Chiêu Hồn

Những người ép chết Đồng Diệu quay người bỏ đi, chỉ có các thân tòng quan của Di Dạ ti bất chấp cái lạnh đẩy thuyền vớt xác Đồng Diệu.
 
“Nghê Tố, ngươi việc gì phải đi…”
 
Châu Đĩnh lấy một chiếc áo choàng định khoác lên cho nàng, thấy nàng lắc đầu, hắn hơi khựng lại thu tay về: “Ngươi biết hắn ta à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Phải, ta biết.”
 
Đôi môi trắng bệch của Nghê Tố mấp máy, nàng đi vòng qua Châu Đĩnh ôm lấy cành liễu vừa gãy, mang theo làn sương trên tay áo đi về phía trước từng bước một.
 
Châu Đĩnh nhìn bóng lưng của nàng.
 
Một thân tòng quan chạy đến bên cạnh hắn: “Đại nhân, trời thực sự quá lạnh, các huynh đệ không chịu được…”
 
“Đều là người sống cả, có gì mà không chịu được chứ?”
 
Châu Đĩnh đột nhiên quay đầu trừng hắn ta.
 
Thân tòng quan bị dọa đến nín họng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Châu Đĩnh lấy thanh đao bên hông xuống nhét vào tay hắn ta: “Các ngươi cũng biết nước ở đó lạnh… người chết ở đó thì không thấy lạnh à?”
 
“Ta tự mình đi vớt.”
 
Đường từ hồ Vĩnh An đến đường Nam Hòe, Nghê Tố đã đi rất nhiều lần, hôm nay nàng đi rất nhanh, lúc giẫm phải nước còn đọng lại trong các vết nứt trong những viên gạch vỡ trên đường, nàng còn suýt trượt chân ngã.
 
Mùa đông năm nay quá khó chịu, ngoài những lúc không ngủ được, Thanh Khung nhân lúc trời vừa sáng đi mua bữa sáng, thời gian còn lại hắn đều ở trong y quán không ra ngoài.
 
Chân tay hắn như bị đông cứng lại thành băng, bước đi rất chậm, nghe thấy tiếng mở cửa, hắn đi từ phòng của mình ra thì thấy một mình Nghê Tố quay về.
 
Mãi đến khi nàng tới gần, Thanh Khung nhìn thấy sương mù quanh ống tay áo nàng mới thở phào nhẹ nhõm: “Nghê cô nương.”

 
Nghê Tố ngẩng đầu lên: “Thanh Khung, trong phòng ngươi còn than củi không?”
 
“Vẫn còn.”
 
“Nếu hết rồi thì nhớ nói cho ta biết.”
 
Nghê Tố gật đầu, nàng đi qua hành lang phía trước sảnh, ôm cành liễu đi về phía nhà bếp.
 
Nàng trông rất bình tĩnh, Thanh Khung từ từ đi về phía nhà bếp, thấy nàng định nhóm lửa, hắn vội đi vào: “Giao cho ta đi, ta không làm gì lại càng khó hoạt động hơn.”
 
Nghê Tố nghĩ hắn cũng có thể ngồi bên bếp lửa sưởi ấm, bèn nói một tiếng: “Được.”
 
“Đổng Diệu kia… thế nào rồi?”
 
Thanh Khung vừa nhóm lửa vừa hỏi.
 
Lá liễu vào mùa đông chuyển sang màu vàng nhạt, Nghê Tố nghe vậy, động tác trên tay dừng lại: “Chết rồi.”
 
Trong nhà bếp bỗng trở nên yên tĩnh.
 
Ánh lửa từ bếp lửa chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của Thanh Khung, làm tan bớt băng giá trên mặt hắn, hóa thành những giọt nước rơi xuống, trong tay hắn còn cầm một thanh củi khô: “Sao người tốt thường không sống lâu nhỉ…”
 
“Phải rồi, Thái tỷ tỷ kia của cô nương vừa mới đến.”
 
Thanh Khung chợt nhớ ra chuyện này.
 
“Thái tỷ tỷ?”
 
Nghê Tố ngẩng đầu lên: “Tỷ ấy đến làm gì?”
 
“Hình như là lang quân của nàng ấy không làm quan nữa, nàng ấy nói muốn cùng lang quân về nhà nương ruột của mình ở một thời gian, nên trước khi đi muốn đến thăm cô nương, ai ngờ cô nương lại không có ở đây.”

 
Thanh Khung nói thật.
 
Lần trước Thái Xuân Nhứ đến, Nghê Tố không có ở nhà, lần này lại bỏ lỡ tiếp: “Đợi tỷ ấy về, ta sẽ đến phủ Thái úy thăm tỷ ấy.”
 
Nghê Tố đun nước lá liễu xong, bưng một chậu nước nóng đi vào phòng, nhúng khăn tay sạch vào trong nước: “Từ Tử Lăng, chàng vẫn luôn đi theo ta, cũng không chịu nói gì là có lý do gì thế?”
 
Làn sương mờ ảo dần ngưng tụ thành hình người dưới ánh nến phản chiếu trong phòng.
 
Nghê Tố quay đầu lại mới phát hiện tóc mai của hắn hơi loạn, khuôn mặt rõ ràng rất tuấn tú nhưng lại quá nhợt nhạt, vạt áo trắng loang lổ vết máu, áo choàng cổ tròn màu xanh nhạt bên ngoài cũng bị máu làm cho không nhìn rõ nữa rồi.
 
Nghê Tố đặt khăn vào trong chậu, nàng đi đến trước mặt hắn, đưa tay định cởi thắt lưng cho hắn, thấy hắn định giơ tay lên, nàng lập tức nói: “Chàng đừng có cử động.”
 
Bàn tay nâng lên giữa chừng của Từ Hạc Tuyết lại rơi xuống, hắn đứng im không nhúc nhích.
 
Nghê Tố cởi áo khoác ngoài của hắn ra: “Ta lau mặt cho chàng trước, lát nữa chàng dùng một chậu nước khác lau người.”
 
Nói rồi nàng ngẩng đầu lên: “Hay là ta gội đầu cho chàng nhé?”
 
“A Hỉ, mấy cái này ta tự làm được.”
 
Từ Hạc Tuyết nhẹ nhàng nói.
 
“Nhưng mà ta muốn làm cho chàng cơ.”
 
Nghê Tố nói.
 
Từ Hạc Tuyết nhìn nàng, hắn đột nhiên đưa tay ra gạt một sợi tóc nhẹ trên má nàng, “ừm” một tiếng. 
 
Ánh nắng bên ngoài mạnh hơn một chút, màu vàng nhạt trải dài trên hàng lang trước hiên khiến ánh sáng của những ngọn nến trong phòng càng yếu đi, Nghê Tố lau mặt cho Từ Hạc Tuyết, nàng để Từ Hạc Tuyết nằm trên giường trúc nhỏ hẹp, còn nàng ngồi ở mép giường, để hắn gối đầu lên chân nàng.
 

“Liệu có làm ướt quần áo của nàng không?”
 
Từ Hạc Tuyết nhìn nàng.
 
Vừa gỡ búi tóc của hắn, Nghê Tố vừa nhếch môi nói: “Ướt thì ướt thôi, ta cũng đâu phải không có bộ khác để thay đâu.”
 
Từ Hạc Tuyết gối đầu lên chân nàng, tay nàng chải tóc cho hắn từng chút một, lòng hắn bỗng có cảm giác bình yên.
 
Nghê Tố dùng gáo bầu múc nước lá liễu làm ướt tóc hắn, chợt phát hiện ánh mắt hắn đang nhìn nàng chằm chằm, nàng cố ý dùng ngón tay ướt chọc vào gò má hắn: “Chàng nhìn gì thế hả?”
 
Từ Hạc Tuyết không nói gì.
 
Tiếng nước chảy tí tách, Nghê Tố vừa gội đầu cho hắn vừa nói: “Ta nghe nói Hà công tử đã được người ta tiến cử làm quan với tư cách là cử nhân, bây giờ đang làm việc ở phủ Quang Ninh, lúc trước hắn cùng nhiều người chịu hành hình để minh oan cho huynh trưởng ta ở viện Đăng Văn, lúc đó chàng nói với ta, đừng buồn cũng đừng nản lòng, công bằng mà ta muốn người khác cũng muốn có.”
 
“Chàng nói quan trường lạnh lẽo, nhưng có những người máu vẫn nóng.”
 
Nước lá liễu ấm làm ướt mái tóc dài của Từ Hạc Tuyết, Nghê Tố đặt gáo bầu xuống: “Máu của Đổng Diệu là máu nóng, máu của Hà công tử và những người có liên quan đến chuyện này cũng là máu nóng, ta biết trên đời này vốn có rất nhiều người ấm áp hoặc có vật ấm áp, nhưng bây giờ trong lòng ta lại cảm thấy hơi lạnh.”
 
“A Hỉ, ta không lạnh nữa.”
 
Từ Hạc Tuyết nhìn nàng: “Nàng đừng vì ta như thế, trên đời này có người đáng ghét, người đáng quý, giống như ta chết oan lại gặp được nàng.”
 
“Nàng và thầy đều tin tưởng ta, làm mọi chuyện vì ta, bây giờ lại có những người chịu vì ta mà lật lại án cũ, ta ở âm phủ chịu lạnh cả trăm năm, bây giờ lại cảm thấy trong lòng rất ấm áp.”
 
Hắn nói rồi ngừng một chút: “Nhưng ta lại không thể trơ mắt nhìn bọn họ vì ta mà đi vào ngõ cụt, bọn họ đều là những người ở bên khung cửa sổ lạnh lẽo chăm chỉ học tập nhiều năm, khó khăn lắm mới có được chức quan, nếu những người như bọn họ sống lâu một chút thì sẽ có cơ hội vì người khác hơn một chút, có bọn họ ở đó là sẽ có công bằng, cho dù không thể ở trong triều thì cũng ở trong lòng người.”
 
Nghê Tố nắm mái tóc dài ướt sũng của hắn trong tay, cố nhịn sự chua xót bất chợt dâng lên: “Còn chàng thì sao? Sự trong sạch của chàng thì sao? Còn cả quân Tĩnh An…”
 
“Chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi, đã mục nát rồi, đã chết hết rồi, cần gì phải để ý ta trong mắt người đời như thế nào? Nhưng ta chỉ mong tâm sáng ngời, ta xem nhẹ lời người khác, ta chỉ cần báo thù rửa hận cho ba vạn nam nhi quân Tĩnh An, muốn đưa bọn họ ra khỏi bảo tháp, vào vòng luân hồi, không phải chịu đau khổ vì oán hậu.”
 
Những giọt nước không ngừng rơi từ tóc Từ Hạc Tuyết xuống chậu.
 
Ánh nắng vàng nhạt rơi trên người Từ Hạc Tuyết, hắn vẫn chưa thay y bào còn nhuốm máu trên người, hắn gối đầu lên đầu gối nữ tử này: “A Hỉ, nếu ta gặp được nàng lúc ta còn trẻ thì tốt rồi.”
 
Sự thôi thúc đè nặng trong lòng, lúc này cuối cùng vẫn không nhịn được.
 
Hắn khẽ thở dài.
 

Nếu không có Phan Hữu Phương phản bội, nếu phó tướng Tiết Hoài và tất cả tướng sĩ quân Tĩnh An của hắn đều còn sống, nếu năm hắn mười chín tuổi có thể bình yên mà sống.
 
Hắn vẫn còn muốn thu phục mười ba châu, đánh bại người Hồ Đan Khâu khiến chúng không dám ức hiếp dân chúng người Tề nữa và hắn còn muốn được gặp Nghê Tố vào lúc đó.
 
Hắn muốn cùng nàng cưỡi ngựa, cùng nàng đi thả diều vào tiết thanh minh, thậm chí còn muốn quay về huyện Tước nơi nàng lớn lên.
 
Từ Hạc Tuyết đột nhiên đưa tay ra nắm lấy gáy nàng, buộc nàng phải cúi đầu xuống.
 
Nhiệt độ lòng bàn tay hắn giống như một nắm tuyết bao lấy làn da phía sau gáy nàng, hắn hôn nhẹ lên môi nàng. 
 
Ánh nắng thưa thớt, bóng nến mờ ảo. 
 
Tiếng nước rơi tí tách tí tách làm ướt váy Nghê Tố.
 
Thanh Khung quay lưng đứng ngoài cửa, chiếc khăn lỏng lẻo trên đầu hắn bị gió thổi bay ra ngoài hành lang dưới mái hiên, cái đầu trọc lốc lộ ra ngoài gió lạnh, hắn vẫn không nhúc nhích.
 
… 
 
Đến đêm bắt đầu có tuyết rơi mạnh. 
 
Trong thư phòng Tưởng phủ, lão quản gia quỳ xuống “phịch” một tiếng: “Đại nhân, không phải thẩm hình viện đã có một bản thư nhận tội của Đàm Quảng Văn rồi à? Đàm Quảng Văn đã chết rồi, ai biết được bây giờ thứ trong tay ngài có phải thật không!”
 
“Ta đã kiểm tra nét chữ rồi, đúng là do ông ta viết.”
 
Tưởng Tiên Minh đứng dậy đi đến trước mặt ông ấy: “Trên thư nhận tội trong tay ta viết vào mùng sáu tháng mười một, còn bản nhận tội của Đàm Quảng Văn lại viết vào mùng bảy tháng mười một. Mùng sáu tháng mười một là ngày Đàm Quảng Văn mới bị áp giải vào kinh, làm sao mà mùng sáu lại nhận tội là tự ý tăng binh cho phủ Giám trì, không tận lực tiếp viện cho núi Mục Thần, cùng với tội giết Miêu Thiên Ninh. Đến ngày mùng bảy thì lại thay đổi, lại im lặng không nhắc đến chuyện của phủ Giám trì, càng không nhắc chuyện Ngọc Tiết đại tướng quân hạ lệnh chia làm ba đạo quân vây tướng lĩnh người Hồ Mông Thoát trên núi Mục Thần, chỉ nói chuyện giết Miêu Thiên Ninh vì thù riêng mà thôi.”
 
“Bản nhận tội này rõ ràng hơn nhiều.”
 
“Nhưng đại nhân, người đưa cho ngài vào lúc này rõ ràng là lòng dạ hiểm ác khó lường!” Lão quản gia cố gắng khuyên: “Hôm nay Đồng Diệu tự sát ở hồ Vĩnh An, sự việc này ảnh hưởng đến sáu mươi người bị thẩm vấn ở Di Dạ ti, trong đó còn có người đang giữ chức quan… ngay cả Hạ Đồng học sĩ của viện Hàn Lâm - Hạ đại nhân cũng vì trong nhà bị lục soát tìm thấy thư của Từ Hạc Tuyết mà bị Ngự Sử đài hỏi chuyện, bây giờ bản thân gặp nguy hiểm, e là sẽ bị liên lụy!”
 
“Mấy kẻ tiểu nhân gian trá đó làm vậy không phải là vì cục diện như bây giờ à?” Tưởng Tiên Minh cưỡng ép đỡ ông ấy dậy: “Bọn họ càng như thế, bên trong lại càng như có quỷ, bọn họ đang ra oai với những người như Đồng Diệu, không được hành động thiếu suy nghĩ, chưa kể bọn họ còn dồn tâm trí chứng minh vụ án phản quốc mười sáu năm trước cho quan gia thấy, ta không phán xử sai, quan gia cũng không phán xử sai, bọn họ muốn mượn tay quan gia để chèn ép uy hiếp những người này, khiến những người này không dám nhắc đến nữa.”
 
“Bọn họ đang nói cho những người này biết, cho dù sau này quan gia biết vụ án này là án oan, quan gia cũng sẽ không cho phép có người lật lại vụ án.”
 
“Bọn họ nghĩ làm như vậy sẽ khiến tất cả mọi người đều bị dọa sợ.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận