Chiêu Hồn

Ánh nắng mặt trời từ từ tắt dần làm cho ánh sáng trên ngọn núi đèn càng trở nên rực rỡ và lộng lẫy hơn.
 
Nhất thời, Từ Hạc Tuyết thấy nó giống như là tòa bảo tháp dưới âm phủ và những ngọn nến đang đung đưa nhảy nhót kia cũng rất giống với lửa linh hồn lơ lửng trong tòa tháp.
 
“Công tử, bánh trung thu của ngài đây.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ông chủ sạp bánh ngọt tay chân lanh lẹ gắp mấy chiếc bánh trung thu bỏ vào túi giấy nến rồi đưa cho hắn, sau đó không nhịn được mà lén lút liếc nhìn người trẻ tuổi này một cái.
 
Sắc mặt của hắn rất nhợt nhạt, xanh xao như thể một người bị bệnh triền miên trong một thời gian rất dài. 
 
“Đa tạ.”
 
Từ Hạc Tuyết gật đầu rồi cầm lấy túi bánh trung thu. Khi quay đầu lại, hắn nhìn thấy cô nương đang mặc chiếc váy màu trắng thuần đơn điệu vẫn đứng ở đằng kia, xung quanh có rất nhiều người đi tới đi lui nhưng ánh mắt của nàng vẫn luôn nhìn về phía hắn.
 
Nàng giống như một đứa trẻ không nhớ đường, như thể chỉ đợi đến khi hắn đi qua đó thì sẽ ngay lập tức nắm thật chặt góc áo của hắn.
 
Khi Từ Hạc Tuyết đi tới, nàng thật sự đã nắm lấy ống tay áo của hắn. Hắn cụp mắt xuống, khẽ liếc nhìn bàn tay của nàng. Hắn lấy chiếc bánh trung thu tròn tròn từ trong chiếc túi được làm bằng giấy nến ra rồi đưa cho nàng: “Bánh trung thu nhân mứt táo đó.”
 
Nghê Tố khẽ “ừm” một tiếng, khịt mũi, sau đó vừa đi theo hắn vừa ăn bánh trung thu. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi đi qua ngọn núi đèn kia, Từ Hạc Tuyết thực sự cảm thấy khá khó chịu bởi ánh mắt của những người xung quanh thi thoảng lại quét qua người hắn. Mặc dù chỉ là những cái nhìn thoáng qua và cũng chẳng phải là ánh mắt soi mói hay tò mò. Nhưng Từ Hạc Tuyết nhớ đến việc trên dương thế chỉ mới trôi qua vẻn vẹn mười lăm năm, cho nên rất có thể hắn sẽ gặp phải những người đồng môn cũ ở nơi này, có thể sẽ gặp phải thầy của mình, có thể, sẽ gặp phải những người hắn từng quen biết, hoặc là những người quen biết hắn. Vừa nghĩ đến đây, hắn chợt cảm thấy bản thân khó có thể đối mặt với bất cứ một ánh mắt tình cờ nào liếc nhìn hắn trên con phố này.
 

Hắn sợ sẽ có người nào đó gọi cái tên “Từ Hạc Tuyết” trước mặt nàng. Hắn nghiêng đầu nhìn kỹ khuôn mặt của nàng. Lúc này, Từ Hạc Tuyết lại thầm thắc mắc vẻ mặt của nàng sẽ như thế nào nếu nàng nghe được cái tên này. 
 
Nhưng Nghê Tố vẫn đang ăn bánh trung thu rất chăm chú, nàng chẳng thèm nhìn đường mà chỉ biết nắm lấy ống tay áo của hắn và đi theo hắn.
 
Từ Hạc Tuyết biết rằng mình không thể chỉ vì trong lòng cảm thấy khó chịu mà hóa thành sương rồi để nàng một mình lẻ loi đi bộ về nhà được. 
 
Lúc này, nàng cần một người ở bên cạnh, một con người chân chính, người mà ai cũng có thể nhìn thấy, người mà có thể lặng lẽ dắt nàng hòa vào không khí đông đúc và náo nhiệt trước mặt.
 
Từ Hạc Tuyết sớm đã chẳng còn thân thể bằng xương bằng thịt.
 
Hắn thật sự không thể trở thành người đó.
 
Từ Hạc Tuyết im lặng nhìn nàng ăn bánh trung thu.
 
Chiếc bánh trung thu tròn như trăng rằm, nàng cắn một miếng thì trở nên thiếu thiếu.
 
… 
 
Những người hầu trong Ngô phủ đang tất bật vẩy nước để tẩy trần và xua đuổi xui xẻo cho nha nội vừa trở về nhà. Y chính của Thái y cục đang chẩn bệnh cho Ngô Kế Khang ở trong phòng. Nhập nội Nội thị Đô Đô Tri Lương Thần Phúc và Ngô Thái sư đang ngồi cùng nhau thưởng trà ở bên ngoài.
 
“Đây toàn là lá trà ngon đó Thái sư, ngài đưa cho ta dùng thì lãng phí lắm.” Lương Thần Phúc nhìn một tỳ nữ đang ôm mấy bình trà làm bằng ngọc bích đi đến, ông ta cầm tách trà trên tay, cười tít mắt nói.
 
“Lương Nội thị là người hầu hạ trước mặt quan gia nhiều năm như thế, chắc là đã ngửi quen mùi trà của quan gia rồi. Ta nghĩ đến ông cũng là người yêu trà, mà đã yêu trà thì có gì mà lãng phí hay không lãng phí cơ chứ.”
 

Ngô Thái sư vừa nói xong thì một cơn ho ập đến.
 
“Thái sư bị nhiễm phong hàn khi ở trong cung đến bây giờ vẫn chưa khỏi sao? Hay là mời Y chính khám lại cho ngài một lần nữa?” Lương Thần Phúc ân cần hỏi han.
 
“Không sao đâu.” Ngô Thái sư xua tay: “Những bệnh vặt khác ta đều không bị mà chỉ bị ho hơi nặng thôi, chỉ cần uống thêm chút thuốc là sẽ ổn.”
 
“Thái sư, ngài hãy chú ý đến thân thể nhiều hơn một chút. Mặc dù quan gia không gặp ngài nhưng mấy ngày hôm nay Quý phi nương nương luôn ở bên cạnh quan gia đó.” Sau khi Lương Thần Phúc nhận được trà ngon thì biết rằng bản thân nên nói thêm vài lời: “Năm xưa, khi quan gia đang cải trang vi hành ở Giang Châu thì đúng lúc gặp phải một người họ Phương kia đã tụ họp một đám tá điền và nông dân đến để gây sự. Lúc đó, nếu không phải ngài gặp nguy nhưng không loạn, đã thế còn dám một mình giao đấu với cái tên họ Phương đó rồi thành công chiêu hàng hắn thì không biết hắn sẽ còn gây ra rắc rối lớn như thế nào nữa…”
 
Khi đó, Lương Thần Phúc đang đi theo hầu hạ bên cạnh Chính Nguyên Đế. Chính Nguyên Đế nhất thời cao hứng muốn đi tìm một đạo quán ở trên núi nên chỉ dẫn theo một ít người. Khi Chính Nguyên Đế đi lên tới đó thì mới phát hiện ra rằng đạo quán kia sớm đã bị một đám sơn tặc có số lượng khá lớn chiếm cứ rồi. 
 
“Mặc dù giờ đây ngài đã không lên triều nữa nhưng quan gia vẫn còn nhớ rất rõ những công lao lẫn khổ lao của ngài trước đây. Với lại, còn có Quý phi nương nương nữa, sao nương nương có thể trơ mắt nhìn nha nội thật sự đi đền mạng cho người ta được?” Lương Thần Phúc nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục nói: “Dù sao thì đó cũng chỉ là một cử tử, thậm chí ngay cả mặt mũi của hắn như thế nào quan gia cũng chẳng biết. Nhưng nha nội thì khác, từ sau khi An Vương điện hạ chết yểu cho đến bây giờ quan gia vẫn chưa có thêm con nối dõi nào khác. Nha nội vào cung thăm hỏi quý phi thường xuyên hơn khiến cho cái nhìn của quan gia về nha nội cũng không giống…”
 
Lương Thần Phúc hạ giọng xuống: “Thái sư à, quan gia là người hiểu rõ nỗi đau cốt nhục tình thâm nhất, ngài cũng không dễ dàng gì mới sinh được con, quan gia sẽ không để ngài phải mất đi đứa con này đâu.”
 
“Những lời mà Lương nội thị nói ta đều hiểu.”
 
Sau khi nghe Lương Thần Phúc nói xong, Ngô Thái sư như thể được uống một viên thuốc an thần, cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Lúc này, ông ta chậm rãi thở dài và nói: “Chuyện này vốn dĩ cũng phải trách ta. Bởi vì quan gia muốn đẩy nhanh chính sách mới cho nên mới mở kỳ thi chiêu mộ nhân tài. Ta biết rất rõ quan gia đã cho Quý phi và cả Ngô gia ta ân sủng cực lớn nên ta muốn Khang nhi biết phấn đấu một chút, không phải làm quan vì muốn có được ân sủng mà là vì báo đáp ân huệ của quan gia. Cho nên, ta đã dồn ép Khang nhi chặt đến mức khiến cho Khang nhi phải làm ra những chuyện hồ đồ như thế này…”
 
Chỉ với dăm ba câu, Ngô Thái sư đã bày tỏ một cách rất rõ ràng về sự ủng hộ cho chính sách mới lẫn lòng nhiệt tình báo đáp ơn vua của bản thân. Lương Thần Phúc là nội thị thân cận nhất bên cạnh Chính Nguyên Đế. Ông ta đã ở trong cung nhiều năm, sao có thể không hiểu rốt cuộc Ngô Thái sư muốn nói những lời này cho người nào nghe cơ chứ. Lương Thần Phúc cười cười rồi nói: “Nếu như quan gia nghe được những lời này của Thái sư thì nhất định quan gia sẽ hiểu được lòng trung thành của ngài đối với quan gia.”
 
Mặc dù hiểu đạo lý bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm nhưng suy cho cùng thì Lương Thần Phúc cũng không phải chỉ vì những lá trà cực kỳ quý hiếm kia của Ngô Thái sư mà là bởi vì tâm tư của quan gia hướng về Thái sư nên đương nhiên tâm tư của ông ta cũng hướng về Thái sư rồi. 
 

Lương Thần Phúc dẫn theo người của Thái y cục rời đi. Ngô Thái sư ngồi trên ghế ho khan mấy trận liền, người hầu đi tới đi lui, ra ra vào vào khiến cho chiếc rèm châu liên tục lay động.
  
“Lui ra ngoài hết đi.”
 
Ngô Thái sư ho đến mức khản cả giọng, ngay lập tức tất cả người hầu bị quản gia xua tay ra lệnh lui hết ra ngoài. Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh và cánh cửa cũng được quản gia đứng bên ngoài chầm chậm đóng lại.
 
“Ra đây đi.”
 
Ngô Thái sư nheo mắt, quan sát tia sáng lọt qua khe cửa kia.
 
“Cha, con vẫn còn thấy khó chịu…”
 
Toàn thân Ngô Kế Khang cứng đờ, dựa người vào thành giường, cách bức bình  phong và rèm châu nên hắn không thể nhìn thấy người đang ngồi ở bên ngoài. Hắn cố gắng hết sức để khiến cho giọng nói của mình nghe yếu ớt hơn.
 
Nhưng hắn không hề nghe thấy câu trả lời của cha mình.
 
Trong lòng Ngô Kế Khang cảm thấy rất hoang mang và sợ hãi, hắn không dám ở lì trên giường nữa mà đứng dậy vén rèm đi ra ngoài.
 
“Quỳ xuống.”
 
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cha mình, toàn thân Ngô Kế Khang run lẩy bẩy, chân mềm nhũn ra, còn chưa kịp phản ứng thì đã quỳ xuống đất lúc nào không hay.
 
“Người ở Di Dạ ti không dùng hình tra tấn ngươi sao?” Vẻ mặt của Ngô Thái sư vô cùng lạnh lùng.
 
“Vâng.” Ngô Kế Khang nhỏ giọng đáp.
 
“Vậy tại sao ngươi lại nhận tội dễ dàng như vậy?”
 

“Là… là do Giả Nham đã nhận tội trước! Mặc dù người của Di Dạ ti không dùng hình tra tấn con nhưng bọn họ lại tra tấn Giả Nham trước mặt con! Cha, Giả Nham đã khai con ra, con, lúc đó con đã quá sợ hãi…”
 
Giả Nham chính là thư đồng của Ngô Kế Khang.
 
Vừa nhắc đến người này, Ngô Kế Khang lập tức cảm thấy rất buồn nôn. Hắn nhớ tới lúc đó người này đã bị tra tấn đến không còn hình người ở Di Dạ ti, hơn nữa còn phải chịu đựng hình phạt ngay trước mặt hắn.
 
Thậm chí hắn còn không dám nhớ dù chỉ một chút hình ảnh khuôn mặt máu me bê bết của Giả Nham, không dám nhớ đến đôi mắt nhìn chằm chằm về phía hắn kia nhưng những hình ảnh này cứ chui vào trong tâm trí của hắn rồi quanh quẩn trong đó. Cả người hắn không ngừng run rẩy, lưng của hắn khom xuống và bắt đầu nôn mửa.
 
“Ta đoán chắc là ngươi đang nghĩ rằng tỷ tỷ của ngươi ở trung cung, còn ta thì lại tìm người giúp ngươi lấp liếm, ngươi cho rằng có ra sao đi nữa thì bản thân cũng không thể chết được, đúng không?”
 
Trước mặt Lương Thần Phúc, Ngô Thái sư đã thể hiện tình yêu thương con trai sâu đậm biết bao nhưng vào lúc này vẻ mặt của ông ta trở nên vô cùng u ám, lạnh nhạt và thờ ơ. 
 
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ không phải sao?”
 
Ngô Kế Khang vừa quỳ vừa dùng đầu gối lết từng chút từng chút đến trước mặt Ngô Thái sư, hai tay run rẩy nắm chặt lấy áo bào của ông ta: “Cha, con sẽ không chết đâu đúng không? Cha và tỷ tỷ sẽ cứu con đúng không? Con không muốn lại bị bắt vào Di Dạ ti lần nữa đâu. Nơi đó có rất nhiều máu, còn có rất nhiều người bị tra tấn trước mặt của con. Con đã mơ thấy ác mộng… Con đã mơ thấy rất rất nhiều ác mộng!”
 
Ngô Thái sư đá mạnh vào bụng của Ngô Kế Khang khiến hắn ngã sõng soài trên mặt đất, đau đớn đến mức hai mắt đỏ hoe, cuộn tròn cả người lại. 
 
“Nếu ngươi đã biết như vậy thì tại sao còn gây thêm phiền phức cho ta?” Ngô Thái sư đột nhiên đứng dậy, liếc mắt xuống nhìn chằm chằm người đang nằm ở dưới đất: “Lúc ngươi tìm Đỗ Tông để làm ra chuyện gian lận, ngươi có từng nghĩ đến việc một ngày nào đó chuyện này sẽ bị người khác phanh phui không? Ta ở phía trước nỗ lực hết sức, nghĩ đủ mọi cách để che giấu giúp ngươi. Ngươi thì giỏi rồi, không những hãm hại muội muội của Nghê Thanh Lam thất bại, ngược lại còn để một con chó ác độc không có chuyện gì để làm như Hàn Thanh nắm được thóp!”
 
“Cha, quan gia sẽ bảo vệ con, quan gia sẽ bảo vệ con!”
 
Ngô Kế Khang thở hồng hộc: “Con chỉ không muốn nàng ta tiếp tục gây thêm phiền phức, con muốn khiến cho nàng ta phải cuốn gói ra khỏi đất Vân Kinh. Nếu như nàng ta không cút đi thì con sẽ giết nàng ta, giống, cũng giống như giết Nghê Thanh Lam vậy, vô cùng dễ dàng…” Hắn dường như đã rơi vào trong ma chướng.
 
Nói một cách chính xác, kể từ khi Nghê Thanh Lam chết, hắn vẫn luôn ở trong loại ma chướng này.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui