Trong danh sách những cuốn sách bán chạy nhất năm nay thì “Những ngày ở Utah” của tôi nằm trong mười vị trí đầu tiên. Cuốn sách là tất cả những trải nghiệm của tôi về vùng núi hoang sơ đẹp như một bức tranh ấy. Chỉ có điều, kết thúc câu chuyện là một cái kết đẹp cho cặp đôi yêu nhau, chứ không phải là những dang dở đến đau nhói hiện tại tôi đang trải qua.
- Buzz buzz. Cậu có ở đó không?
Màn hình cửa sổ chat hiện ra hình ảnh một cô gái đáng yêu khi tôi vừa đăng nhập vào YM. Đó là Yên Yên, bạn nhà văn trên mạng của tôi.
- Chuyện gì vậy? – Tôi một tay gõ gõ bàn phím, một tay nâng tách café nóng lên môi.
- Cậu biết buổi tiệc dành cho các nhà văn mạng được tổ chức lần đầu tiên ở Rex chứ?
- Biết. Mà sao?
- Người ta đang kháo nhau xem ai sẽ là mỹ nhân xinh đẹp nhất trong buổi tiệc đấy. Mà điều gây tranh cãi nhất là: Cậu là ai? Haha. – Có lẽ Yên Yên là người bạn qua mạng duy nhất đã từng gặp tôi ngoài đời. Tôi thích cô ấy bởi tính cách phóng khoáng và thân thiết.
- Thế à? Vậy cứ để cho người ta đoán thôi. – Tôi gõ một cái dấu mặt cười.
- Thế cậu sẽ đi chứ? Đi nhé. Tớ không muốn bị lẻ loi một mình đâu.
Dưới sự năn nỉ, đe dọa, van xin của Yên Yên, cuối cùng tôi quyết định đến buổi tiệc với tư cách là bạn của nhà văn Yên Yên.
Không hiểu tại sao những cuốn sách best-seller lại luôn thuộc về tôi. Đôi khi tôi nghĩ, có lẽ bởi vì chưa ai từng thấy gương mặt thật của tôi nên ai cũng tò mò về tôi. Các nhà xuất bản lại luôn có những chiêu độc đáo như là “Hãy mua truyện của “Chiều Lạ”. Nếu may mắn, bạn có thể trúng một buổi ăn tối cùng tác giả.” Tất nhiên, tôi biết rõ rằng chẳng ai có thể gặp được tôi bởi vì ngay cả nhà xuất bản cũng không hề biết mặt tôi. Mọi liên lạc giữa tôi và nhà xuất bản đều thông qua email và tài khoản chuyển tiền.
Tôi giống như là một cô gái bí ẩn đang được lùng sục, tìm kiếm. Mà sự bí ẩn lại làm nên vẻ quyến rũ của người phụ nữ
***
Đêm lung linh những sắc màu.
Đập vào mắt tôi là băng rôn treo trên cửa ra vào của phòng tiệc “Văn quán”. Các kí giả đứng tập trung trước sảnh đại tiệc, trên cổ đeo đủ thể loại máy ảnh, chụp lia lịa mỗi lần có một người đẹp nào bước vào.
Tôi biết bữa tiệc này được tổ chức bởi công ty của chú Phan Anh, phó tổng, và cũng là một người bạn rất thân của mẹ tôi. Chú Phan Anh tuy đã ngoài năm mươi nhưng đôi mắt vẫn rất tinh anh, và năm tháng vẫn không xóa nhòa đi những nét ấn tượng trên gương mặt, có chăng là sự từng trải khiến chú trở thành một đối tượng được săn đón của hàng chục nhân viên nữ. Tuy nhiên, người phụ nữ xinh đẹp, quý phái bên cạnh chú, dì Tương Cầm, luôn sẵn sàng nghênh chiến với bất kì ánh mắt nào.
- Mấy em trẻ trung dạo này cứ thấy ông nào thành đạt là cướp tuốt. Cháu thấy đấy, lần nào dì cũng bực mình với ối ánh mắt. – Dì than thở với tôi, mặt nhăn nhó, nhưng ánh mắt lại trìu mến hướng về phía chồng đầy sự tin tưởng.
Tôi gật đầu cười, nghĩ thầm không hiểu dì xếp tôi vào hạng phụ nữ bao nhiêu tuổi. Tôi cũng chỉ mới hai sáu, cũng là trẻ trung so với dì đấy thôi.
- Dạo này dì có nếp nhăn rồi đấy. Hay mai hai dì cháu mình đi massage rồi shopping luôn nhé. – Dì hồ hởi nắm lấy tay tôi.
- Vâng, cũng được ạ.
- Ah, kia là ông chủ tịch hội đồng quản trị Đinh Anh và vợ ông ta kìa. – Tôi nhìn theo hướng tay dì. – Người đàn bà xinh đẹp đó là vợ hai của ông ta đấy. Dì phải qua chào họ một tiếng.
Nói rồi, dì Tương Cầm kéo chiếc váy dài lên, tha thướt đi về phía vợ chồng chủ tịch.
Hóa ra người đàn ông tôi từng gặp lại chính là Đinh Anh, chủ tịch hội đồng quản trị của công ty này. Hôm nay, ông đến cùng phu nhân của ông ấy, cô Mạc Ly. Hai người ngay lập tức nhận ra tôi từ đằng xa, theo hướng tay chỉ của dì Tương Cầm. Có lẽ dì đang giới thiệu tôi là con của mẹ Nhiên, một nhân vật đình đám trên thương trường. Chỉ cần giới thiệu như vậy là họ đã nhận ra tôi, người đã từng đi xem mắt con trai của hai ông bà. Tôi vội gật đầu chào họ rồi lủi vào bên trong, tránh những tiếp xúc không cần thiết.
Bên trong là một hội trường lớn, được thiết kế theo kiểu sàn catwalk. Tất cả trang trí bên trong đều được chọn theo kiểu màu trắng làm chủ đạo. Giữa hai bên sàn catwalk là hoa lyly trắng điểm violet tím. Có những làn khói trắng nhè nhẹ bay ra, mờ ảo và lung linh dưới ánh đèn vàng.
Mỗi người đến dự tiệc đều được phát một chiếc mặt nạ đen che kín nửa gương mặt.
Tôi đi cùng Yên Yên. Như hai kẻ cô đơn không có bạn trai đi cùng. Thực ra Yên Yên đã có bạn trai, anh ấy không hề thuộc giới nghệ sĩ, và cô cũng không muốn công khai vì sợ làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của anh. Tôi gặp anh ấy một vài lần ở những quán café.
- Biết đâu tối nay cậu sẽ tìm thấy được một điều bất ngờ thú vị. – Yên Yên lém lỉnh nhìn tôi, rồi bỏ rơi tôi lại, đến gặp một vài nhà văn cao tuổi đang ngồi ở hàng ghế trên.
Tôi đi loanh quanh các bàn tiệc, nếm thử các món ăn tráng miệng trong khi hội trường bắt đầu mở màn. Sau những giới thiệu và bài phát biểu nhàm chán là màn khiêu vũ chọn cặp đôi đẹp nhất đêm nay. Tôi không chú ý lắm bởi vì tôi không biết khiêu vũ, lại cũng chẳng có hứng thú gì với thể loại này.
- Tôi có thể mời cô không? – Một giọng nói ấm áp vang lên. Hơi thở của người ấy làm tôi cảm thấy bị xáo trộn. Cảm giác này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức tôi không dám thở mạnh. Như là hơi thở nồng ấm của Nelson.
Giọng nói của người đàn ông có chút gì đấy pha lẫn miền Bắc, rõ ràng là giọng Việt Nam nhưng lại là lạ mà tôi không thể giải thích được.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn. Có một chút bối rối trong tôi. Dáng người này thật sự rất quen thuộc, quen đến mức các tế bào trong cơ thể tôi dường như đang đông cứng lại.
Mái tóc anh ta được cắt gọn gàng. Trong đêm tối mờ ảo, tôi không thể phân biệt được mái tóc ấy, đôi mắt ấy có màu gì.
- Xin lỗi, tôi không biết khiêu vũ. – Tôi mỉm cười nhìn anh ta, tự hỏi anh ta tại sao lại để ý đến tôi giữa hàng trăm những người đẹp.
Anh ta vẫn kiên nhẫn chìa tay ra mời tôi, khiến tôi không thể từ chối. Trên ngón trỏ của anh ta có một chiếc nhẫn được chạm trỗ hình chim ưng. Bàn tay anh ta đặt lên eo tôi, những ngón tay thon dài chạm nhẹ ngang lưng, khiến cả cơ thể tôi như có một dòng điện nhẹ chạy ngang. Tuy rằng tôi cao gần một mét sáu, nghĩa là chiều cao trên trung bình đối với người Châu Á, và mang thêm một đôi giày bảy phân, nhưng tôi chỉ đứng ngang cổ anh ta. Mùi hương nhè nhẹ đậm nam tính tỏa ra từ cơ thể anh làm tôi cảm thấy choáng váng. Bờ vai anh ta vuông vững chãi tạo một cảm giác tin cậy. Cơ thể anh ta làm tôn lên vẻ đẹp của bộ đồ veston sang trọng. Tôi có thể nhìn lướt qua, thấy một vài ánh mắt ghen tị lẫn ngưỡng mộ, nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.
- Cô đang suy nghĩ gì vậy? – Người đàn ông lên tiếng, phá vỡ sự trầm lặng.
- À, chẳng có gì. Chỉ là tôi cảm thấy hình như tôi đã từng gặp anh. – Tôi ngước lên nhìn anh ta, bắt gặp ánh mắt anh nhìn sâu vào mắt tôi. Ánh mắt ấy có phần nồng nàn, tha thiết, khiến tôi nghẹt thở và các giác quan bỗng trở nên thừa thãi.
- Cô đẹp thật. – Anh ta mỉm cười, bang quơ lảng tránh đề tài.
Và đột nhiên, anh ta cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bờ môi của tôi. Đầu óc tôi trở nên hỗn loạn. Bờ môi này sao lại ấm áp đến thế.
Tôi cứ mơ mơ màng màng trong làn môi ấy như một người mộng du cho đến khi môi anh ta dứt ra khỏi môi tôi. Chợt tỉnh lại, tôi đẩy vội anh ta ra trong bối rối và tức giận:
- Làm ơn tôn trọng tôi một chút.
Tôi vội bỏ đi, không dám ngoảnh mặt lại phía sau. Lồng ngực tôi như muốn nổ tung ra. Tại sao tôi lại dường như cảm thấy thích thú trước nụ hôn của một người xa lạ như vậy?
Tôi vội cầm lấy một ly rượu từ người phục vụ, uống cạn ly. Nhưng hình như tâm hồn tôi vẫn còn đang vương đâu đấy.
Anh ta là ai?
Trong lúc tôi vẫn đang tần ngần, long ngóng, cố lấy lại bình tĩnh sau nụ hôn ấy, thì có tiếng loa phát thanh vang lên:
- Sau đây, xin tuyên bố kết quả chiến thắng của giải thưởng Best-seller Book ở hạng mục tiểu thuyết tình cảm. Kết quả thuộc về bút danh “Chiều Lạ” với tác phẩm “Những ngày ở Utah”. Xin hỏi “Chiều Lạ” có đang ở trong hội trường không?
Mọi ánh mắt đổ dồn lên bục, như đang chờ khoảnh khắc này từ lâu lắm rồi.
Một phút.
Năm phút.
Mười phút.
Không có một gót giày nào vang lên trong sự thất vọng của hội trường. Yên Yên nhẹ nhàng đến bên cạnh, huých vào khủy tay tôi, nháy mắt cười:
- Gọi cậu kìa. Sách của cậu vượt qua cả truyện của cô nàng xinh đẹp kiêu ngạo Linh Chi đấy nhé.
Linh Chi là một cô gái đời cuối 8x, xinh đẹp, quyến rũ, thường là tâm điểm của mọi sự chú ý. Cô ấy có lẽ luôn xem văn chương là hơi thở của mình, còn tôi lại chỉ xem nó là một sở thích như người ta thích chơi game hoặc nghe nhạc. Tôi chỉ viết để giải tỏa sự bức bí trong lòng. Mỗi ngày, tôi đều đóng khung mình trong những con số vô hồn, cho nên có thể nói, văn chương đem lại cho tôi một sự giải thoát khỏi những khô khan của đời thật.
Tôi im lặng cười khan, rồi lẩn vào trong đám đông, đi ra khỏi hội trường. Những nơi ồn ào đúng là không thích hợp với tôi. Ngày mai, có lẽ, sẽ có một tít bài báo nào đấy đăng về tôi, tôi nhủ thầm. Trước khi ra khỏi khán phòng, tôi cố đảo mắt nhìn một lượt tìm người đàn ông kì lạ đấy, nhưng hình như anh ta biến mất như chưa từng tồn tại. Có một cảm giác hụt hẫng kì lạ dâng lên trong tôi.
Tôi đi dọc con đường khách sạn, đi giữa đám đông trên hè phố về đêm. Dư âm nụ hôn ấy vẫn còn lan tỏa trong không khí. Tôi đưa tay sờ nhẹ lên môi. Gió đêm lành lạnh giữa những kẻ hở tòa nhà cao tầng và đường phố tấp nập, thổi tung mái tóc được uốn lượn kĩ càng của tôi. Tôi vươn vai, hít lấy khí trời căng tràn gió, ngẩng nhìn ánh trăng chếch chếch.
Đêm ngọt và sâu. Mà sao lòng tôi lại trống trải đến như thế này.
Tôi nhận ra mình bất chợt nhớ đến Nelson, nhớ đến hơi ấm của anh, nhớ đến cơ thể rắn chắc và mạnh mẽ của anh. Có lẽ nào vì tôi nhớ anh nhiều quá nên đánh đồng cảm giác về anh với người đàn ông ấy không?
Giờ này, có lẽ Nelson đang hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình rồi. Anh ta biết đâu chẳng còn nhớ được tôi là ai. Tôi lắc lắc đầu, cố xua đi những ý nghĩ về Nelson và tự nhủ mình “Để cho quá khứ ngủ yên đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...