Chiêu Hồn

“Ngươi đúng là, tại sao ta lại sinh ra một đứa con vô dụng như ngươi chứ!”
 
Ngô Thái sư không nén được cơn thịnh nộ tiếp tục nói: “Ta còn chưa hỏi ngươi, tại sao ngươi lại giấu thi thể của Nghê Thanh Lam bên trong bức tượng Bồ Tát bằng đất sét trên núi Thanh Nguyên cơ chứ! Nếu như ngươi cẩn thận hơn một chút thì đã không ai có thể tìm ra cỗ thi thể này rồi!”
 
“Để hắn ta được siêu độ đó mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngô Kế Khang phản ứng rất chậm chạp, như thể đang lẩm bẩm trong miệng: “Con để thi thể của hắn ta ở trong tượng Bồ Tát thì hắn ta có thể đi theo Bồ Tát tu hành. Sau đó, hắn ta sẽ được lên trời không cần phải biến thành oan hồn tới tìm con nữa…”
 
“Cha, con chỉ quên cho hắn ta ăn cơm mà thôi, vốn dĩ con không có ý định muốn giết hắn ta nhưng hắn ta đã chết đói…” Ngô Kế Khang bực bội vò đầu bứt tai khiến cho búi tóc của hắn rối tung cả lên: “Tại sao hắn ta lại có một muội muội cơ chứ, nếu không phải do nàng ta thì sẽ chẳng ai có thể phát hiện ra được, không một ai!”
 
“Ngươi thử nhìn lại bộ dạng bây giờ ngươi đi! Có chỗ nào giống với con trai của Ngô Đại ta chứ! Học hành thì chẳng ra làm sao, đến giết người mà ngươi cũng nhát như thỏ đế!”
 
Ngô Thái sư lại tức giận hung hăng đá hắn thêm một cước.
 
“Vậy cha nhận Nghê Thanh Lam làm con trai của cha luôn đi.”
 
Ngô Thái sư đã động đến dây thần kinh nhạy cảm của Ngô Kế Khang, lại bị đá thêm một cú khiến hắn đau đớn đến mức hốc mắt ngấn lệ. Hắn hét lên: “Diệp Sơn Lâm nói hắn ta học vô cùng giỏi. Bọn họ ai cũng nói rằng hắn ta có thể đăng khoa và làm tiến sĩ! Còn con, cho dù con có cố gắng chăm chỉ học hành đến mấy thì con cũng không bao giờ có thể trở thành một đứa con trai giỏi giang của người!”
 
Sắc mặt Ngô Thái sư càng tái mét khiến cho Ngô Kế Khang càng lúc càng sợ hãi nhưng hắn vẫn ôm đầu, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Người cứ nhất định phải ép con đọc sách, người có ép con như thế nào đi chăng nữa thì con vẫn không thể thi đậu…”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người ngoài ai cũng nói Thái sư Ngô Đại đến lúc về già mới sinh ra được một đứa con trai. Vậy nên tất cả mọi người đều cho rằng Ngô Đại chắc chắn rất yêu thương đứa con trai này, ngay cả Quý phi tỷ tỷ đã nhập cung từ lâu cũng cho là như thế. 

 
Nhưng chỉ có Ngô Kế Khang biết rõ rằng tất cả chỉ là giả dối.
 
So với đứa con trai này của mình, Ngô Thái sư coi trọng thể diện của ông ta hơn. 
 
Đứa con trai khó khăn lắm mới có được lúc đã già thì sao chứ? Ông ta không thấy con trai mình rất tầm thường và vô dụng ư? Kể từ sau khi Ngô Kế Khang bị học sĩ Hạ Đồng của Hàn Lâm viện chỉ trích nghiêm khắc ở Chiêu Văn đường trong cung, Ngô Thái sư đã đích thân bắt đầu dạy dỗ Ngô Kế Khang.
 
Sau năm mười ba tuổi, Ngô Kế Khang lớn lên dưới sự dạy dỗ cực kỳ khắt khe của Ngô Thái sư. Hắn thường xuyên bị cha cầm thước đánh đập, thường xuyên bị phạt quỳ cho đến khi hai chân mất hết cảm giác, thường xuyên bị cha lạnh lùng liếc một cái, lúc đó hắn sẽ sợ hãi đến mức cả người không ngừng run rẩy.
 
Mặc dù phải chịu áp lực lớn như thế nhưng Ngô Kế Khang vẫn không thể đáp ứng được những yêu cầu của cha mình.
 
Ban đầu, Ngô Kế Khang vẫn nghĩ rằng gia đình mình có ân ấm*, hắn có tệ đến mấy thì cũng chẳng sao. Thế nhưng quan gia lại đột nhiên muốn đẩy mạnh chính sách mới, cha hắn vì muốn biểu thị lòng trung thành mà bắt hắn phải đi tham gia khoa cử cùng với đám con cháu của mấy nhà bần hàn kia. 
 
* n ấm: phúc trạch của tổ tiên, do cha ông cha có công, làm quan lớn nên con cháu được đi học và được bổ làm quan. 
 
Khi kỳ thi mùa đông đến gần, Ngô Kế Khang đã bị rơi vào trạng thái hoảng loạn và bất an. Hắn sợ nếu bản thân không thi đỗ cống sinh thì lúc đó cha của hắn sẽ trừng phạt hắn nghiêm khắc như thế nào. Hắn chẳng nhồi nhét nổi cuốn sách nào vào đầu nữa nên đã bị thư đồng Giả Nham xúi bậy đi đến một bữa tiệc dành cho con cháu của quan gia. 
 
Trong bữa yến tiệc này cũng có một vài người xuất thân từ gia đình bình thường. Bọn họ đều là những kẻ biết nịnh nọt, biết nói những lời hoa lá đường mật được nha nội triệu đến để pha trò và trong số đó có một người tên là Diệp Sơn Lâm. 
 
Sau khi đã uống được ba tuần rượu, mọi người trong bữa tiệc bàn tán về kỳ thi mùa đông. Cái người mà gia đình kinh doanh hiệu sách tên Diệp Sơn Lâm kia cũng bắt đầu khoe khoang: “Tôi biết một người. Y là một cử tử đến từ huyện Tước. Trước đây y đã từng thể hiện tài năng ở hội thơ của Lâm Viên ngoại. Khi đó y đã trở thành thủ khoa của hội thơ kia! Nói không chừng lần thi này y cũng sẽ vượt trội hơn hẳn mọi người!”
 
Khi mọi người đang xôn xao bàn tán về Nghê Thanh Lam thì bỗng nhiên có một người nào đó sinh lòng tò mò và hỏi: “Chi bằng chúng ta mời y đến đây, xem như là nhìn y một chút. Nếu như y thật sự có học vấn sâu rộng như vậy thì chúng ta cũng có thể kết giao sớm hơn một chút!”

 
Nghe thấy thế Diệp Sơn Lâm lắc đầu: “Y sẽ không đến đây đâu. Ta chưa từng gặp y lần nào.”
 
“Người này vừa mới được Lâm Viên ngoại coi trọng thì đã trở nên kiêu căng rồi à? Ở chỗ chúng ta bây giờ còn có mấy vị nha nội đó, y là nhân vật lớn thế nào mà không mời nổi chứ?”
 
“Không phải y kiêu căng mà là bởi vì ta đã từng nghe người khác nói rằng y không thích những nơi như thế này. Còn về tài năng và học vấn của y thì chắc chắn không phải là giả. Ta có quen một người bằng hữu thân thiết của y, tên là Hà Trọng Bình. Người đó đã cho ta xem sách luận do y viết. Sách luận đó cực kỳ hay. Kỳ thi mùa đông lần này được dựa theo chính sách mới để tuyển chọn nhân tài, nếu như y không thể trúng tuyển thì đó mới là chuyện kỳ lạ!”
 
Diệp Sơn Lâm nấc rượu một cái, bắt đầu luyên thuyên tràng giang đại hải một hồi. Sau đó hắn ta thậm chí còn đọc mấy bài thơ và sách luận do Nghê Thanh Lam viết một cách rất trôi chảy.
 
Ngô Kế Khang sai thư đồng đem ngân lượng cho Diệp Sơn Lâm để hắn ta đọc thầm thơ và văn chương của Nghê Thanh Lam cho mình nghe. Có điều sau khi vừa nghe xong hắn đã không thể uống thêm nổi một ngụm rượu nào nữa. 
 
Bởi vì hắn tự cảm thấy xấu hổ về sự tầm thường của bản thân.
 
Cùng lúc đó, hắn thầm nghĩ rằng nếu như những bài thi văn đó là của hắn thì tốt biết bao. Nếu vậy, hắn sẽ có thể trở thành một đứa con giỏi giang của cha, có được tiền đồ và tương lai xán lạn.
 
Vỏn vẹn chỉ trong một đêm, ý nghĩ ấy từ một mầm ý tưởng sinh trưởng lên rồi biến thành gian lận.
 
Ngô Kế Khang nhờ những mối quan hệ của cha mình và đưa rất nhiều ngân lượng cho Đỗ Tông. Đỗ Tông đã sắp xếp chuyện này rất ổn thoả, đến lúc đó chỉ cần tráo đổi bài thi của Nghê Thanh Lam thành bài thi của hắn thì Ngô Kế Khang sẽ có thể trực tiếp được làm quan, và từ đó về sau hắn sẽ không còn bị cha bắt ép phải chăm chỉ học hành nữa. 
 
Để đảm bảo rằng sau khi kết thúc kỳ thi mùa đông Nghê Thanh Lam sẽ không làm loạn khiến mọi việc bị bại lộ, vào đêm khi kỳ thi kết thúc Ngô Kế Khang đã sai người đánh thuốc mê rồi nhốt Nghê Thanh Lam vào một căn phòng ở ngoài thành. 
 

Thư đồng Giả Nham là người đã giúp hắn làm tất cả mọi việc. Thậm chí, khi phát hiện Nghê Thanh Lam chạy trốn, Giả Nham cũng chính là kẻ đã dẫn người đi bắt Nghê Thanh Lam về rồi ra sức đánh đập tra tấn, dày vò hắn. 
 
Ban đầu, Ngô Kế Khang chỉ muốn đợi đến khi kỳ thi mùa đông hoàn toàn kết thúc, đợi đến khi bản thân thuận lợi làm quan thì hắn sẽ khiến cho Nghê Thanh Lam bị câm rồi sau đó tiêu chút tiền sai người đưa Nghê Thanh Lam về huyện Tước. 
 
Nhưng đêm hôm đó, Giả Nham vội vã chạy từ ngoài thành về phủ và nói: “Nha nội, sau khi mấy tên lính canh cửa của chúng ta uống say bí tỉ thì đã lỡ miệng nói bậy. Bây giờ Nghê Thanh Lam đã biết lý do tại sao ngài lại bắt nhốt hắn rồi! Nô tài nhìn thấy dáng vẻ ấy của hắn, nếu như bây giờ ngài thả hắn đi nô tài sợ rằng hắn sẽ không chịu để yên cho chúng ta đâu! Lỡ như chuyện này ầm ĩ lên rồi truyền đến tai quan gia thì chúng ta phải làm sao đây…”
 
Quan gia?
 
Lúc này Ngô Kế Khang nào có tâm trạng để quan tâm đến suy nghĩ của quan gia cơ chứ? Trong đầu hắn bây giờ chỉ toàn là những lời chửi bới nhục mạ của cha hắn và cả gia pháp nữa.
 
Ai mà ngờ được nhà đã dột còn gặp mưa suốt đêm, sáng sớm ngày hôm sau hắn nghe được tin tức từ trong cung truyền đến, quan gia đã thông qua đề xuất của viện Gián và đã thay đổi ý định, sau kỳ thi mùa đông sẽ có thêm kỳ thi đình.
 
Thế là đêm hôm đó, Ngô Kế Khang đã đến gặp Nghê Thanh Lam.
 
Mặc dù quần áo trên người chàng trai kia nhuốm đầy máu tươi nhưng trông hắn vẫn rất chỉnh tề. Trong căn phòng tồi tàn và ẩm mốc, Nghê Thanh Lam vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm Ngô Kế Khang và nói: “Nếu chuyện của nha nội đã thất bại, vậy thì ta và ngươi cứ kết thúc chuyện này ở đây đi. Sau này trong chúng ta không đề cập đến nó nữa, được không?”
 
“Thật sự sẽ không đề cập đến nữa sao?” Ngô Kế Khang cảm thấy hơi dao động.
 
Hắn thầm cảm phục Nghê Thanh Lam. Hắn không biết tại sao trong một hoàn cảnh kinh khủng và tồi tệ thế này mà người này vẫn có thể điềm tĩnh đến như vậy.
 
“Ta không muốn đối địch với nha nội.” Nghê Thanh Lam nói.
 
Ban đầu, vốn dĩ Ngô Kê Khang đã thật sự tin tưởng hắn nhưng sau đó thư đồng Giả Nham lại nói: “Nha nội, ngài chưa nghe Đỗ đại nhân nói gì sao? Bài thi của Nghê Thanh Lam chắc chắn sẽ được chọn. Nếu bây giờ ngài thả người này đi há chẳng phải là thả hổ về rừng sao? Hiện tại hắn không đủ năng lực để đấu lại ngài nhưng nếu sau này hắn làm quan, biết không chừng hắn lại có thể “leo lên được cái cột nào đó”, đến lúc đó hắn bắt đầu tính sổ với ngài thì ngài phải làm thế nào?”
 
“Sợ thì cũng sợ thật nhưng nếu như Thái sư phát hiện ngài…”
 

Vừa nghe thư đồng nhắc đến hai chữ “Thái sư”, Ngô Kế Khang lập tức cảm thấy toàn thân lạnh toát. Một cảm giác sợ hãi cha mình dâng lên trong vô thức mà bên cạnh Giả Nham vẫn tiếp tục nói thầm bên cạnh tai của hắn: “Nha nội, trước đây hắn đã từng chạy trốn một lần. Chuyện ngài tráo đổi bài thi cũng là do hắn đã cố ý lừa chúng nô tài nói ra. Hắn tuyệt đối không phải “ngọn đèn đã cạn dầu”! Hắn đang lừa ngài đó.”
 
Sau khi Ngô Kế Khang nghe được những lời này, hắn thực sự cảm thấy Nghê Thanh Lam chắc chắn là đang lừa gạt mình, cho nên hắn vô cùng tức giận, quát lớn: “Mấy ngày này không được cho hắn ăn cơm!”
 
Chẳng những không cho Nghê Thanh Lam ăn cơm mà Ngô Kế Khang còn sai Giả Nham và mấy tên khác treo Nghê Thanh Lam lên để đánh đập và hành hạ. Mặc dù không phải là những đòn tra tấn chí mạng nhưng chúng đã khiến cho Nghê Thanh Lam cạn kiệt sức lực rồi đổ bệnh.
 
Thực ra Ngô Kế Khang không có ý định giết người nhưng hắn không biết giải quyết Nghê Thanh Lam như thế nào mới có thể sắp xếp ổn thoả chuyện này. Hắn không thể ngờ rằng sau khi Nghê Thanh Lam đổ bệnh thì thậm chí đến một thìa cơm cũng ăn không nổi nữa.
 
Hắn cứ thế dần dần chết đói.
 
Lúc đó Ngô Kế Khang còn đang do dự có nên mời thầy thuốc đến trị bệnh cho Nghê Thanh Lam hay không, lúc hắn còn đang cực kỳ hoảng loạn và sợ bị người khác phát hiện, đúng vào lúc hắn còn đang chần chừ thì Nghê Thanh Lam đã chết.
 
Bầu trời u ám xám xịt, sấm chớp rền vang, chẳng mấy chốc gió táp mưa sa đã ào ào đổ xuống.
 
Ngô Thái sư nhìn đứa con trai xụi lơ hệt như bùn nhão đang nằm trên mặt đất, trên khuôn mặt nhăn nheo của ông ta chẳng còn một chút sự dịu dàng hay ôn hoà nào nữa. Ông ta cầm một cây roi, hung dữ quất thẳng vào người của Ngô Kế Khang, nghiến răng cười khẩy:
 
“Nếu Nghê Thanh Lam là con trai của ta, cho dù ngươi chỉ mới động tay vào bài thi của hắn mà chưa làm hại đến tính mạng của hắn…”
 
“Thì ta cũng sẽ khiến cho ngươi phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.”
 
Đáng tiếc, hắn không phải con ta.
 
Mà ngươi mới là con ta.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui