“Dù hắn có chết thì cũng không thể nào hoá giải nỗi hận trong lòng ngươi đúng không?” Ngô Quý phi đứng thẳng dậy nhìn nàng: “Hay có thể nói rằng ngươi còn muốn hận cả ta nữa?”
Câu nói này đã thể hiện vài phần giống với lời nói sắc bén khi tra hỏi tội nhân.
Nghê Tố lùi lại vài bước, rồi cúi người xuống: “Dân nữ chưa từng có ý nghĩ như vậy, ai có tội thì người đó phải trả giá, trước giờ dân nữ chưa từng hỏi về những người và việc khác không liên quan, dân nữ đã có được sự công bằng mà mình muốn, trong lòng cảm tạ và sẽ ghi nhớ ân đức của quan gia.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng đã lui ra bên ngoài mành, Ngô Quý phi chợt nghe nàng nhắc tới quan gia, trên gương mặt không trang điểm dường như cũng không có sự thay đổi cảm xúc nào, nhưng giọng nói lại có sự lạnh lẽo: “Nghê tiểu nương tử có thể nghĩ như vậy là tốt nhất rồi.”
Sắc lệnh xử trảm Ngô Kế Khang là do quan gia ban ra, nếu bây giờ Ngô Quý phi lại ôm mãi chuyện này không buông, thì sẽ bị nghi ngờ là không tôn trọng ý chỉ của quan gia.
“Nương nương, thật ra dân nữ vẫn có một chuyện, nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn muốn nói với nương nương.”
Nghê Tố cúi đầu.
“Chuyện gì?”
Ngô Quý phi ở sau bức mành lạnh nhạt nói.
Nghê Tố cũng không đề nghị được giúp đỡ, chỉ chờ cung nữ ở hai bên vén mành ra, nàng mới tiến lên vài bước, nàng nói thẳng luôn trước mặt những cung nữ hầu hạ bên cạnh quý phi: “Nương nương có còn nhớ mấy tháng trước, Tưởng đại nhân của Ngự Sử đài điều tra hàng loạt quan viên, tìm thấy một pho tượng bạch mã đạp phi yến bằng bạch ngọc ở Ngô phủ không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy ngày nay, Ngô Quý phi vẫn luôn hao tổn tinh thần vì chuyện gia đình suy bại, cha ruột phát điên. Nghê Tố đột nhiên nhắc đến chuyện này, khiến bà ta như bị kim đâm vậy: “Ngươi muốn nói điều gì?”
Bà ta vẫn còn nhớ lúc đó, bà ta đang ở trong cung, chỉ nghe nói cha mình ở nhà không có ai chăm sóc, thần chí lại không minh mẫn, còn bản thân thì bị quan gia ghẻ lạnh, không biết đã âm thầm rơi nước mắt bao nhiêu ngày đêm.
“Dân nữ không cố ý nhắc đến chuyện gia đình của nương nương, nhưng vào ngày hôm đó, dân nữ ở bên ngoài Ngô phủ thấy khi Di Dạ ti đưa cha của nương nương đi, đã làm rơi hai chiếc kim bạc.
“Kim bạc gì?”
“Lúc đó, mái tóc hoa râm trên đầu cha của nương nương bù xù hết lên, dân nữ nhớ rất rõ, cây kim bạc đó, là rớt ra từ trên đầu của ngài ấy xuống.”
Nghê Tố miêu tả mái tóc của Ngô Đại như thế, lập tức khiến cho Ngô Quý phi rưng rưng nước mắt, bà ta vào cung bao nhiêu năm rồi, cũng không có cơ hội gặp lại cha mình, bà ta nhớ trước khi mình nhập cung, mái tóc của cha vẫn còn đen.
Ngô Quý phi đột nhiên nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt: “Ngươi nói đi, tại sao lại có cây kim bạc ở trên đầu của cha ta?”
“Đó là kim dùng để châm cứu, dân nữ xuất thân từ gia tộc toàn lương y, trong nhà có một tuyệt học tên là [Châm cứu bấm huyệt]. Dân nữ biết rõ, phương pháp châm cứu nếu dùng tốt thì có lợi cho người, nếu dùng không tốt, thì cực kì có hại.”
“Lúc đó, dân nữ đoán, chứng điên loạn của ngài ấy, có thể là thầy thuốc dùng kim châm không đúng, khiến trong đầu ngài ấy có máu bầm, máu bầm không tan sẽ làm thần chí không minh mẫn.”
Tuy Ngô Quý phi ở thâm cung không thể gặp cha một thời gian dài, nhưng sau khi bà ta lấy lại được thánh sủng thì cũng chưa chắc có thể mời được y chính của Thái Y Cục đến chữa trị cho cha. Trong lòng bà ta hiểu rõ, máu bầm mà nữ tử này nói giống y như những gì y chính đã nói.
Nhưng bà ta lại không biết, là do cây kim bạc gây ra.
“Nếu nương nương không tin ta, thì có thể hỏi Châu đại nhân Châu Đĩnh ở Di Dạ ti, khi đó, ta nhặt được cây kim bạc châm cứu này thì đưa cho ngài ấy ngay.”
Giọng nói của Nghê Tố vẫn không thay đổi, nàng để ý biểu cảm của Ngô Quý phi, sau đó lại nói: “Nương nương hãy nghĩ mà xem, không lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp, một sự cố ngoài ý muốn thôi sao?”
“Ngươi…”
Ngô Quý phi nắm chặt chăn gấm: “Ngươi có ý gì?”
“Dân nữ chỉ là người ngoài cuộc, chỉ nói với nương nương những gì mà dân nữ nhìn thấy, còn những chuyện khác, dân nữ không biết gì hết.” Nghê Tố cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: “Sở dĩ dân nữ nói với nương nương những chuyện này, cũng chỉ là muốn chứng minh với nương nương rằng, người là nương nương, ta tuyệt đối sẽ không bất kính với người.”
Cho dù là cây kim châm cứu hay là chứng điên loạn, đều là trí kể để tồn tại của Ngô Đại, do bí quá hoá liều mà thôi. Khi đi tìm tiền trang Mãn Dụ, Nghê Tố và Từ Hạc Tuyết đã khám phá ra được huyền cơ bên trong chuyện này.
Nhưng Nghê Tố sẽ không nói những điều này cho Ngô Quý phi biết.
Ngô Quý phi ở trong cung nhiều năm, rất khó nói trước khi cha bà ta nghỉ hưu, bà ta sẽ không che giấu rắc rối hoặc mưu đồ gì đó với ông ta. Cho dù bà ta chỉ biết một chút về những việc xấu xa của cha mình, thì bà ta cũng sẽ bắt đầu từ cây kim châm này mà nghi ngờ tâm ý của tất cả những người có quan hệ lợi ích với cha của bà ta.
Rốt cuộc là ai không dám giết cha của bà ta, nhưng lại muốn ông ta phải im miệng đây?
Nghê Tố để cho Ngô Quý phi tự mình suy nghĩ những chuyện này.
Tốt nhất là bọn họ hãy cấu xé lẫn nhau.
Cái chết của Đàm Quảng Văn khiến Nghê Tố cảm thấy bất lực, nhưng nàng cảm thấy bản thân nhất định phải làm gì đó, cho dù là chỉ góp chút sức lực nhỏ bé của mình thôi.
Từ đầu đến cuối, Nghê Tố luôn rất có chừng mực, chưa từng vượt quá quy tắc, mở miệng ra là cảm ơn quan gia, tôn kính nương nương, cũng cực kì dè dặt hỏi cung nữ thân cận về thức ăn, thậm chí là thuốc thang của quý phi, cuối cùng chỉ nói đơn thuốc của y chính trong cung cực kì tốt, nàng không dám vẽ thêm chân cho rắn, không làm điều gì thừa thãi.
Ngô Quý phi lệnh cho nàng kê đơn thuốc nhưng không được, bèn sai cung nữ đè vai nàng xuống, bắt nàng quỳ ở bên ngoài điện.
Bầu trời âm u, tuyết rơi dày đặc, rơi trên tóc mai và hõm cổ của Nghê Tố, có cung nữ đứng ở trên bậc thềm nhìn nàng, tuy ánh mắt không nỡ, nhưng cũng không dám làm gì.
Nghê Tố quỳ hai canh giờ, tuyết rơi trên mặt đất cũng đã tan, kết thành từng mảng trên những viên gạch ẩm ướt, hai đầu gối của nàng tê rần, cả người lạnh đến thấu xương.
Có tiếng bước chân đến gần, Nghê Tố chậm chạp phản ứng lại, lại không dám quay đầu, chỉ thấy cung nữ và thái giám trong hành lang đồng loạt cúi đầu.
“Sao lại có người quỳ ở đây?”
Nội thị trong bộ Nội vụ Đô Đô tri Lương Thần Phúc liếc nhìn bóng hình đang quỳ trên đống tuyết trắng kia bằng ánh mắt sắc lẹm, Chính Nguyên Đế - người được ông ta dìu đi, mặc một chiếc áo choàng da lông dài, ngước mắt lên nhìn theo ông ta.
Vạt áo đỏ thẫm rơi vào tầm mắt của Nghê Tố, nàng vẫn không ngẩng đầu.
“Ngươi không phải người trong cung?”
Một giọng nói thật thà chất phác vang lên.
“Dân nữ Nghê Tố, bái kiến quan gia.”
Nghê Tố chịu lạnh đến khản cả giọng.
Chính Nguyên Đế thấy cái tên này quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được, Lương Thần Phúc ở bên cạnh lập tức cẩn thận bẩm báo: “Quan gia, đây chính là Nghê tiểu nương tử trở về từ Ung Châu.”
Lúc này Chính Nguyên Đế mới nhớ ra mình đã hứa với Quý phi, hôm nay sẽ cho nữ tử này vào cung khám bệnh cho bà ta. “Sao ngươi lại quỳ ở đây?”
“Mạch tượng của nương nương không ổn định nên tinh thần suy nhược, dân nữ cho rằng Thái Y Cục ở trong cũng đã hội tụ đủ các thầy thuốc giỏi nhất của Đại Tề rồi, dân nữ đã xem đơn thuốc của bọn họ rồi, đều là dùng những vị thuốc tốt nhất, vì vậy dân nữ không kê thuốc cho nương nương nữa.”
Nghê Tố chỉ trả lời như vậy.
“Quan gia, đây còn là nữ tử đã đánh trống Đăng Văn hôm tết Trùng Dương để kêu oan cho huynh trưởng Nghê Thanh Lam.” Lương Thần Phúc đến gần Chính Nguyên Đế, nhỏ giọng nói.
“Thì ra là ngươi à.”
Trong lòng Chính Nguyên Đế hiểu ngay tại sao nàng lại quỳ ở đây: “Chuyện này Quý phi xử không thoả đáng, sao có thể bắt ngươi quỳ ở đây chỉ vì ngươi không kê thuốc chứ? Lương Thần Phúc.”
Bây giờ, Đại Tề và Đan Khâu đều gươm đao sẵn sàng một lần nữa, Chính Nguyên Đế mới ca ngợi nữ tử đã từng lên chiến trường và chữa bệnh trị thương cho quân dân ở Ung Châu, bây giờ Quý phi đã phạt nàng quỳ ở đây, điều này quả thực là không nên. Lương Thần Phúc nghe quan gia gọi tên mình, lập tức gọi hai tiểu nội thị đến đỡ Nghê Tố đứng dậy.
“Trời giá rét thế này, mau đưa nàng ấy về giữ ấm đi.”
Tinh thần của Chính Nguyên Đế vốn không tốt, không muốn ở bên ngoài đợi lâu, vừa quay người thấy Quý phi ăn mặc chỉnh tề bước ra, trên người không mặc áo choàng, ông ta bèn cau mày: “Tại sao lại không biết chăm sóc bản thân như vậy?”
Quý phi liễu yếu đào tơ, cúi đầu ở hành lang: “Quan gia…”
Cung nữ từ trong điện đi ra, vội vàng khoác áo choàng dày lên người Quý phi.
“Dân nữ to gan...”
Chính Nguyên Đế đang định tiến tới, Nghê Tố đột nhiên nói: “… Muốn cầu xin quan gia một ân điển.”
“Nói đi.”
Ánh mắt của Chính Nguyên Đế lại nhìn về phía Nghê Tố một lần nữa, cả người nàng tuyết phủ đầy, vẫn chưa kịp phủi đi, tuyết làm ướt cả tóc mai của nàng, rồi nhỏ xuống từng giọt tí tách.
“Dân nữ nghe nói trong Thái Y Cục, các y chính chữa bệnh cho hậu phi đều cực kì giỏi, dân nữ hành y, cũng có nghiên cứu về sản khoa phụ khoa, nhưng mà, dân nữ tuổi còn trẻ, chưa đủ kinh nghiệm, nếu được các y chính đại nhân chỉ điểm, thì đời này dân nữ không còn gì nuối tiếc nữa.”
Nghê Tố cúi người, chắp tay hành lễ, lời nói thành khẩn.
Nhìn chung, Chính Nguyên Đế không ngờ rằng ân điển mà nữ tử này muốn xin lại là một chuyện cỏn con như vậy, đáy mắt ông ta thoáng có chút ngạc nhiên: “Không ngờ ngươi là một nữ tử mà lại hiếu học như vậy.”
“Nếu đã như vậy, trẫm phê chuẩn cho ngươi được đến Thái Y Cục.”
“Đa tạ quan gia.”
Lương Thần Phúc và những người khác tiến tới vây quanh thiên tử, Nghê Tố lúc này mới dám ngẩng đầu, chỉ thấy bậc đế vương đang mặc áo khoác dài đưa tay ra ôm lấy vai của Quý phi, hai người cùng nhau đi vào trong điện.
“Tiểu nương tử, ngươi còn nhìn gì vậy?”
Nội thị quan được Lương Thần Phúc bảo ở lại thấy nàng nhìn chằm chằm vào cửa Triều Vân điện thì lên tiếng.
Nàng đang nhìn vương pháp.
Cái vương pháp chịu trả lại công bằng cho huynh trưởng của nàng, nhưng lại không thể trả lại sự trong sạch cho Từ Hạc Tuyết và quân Tĩnh An.
“Không phiền nội thị quan nữa, tiểu nữ không đến điện phụ sưởi ấm nữa, tiểu nữ xuất cung luôn thì hơn.”
Nghê Tố nói.
“Chân của ngươi còn đi được không?” Nội thị trẻ tuổi nhìn vết nước do quỳ trên tuyết ở dưới váy của nàng.
“Đi được.”
Nghê Tố mấp máy đôi môi đang dần trở nên trắng bệch.
Khi về đến đường Nam Hoè thì đã là giờ Ngọ rồi. Nàng phải dùng tay đỡ đôi chân vừa đau vừa lạnh thì mới bước qua được ngưỡng cửa, vừa vào đã nghe thấy tiếng hét kinh hãi: “Nghê tiểu nương tử, cô nương sao thế này?”
Nghê Tố ngẩng đầu lên, thì ra là Trương tiểu nương tử.
Sau khi nàng đòi được công bằng cho huynh trưởng, người đầu tiên đến tìm nàng về chữa bệnh cho mẹ chính là nữ tử trẻ tuổi này.
“A Hỉ muội muội!”
Thái Xuân Nhứ mới vén mành bước ra, cũng trông thấy dáng vẻ nhếch nhác này của nàng, lập tức tiến tới đỡ nàng cùng với Trương tiểu nương tử: “Muội sao vậy?”
Toàn thân Nghê Tố lạnh kinh khủng, Thái Xuân Nhứ vội đưa bình nước nóng của mình cho nàng.
“Nghê cô nương…”
Thanh Khung cũng vội vàng rót ngay một tách trà nóng cho nàng.
Nghê Tố uống trà nóng xong, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. “Thái tỷ tỷ, Trương tiểu nương tử, sao hai người lại ở đây?”
“Bệnh của mẫu thân ta đã đỡ hơi nhiều rồi, ta vốn định đến cảm ơn cô nương, nhưng y quán lại đóng cửa, hôm nay ngươi ở đây đổi biển hiệu, mở cửa lại lần nữa, ta được tin thì đến đây ngay.” Trương tiểu nương tử giải thích.
“Nương nương làm khó muội rồi à? Toàn thân lạnh cóng như tảng băng vậy, che thế nào cũng không ấm.” Thái Xuân Nhứ kéo mành chắn hành lang phía sau lại rồi nói: “Ngọc Văn! Ngọc Văn, mau đốt chậu than đi! Cả nước nóng nữa.”
“Muội không sao, cảm ơn mọi người đã quan tâm.”
Nghê Tố cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...