đầu đáp lại.
 
——
 
Mười lăm tháng Chạp năm Nguyên Chính thứ mười chín, Quốc cữu Ngô Kế Khang chịu hình chém đầu ở cửa chợ thành Vân Kinh.
 
Ngay đúng mùa đông giá rét, vạn vật trơ trọi.
 
Dưới đài hành hình mọi người vây quanh quan sát, mà Ngô Kế Khang chỉ mặc một cái áo mỏng tanh, hai chân đã xụi lơ không thể nào đi được, đành phải để cho binh sĩ vác lên.
 
Ngô Kế Khang vừa nhìn đoạn đầu đài, sợ đến mức cả người run lên, hắn nhìn phía dưới đài hành hình, giữa đám người nhốn nháo, tai hắn nghe toàn là lời mắng chửi của những khuôn mặt xa lạ đó.
 
Quan Giám trảm ngồi ngay ngắn trước bàn, vuốt râu ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng đang tính thời gian, cũng không thèm quan tâm đến bách tính phía dưới có vứt trứng thối hay rau nát lên đài hành hình hay không.
 
Nghê Tố không tiện đi lại nên được Thái Xuân Nhứ đỡ đi đến dưới đài hành hình, nàng nhìn thấy đám Hà Trọng Bình cũng đến, đứng cách nàng một số người, bọn họ lần lượt hành lễ với Nghê Tố.
 
Nghê Tố cúi người đáp lễ.
 
Trong đám người có người nhận ra nàng là Nghê tiểu nương tử hôm đó ở viện trống chịu hình giải oan cho huynh, bọn họ nói với nhau, nhường cho nàng một con đường đi rộng rãi.
 
Lúc này, Ngô Kế Khang trên đài hành hình vừa hay nhìn thấy nàng đứng bên dưới, giống như ngày đứng trước cửa của Di Dạ ti, nàng mặc tang phục, thân hình gầy gò, nhưng đôi mặt đó trong trẻo lại có thần.
 
Lúc đó hắn ngồi ở cáng tre được người khác vây quanh, kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống nàng.
 
Hôm nay hắn vẫn là trên cao nhìn xuống, nhưng nơi cao này lại là đài hành hình sắp chém đầu của hắn… Ngô Kế Khang chỉ mới nghĩ như vậy thôi hắn đã chịu không nổi rồi.
 
Quan Giám trảm vung tay, đao phủ đè hắn lên trên đoạn đầu đài, hắn giãy giụa, ngẩng đầu nhìn dao chém đầu sắc bén và nặng nề, hắn hoảng sợ kêu lớn: “Quan gia cứu ta! Tỷ tỷ cứu ta! Ta không muốn chết!”
 
Nhưng hôm nay, dưới đài hành hình, không có gia nô thường ngày hay vây quanh, không có người cha nghiêm khắc của hắn, càng không có Quý phi tỷ tỷ thân ở thâm cung, vô cùng thương yêu hắn.
 
Chỉ có những thư sinh lạnh lùng liếc nhìn hắn, những bách tính chỉ chỉ trỏ trỏ hắn, cùng với… muội muội của Nghê Thanh Lam đó.
 
Ngô Kế Khang vô cùng thất vọng, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ bất lực và sợ hãi như hôm nay, hắn khóc lớn kêu “quan gia”, “tỷ tỷ”, nhưng có làm sao cũng không thoát được dây trói trên người.
 

“Thời gian đến rồi.” Giọng nói của quan Giám trảm vang lên.
 
Mặt trời mùa đông cũng không ấm áp là mấy, chỉ có mỗi ánh sáng chói mắt, Ngô Kế Khang nói mê sảng, nước mắt nước mũi chảy ra, hắn nhìn nữ tử trẻ tuổi đang đứng ở dưới đài hành hình nhìn mình.
 
Khuôn mặt yếu ớt và trắng bệch của nàng lộ ra một nụ cười.
 
Ngô Kế Khang bị nụ cười của nàng kích thích cho càng thêm điên loạn, đôi mắt của hắn co rút, vừa khóc vừa cười.
 
Quan Giám trảm giơ tay lên, đầy tớ đứng ở hai bên đài hành hình bắt đầu kéo dây thừng đao chém đầu lên trên, Nghê Tố nhìn Ngô Kế Khang đang bị đè chặt ở dưới, trong tiếng người ồn ào, đao chém đầu ở trên chợt rơi xuống, mà trước mắt nàng đột nhiên bị một bàn tay che lại.
 
Tiếng dao cắt đứt máu thịt trầm lặng, tiếng than khóc của Ngô Kế Khang ngừng lại.
 
“Nghê tiểu nương tử đừng nhìn sẽ tốt hơn.”
 
Giọng nói trầm thấp của thanh niên truyền đến, Nghê Tô quay mặt qua, nhìn vào mắt của Châu Đĩnh.
 
Trong tiếng hỗn tạp xung quanh, Từ Hạc Tuyết bên cạnh Nghê Tô nhìn bàn tay có chút trong suốt dưới ánh sáng mặt trời nhàn nhạt của mình, hắn rũ mắt, im lặng thu tay lại.
 
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, hắn đột nhiên cảm thấy, giữa bàn tay xòe ra, một viên thú châu đột nhiên xuất hiện, loé ra chút ánh sáng.
 
Đó là ánh sáng trong suốt của lửa linh hồn.
 
Trên đài hành hình, một mảng máu văng tung toé, Nghê Tố đẩy tay của Châu Đĩnh ra, thoáng cái nhìn thấy cái đầu trong vũng máu còn chưa được các đầy tớ dọn dẹp.
 
Đôi mắt mở to, dừng lại ở khoảnh khắc sợ hãi tột cùng cuối cùng lúc còn sống của hắn.
 
Nàng quay đầu lại, khom người nôn khan.
 
Nước mắt như viên ngọc bị đứt dây từ khóe mắt chảy xuống, Nghê Tố nắm chặt vạt váy của bản thân, một lúc sau, nàng lại nhìn về cái đầu đó một lần nữa, ép buộc bản thân phải khắc phục nỗi sợ, nhớ lấy tình trạng bi thảm của tên hung thủ hại chết huynh trưởng của nàng.
 
“Tế Minh huynh, huynh an nghỉ đi!” Hà Trọng Bình nghẹn ngào kêu lớn.
 
Những thư sinh khác cũng hét lên theo hắn, ngay cả bách tính ở hiện trường cũng cảm động thay bọn họ, gào thét cái tên “Nghê Thanh Phong”, mong hắn hãy yên nghỉ.
 
Gió lạnh thổi vù vù, to đến nỗi lỗ tai của Nghê Tố có chút tê dại, đôi mắt đẫm lệ của nàng nhìn đài hành hình nhuốm đầy máu tươi đó, lại lần lượt nhìn sang những người gào thét tên của huynh trưởng nàng.
 
Huynh trưởng, huynh nhìn thấy chưa?
 
Nếu như có thể, muội hy vọng kiếp sau huynh có thể đầu thai vào một thời đại có thói đời tốt hơn, lúc ấy huynh sẽ không bị phiền nhiễu bởi thế tục, không bị ép bởi mệnh lệnh của cha, chỉ sống vì chí hướng thật sự trong lòng của huynh.
 
Tiểu muội Nghê Tố, chỉ có thể tiễn huynh đến đây thôi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui