Chiêu Hồn

Lúc này vẫn chưa đến giờ Thân, nhưng cơn mưa lớn khiến sắc trời như nhuốm một màu tối tăm và u ám. Mạnh Vân Hiến vội vàng bước lên bậc thang, ném chiếc ô cho người hầu đi theo mình, ông ta bước vào cửa, để lại một loạt dấu vết ướt át dưới sàn.
 
Đám người Hạ Đồng mới bị Trương Kính đuổi ra khỏi phòng trong, đụng phải Mạnh Vân Hiến thì lập tức chắp tay hành lễ gọi: "Mạnh tướng công."
 
"Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại hộc máu? Đã mời thầy thuốc đến chưa?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mạnh Vân Hiến liếc nhìn phòng trong qua tấm rèm, sau đó lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Hạ Đồng.
 
"Đã mời rồi, thuốc cũng uống rồi."
 
Hạ Đồng trả lời.
 
Mạnh Vân Hiến vén rèm đi vào, mùi thuốc nồng nặc phả vào mặt, búi tóc của Trương Kính tán loạn, nằm ở trên giường nhắm mắt lại, cũng không biết là tỉnh hay ngủ. 
 
"Trương Kính."
 
Mạnh Vân Hiến đi tới bên giường gọi một tiếng, nhưng nhìn khuôn mặt gầy gò của ông ta, trong lúc nhất thời, Mạnh Vân Hiến lại quên lúc này nên nói cái gì.
 
"Nếu đã không có gì để nói, vậy cần gì phải tới."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trương Kính nhắm mắt lại, cổ họng giống như bị cát thô chà xát: "Năm đó lúc chúng ta tuyệt giao đã nói rõ, đời này cho dù có duyên gặp lại, cũng tuyệt đối không quay đầu."
 
"Đó là ngươi nói."
 
Mạnh Vân Hiến vuốt nước mưa trên mặt xuống: "Không phải ta."
 
"Ngươi cũng không sợ người khác chê cười Mạnh Trác ngươi không biết xấu hổ à." Trương Kính cười khẩy, một loạt tiếng khàn khàn lấp đầy phổi ông ta, khiến ông ta ho khan một trận.
 
"Ngươi biết ta không để ý những thứ này." Mạnh Vân Hiến lắc đầu: "Năm đó ngươi cắt đứt với ta, chẳng lẽ thực sự cảm thấy ta làm sai sao? Nếu đúng là như vậy thì sao bây giờ ngươi lại bằng lòng trở thành cộng sự với ta?"
 
"Lệnh vua khó trái mà thôi."
 
"Chẳng lẽ chỉ là vì lệnh vua khó trái?"
 
Một sự im lặng kéo dài.
 
Trương Kính mở mắt ra, ông ta nhìn Mạnh Vân Hiến đang đứng bên giường: "Ngươi nhất định phải hỏi sao? Ngươi cũng biết, điều ta hối hận nhất trong cuộc đời này chính là năm đó đồng ý với ngươi, cùng ngươi mở rộng chính sách mới!"
 
Ông ta không nói là đúng hay sai, lại chỉ nói là hối hận.
 
"Mạnh Vân Hiến, ít nhất lúc này, ngươi đừng để ta thấy ngươi nữa."
 
Trương Kính run rẩy, hô hấp cũng có run nhẹ, ông ta quay lưng lại, nắm chặt tay thành nắm đấm dưới chăn.
 
Cơn mưa xối xả nặng hạt hơn, tí tách đập vào mái hiên.
 
Mạnh Vân Hiến bước những bước nặng nề ra khỏi Trương trạch, được quản gia dìu lên xe ngựa, một đường đi chân ông ta lảo đảo, không biết về đến nhà như thế nào.

 
"Nhìn chàng thế này, là gặp được rồi hay là chưa? Trương tiên sinh thế nào?" Phu nhân của Mạnh Vân Hiến, Khương thị cầm ô đón ông ta vào cửa.
 
"Gặp được rồi."
 
Mạnh Vân Hiến lấy lại bình tĩnh, để Khương thị lau nước mưa trên người: "Lão ta nằm trên giường bệnh, sao còn có thể ngăn cản ta, chỉ là phu nhân, hôm nay lão ta nói với ta một câu."
 
"Nói cái gì?"
 
"Lão ta nói, ít nhất vào lúc này, đừng để lão ta nhìn thấy ta nữa."
 
Nghe vậy, động tác lau vạt áo cho ông ta của Khương thị hơi khựng lại, bà ấy ngẩng đầu.
 
"Lão ta không lạnh lùng trừng mắt, cũng không trách mắng ta, lão ta rất bình tĩnh nói với ta lời này." Hầu kết của Mạnh Vân Hiến khẽ động, cũng không thể giải thích được sự phức tạp trong lòng mình: "Nhưng điều đó lại khiến ta cảm thấy như mình đang chịu sự tra tấn..."
 
"Đáng đời." Khương thị đánh ông ta một cái: "Năm đó người kéo ông ấy vào chỗ nước sôi lửa bỏng chính là chàng, sau đó người thả học trò của ông ấy cũng là chàng, bây giờ kể cả ông ấy có cầm gậy gộc đánh chàng, vậy cũng là điều mà chàng phải chịu!"
 
"Ta thà để lão ta lấy gậy đánh ta còn hơn."
 
Mạnh Vân Hiến nhận lấy chén trà từ Khương thị, hơi nóng phả ra, hốc mắt hơi nóng lên, ông ta ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài mái hiên mưa mù mịt, chậm rãi thở dài: "Năm đó, là lão ta nhìn [Thanh Cừ Sơ] của ta mới cùng ta đi lên con đường này, nhưng khi quan gia huỷ bỏ chính sách mới, ta bị giáng chức, lão ta bị lưu đày, một lần lưu đày này của lão ta, vợ con đều chết..."
 
"A Thược, dù tốt hay xấu, những năm này ta đều có nàng bầu bạn, nhưng bên cạnh lão ta… còn có ai đâu?"
 
… 
 
Trời đã tối, Châu Đĩnh mang theo một thân ướt đẫm nước mưa trở lại Di Dạ ti, Hàn Thanh vẻ mặt âm trầm gạt hết mấy thứ liên quan đến vụ án xuống, tức giận mắng: "Người sáng hôm qua vẫn thượng triều, sao hôm nay trời chưa rạng các ngươi đã liên tục tìm kiếm mà sao lại không tìm thấy người!"
 
Châu Đĩnh cụp mắt xuống, giữ im lặng.
 
Hôm nay trời còn chưa sáng, Lâm Du mở miệng, phun ra hai chữ "Đỗ Tông", Đỗ Tông kia là người nào? Không phải là vị Lễ bộ lang trung, Hộ bộ phó sử,  lần trước đến Di Dạ ti để ra mặt cho Miêu Dịch Dương, con trai của Miêu Thái úy sao?
 
Gần như ngay sau khi Lâm Du khai ra, Châu Đĩnh đã dẫn thân tòng quan đến Đỗ phủ bắt người, nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là, Đỗ Tông mất tích.
 
Châu Đĩnh bất chấp trời mưa lục tung trong thành Vân Kinh cả một ngày, cũng không tìm thấy Đỗ Tông.
 
Qua một đêm, người này dường như đã bốc hơi khỏi thế giới, Di Dạ ti không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của ông ta.
 
"Không có Đỗ Tông, vụ án này phải tra tiếp thế nào đây?" Đương nhiên, Hàn Thanh không nghĩ rằng Đỗ Tông là đầu sỏ gây nên vụ án này, Đỗ Tông đã là quan trong triều, lại không có con cháu nối dõi để ông ta phải mạo hiểm như vậy để tranh tiền đồ.
 
Thế thì chỉ có thể là ông ta nhận được chỗ tốt từ người nào đó, nên mới lợi dụng mối quan hệ của mình để thuận lợi hành động.
 
"Sử tôn, dược nữ Dương thị đã nhận tội rồi."
 
Châu Đĩnh nói: "Bà ta xác nhận có người đưa mười lượng vàng cho bà ta để giết hai mẹ con A Châu, trong vài tên sát thủ bắt về cũng có người nhả ra, bọn họ đều được thuê giết Dương thị diệt khẩu."
 
"Nếu bọn họ đều là người được thuê, thì chủ thuê là ai, bọn họ có nhìn rõ không?" Hàn Thanh hỏi.
 
"Không rõ."
 

Châu Đĩnh dừng một chút, nhớ tới tên sát thủ dẫn đầu rơi xuống từ mái hiên: "Nhưng ta cảm thấy, trong đó có một người không giống với bọn chúng."
 
Nếu không giống với những người đó, thì chắc chắn là biết chút gì đó nhỉ? Hàn Thanh nhận chén trà từ người bên cạnh, rồi "bộp" một tiếng đặt xuống: "Nếu như thế, Châu Đĩnh, ngươi mau chóng làm cho hắn ta khai ra toàn bộ cho ta!"
 
"Rõ."
 
Châu Đĩnh lập tức cúi đầu.
 
Ở Vân Kinh mưa ngày càng nhiều, mấy ngày nay trời không rõ, ban đêm lại không có trăng nên Nghê Tố đành phải đến ven hồ Vĩnh An, định bẻ thêm mấy cành liễu mang về nhà.
 
Trong triều một quan viên ngũ phẩm mất tích, cả Vân Kinh náo loạn, Nghê Tố luôn cảm thấy vụ án này không thể không liên quan đến vụ án của huynh trưởng mình, nhưng Châu Đĩnh không xuất hiện, nàng cũng không thể tùy tiện đến Di Dạ ti hỏi thăm.
 
Cho dù nàng đi, bọn họ cũng sẽ không thể nói gì nhiều cho nàng.
 
"Ta nhớ rõ lúc trước là Đỗ Tông đến ra mặt, mới khiến cho Di Dạ ti sớm thả Miêu Dịch Dương."
 
Nghê Tố cẩn thận tránh đi thềm đá dính nước, dẫm phải một cành liễu, nàng chợt hiểu ra: "Nếu người tráo đổi bài thi của huynh trưởng ta thực sự là ông ta, thì bây giờ ông ta trồi lên mặt nước, Miêu nhị công tử chẳng phải là càng bị nghi ngờ sao?"
 
Dù sao Đỗ Tông đứng nơi đầu ngọn gió làm người bảo lãnh cho Miêu Dịch Dương, bây giờ Đỗ Tông mất tích, như vậy Miêu Dịch Dương được ông ta bảo lãnh, chẳng phải là phải quay về Di Dạ ti sao?
 
"Bây giờ nếu vụ án này không tìm ra được hung thủ thực sự, thì sẽ không kết thúc." Từ Hạc Tuyết chú ý tới dưới chân nàng: "Cho nên, Miêu Dịch Dương đó sẽ là ‘hung thủ’ được chọn."
 
"Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, sát thủ đêm đó đi giết dược nữ Dương thị còn đang bị Di Dạ ti thẩm vấn."
 
"Ta biết."
 
Nghê Tố lắng nghe âm thanh giòn tan khi những hạt mưa chạm vào vành ô, kiễng chân muốn với lấy những cành liễu cao hơn, lại thấy một bàn tay vòng qua người nàng.
 
Mưa tí tách, tiếng cành liễu gãy vang lên.
 
Trong màn mưa ẩm ướt, Nghê Tố ở dưới ô quay đầu lại, giữa xương ngón tay nhợt nhạt của hắn, những giọt nước rơi trên trán nàng.
 
"Ngươi không lạnh sao?"
 
Ven hồ có gió thổi qua, Từ Hạc Tuyết thấy của vai phải của nàng bị nước mưa bay theo chiều gió thấm ướt.
 
Rặng liễu xanh đung đưa trong gió, Nghê Tố lắc đầu để hắn cầm lấy cành liễu, đồng thời lấy ô từ trong tay hắn, tránh chỗ trơn trượt, ra khỏi vùng xanh rậm rạp này.
 
"Thật ra ngươi không cần làm những thứ này."
 
Mưa rơi xào xạc, trên đường ít người qua lại, Từ Hạc Tuyết cầm cành liễu đi bên cạnh nàng.
 
"Nhưng mà trời cứ mưa mãi, cũng không thể để ngươi tiếp tục chịu đựng như thế được." Nghê Tố bước nhanh, chỉ muốn quay về thay đôi giày ướt sũng này ra.
 
"Đa tạ."
 

Từ Hạc Tuyết cụp mắt xuống, nhìn thấy đôi giày thêu  trên chân của nàng đã bị nước bùn làm bẩn hoàn toàn.
 
Đoạn đường này, mặc dù nàng đi rất nhanh, nhưng chiếc ô nàng cầm vẫn luôn vững chắc che trên đầu hắn, chẳng sợ hành động này của nàng rất kỳ lạ trong mắt người thường.
 
"Nếu không có ta cầm ô cho ngươi, ngươi có thể sẽ không cảm lạnh ngã bệnh, nhưng cho dù ngươi là ma, nhất định ngươi cũng không thích trên người mình có cảm giác ướt át."
 
Nghê Tố kéo ống tay áo của hắn, ra hiệu hắn đi lên phía trước: "Ta không tắm rửa sẽ cảm thấy không thoải mái, chẳng lẽ ngươi không như vậy sao không? Ta thấy cho dù ngươi là ma, cũng là một con ma thích sạch sẽ."
 
Trở lại y quán trên đường Nam Hoè, Nghê Tố thấy Triều Nhất Tùng đợi dưới mái hiên, nàng lập tức bước về phía trước: "Triều Tiểu ca, sao huynh lại tới đây?"
 
"Nghê Tiểu nương tử cầm nhiều cành liễu như vậy để làm gì?"
 
Triều Nhất Tùng nhìn thấy nàng ôm một nắm cành liễu trong ngực thì có hơi khó hiểu.
 
"Triều Tiểu ca không biết sao, kỳ thật cành liễu cũng là một vị thuốc." Nghê Tố nói.
 
"À, ta đây quả thực là không biết." Triều Nhất Tùng gãi đầu, nhớ ra lý do mình đến đây bèn đi theo Nghê Tố vào phòng, vừa nhận chén trà của nàng vừa nói: "Nghê Tiểu nương tử có nghe nói về chuyện Đỗ đại nhân mất tích hay chưa?"
 
"Có nghe nói rồi."
 
Nghê Tố tránh ánh mắt của Triều Nhất Tùng, thu dọn đồ may vá, giấu bộ đồ nam chưa hoàn thành vào bên trong: "Chẳng lẽ ông ta là chủ mưu trong chuyện đổi bài thi của huynh trưởng ta?"
 
Triều Nhất Tùng hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, chỉ là bây giờ ông ta mất tích, bọn ta đã lật tung cả thành Vân Kinh từ dưới lên trên, cũng không gặp qua người nào khác, Tiểu Châu đại nhân của bọn ta bảo ta đến nói với muội chuyện này, bảo muội cứ an tâm, đừng tham gia vào chuyện nguy hiểm nữa."
 
Ý của Châu Đĩnh là cảnh cáo một nữ tử như nàng không nên hành động thiếu suy nghĩ, nhưng Triều Nhất Tùng không có gan nói nghiêm khắc, chỉ đành phải uyển chuyển một chút.
 
"Mong Tiểu Châu đại nhân yên tâm, ta sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc đâu.” Nghê Tố đáp.
 
Triều Nhất Tùng nghe nàng nói như vậy, hắn ta thở phào nhẹ nhõm, rồi nói: "Cũng không biết Đỗ đại nhân kia có cánh hay sao mà có thể đột ngột biến mất như vậy, có điều dược nữ và đám sát thủ bắt được ngày đó vẫn ở Di Dạ ti, Tiểu Châu đại nhân đang thẩm vấn."
 
"Đỗ đại nhân kia mất tích từ khi nào?"
 
Nghê Tố ngồi xuống trước bàn.
 
"Nói ra cũng lạ, ngày hôm trước ông ta còn lên triều, buổi tối Hàn Sử tôn cậy được miệng Lâm đại nhân, khi ta đi theo Tiểu Châu đại nhân tìm đến nhà Đỗ đại nhân, chỉ còn lại cha nuôi và thê tử của ông ta, cả hai đều không biết ông ta biến mất lúc nào."
 
Đây cũng không phải là chuyện không thể nói, Triều Nhất Tùng uống trà ăn bánh ngọt, nói với Nghê Tố về Đỗ Tông kia: "Hai ngày nay ta nghe nói rất nhiều về ông ta, nghe nói ông ta vốn là quân hộ, từng là võ quan trong quân phương Bắc, mười lăm năm trước, ông ta nhận một quan văn làm cha nuôi, một quan võ hơn hai mươi tuổi nhận một quan văn ba bốn mươi tuổi làm cha, muội nói xem có buồn cười không?"
 
Triều Nhất Tùng chậc một tiếng: "Nghe nói lúc ấy bậc quan của ông ta thật ra còn cao hơn so với quan văn kia nhưng Đại Tề ta chính là như vậy, quan văn mà, trời sinh đã cao hơn quan võ một bậc. Ông ta nhận được một người cha nuôi như vậy, sau đó thì sao, cưới con dâu ở góa của ông cha nuôi này, cũng không biết chạy quan hệ thế nào, nghe nói còn sửa lại tên, cứ như vậy lên như diều gặp gió, năm nay đã thăng lên quan ngũ phẩm."
 
Nghê Tố đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy tiếng động từ phía sau, nàng quay đầu lại, thấy Từ Hạc Tuyết không biết khi nào đã vứt cành liễu đi, quần áo dính đầy nước, sắc mặt có hơi kỳ quái.
 
Nhưng có Triều Nhất Tùng ở đây, Nghê Tố không có tiện gọi hắn.
 
"Nghê Tố, ngươi hỏi hắn, Đỗ đại nhân kia lúc trước tên là gì?" Từ Hạc Tuyết ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào Triều Nhất Tùng ngồi đối diện nàng.
 
Nghê Tố mặc dù không hiểu tại sao, nhưng vẫn quay đầu lại hỏi Triều Nhất Tùng: "Vậy huynh có biết Đỗ Tông kia lúc trước tên là gì không?"
 
Mấy ngày nay Di Dạ ti điều tra ra không ít chuyện của Đỗ Tông, Triều Nhất Tùng nghiêm túc nghĩ lại, vỗ đùi một cái: "Đỗ Tam Tài! Đúng, chính là cái tên này!"
 
Con ngươi Từ Hạc Tuyết hơi co rụt lại, cảm giác ù tai kịch liệt ập đến.
 
Nghê Tố thấy bóng dáng hắn hóa thành sương mù nhanh chóng tán đi, nàng có dự cảm không lành nên nói với Triều Nhất Tùng mấy câu, sau khi hắn ta rời đi thì cô vội vàng đi ra hiên sau. 
 
"Từ Tử Lăng."
 
Nghê Tố đứng ngoài cửa phòng của hắn.

 
Ánh đèn trong phòng lập lòe, Từ Hạc Tuyết nhìn thấy bóng của nàng trên màn cửa sổ: "Có việc sao không?"
 
"Ngươi..."
 
Nghê Tố muốn hỏi hắn một chuyện, nhưng nhìn ánh đèn mông lung trong màn cửa sổ, nàng mím môi, nói: "Ta đi đun nước lá liễu cho ngươi."
 
Bóng của nàng biến mất ở trên tấm màn cửa sổ.
 
Từ Hạc Tuyết vẫn nhìn chằm chằm vào cửa sổ, một lúc sau, tay áo che đi đôi mắt của hắn.
 
Đan Nguyên năm đó đêm khói lửa, áo giáp nhuốm máu.
 
Năm mười bốn tuổi, hắn ở trong Hộ Trữ quân có rất nhiều gương mặt trẻ tuổi vây quanh, uống bát rượu mạnh đầu tiên trong đời, khiến hắn bị sặc không ngừng ho khan, uống tới mặt mũi đỏ bừng cả lên.
 
Bọn họ đều cười hắn.
 
"Tiểu tiến sĩ tửu lượng không tốt lắm nha, về sau nhất định phải cùng chúng ta luyện tập!" Giáo úy trẻ tuổi cười ha ha.
 
Năm đó hắn còn trẻ và sung sức, nhấc thương bằng một chân, đập vỡ vò rượu trong tay giáo úy, rồi chiến đấu với hắn ta giữa tiếng ồn ào của đám đông.
 
"Tiết Hoài, ngươi có phục hay không?"
 
Cuối cùng, hắn dùng đầu gối ép vào lưng giáo úy.
 
"Công phu Từ gia các ngươi, ta có thể không không phục sao?" Cả người giáo úy Tiết Hoài đều quỳ rạp trên mặt đất cũng không thấy mất mặt mà vẫn tươi cười: "Ngươi còn trẻ tuổi mà đã có bản lĩnh như vậy, tiểu tiến sĩ, đám người Hồ kia phải ăn mệt với ngươi rồi!"
 
Rượu quá ba tuần, hắn mơ màng ngủ thiếp đi bên đống lửa, lấy áo giáp làm gối.
 
Một thanh niên nhút nhát đột nhiên đi tới, nhỏ giọng gọi: "Từ tiến sĩ."
 
"Ơi?"
 
Hắn miễn cưỡng đáp lại.
 
"Ngươi mới mười bốn tuổi đã làm tiến sĩ, vậy vì sao lại muốn đến biên cương?" Thanh niên nói chuyện rất cẩn thận, trong tay cầm quyển vở, càng cầm càng bóp chặt lại.
 
"Ngươi cầm cái gì trong tay đấy?"
 
Hắn không đáp, lại nhìn thẳng vào quyển sổ nhỏ của chàng thanh niên.
 
"À, cái này." Thanh niên càng khẩn trương: "Từ tiến sĩ, ta, ta muốn nhờ ngài dạy ta học chữ, ngài xem có được không?"
 
"Được."
 
Lần đầu tiên hắn gặp người hiếu học như vậy trong quân doanh, hắn ngồi dậy đến, phủi tro tàn trên áo khoác, hỏi: "Ngươi tên gì?"
 
Ánh sáng từ ngọn lửa phản chiếu trên khuôn mặt của thanh niên, hắn ta nở nụ cười, nói: "Đỗ Tam Tài."
 
Từ Hạc Tuyết đắm chìm trong bóng tối được bao phủ bởi tấm vải trước mặt, các đốt ngón tay của hắn bị hắn siết chặt và trở nên trắng bệch, hạt bụi trần xung quanh hắn lặng lẽ lộ ra những góc cạnh sắc bén, cào xé ngọn nến.
 
Đỗ Tam Tài vậy mà không chết.
 
Hắn ta rốt cuộc vì sao lại không chết?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui