Châu Đĩnh cử Triều Nhất Tùng đến đường Nam Hoè kiểm tra xem Nghê Tố đã về nhà chưa, còn hắn thì mang theo người bắt dược nữ Dương thị cùng với đôi phu thê đã che giấu bà ta, cũng như vài tên nhân chứng sống còn lại trong nhóm sát thủ muốn xuống tay với Dương thị về Di Dạ ti.
"Tiểu Châu đại nhân, trong kẽ răng bọn chúng đều giấu độc." Một gã thân tòng quan chỉ xuống mặt đất, nơi có một vài cái răng đầy máu trộn lẫn với những viên thuốc nhỏ.
Kể từ khi viên cai ngục của phủ Quang Ninh uống thuốc độc tự tử lần trước, Di Dạ ti đã thận trọng hơn trong chuyện này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Châu Đĩnh liếc mắt một cái, quay lại thì thấy một số quan sai việc đang cầm sách, bút và mực vội vã chạy đến hình phòng, hắn hỏi thân tòng quan bên cạnh: "Sử tôn ở bên trong?"
Thân tòng quan thấp giọng đáp: "Vâng, Sử tôn cũng vừa đến không lâu, nghe nói là Lâm đại nhân bên trong được cho gọi vào rồi."
Vị Lâm đại nhân kia là một vị đại nhân của viện sao chép, cũng là một trong những quan viên liên quan đến vụ án kỳ thi mùa đông lần này.
Hắn ta được gọi vào?
Châu Đĩnh nghe thấy âm thanh, nhìn vào bóng của một ngọn nến được đặt trong phòng tra tấn.
"Lâm đại nhân, bài thi của Nghê Thanh Lam và những người khác thực sự đã bị ngươi tự tay phá hủy?" Hàn Thanh, Sử tôn Di Dạ ti ngồi ở ghế trên, ra hiệu cho quan sai việc viết lời chứng ở bên cạnh.
"Phải..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Du vừa nói, miệng phun ra một ngụm máu, quần áo trên người hắn đã thấm đẫm máu, cả người đều đang co giật.
"Quan niêm phong họ Nghiêm kia là người cuối cùng phụ trách thu bài thi, hắn ta nói, có kẻ trước đó đã báo cho hắn ta biết, người gian lận trong bài thi sẽ đề cập đến địa danh cổ ‘Phượng Lân Châu’, cho nên hắn ta mới có thể nhận ra bài thi của người đó. Còn Nghê Thanh Lam, hắn ta đã nhận ra chữ viết tay của Nghê Thanh Lam từ trước, thừa dịp Kim hướng sư không ở đó, mạo hiểm kiểm tra bài thi chưa chép lại xong của hắn rồi nhớ kỹ một vài từ ngữ. Sau đó hắn ta thu đủ hết bài thi mà các quan niêm phong khác đã chép lại, rồi bí mật chép lại bài thi của Nghê Thanh Lam và người đó một lần nữa đưa đến viện sao chép giao cho ngài."
Hàn Thanh thổi bọt trà trên mép bát.
Theo lời kể của Kim hướng sư trước đây, bởi vì có một bài thi chẳng những viết hay mà viết cũng đẹp cho nên Kim hướng sư rất có ấn tượng với bài thi đó.
Chính vì vậy mà trên đường thay đồng liêu đi nộp bài, hắn ta mới có thể phát hiện bài thi kia đã bị ai đó sao chép lại một lần nữa.
Kim hướng sư vẽ xong địa đồ về kinh, nghe nói một học trò được cử đi thi tên là Nghê Thanh Lam đã chết thì lập tức đoán bài thi kia rất có thể đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng.
Mà kỳ thi mùa đông không chỉ có một vị quan niêm phong, Hàn Thanh yêu cầu từng người một để lại chữ viết tay, rồi để Kim hướng sư phân biệt, nhưng vì ai đó đã cố tình che giấu chữ viết nên lúc đầu mọi việc không mấy suôn sẻ.
Mãi đến khi Châu Đĩnh tìm thấy chữ viết tay hoặc tài liệu của nhóm quan niêm phong trong nhà của họ, lại mời Kim hướng sư đến đối chiếu.
Lúc này mới bắt được tên quan niêm phong họ Nghiêm kia.
Mà sau khi cạy miệng tên quan niêm phong họ Nghiêm kia, phải tốn rất nhiều công sức mới bắt được dấu vết của Lâm đại nhân ở viện sao chép.
"Không sai."
Lâm Du ho dữ dội: "Trong tay quan niêm phong kia có một tờ bài thi trắng đã được niêm phong tên thí sinh để chống gian lận, là được người khác đưa vào trường thi từ trước. Ta và hắn chỉ biết Nghê Thanh Lam là người bọn họ đã lựa chọn, về phần cuối cùng kẻ gian lận là ai, bọn ta cũng không biết, bọn ta cũng không muốn biết. Chỉ là sau này quan gia đổi ý, muốn thêm khoa thi, nên ta đành phải lấy bài thi của hai người bọn họ cùng với những người khác, thừa dịp hai ngày Thiên Can kia, viện sao chép bốc cháy, thiêu huỷ cùng một chỗ."
"Lâm đại nhân à, ngài quả thật đúng là hồ đồ." Hàn Thanh đặt chén trà ở trên bàn, cười khẩy: "Ngươi không vừa ý bổng lộc quan gia đưa cho ngươi không đủ sao? Làm sao còn dám lấy gan cọp can hùm mà tham ô ở chuyện này? Ngươi cho rằng ngươi cắn chết không nói hoặc không thừa nhận, chỉ vào đám ngôn quan trong viện Gián vì các người mà bị đối xử bất công, chuyện này cứ như vậy mà kết thúc?"
"Chỉ cần vẫn còn sắc lệnh của quan gia, chúng ta không sợ bọn họ."
Hàn Thanh ngồi ngay ngắn, liếc nhìn hắn ta: "Nói đi, là ai sai sử ngươi? Chúng ta đoán, ngươi cũng sắp không chịu nổi hình phạt này nữa rồi."
Qua nhiều ngày ở Di Dạ ti, Lâm Du đã cảm nhận được cái gì mới gọi là sống không bằng chết, bất kể tính tình có sắc bén đến đâu nhìn thấy hình phạt ở đây, cũng sẽ bị bào mòn, hắn ta gian nan thở dốc:
"Đỗ Tông."
Bầu trời phía đông mây che trắng xóa, mưa dầm tầm tã.
Đỗ Tông ngồi trong thư phòng gần như suốt đêm, kể từ khi Di Dạ ti bắt đi tất cả các quan viên liên quan đến vụ án kỳ thi mùa đông, ông ta hầu như không có một giấc ngủ trọn vẹn.
Trời còn chưa sáng, Đỗ Tông nhìn thấy quản gia dẫn một người khoác áo tơi đi lên bậc thang, quản gia lui ra, người nọ vào cửa nhưng cũng không tháo nón xuống mà chỉ ở trong bóng tối, cúi đầu chào ông ta: "Đỗ đại nhân."
"Hắn nói thế nào?"
Đỗ Tông ngồi trên ghế không đứng dậy.
Người nọ không ngẩng đầu, chỉ đáp: "Đại nhân nhà ta chỉ có một câu nhắn nhủ ngài, vinh hoa phú quý mười lăm năm, ngài cũng nên thấy đủ, có phải hay không?"
Ngón tay Đỗ Tông chợt co lại.
Người nọ chỉ nói một câu như vậy rồi lập tức xoay người đi ra ngoài, biến mất ở trong màn mưa.
Tiếng mưa làm cho sự im lặng trong thư phòng càng trở nên tĩnh mịch.
Đỗ Tông mang vẻ mặt thất bại chán nản, ngây người ngồi ở trước bàn dài.
…
Không có quán ăn nào bán đồ ăn sáng trên đường Nam Hòe, Nghê Tố đành phải cầm ô đi sang con phố bên cạnh, gọi một ít bánh bao tại một quầy hàng ăn được che bằng tấm vải dầu.
"Lần trước gặp phải cường đạo, ta ở trong xe ngựa không nhìn rõ, lúc đó ngươi giết bọn họ, cũng không có sử dụng thuật pháp của ngươi đúng không?" Mưa đập vào mái hiên, tiếng tí tách vang lên không dứt.
"Nếu lấy thuật pháp giết người, ta sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc."
Trong màn mưa bụi, Từ Hạc Tuyết và nàng sóng vai mà đi, bóng dáng lúc mờ lúc tỏ.
"Vậy ngươi bắt đầu luyện võ từ khi nào?"
Nghê Tố tối hôm qua chính mắt nhìn thấy chiêu thức của hắn, cũng chính là lúc đó, nàng mới chính thức ý thức được, dưới thân thể thoạt nhìn có vẻ yếu ớt mỏng manh của hắn ẩn giấu một mũi tên nhọn hoàn toàn khác biệt.
"Khi còn nhỏ cầm bút, thì cũng phải cầm kiếm."
Từ Hạc Tuyết ngửa đầu, ngẩng đầu liếc nhìn tán ô mà nàng che trên đầu: "Trong nhà răn dạy như thế."
Sau đó hắn theo nương và huynh trưởng rời xa Vân Kinh, quy củ trong nhà cũng không còn ai nhớ rõ, nhưng hắn chưa bao giờ lơ là hai việc văn ôn võ luyện.
Đang nói chuyện, hai người chuẩn bị ra đến đầu phố thì một bóng người dưới mưa đột nhiên đụng phải họ, Từ Hạc Tuyết phản ứng cực nhanh lập tức nắm lấy cổ tay Nghê Tố kéo nàng lùi lại mấy bước.
Những hạt nước mưa từ ống tay áo của người nọ rơi xuống túi giấy thấm dầu trong tay Nghê Tố, bàn tay lấm lem bùn đất của hắn đập vào khoảng không, lảo đảo té ngã trên đất.
Chàng trai trong màn mưa khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc rách rưới, nước da tái nhợt, thân hình gầy đến da bọc xương, khi nhìn thấy đôi mắt của hắn ta, Nghê Tố không khỏi hoảng sợ.
Con ngươi của người bình thường tuyệt đối không thể lớn như người này.
Khăn quấn bị nới lỏng một chút, lộ ra cái đầu trụi tóc, ngay cả lông mày cũng không có.
Cũng không biết vì sao, Nghê Tố cứ cảm thấy được ánh mắt của hắn dường như có hơi dừng lại ở bên cạnh nàng trong chốc lát.
Nghê Tố lấy trong túi giấy \dầu ra hai cái bánh bao, ngập ngừng đưa cho hắn.
Chàng trai kia không chút do dự vươn tay chộp lấy bánh bao của nàng, đứng dậy khỏi màn mưa, quay người bỏ chạy.
"Trông hắn ta giống như bị bệnh nặng vậy."
Nghê Tố nhìn bóng lưng của người kia.
"Không phải bệnh."
Từ Hạc Tuyết nói.
"Làm sao ngươi biết?" Nghê Tố nghe vậy thì quay đầu sang.
Làn mưa bụi sáng sớm nhấn chìm bóng dáng của chàng trai, Từ Hạc Tuyết bắt gặp ánh mắt của nàng: "Hắn thấy ta."
"Vậy hắn… cũng là ma?"
Nghê Tố ngạc nhiên.
Nhưng nếu đã là ma, hẳn là sẽ không cần những thức ăn này để thỏa mãn cơn đói mới đúng.
Từ Hạc Tuyết lắc đầu: "Hắn ta không có tóc, đôi mắt khác hẳn với người thường, không phải ma, mà là… quỷ thai."
Nghê Tố suýt chút nữa không cầm chắc bánh bao.
Đó không phải là cốt nhục của người và ma sao?
Mưa tạnh đi nhiều, chàng trai băng qua đường, hai tay ôm chặt hai chiếc bánh bao, chạy đến dưới mái hiên một ngôi nhà, ngồi xổm sau đống đồ lặt vặt, chậm rãi gặm bánh.
Đôi mắt của hắn dán chặt vào túp lều vải dầu đối diện.
Mùi hoành thánh quyện lấy hơi thở của hắn, hắn dùng sức hít một hơi, hai ba miếng ăn sạch bánh bao lạnh, chỉ nghe tiếng xe ngựa tới gần, con ngươi đen cửa hắn khẽ nhúc nhích, nhìn thấy xe ngựa dừng lại trước cửa hàng hoành thánh, một ông lão từ trong xe ngựa đi ra trước, nhìn qua thì là một vị quản gia.
Ông ta cầm dù xuống xe ngựa trước, sau đó vươn tay đỡ một ông già ăn mặc giản dị, tóc hoa râm trong xe xuống: "Đại nhân, ngài cẩn thận."
Chàng trai cách màn mưa, nhìn quản gia kia đỡ ông lão xuống xe ngựa, hắn gãi đầu nhìn thấy ông lão kia, sau một lúc lâu, hắn mới lại lại nghiêm túc đánh giá chiếc xe ngựa.
Trên một chiếc đèn lồng treo ở mái hiên của xe ngựa, có một chữ "Trương".
"Hôm nay trời mưa to, ngài còn phải vào cung, trong cung cũng không phải là không có đồ ăn sao? Ngài còn tới chỗ này làm gì." Quản gia cằn nhằn liên miên.
"Những năm này, ta đối với Vân Kinh không phải quá lưu luyến gì nhưng mà chỉ có hoành thánh ở đây là không giống với những nơi khác." Trương Kính được đỡ ngồi xuống vị trí trong cùng túp lều vải dầu, ông ta đánh giá xung quanh: "Sạp hàng này qua mười mấy năm rồi mà vẫn còn mở cửa, cũng thật không dễ dàng gì."
"Nô tài đi lấy cho ngài một bát."
Quản gia nói xong thì đi tìm chủ quán.
"Gọi thêm một ít dưa muối."
Trương Kính ho khan hai tiếng, rồi căn dặn.
Chủ quán là một nam nhân khoảng ba bốn mươi tuổi, tay chân thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã nấu xong một bát hoành thánh, quản gia bưng hoành thánh và dưa muối đến trước mặt Trương Kính, lại đưa cho ông ta một cái thìa: "Nô tài đã hỏi qua, hóa ra hắn ta là con trai của chủ quán, ngài nếm thử xem, hương vị hẳn là giống nhau."
Trương Kính cầm lấy thìa, húp một ngụm canh, vẻ mặt khoan khoái gật đầu: "Quả nhiên là rất giống."
"Có lẽ Hạ học sĩ sắp tới rồi, có hắn đi cùng với ngài một đoạn đường, cũng an toàn hơn chút."
Quản gia liếc nhìn ra bên ngoài túp lều vải dầu nói với Trương Kính.
Trương Kính ăn hoành thánh và dưa muối, hừ một tiếng: "Ta cũng không già đến mức nằm liệt một chỗ không đi đứng gì được, đường đi có vài bước làm gì cần hắn lúc nào cũng trông chừng?"
"Đại nhân à, mấy người Hạ học sĩ bao nhiêu năm rồi không gặp người thầy là ngài, bây giờ mỗi ngày đều muốn ở bên cạnh bầu bạn với ngài thì có gì là không đúng đâu? Bọn họ có tâm, ngài nên vui mừng mới phải chứ." Quản gia vừa cười dứt lời, đã nghe thấy bên ngoài lều vải có tiếng động, ông ta vừa quay đầu, đã thấy hai người hầu đánh xe đang chặn một chàng trai ở bên ngoài.
"Sao lại không cho người ta vào?"
Trương Kính đặt mạnh thìa xuống.
Quản gia vội ra khỏi lều vải dầu, cau mày hỏi hai người hầu: "Sao lại bắt người lại?"
"Quản gia, dáng vẻ của hắn không giống như là đi ăn hoành thánh, ta thấy hai mắt hắn nhìn thẳng nhìn chằm chằm vào Trương tướng công, trông rất lạ!" Một người hầu nói.
Lúc này quản gia chuyển tầm mắt đến khuôn mặt của chàng trai, không khỏi giật mình trước ánh mắt đáng sợ của hắn, chàng trai kia thoát khỏi hai người hầu, bàn tay gầy guộc thọc vào trong ngực, lấy ra một phong thư.
"Gửi Trương tướng công."
Hắn thậm chí còn cúi chào, nhưng lại giống một con rối cứng nhắc, nhìn qua khá buồn cười.
Quản gia thấy người này quần áo xộc xệch, nhưng lá thư trong tay hắn lại không hề bị ướt, trơn nhẵn không nếp nhăn, ngẫm nghĩ rồi vẫn cầm lấy.
"Gia Vinh."
Nghe thấy Trương Kính đang gọi, quản gia nhanh chóng xoay người.
Chàng trai cứ nhìn chằm chằm vào quản gia, nhìn ông ta đưa thư cho Trương Kính thì mới yên tâm, nhân lúc hai người hầu không để ý mà chạy nhanh vào màn mưa.
"Đại nhân, hắn chỉ nói là đưa cho ngài cái này, ngoài ra không nói gì nữa." Quản gia nghe thấy người hầu kêu lên, khi quay lại thì chàng trai đã biến mất, trong lòng càng cảm thấy kỳ lạ.
Trương Kính lấy thư ra xem, vẻ mặt bình tĩnh đột nhiên như bị dao sắc cứa từng nhát vậy, ánh mắt dán chặt vào từng chữ trên giấy, sắc mặt tái nhợt không chút máu.
Quản gia thấy Trương Kính đột nhiên đứng bật dậy, ngay cả quải trượng cũng quên mất, lảo đảo tiến lên vài bước như sắp ngã, vội vàng chạy tới đỡ ông ta: "Đại nhân, ngài sao vậy?"
Trương Kính miễn cưỡng đi tới bên ngoài lều vải dầu, hô hấp dồn dập mang theo tiếng khàn khàn từ trong cổ họng và phổi, ông ta trừng mắt nhìn hai người bọn họ: "Hắn từ đâu tới?!"
Một người thành thật đáp: "Tiểu nhân hỏi qua, hắn chỉ nói hắn tới từ Ung Châu."
Ung Châu.
Hai chữ này khiến cho Trương Kính trước mắt tối sầm lại, lồng ngực rung lên, ông ta bóp phong thư thành một cục tròn, chợt phun ra một ngụm máu tươi.
"Đại nhân!"
Quản gia cực kỳ sợ hãi.
Hạ Đồng học sĩ của viện Hàn Lâm vừa tới cũng tình cờ nhìn thấy cảnh này, hắn lập tức ném chiếc ô của mình và chạy như bay tới:
"Thầy!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...