Chiêu Hồn


Đại phu tọa đường là người có ánh mắt, chủ mẫu đại phòng Nghê gia qua đời, ông ta đối xử với Nhị gia càng thêm cung kính: "Nhị gia, lang quân Thanh Văn bị dính dịch của cỏ mắt mèo.

"Cỏ mắt mèo là cách gọi của nông dân trồng thuốc bản xứ, tên chính thức của nó là Ngũ Phượng Linh Chi, phơi khô dùng làm thuốc, còn được gọi là Trạch Tất.

"Ta uống say, không biết ngã vào chỗ nào nên bị dính đầy cả người.

" Nghê Thanh Văn đau đến nỗi gương mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy.


Có thê tử hung dữ ở bên cạnh, Nghê Thanh Văn lắp ba lắp bắp không dám nói thật dù chỉ nửa chữ.

"Tại sao lão tử lại nuôi ra một đứa như ngươi chứ! " Nghê Tông tức giận chỉ vào Nghê Thanh Văn, thấy bàn tay hắn đẫm máu, Nghê Tông nghiêng đầu, nuốt xuống câu chửi chưa mắng xong, thúc giục đại phu: "Ngươi mau bôi thuốc cho hắn!"Đại phu lập tức nghe lệnh, ông ta rửa sạch miệng vết thương của Nghê Thanh Văn xong bèn gọi dược đồng mang thuốc trị thương tới.

"Lão gia!"Quản gia trong phủ Nghê Tông đầu mướt mồ hôi hớt hải chạy vào trạch viện, cũng không quan tâm phải lấy hơi: "Tiểu nhân theo phân phó của ngài đi tới điền trang của đại phòng kiểm toán số ruộng thu vào, nào biết ruộng đồng điền trang của đại phòng đều bị bán hết!"Cái gì?Nghê Tông chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, quản gia bước lên phía trước đỡ hắn.

"Đã bán hết?"Nghê Tông không dám tin thì thào.

"Vâng, mọi người đều nói Lý viên ngoại đường hoàng thu mua số ruộng đất này, tiểu nhân còn sai người tới Lý phủ hỏi, bọn hắn nói là vài ngày trước Tiền mụ mụ ở cạnh Sầm thị tự mình đi xử lý việc mua bán.

"Quản gia thở hồng hộc.


"Sầm Tử Thục!"Nghê Tông lấy lại tinh thần, lửa giận bùng cháy làm gương mặt hắn tái mét, hất tay quản gia ra, hắn đi qua đi lại trong phòng, quát quản gia: "Nghê Tố đâu? Nghê Tố ở đâu? Sầm Tử Thục đổi số tiền kia, ngoại trừ để lại cho nàng còn có thể để lại cho ai?""Lão gia, người chúng ta phái tới chùa Đại Chung đã quay về rồi, chỗ nhà thờ tổ vốn không có ai đi truyền lời cho chùa Đại Chung, điều quan trọng nhất là, Tố Nương không đi tới chùa Đại Chung!"Quản gia lau mồ hôi trên trán, tức giận nói.

"Không đi?"Trái tim Nghê Tông đập thình thịch trong lồng ngực, cảm giác không bất an càng trở nên mãnh liệt.

"Nàng đi chùa Đại Chung gì chứ? Ngày hôm qua ta còn gặp nàng ở ngoài!" Nghê Thanh Văn thấy sắc mặt của phụ thân âm trầm, sau cơn đau nhức, hắn còn không quên dùng giọng nói run run bỏ thêm mồi lửa: "Nàng và Nghê Thanh Lam ở bên ngoài còn có một thư phòng, hôm qua nàng đã tới đó! Ta còn thấy nàng thu dọn vài thứ, nếu đêm qua nàng không trở về phủ, chỉ sợ đã mang số tiền đó chạy trốn!""Ngươi thấy rồi vì sao không quay về nói cho ta? Ngươi ở bên ngoài uống rượu hoa* nào? Nếu không phải ta thấy tay ngươi bị thương, lão tử phải đánh gãy chân của ngươi!" Nghê Tông tức giận đạp Nghê Thanh Văn đang ngồi trên ghế xuống mặt đất.

*Rượu hoa: uống rượu có kỹ nữ hầu.

Nghê Thanh Văn đêm qua vốn dĩ bị ăn đòn ở thư phòng, hắn bị Nghê Tông đạp trúng vết thương dưới lớp y phục, hắn không dám kêu lên, thấy thê tử Điền thị cúi người, hắn định đưa tay mượn sức của nàng, nào biết nàng tự ý túm vạt áo của hắn, hung hăng trừng hắn: "Nghê Thanh Văn, chàng lại đi uống rượu hoa sao?""Không có, không có! "Kỳ thực trước khi đến thư phòng Nghê Thanh Văn có đi uống, nhưng hắn nào dám nói thật với Điền thị.


Điền thị ỷ vào việc nhà mẹ đẻ của nàng từng cứu tế nhà hắn, đã quen hống hách với Nghê Thanh Văn, đâu chịu bỏ qua cho hắn, trong chốc lát bên trong y quán cực kỳ ầm ĩ, Nghê Tông lười quan tâm, hắn nhanh chóng đi ra khỏi cửa, tựa ở trên khung cửa, hiển nhiên hắn tức giận đến mức không nói nên lời.

"Lão gia, dựa vào ý của lang quân, Tố nương tối hôm qua mới rời đi nhưng khi đó mưa rơi không nhỏ, e rằng nàng đi không được xa, bây giờ mới qua buổi chiều, kêu người đuổi theo chắc chắn sẽ đuổi kịp.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận