Chiêu Hồn

Du ngoạn bằng thuyền, thưởng thức món cá còn tươi, cầm bút chọn màu vẽ núi vẽ hồ, Từ Hạc Tuyết rời xa dương thế đã lâu, dường như đến hôm nay mới được coi là đang ở nhân gian thật.
 
Ban đêm, trong phòng có ánh nến sáng trưng, hắn nhớ lại những chuyện trước kia của mình.
 
Không liên quan đến thầy, không liên quan đến huynh trưởng và tẩu tử, chỉ là những kí ức lúc chơi bời tự do cùng bạn đồng môn chạc tuổi của hắn thuở niên thiếu tuỳ tiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ Hạc Tuyết trầm ngâm hồi lâu, mới từ từ mở bức tranh trước mặt ra.
 
Liễu xanh, cò trắng, sóng nước, dãy núi, và cả đình Tạ Xuân sơn đỏ, duy nhất, chỉ thiếu người mà Nghê Tố muốn hắn vẽ.
 
Dưới ánh đèn nến, Từ Hạc Huyết chăm chú nhìn bức tranh một lúc lâu rồi mới thu nó lại cất đi.
 
“Từ Tử Lăng.”
 
Một bóng dáng mảnh khảnh hắt bóng lên tấm màn cửa sổ.
 
Từ Hạc Tuyết mới cầm thư án đứng dậy, quay đầu nhìn về phía bóng dáng đó, rồi hắn “ừ” một tiếng.
 
“Ta đã chọn một miếng vải sa tanh màu trắng, bên trên có hoa chìm màu vàng nhạt, dùng nó để may quần áo cho ngươi có được không?” Nghê Tố đứng ngoài cửa, cách một tấm màn cửa sổ kín không nhìn thấy tình hình bên trong.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Hạc Tuyết không ngờ, đêm hôm đó nàng mới nói muốn may quần áo cho hắn, nhanh vậy mà đã tìm được sa tanh rồi. Hắn luôn có chút suy yếu vào ban đêm, sợ nàng nghe không rõ giọng của hắn, nên hắn bèn đi đến trước tấm màn mỏng ở cửa cổ và nói: “Làm phiền ngươi rồi.”
 
“Ngươi không nhìn một chút sao?”
 
Giọng nói của Nghê Tố từ bên ngoài vọng tới.
 
Từ Hạc Huyết mới mở cửa ra thì đã nhìn thấy một tấm sa tanh trắng mềm, trơn bóng được mở ra trước mắt, ánh đèn ở hành lang chiếu vào hoa văn chìm màu vàng nhạt, lúc nào cũng phát ra một vài tia sáng nhỏ.
 
Tấm sa tanh màu trắng không đủ dài, để lộ ra đôi mắt trong sáng của cô nương ấy, đôi mắt ấy cong lên theo nụ cười của nàng.
 
“Đẹp không?”

 
Nàng hỏi.
 
“Đẹp.”
 
Từ Hạc Tuyết nhìn tấm sa tanh trên tay nàng một lần nữa, thấy nàng nghe xong bèn đi về phía phòng bên cạnh, hắn lập tức gọi nàng lại: “Nghê Tố, dùng kim chỉ vào ban đêm vừa phí công vừa hại mắt.”
 
“Ta biết mà.”
 
Nghê Tố gật đầu, ôm lấy miếng sa tanh rồi đi vào phòng.
 
Mấy ngày liên tiếp, Nghê Tố nếu như không phải là đang ngồi may quần áo, thì cũng là đang thu dọn chỉnh sửa biển hiệu phía trước. nàng phơi mấy loại dược liệu ở trong sân, chỉ vì để ngửi mùi thơm của thuốc.
 
Đường Nam Hoè không thiếu những cửa hàng bán dược liệu, hơn nữa, nàng mở y quán chứ không phải hiệu thuốc lớn, tuy cửa lớn đã mở vài ngày, cũng không phải không có ai đến, nhưng bọn vừa chỉ liếc thấy thầy thuốc bán thuốc tại chỗ ở y quán là một nữ tử thì lại quay đầu rời đi.
 
Mấy ngày này, cũng chỉ có Châu Đĩnh dẫn theo một thân tòng quan bị thương ở chân của Di Dạ ti đến đây, có thêm thì chính là một A Châu nhỏ tuổi làm bồi bàn ở lầu Tường Phong, mỗi khi đến giờ ăn cơm, hắn sẽ đến đường Nam Hoè rao hàng, Nghê Tố luôn gọi hắn lại, bảo hắn giao cơm từ lầu Tường Phong tới.
 
Qua lại thường nên thân thuộc hơn một chút, hôm qua A Châu nhắc đến việc mẫu thân ở nhà đang mang thai, dạo gần đây không biết vì sao, lúc nào bà ấy cũng cảm thấy đau bụng. Nghê Tố bèn đi đến nhà A Châu khám bệnh cho mẫu thân của hắn, sau đó bốc thuốc trong hòm thuốc của mình cho hắn, thấy nhà A Châu nghèo khó, Nghê Tố không lấy một đầu một xu nào của hắn cả.
 
Hôm nay, Thái Xuân Nhứ hẹn Nghê Tố đến quán trà nghe nhạc, tấm bình phong phía dưới lan can nửa kín nửa hở, che đi một phần bóng dáng thướt tha của nữ tử, mái tóc đen dày như mây, trang sức quý quấn tua rua khắp đầu.
 
Bàn tay trắng nõn gảy đàn, tiếng đàn phát ra du dương, trôi chảy.
 
“Theo tỷ thấy, A Hỉ muội muội làm vài loại thuốc thơm, cao dược, mở một y quán, nói là phương thuốc do tổ tiên truyền lại thì lo gì không có người đến mua?” Thái Xuân Nhứ khẽ đong đưa chiếc quạt tròn trong tay: “Chỉ có như vậy, bọn họ mới bớt để ý đến thân phận của muội.
 
“Muội mở y quán, không phải chỉ vì muốn kiếm miếng cơm manh áo mà thôi.”
 
Nghê Tố nói.
 
“Vậy thì còn vì cái gì?” Thái Xuân Nhứ không nhìn nữ tử đang gảy đàn tranh phía dưới nữa mà dời tầm mắt nhìn về phía Nghê Tố đang đứng bên cạnh.
 
Hồi nhỏ, khi theo huynh trưởng học y, muội đã có một tâm nguyện thế này.” Nghê Tố cầm tách trà lên nhấp một hơi, rồi nói: “Bởi vì phụ thân nói với muội, nữ nhi không thể kế thừa sự nghiệp của gia tộc được, trên đời này không có nữ tử nào có thể có chỗ đứng ở y quán một cách đường đường chính chính cả.”
 

“Muội muốn có chỗ đứng ở đây, có người đến, muội tự khám rồi chẩn đoán cho họ, không có người đến khám, thì muội mở y quán để cho cha và các huynh và cả những người không chịu tin rằng nữ tử cũng có thể làm một thầy thuốc giỏi thấy.”
 
Ngay từ khi còn rất nhỏ, Nghê Tố đã hiểu, chỉ vì một câu “con gái gả chồng như bát nước đổ đi”, có biết bao nhiêu chuyện kế thừa sự nghiệp gia đình không liên quan gì đến nữ tử, ngay như việc tinh hoa của y thuật phần lớn dựa vào dòng họ, còn về các dược nữ thấp kém học được những thứ lai lịch bất chính, xảy ra nhiều trường hợp hại chết người. Xiềng xích tầng tầng lớp lớp này đã khiến cho người đời hiện nay không có niềm tin và luôn khinh thường những nữ tử hành nghề y.
 
“Đây cũng không phải lần đầu tiên tỷ nghe muội nhắc đến huynh trưởng.”
 
Thái Xuân Nhứ đặt khuỷu tay lên trên bàn trà: “Mấy ngày vừa qua, vụ án về kỳ thi mùa đông ở Di Dạ ti đang rất nổi, tỷ nghe nói sách luận liên quan đến chính sách mới mà huynh trưởng của muội viết khi còn sống cũng bị đạo nhái, ngay cả Tào nương tử ở Như Khánh thi xã với ta cũng nói, lang quân của bà ta, cũng chính là tri phủ đại nhân của phủ Quang Ninh, cũng từng thấy cuốn sách luận đó, nghe nói còn khen không dứt miệng nữa…”
 
Nàng ấy vừa nói, vừa không khỏi thở dài: “Nếu huynh trưởng của muội còn sống, thì bây giờ chắc cũng có công danh rồi. Mấy hôm nay lang quân của ta xin nghỉ không ra khỏi cửa, hại ta muốn ra ngoài cũng không được, không biết Di Dạ ti điều tra thế nào rồi? Có manh mối gì không?”
 
Nghê Tố lắc đầu: “Di Dạ ti điều tra vụ án thì sẽ không tiết lộ gì đâu. Muội cũng đã gặp vị Tiểu Châu đại nhân đó rồi, ngài ấy chỉ nói với muội là đã có tiến triển mới, muội cũng không biết thêm được gì.”
 
Mấy ngày vừa rồi, nàng đợi mà lòng như lửa đốt.
 
“A Hỉ muội muội chớ lo, nói không chừng chân tướng sẽ bại lộ nhanh thôi.” Thái Xuân Nhứ an ủi nàng vài câu, rồi lại nhìn tấm khăn mỏng trên cổ nàng, rồi nói: “Chỉ là, vết thương trên cổ của muội mà chỉ xử lý qua loa thôi thì không được, tốt nhất nên dùng mấy loại thuốc bôi có thể trị sẹo. Trước đây tỷ không cẩn thận bị thương ở mu bàn tay, đã dùng thuốc bôi mua ở cửa hàng thuốc ở đầu đường Nam Hoè, hiệu quả rất tốt.”
 
“Cảm ơn Thái tỷ tỷ, muội nhớ rồi.”
 
Nghê Tố gật đầu.
 
Dạo này rất hay mưa, chỉ ngồi nghe vài khúc nhạc với Thái Xuân Nhứ ở quán trà thôi, mà bên ngoài đã lại đổ mưa rồi. Nghê Tố mua một chiếc ô giấy ở bên phố gần đó, người đi trên phố vội vội vàng vàng, chỉ có nàng và người bên cạnh là bước đi chầm chậm trong cơn mưa.
 
“Nghê Tố, mua thuốc đi.”
 
Thấy nàng đã đi qua hiệu thuốc, Từ Hạc Tuyết dừng lại.
 
Nghê Tố quay đầu, nhìn bóng hình như sương mù bên ngoài ô của hắn, hàng mi dài và mảnh dính vài giọt nước li ti, hai mắt nhìn về phía hiệu thuốc bên phố.
 
Nghê Tố bất giác sờ lên cổ, dấu vết ấy vẫn còn đó, phải dùng một ít thuốc mới được. Nàng cầm ô đi đến gần Từ Hạc Tuyết, nghiêng ô về phía hắn, nhưng trong mắt người đi đường, cử chỉ này lại có chút kì quặc khó giải thích được.
 
“Đến nhà A Châu khám cho mẫu thân của cậu ấy trước đã, khi nào về rồi mua.”

 
Nghê Tố đã đồng ý với cậu thiếu niên A Châu rằng hôm nay sẽ đến nhà hắn, nếu cơn đau bụng của mẫu thân của hắn vẫn không giảm bớt, thì nàng sẽ đổi đơn thuốc khác.
 
Nhà của A Châu ở trong con hẻm cũ ở phía Tây thành, là một góc nghèo túng ẩn mình trong khe hở của Vân Kinh phồn hoa. Hôm nay trời lại mưa, mùi ẩm mốc trong con hẻm nhỏ lại càng sộc lên, các bức tường gạch phủ đầy rêu màu xanh đậm, hỗn độn và bẩn thỉu.
 
Từ sâu trong hẻm truyền đến một vài tiếng động, mà hai người vừa vào đến đầu hẻm đã lại bị tiếng mưa át đi. Nghê Tố đột nhiên không nghe thấy gì nữa, nhưng Từ Hạc Tuyết thì lại nhạy cảm hơn một chút.
 
Đi đến gần hơn chút nữa, Nghê Tố mới nhìn thấy nhóm đầy tớ của phủ Quang Ninh mặc đồng phục giống nhau với con dao dắt ở bên hông, mà phía trước bọn họ, hình như có một người mặc quan phục màu xanh lá.
 
Có không ít người dân đội mưa đến tập trung ở trước cánh cổng đã tróc sơn ở cuối hẻm và nhìn vào bên trong.
 
Đó là nhà của A Châu.
 
“Tránh hết ra!”
 
Người mặc quan phục màu xanh lá dẫn theo đám đầy tớ đi tới và nghiêm giọng quát.
 
Những người dân đang tụ tập ở cổng lập tức lùi sang hai bên, nhường đường cho quan sai.
 
“Đại nhân! Xin đại nhân hãy làm chủ cho con! Xin ngày hãy lập tức đến đường Nam Hoè truy bắt hung thủ đã hại mẫu thân của con!” Một thiếu niên vừa khóc vừa nói, giọng khàn khàn.
 
Nghê Tố nhận ra giọng nói này, Từ Hạc Tuyết ở bên cạnh nàng cũng nhận ra, hắn lập tức nói: “Nghê Tố, ngươi ở đây một mình được không?”
 
Nghe Tố chỉ nghe thấy thiếu niên đó vừa khóc vừa nói ba chữ “đường Nam Hoè”, là biết ngay bên trong có điều bất thường. Khi nghe người bên cạnh nói vậy, nàng vội quay sang nhìn hắn: “Từ Tử Lăng, ngươi đừng…”
 
Tuy nhiên, nàng còn chưa nói hết câu, bóng hình của hắn đã hoá thành sương mù tan biến rồi.
 
Cùng lúc đó, có rất nhiều người đi ra từ bên trong, quan viên đi đầu cũng không cầm ô, giữa cơn mưa, vừa ngẩng đầu thì va phải ánh mắt của Nghê Tố đứng cách đó khoảng mười mấy bước chân.
 
“Nghê Tố.”
 
Quan viên đó gọi tên nàng một cách chính xác.
 
Hắn ta chính là vị suy quan áp giải nàng từ núi Thanh Nguyên về Tư Lục ti ở phủ Quang Ninh để chịu phạt trước đây – Điền Khải Trung.
 
Một lát sau, tất cả đầy tớ phía sau hắn ta đều nắm chặt chuôi đao chạy đến chặn phía sau Nghê Tố.
 
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đang đứng dưới mưa đều nhìn về phía Nghê Tố.

 
Nghê Tố vứt ô đi, đi vào trong cửa, trong cái sân nhỏ hẹp cũ nát có rất nhiều người, mà ở hành lang, thiếu niên ấy đang khóc rất đau thương, chính là người hay đưa cơm đến lầu Tường Phong cho cô mấy ngày gần đây.
 
Còn trên chiếc chiếu bên cạnh hắn, có một người phụ nữ sắc mặt trắng nhợt, toàn thân đẫm máu đang nằm đó, nhắm mắt, dường như là đã không còn thở nữa, nhưng phần bụng của bà ấy lại nhô lên.
 
Hôm qua Nghê Tố mới gặp bà ấy, đó chính là mẫu thân của chàng thiếu niên tên A Châu kia. 
 
“Tên hung thủ giết người này! Chính ngươi đã hại chết nương của ta!” Chàng thiếu niên vừa thấy nàng, nước mắt càng rơi nhiều hơn, hắn lập tức đứng dậy xông về phía nàng.
 
Một tên đầy tớ vội cản lại, còn Điền Khải Trung cũng đến gần, lạnh lùng chất vấn: “Nghê Tố, trước đây ngươi từng phải chịu phạt ở phủ Quang Ninh vì tội nói xằng nói bậy, bây giờ lại ba lừa bảy lọc, lại làm chết người!”
 
Rất nhiều người đang tụ tập ở trong sân đều nhìn Nghê Tố, những từ như “dược nữ”, “làm chết người”, “tạo nghiệp” nhắm thẳng về phía cô.
 
“Thuốc là tiểu nữ kê tuyệt đối không thể làm chết người.”
 
Nghê Tố nhìn thẳng vào mắt hắn ta.
 
“Vậy ngươi nói xem, tại sao nương của ta uống thuốc của ngươi xong thì chết?” Đôi mắt sưng đỏ của cậu thiếu niên nhìn chằm chằm vào nàng: “Đồ dược nữ đáng khinh, ngươi có biết ngươi đã hại chết mấy mạng người không!”
 
Rất nhiều cặp mắt đều đang nhìn Nghê Tố, rất nhiều lời chỉ trích, sỉ nhục lẫn vào tiếng mưa, Nghê Tố không nói gì, chỉ ngồi xổm xuống chạm vào người phụ nữ đã mất.
 
Chàng thiếu niên thấy vậy, lập tức xông tới đẩy nàng ra: “Ta không cho phép ngươi động vào mẫu thân của ta!”
 
Sức của hắn rất mạnh, Nghê Tố bị hắn xô ngã ra đất, trên quần áo nàng mặc hôm nay lập tức dính không ít bùn đất, mu bàn tay xượt qua bậc thềm đá, xước một mảng lớn.
 
“Tất cả thầy thuốc có mặt ở đây đều có ghi chép về quá trình chẩn đoán chữa bệnh trong một cuốn sách, mẫu thân của ngươi bị bệnh gì, ta đã kê thuốc cho nương của ngươi như thế nào, liều lượng thuốc ra sao, đều được ghi lại.” Nghê Tố chống một tay lên bậc thềm để đứng dậy, nước rơi tí tách dọc theo mép váy, nàng nhìn về phía chàng thiếu niên: “A Châu, nếu ngươi vẫn ngoan cố cho rằng thuốc ta kê đã hại chết mẫu thân của ngươi, vậy cặn thuốc đâu? Đơn thuốc đâu? Bằng chứng của ngươi đâu?”
 
Máu chảy từ mu bàn tay xuống kẽ tay của Nghê Tố, chàng thiếu niên nhìn những giọt máu ở giữa ngón tay nàng hoà vào trong nước mưa, hắn lại ngẩng đầu lên, tự nhiên lại không dám nhìn vào mắt nàng.
 
“Cặn thuốc mà ngươi nói, cậu nhóc đã gửi đến phủ nha Quang Ninh rồi, phán quan của phủ nha bọn ta đã mời thầy thuốc đến kiểm tra.” Điền Khải Trung lạnh lùng nói: “Ngươi hành y mà lại không biết sinh địa hoàng và xuyên ô không thể dùng chung với nhau à!”
 
“Cái gì?”
 
Nghê Tố ngẩn ra, xuyên ô?
 
Trời mưa làm người ta cảm thấy phiền. Điền Khải Trung càng ghét đám người đang tụ tập quanh đây hơn. Hắn ta lập tức nói với đầy tớ phía sau: “Người đâu, bắt nữ tử này lại cho ta! Áp giải về nha phủ Quang Ninh chờ thẩm vấn!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui