Chiêu Hồn

Nói xong, Hà Trọng Bình chống một tay lên bàn, đứng dậy, trịnh trọng mà khom người thi lễ với Nghê Tố đằng sau mảnh rèm: "Nghê tiểu nương tử, trước kia ta lúc nào cũng sợ phiền phức, nhưng hôm nay ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu như Ngô Kế Khang không chết, ta nguyện ý sẽ tiếp tục giúp cô nương giải oan, lưới trời khó lọt, tương lai còn dài.”
 
Hà Trọng Bình cũng không ở lại lâu, trên người hắn vẫn còn đang bị thương, ngồi lâu không tiện, chỉ có thể nói mấy câu với Nghê Tố rồi rời đi.
 
Cửa phòng mở ra, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi xuống mặt đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghê Tố nằm lỳ trên giường, ngửi được mùi khoang khoái nhẹ nhàng sau cơn mưa trong không khí.
 
Nàng thấy bóng dáng xanh sẫm đứng trước song cửa sổ, những giọt mưa còn đọng lại rơi lên quyển sách trong tay hắn, hắn giương mắt nhìn giọt nước khiến cho trang sách của hắn bị ướt, dùng ngón tay trắng nõn phất nhẹ trên trang giấy một cái.
 
Nàng buồn ngủ, trong lòng cảm thấy bình an.
 
-----
 
Vì bệnh đau đầu nên Chính Nguyên Đế tạm thời không lên triều, trong triều có rất ít quan viên được nhìn thấy quan gia khi bị bệnh, mấy ngày nay chỉ có Mạnh Vân Hiến bước vào điện Khánh Hòa.
 
"Ngươi nói đi, rốt cuộc là vì cái gì mà đám người ở viện Gián và viện Hàn Lâm lại  nháo nhào lên như vậy?"
 
Tinh thần của Chính Nguyên Đế hôm nay không được tốt, nằm trên giường rồng, giọng nói có hơi mệt mỏi yếu ớt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Lý do ra sao, sao thần có thể biết được?" Mạnh Vân Hiến đứng bên ngoài tấm rèm, tầm mắt buông xuống, kính cẩn nói: "Chỉ là hiện giờ dân tình sôi sục, dân chúng ai cũng tán thưởng muội muội của Nghê Thanh Lam vô cùng chân thành, vô cùng cương trực, huống chi còn có một đám sĩ tử trẻ tuổi bị chịu phạt vì Nghê Thanh Lam, nếu như quan gia không nhanh chóng đưa ra lựa chọn quyết đoán với vụ kêu oan tết Trùng Dương, chỉ sợ…"
 
"Chỉ sợ cái gì?"
 

"Chỉ sợ những người trong tông thất đều cho rằng lần này quan gia không quyết tâm thúc đẩy chính quyền mới, dù sao lần này Quốc cữu Ngô Kế Khang cũng đã làm rối kỷ cương ở cuộc thi mùa đông, mà cuộc thi mùa đông là do quan gia ngài đề ra để tuyển chọn nhân tài cho chính quyền mới, cuộc thi mùa đông chính là khởi đầu của chính quyền mới, nếu như bắt đầu không tốt thì làm sao có thể đổi mới vạn vật?"
 
Nếu như lúc đầu không cứng thì sao có thể moi được tiền tài mà những tôn thất kia đã ăn chặn chứ? Nếu như bọn họ nhận ra quyết tâm của quan gia không vững, chẳng lẽ không phải bọn họ càng coi thường chính quyền mới, muốn phá hư chính quyền mới sao?
 
Đến lúc đó, sao có thể thu lại tiền tài được?
 
Mạnh Vân Hiến không nói ra những lời này, cũng không có nghĩa là Chính Nguyên Đế không nghĩ đến. Ông ta im lặng chờ đợi, nghe thấy tiếng đế vương ho khan trên giường rồng, ông ta mới nói: "Xin quan gia chú ý tới long thể."
 
"Ta, thật sự già rồi…" Chính Nguyên Đế từ từ thở dài, lồng ngực phập phồng.
 
Nếu không phải lúc lên triều, Chính Nguyên Đế sẽ không xưng "trẫm".
 
"Trương Kính và Tưởng Tiên Minh dâng lên một đống sổ con, phản đối chuyện phong thiện." Đổi một chủ đề, giọng điệu của Chính Nguyên Đế trở nên vô cùng thâm thúy: "Nhưng ta thấy có vẻ như Mạnh khanh ngươi có cái nhìn khác với bọn họ."
 
"Quan gia nhân đức, phải gánh cả bốn biển trên vai, nặng như núi Thái Sơn, sao lại không làm đại lễ phong thiện?" Mạnh Vân Hiến nói xong lại cúi người thi lễ: "Chỉ sợ Trương tướng công và Tưởng Ngự sử lo hao người tốn của, nhưng nếu hôm nay quan gia có thể thu lại số tiền bạc đã bị tham ô lúc đào đường sông thì cũng có thể giải nguy ngay lập tức."
 
Chính Nguyên Đế không nói, chỉ giương mắt nhìn ông ta cả buổi.
 
"Nghe nói, năm đó Trương khanh và ngươi đã cắt đứt với nhau ở cửa thành, nhưng ta thấy ngươi vẫn có tình thâm giao với Trương khanh."
 
"Mặc dù cắt đứt nhưng cũng không cắt đứt tình đồng liêu." Mạnh Vân Hiến không hề hoang mang, thong dong trả lời.
 
Chỉ là đồng liêu chứ không phải chí cốt, cánh môi của Chí Nguyên Đế giật giật, ngón tay đặt lên mép giường, thi thoảng gõ nhẹ.
 
Mạnh Vân Hiến cúi đầu, nghe thấy động tĩnh thật nhỏ này một lúc, vô cùng kiên nhẫn mà chờ đợi, cho đến lúc này, Chính Nguyên Đế đã không thể tiếp tục lảng tránh vụ án ở viện Đăng Văn rồi.
 

"Trong lòng trẫm đã có quyết định, Mạnh khanh hãy về đi." Giọng nói của Chính Nguyên Đế có vẻ bình thản.
 
"Thần cáo lui." Mạnh Vân Hiến lập tức thi lễ, sau đó rời khỏi điện Khánh Hòa.
 
Hôm nay trời không mưa nhưng trong cung vẫn có nước, Mạnh Vân Hiến bước xuống bậc thềm bạch ngọc, dẫm lên nước đọng khiến cho đôi giày quan bị ướt, nhưng ông ta cũng không quan tâm đến.
 
Chính sự đường to như vậy, đang là lúc dùng cơm nhưng cũng không có mấy quan viên ở trong. Mạnh Vân Hiến bước vào đã thấy một tên quan đường hậu đang thu dọn một đống sách, ông ta bèn hỏi: "Những thứ này là cái gì?"
 
"Mạnh tướng công."
 
Quan đường hậu vội vàng khom người, nói: "Là Trương tướng công muốn những thứ này, đây là chiến tích ở những cuộc thi bao năm qua trong năm Chính Nguyên."
 
"Lão ấy cần những thứ này làm gì?" Trong lòng Mạnh Vân Hiến cảm thấy kỳ lạ.
 
Quan đường hậu lắc đầu: "Hạ quan không biết."
 
"Được rồi, để ta đưa cho lão ấy." Mạnh Vân Hiến bước đến nhận lấy rồi lập tức rời đi.
 
Trương Kính không thích những nơi ồn ào, cũng không ăn cơm cùng với những quan viên khác, học sĩ Hàn Lâm Hạ Đồng cầm một cái hộp đựng thức ăn đến, Trương Kính một mình ăn cơm trong hậu đường.
 
"Cơ thể ngươi vẫn còn chưa khỏe, sao lại ăn những thứ này?" Mạnh Vân Hiến đi đến, liếc mắt thấy trên bàn ăn sáng chỉ có cháo loãng.
 
Trương Kính ngẩng đầu, thấy ông ta ôm một đống sách ở trong ngực, ánh mắt dần u ám, lập tức rũ mắt, phối hợp húp cháo: "Ta quen ăn những thứ này rồi, ăn mấy cái khác không tiêu hóa nổi."
 

"Vậy ngươi cần những thứ này để làm gì?"
 
Mạnh Vân Hiến đặt hết sách ở trên bàn: "Đừng với với ta ngươi muốn chỉnh đốn lại trị* đấy nhé?"
 
*Lại trị là tác phong và uy tín của quan lại thời xưa.
 
"Ngươi quay về không thể đẩy mạnh chính quyền mới cho đến nơi đến chốn, bây giờ không cho ta làm mạnh tay sao?" Trương Kính còn chẳng thèm nhấc mí mắt lên.
 
"Trước mắt vẫn chưa phải lúc."
 
Mạnh Vân Hiến vội vàng từ điện Khánh Hòa trở về, ông ta cũng không quan tâm trà trên bàn còn nóng hay đã nguội, vừa cầm lên đã uống.
 
"Vậy thì lúc nào mới phải lúc?"
 
Trương Kính vừa húp cháo vừa nói: "Mạnh Trác, ta thấy ngươi bị giáng chức một lần, ngay cả dũng khí cũng bị mài mòn đến nỗi không còn, quan gia muốn phong thiện, ngươi bèn kiếm tiền cho ngài, ngài đúng là càng ngày càng muốn làm quan."
 
Trên khuôn mặt của Mạnh Vân Hiến lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Trong lòng quan gia, phong thiện còn quan trọng hơn chuyện kiên quyết muốn đẩy mạnh chính quyền mới. Ngày đó ta nhắc đến chuyện phong thiện ở điện Khánh Hòa cũng là vì muốn quan gia nhìn thẳng vào vụ án kỳ thi mùa đông, lúc đó Tưởng Ngự sử cũng ở trong điện nhưng hắn lại không mở miệng phản bác mà là sau đó mới viết tấu chương phản đối phong thiện, y là cận thần duy nhất mà quan gia có thể dễ dàng tha thứ nhất, sao ngươi bắt chước làm gì? Ngươi mới về được bao lâu đâu chứ? Quan gia vẫn còn nghi ngờ ngươi, vì sao ngươi lại lựa lúc này mà đánh vào mặt quan gia?"
 
Khi Trương Kính nghe ông ta nói những lời như "y là cận thận duy nhất mà quan gia có thể dễ dàng tha thứ", ông ta nắm chặt cái muỗng thành nắm đấm, dường như còn hơi run rẩy.
 
Chợt, Trương Kính giương mắt nhìn về phía Mạnh Vân Hiến: "Ngươi nên biết, y làm cận thần như thế nào."
 
Mạnh Vân Hiến khẽ giật mình.
 
Đương nhiên là ông ta biết rõ.
 
Vào năm mà Ngọc Tiết tướng quân Từ Hạc Tuyết chết cũng chính là năm Tưởng Tiên Minh bay lên thẳng mây xanh.
 
"Chẳng lẽ chỉ vì quan gia dễ dàng tha thứ cho hắn nên những người như chúng ta không thể nói ra lời thật lòng sao? Đạo làm quan là như thế sao? Mười ba châu ở phía bắc vẫn chưa được thu hồi, Đại Tề còn muốn cướp đoạt đất của nước khác, hàng năm người Hồ đều phải giao mười vạn tiền tiếng cống! Mấy năm gần đây càng đàn áp thì nạn trộm cướp càng không ngớt, tình cảnh như thế mà quan gia còn muốn hao người tốn của làm phong thiện trên núi Thái Sơn sao?"
 

Trương Kính quăng cái muỗng xuống, đứng bật dậy: "Mạnh Trác, ta hỏi ngươi, nếu như ngươi không chịu nói ra thì làm sao thắp sáng điện ngọc, giữ gìn xã tắc?"
 
"Ta không bảo ngươi không được nói, chỉ là thời cơ chưa chín muồi!" Đôi lông mày Mạnh Vân Hiến nhíu lại.
 
"Sao lại chưa chín muồi? Hôm nay ngươi ở trong điện Khánh Hòa, quan gia đã hỏi ngươi rồi đúng không? Ngươi có nói mấy câu vì ta đúng không, ngươi đang đứng trên lập trường để mà thay ta nói chứ?"
 
Mạnh Vân Hiến há to miệng, ông ta đối diện với ánh mắt của Trương Kính, yết hầu có hơi khô.
 
Đồng liêu chứ không phải chí cốt.
 
Vì quan gia không muốn hai người bọn họ lại thân thiết, tốt nhất bọn họ vẫn nên đối đầu với nhau như vậy, quan gia sẽ không cần lo lắng hai người sẽ tức giận mà tính toán chuyện gì.
 
"Ngươi không có lập trường thì đừng có lên tiếng thay ta."
 
Cho dù ông ta không nói, nhưng Trương Kính cũng biết ông ta đã xử xự như thế nào ở trước mặt quan gia: "Ta muốn làm gì, phải làm như thế nào cũng không có liên quan gì đến ngươi, ta là thần tử của quan gia, cũng là thần tử của Đại Tề, ta vì quân cũng là vì nước, ta không thể làm giống như ngươi, chỉ dựa vào chút yêu thích của quan gia mà lên giọng."
 
"Trương Kính!"
 
Mạnh Vân Hiến sợ Trương Kính nói ra những lời như vậy, vẻn vẹn chỉ là hai chữ "đồng liêu", trước khi Mạnh Vân Hiến nói ra từ đó là đã tự làm tổn thương mình, nhưng ông ta vẫn có thể chịu được. Trải qua mười bốn năm bị giáng chức, ông ta có thể cam chịu nhiều hơn trước, nhưng khi đứng trước người bạn cũ vẫn luôn luôn quan trọng trong lòng ông ta như vậy, ông ta cam chịu đến mấy cũng không thể nhịn được nữa: "Mười bốn năm trước, hậu quả mà ta muốn cải chính lại trị chính là ngươi và ta cắt đứt với nhau, là ngươi mất vợ mất con, cơ thể thương tật… Không phải ta thay đổi, mà là ta đã biết cẩn thận suy xét mọi chuyện hơn, ta biết có một số chuyện không thể gấp gáp."
 
Mạnh Vân Hiến giằng co với Trương Kính, sau cả buổi ông ta mới nhắm mắt lại, nói ra một câu đại nghịch bất đạo nằm ngoài dự đoán của Trương Kính.
 
"Quân nhân từ, thần chính trực."
 
Quân có nhân từ, thần dám chính trực.
 
Nếu quân không nhân từ, thần chính trực cũng vô ích.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui