Khi Nguyên Hoài tỉnh dậy, bên ngoài căn phòng trời vẫn tối đen như mực, cậu không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, cậu chỉ nhớ trước khi mình bị mất đi ý thức, cậu đã gặp Trì Tư.
Cậu đã hỏi Trì Tư rằng tại sao hắn biết Bắc Trạch sẽ tấn công vào thành, nhưng vẫn rút hết quân phòng thủ trong thành, chỉ còn lại một vài thị vệ và Lạc Vũ trong Đốc quân phủ. Trì Tư không trả lời, nhưng trong lòng cậu đã mơ hồ đoán ra.
Hoàng Đế đã muốn chinh phục Bắc Trạch từ lâu, nhưng khổ nỗi là không có lý do nào để xuất binh, nên đã hợp tác cùng với Trì Tư, để cho Lạc Vũ đến Bắc Cương để giám sát quân sự, chờ đến khi Bắc Trạch có ý định tấn công vào thành, tiếc lộ tình trạng trị thành hiện giờ đang thiếu hụt thị vệ phòng thủ, mở ra cánh cửa cho Bắc Trạch tiến vào thành, và sát hại Lạc Vũ. Chiêu Bình trưởng công chúa danh tiếng của Dụ Quốc đã bị Bắc Trạch sát hại ở trị thành, nên Hoàng đế đã có lý do hợp lý để xuất bình.
Kế hoạch này như một mũi tên trúng hai đích, không chỉ diệt trừ được Lạc Vũ không để một dấu vết, mà còn giúp cho danh tiếng của Hoàng để ngày càng được nâng cao.
Ngay khi Nguyên Hoài hiểu ra, cậu rất muốn trả thù cho Lạc Vũ, nhưng trước khi cậu có thể rời khỏi căn phòng, cậu đã bị Trì Tư và các thị vệ ngăn cản, sau đó cậu lại bất tỉnh.
Nguyên Hoài tưởng rằng mình đã ch.ế.t rồi, cậu mở mắt ra nhìn xung quanh, nhìn thấy Trì Tư vẫn đang canh gác bên cạnh giường của mình. Nguyên Hoài khàn giọng hỏi: "Tại sao không gi.ế.t ta."
"Trong chiếu chỉ không có lệnh." Trì Tư thấy cậu đã tỉnh, liền đi lấy cho cậu một cốc nước.
Nguyên Hoài quay mặt đi, tránh khỏi cánh tay đang đưa nước cho cậu, cố chấp hỏi: "Điện hạ đâu?"
"Thi thể của trưởng công chúa đã được hộ tống về kinh, bệ hạ sẽ mai táng thật long trọng."
Nguyên Hoài khi nghe những điều này, cố gắng dùng hết sức lực để ra khỏi giường. Trì Tư thấy vậy, liền dùng một cánh tay kìm cậu xuống, và mắng: "Làm gì vậy? Tự đi tìm cái ch.ế.t sao!"
"Người muốn ở lại Bắc Cương." Nguyên Hoài ra sức giãy giụa, "Người không muốn ở lại kinh thành, ngươi để ta đi gặp người đi, ta sẽ đưa người quay lại đây."
"Đừng làm loạn nữa!"Nguyên Hoài vẫn dùng sức giãy giụa, Trì Tư suýt chút nữa là không giữ được cậu, "Ngươi bây giờ so với việc tự đi vào chỗ c.h.ế.t có gì khác gì nhau?
"Mạng của ta là do người ban cho!" Nguyên Hoài hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Trì Tư," Ta trả lại cho người thì có quan trọng gì chứ!"
Nguyên Hoài thường ngày là một người rất ít nói, sự tức giận thể hiện qua hành động như lần này trước đây chưa bao giờ xảy ra, Trì Tư bị tiếng hét của cậu làm cho sửng sốt, tay đã nới lỏng ra một chút. Nguyên Hoài nhân cơ hội thoát ra khỏi sự khống chế của hắn, ăn mặc xộc xệch, lao lên ngựa. Cậu khởi hành từ trị thành, không ăn, không uống, không ngủ, đi đã được ba ngày. Khi đến đoạn đường mọc đầy những cây gia lan ở Quế Sơn, được biết tin rằng mấy ngày trước trời mưa rất to, nên bùn đất và đá từ trên đỉnh núi đã lăn xuống, nên con đường phía trước đã bị chặn lại.
Nguyên Hoài không tin, vẫnmngoan cố tiếp tục đi về phía trước. Khi đến quan đạo (Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi) dưới chân Quế Sơn, cậu mới phát hiện ra con đường này thực sự đã bị chặn bởi bùn đất và đá, nếu không phải mười ngày nửa tháng, thì rất khó đi qua.
Nguyên Hoài nghiến răng, ngã từ trên ngựa xuống, loạng choạng tiến tới vị trí bùn đất và đá đang chặn đường, di chuyển từng tảng đá bằng tay không.
Sớm một ngày cũng tốt.
Cho dù chỉ sớm hơn một ngày, cậu cũng có thể đưa Lạc Vũ trở về.
Chỉ cần sớm hơn một ngày....
Nguyên Hoài di chuyển những tảng đá trong vô vọng, cậu bắt đầu dùng cả hai tay để đào bùn đất lên, trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm sao đưa Lạc Vũ quay về.
Mọi người đi qua đều nghĩ cậu là một kẻ mất trí, họ lắc đầu và tránh xa cậu. Chỉ có một người không giống những con người kia, đang tiến về phía cậu.
Nguyên Hoài cảm giác có người đang tiến về phía mình, quay đầu lại thì nhìn thấy Ngôn Tương. Ngay lúc này cậu muốn nói rất nhiều điều với Ngôn Tương, nhưng ngàn vạn câu nói không thể thốt ra, cậu chỉ có thể gọi tên cô ấy.
"Tương tỷ...."
Ngôn Tương im lặng, từ trong túi lấy ra một phong thư, đưa cho Nguyên Hoài.
Hai bàn tay Nguyên Hoài dính đầy bùn đất, cậu lấy tay lau đi lại trên người rồi mới dám nhận thư. Cậu mở phong thư ra và nhìn thấy nét chữ quen thuộc. Trên bức thư không có ghi tên người gửi, cũng không có người nhận, chỉ có ba chữ trong bức thư - Triển tín an (cầu chúc cho người đọc bức thư này sẽ được bình an).
Nguyên Hoài sửng sờ một lúc, lập tức nghĩ ra điều gì đó, cậu xem thử ấn ký bên ngoài phong thư. Đó là một loại con dấu riêng mà Lạc Vũ chỉ sử dụng trên những bức thư cá nhân của mình.
Nguyên Hoài lập tức hiểu ra, cậu cho rằng Lạc Vũ là bị ép buộc, nhưng Lạc Vũ thực sự đã tự nguyện. Cô tự nguyện lập giao ước với Hoàng đế, đánh đổi mạng sống của mình để đổi lấy phần đời còn lại bình an của Nguyên Hoài.
Cô vứt bỏ hết thảy thân phận cao quý của mình, với tư cách là Lạc Vũ, cô hi vọng rằng Nguyên Hoài sẽ sống phần đời còn lại của mình một cách bình an.
Nguyên Hoài tay run run, đặt ngón tay ngay chữ "An", thầm nghĩ, có bình an hay không cũng không sao, ít ra cậu đã biết trong lòng Lạc Vũ, cậu rất quan trọng. Cậu trân trọng bức thư như kho báu của mình, nhưng bất chợt một cơn mưa lớn đổ xuống, đã làm nhòe đi chữ viết và ấn ký trên bức thư. Cậu hốt hoảng dùng tay cố xóa đi những vệt nước đó, để giữ lại bức thư.
Nhưng cậu không thể làm được bất cứ điều gì cả.
Cuối cùng cậu đã mất đi thứ duy nhất mà Lạc Vũ để lại cho cậu.
Vô vật kết đồng tâm, ưu thương dĩ chung lão.
Nguyên Hoài cầm bức thư, quỳ dưới cơn mưa lớn và lặng lẽ rơi lệ.
- Hết -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...