Diễm Trì mang Lưu Quang trở lại khách điếm, đem Lưu Quang đưa đến trước phòng Túc Mệnh, nghe được lời đáp, Diễm Trì đẩy Lưu Quang vào.
"Ngươi..." Lưu Quang chao đảo, quay đầu lại muốn bắt lấy Diễm Trì. Nào biết Diễm Trì chỉ là cười cười, phất tay bỏ đi. Lưu Quang đành phải vào cửa.
"Đóng cửa lại." Thanh âm bên trong vẫn lạnh lùng.
Lưu Quang đứng đó, thầm hít vài hơi mới xoay người lại đóng cửa.
"Cài chốt."
Lưu Quang sửng sốt, sau đó theo lời mà làm.
"Lại đây."
Lưu Quang cười khổ, không biết mình có thể đối mặt được với sự tức giận của Túc Mệnh hay không. Lưu Quang đi tới trước giường Túc Mệnh. Chỉ thấy Túc Mệnh ngồi xếp bằng ở trên giường, thủ nhược liên hoa, nhắm mắt mím môi. Nếu cộng thêm cái đài sen, Kim Đồng Ngọc Nữ tả hữu đứng hai bên thật có chút giống Quan Thế Âm. Lưu Quang tinh tế nhìn, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Lưu Quang đứng đó một hồi lâu Túc Mệnh mới chậm rãi mở mắt. Như không nhìn thấy Lưu Quang, Túc Mệnh xuống giường, đi rót chén trà.
Lúc này bên trong rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng châm trà ra thì ngay cả động tĩnh bên ngoài cũng không nghe được. Bên trong còn đặt mấy bồn hoa, Lưu Quang không biết tên nhưng thấy rất thơm, nó thoáng làm giảm bớt áp lực trong lòng nàng. Túc Mệnh như vậy rất xa lạ, Diễm Trì cũng không ở bên khiến nàng có chút luống cuống.
Chỉ thấy Túc Mệnh ngồi xuống, rũ mắt chậm rãi uống trà, sau đó mặt không chút thay đổi nói: "Cởi xiêm y ra."
Lưu Quang còn đang buồn rầu: sớm biết vậy nhất định phải giữ Diễm Trì lại, bất giác sau đó mới nghe được Túc Mệnh nói. Nhưng hoàn toàn không hiểu. Nàng mở to mắt nhìn Túc Mệnh, thấy Túc Mệnh lạnh lùng nhìn mình cũng không dám hỏi lại. Trong nháy mắt, bàn chân Lưu Quang lạnh lẽo, nàng cắn chặt răng - động tác này giống như thói quen của nàng, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích.
Bên trong càng yên tĩnh, Lưu Quang đổ mồ hôi đầy đầu. Dưới ánh mắt của Túc Mệnh, nàng tựa như sơn dương chờ làm thịt. Túc Mệnh đem trà đặt ở trên bàn, phát ra một tiếng thanh thúy. Âm thanh này tựa như đệ đao hạ xuống làm thần kinh Lưu Quang căng thẳng, nàng lập tức để tay ở trước ngực an ủi mình.
Túc Mệnh vẫn không thèm nhắc lại, mà là gây ra thêm tiếng thanh thúy. Lần này âm thanh đó giống như đòi mạng, Lưu Quang hoàn toàn bại trận trước không khí như thế này. Nàng bắt đầu cởi xiêm y.
Đều là nữ nhi thì cũng không có gì đáng sợ, nhưng Túc Mệnh không nói lý do, Lưu Quang không hiểu vì sao mình phải làm như vậy. Mà nàng cũng không có cách nào không phục theo được. Dù Túc Mệnh rõ ràng chỉ ngồi ở kia, nhưng đã có bàn tay vô hình đến bắt buộc nàng.
Ý nghĩ hỗn độn, trên tay cơ hồ cũng không có sức. Phải mất muôn vàn toàn lực đem cởi trường y thì mồ hôi đã đầm đìa. Đến tiết y, Lưu Quang lạnh run.
"Tiếp tục cởi." Túc Mệnh đẩy trà trản ra, một tay để trên bàn, ngữ khí có chút buồn chán vì tẻ nhạt.
Lưu Quang thở gấp, thấy Túc Mệnh không nhìn mà nói chuyện thì hô hấp không khỏi nặng nề hơn.
Lời Diễm Trì nói vẫn còn ở bên tai nhưng nàng sẽ cự tuyệt. Nàng không thể nói rõ sự sợ hãi cùng chán ghét đó. Từ trước đến nay nàng đều giao tiếp với một đám người diện thiện tâm ác, làm cả ngày nàng phải suy đoán tâm tư của bọn họ, để rồi sau đó thận trọng. Từng ngày từng ngày từ khi mở mắt thức dậy cho đến khi mơ màng đi vào giấc ngủ, nàng đều phải lo lắng đề phòng sợ tại họa giáng xuống. Hiện tại, nàng tình nguyện đi xin cơm chứ cũng không muốn lại đi nghiền ngẫm tâm cơ người khác. Đó vốn không phải sở trường của nàng, và nàng cũng không muốn bị buộc có sở trường đó.
Lưu Quang cúi người muốn nhặt lại xiêm y, vừa mặc vừa đi. Nhưng nàng sao nhanh hơn Túc Mệnh được. Tại khoảnh khắc Lưu Quang cúi người, nàng mất đi cân bằng ngay lập tức, ngay cả thời gian kinh hô cũng không có liền bị Túc Mệnh ném lên giường. Cả cái lưng đau nhức, Lưu Quang muốn giãy dụa ngồi dậy thì đã bị một bóng người đè xuống. Mà người này đúng là Túc Mệnh.
"Ngươi muốn làm gì?" Lưu Quang thở gấp, nàng hoàn toàn không biết Túc Mệnh nghĩ gì, nàng cũng không biết Túc Mệnh đè mình làm gì.
"Khuôn mặt này, " Túc Mệnh nâng cằm Lưu Quang lên, "không tính là đẹp." Tay nàng mơn trớn cổ Lưu Quang, "Nhưng, có đôi khi có một số việc, không cần nhìn mặt cũng có thể không phung phí..."
Lưu Quang ngừng thở, cảm giác tay Túc Mệnh đang từ từ dời xuống. Nàng không thể tin nhìn Túc Mệnh. Mà Túc Mệnh, dù bận vẫn ung dung chờ ánh mắt của nàng. "Cơ thể ngươi, coi như đẫy đà..." Túc Mệnh không e dè nhìn lại Lưu Quang, tay nàng lưu luyến ở bên hông Lưu Quang, cảm nhận hơi thở Lưu Quang phập phồng liền chậm chạp dời lên, nhẹ nhàng dán sát vào ngực trái của Lưu Quang.
Lưu Quang hít một hơi, tuyệt vọng nhắm mắt lại. Nhưng cái tay kia lại không có động tác nữa, chỉ lẳng lặng đè lên đó. Sau đó, chậm rãi buông ra... Cuối cùng, áp lực trên người Lưu Quang toàn bộ rút lui.
Như đã sống qua rất nhiều cái xuân thu... rốt cục Lưu Quang có thể định tâm lại mở mắt ra.
Túc Mệnh ngồi ở đầu giường. Cảm giác được ánh mắt của Lưu Quang, xoay đầu lại hỏi: "Sợ sao?"
Lưu Quang kéo cái chăn bên cạnh quấn chặt mình lại, sau đó ngồi xuống.
"Thanh thành xưa nay là cái danh giả, ngươi có biết vì sao không trực tiếp gọi nó là hoa thành không?"
Lưu Quang đờ đẫn, mắt xót, lồng ngực đập thình thịch một cách thống khổ, nhưng không có biện pháp đổi thành nước mắt chảy ra.
"Ngươi có biết trừ hoa ra, còn có một loại hoa nữa không?"
Lưu Quang lúc này mới dần tỉnh hồn lại. Túc Mệnh này không phải Túc Mệnh đông lạnh, cũng không phải Túc Mệnh tà ác đó nữa, mà là Túc Mệnh nàng quen thuộc, Túc Mệnh luôn mang theo ý cười, Túc Mệnh ôn nhu chiều chuộng người.
"Còn có một loại hoa dùng cho đến lúc lụi tàn."
Lưu Quang chớp mắt, vẫn không hiểu gì.
"Thanh lâu Thanh Thành, đừng nói là Hoành Quốc, toàn đại lục đều có tiếng. Ôm mỹ nhân như hoa đi thưởng hoa thực nguyệt là ước mơ của mọi nam nhân khi tới đây."
Lưu Quang chấn động, nàng cố đứng dậy, nhẹ nhàng mở miệng: "Túc Mệnh..."
"Lá gan ngươi không nhỏ, dám đi một mình. Nếu bị bắt tới thanh lâu thì không phải đơn giản như ta làm vừa rồi!"
Lưu Quang lúc này mới thở hắt ra, cầu xin tha thứ: "Ta sai rồi, Túc Mệnh, ta sai rồi."
"Biết sai là tốt rồi." Túc Mệnh nhặt trường y lên đưa cho Lưu Quang, "Nhưng ngươi đừng nghĩ ta dọa ngươi. Ngươi không rành thế sự, lạng quạng là mất mạng."
Lưu Quang hơi đỏ mặt, mặc lại tiết y, sau đó lết xuống giường mặc trường y. Cuối cùng nàng sửa sang lại tay áo, sau đó bái thật sâu.
"Về sau Lưu Quang không hiểu chuyện, xin tiểu thư chỉ điểm."
Túc Mệnh phất tay, cười nói: "Ngươi không phải thị nữ của ta, không cần phải xưng hô như nhóm Diễm Trì."
"Diễm Trì đã đi rồi, bên cạnh tiểu thư cũng cần một thủ hạ. Chỉ là, hy vọng..." Đôi mắt Lưu Quang tối xuống.
"Ngươi nói đi." Túc Mệnh nói.
"Về sau, xin tiểu thư đừng dùng phương pháp này dạy ta, ta... Ta đoán tâm tư người khác đến mệt mỏi lắm rồi."
Túc Mệnh giật mình, có chút thương tiếc thở dài: "Lưu Quang, ta sẽ nhớ kỹ."
"Còn nữa..." Lưu Quang lấy viên hổ phách ra, "cái này, chưa chắc là phúc của ta. Ta nghĩ để tiểu thư dùng có thể có chỗ hữu dụng."
Túc Mệnh khoát tay, lắc đầu nói: "Nó là của ngươi. Ta dùng cũng không được."
"Nhưng..." Lưu Quang vẫn muốn cho nàng.
"Ngươi không biết rốt cuộc nó là cái gì à." Túc Mệnh dẫn Lưu Quang ngồi xuống, sau đó cầm hổ phách chỉ điểm nói, "Ngươi xem, chính giữa có một đốm đỏ. Đó không phải là tính chất của hổ phách tự nhiên, mà là dị vật hình thành ở trung gian. Viên hổ phách này tên là ' ngã minh chi tâm ', là một kỳ thạch. Ta chỉ thấy trong tranh của tiền nhân, nhưng chưa từng thấy qua chính phẩm. Bất quá vừa cầm lên tay, ta có thể cảm giác được khí mạch của nó ở đâu."
"Ở đâu?" Lưu Quang hỏi, "Nó ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, mà chẳng biết tại sao người ngoài cũng biết Thái tử có tặng đồ cho ta. Cho nên Tê Đồng mới hỏi đến. Có ngày thật sự sợ giấu không được nữa mới đem xuống giếng, sau đó, ừ, ngươi cũng biết rồi."
"Nó..." Túc Mệnh nghiêng đầu, "có thể dắt hồn phách một người. Như pháp sư dùng để tác hồn gì đó."
"A?" Lưu Quang kinh hô. Đánh giá lại viên hổ phách mình quen thuộc, nhưng thật sự nhìn không ra nó có sức mạnh thần kỳ như thế.
"Đương nhiên nếu không có pháp sư tác pháp, nó chỉ là một hổ phách bình thường." Túc Mệnh cười nói.
"Thì cũng chỉ có ngươi dùng mới có thể là bảo bối." Lưu Quang bắt nó giao cho Túc Mệnh.
Túc Mệnh không nói lời nào, chỉ nhìn Lưu Quang mà cười.
Lưu Quang bị Túc Mệnh nhìn đến có chút kỳ quái, nhìn đến nóng mặt. Đột nhiên, Lưu Quang nghĩ đến bộ dáng Túc Mệnh vừa rồi tấn công nàng: Túc Mệnh khi đó xinh đẹp đến kinh người, phóng đãng mị hoặc khôn tả... Mà loại từ ngữ cổ quái này nàng không dám nói, chỉ có thể âm thầm nghĩ trong lòng.
"Lưu Quang, đầu tiên ngươi muốn chạy trốn chúng ta —— không nói đến vì sao, ít nhất ngươi không muốn ở bên cạnh ta; vừa rồi ngươi cũng giận dữ muốn rời đi... Bất kể cái gì, ngươi lại hoàn toàn tin ta?"
Túc Mệnh vỗ về ' ngã minh chi tâm ', cảm thụ ấm áp nó nhịp nhàng truyền đến. Ngoại trừ pháp sư, người khác chắc không biết sẽ có cảm giác này. Về phần Trường Anh biết được nó, là bởi vì nó là bảo vật nàng luôn tìm kiếm. Trường Anh thường xuyên buôn bán và tiếp xúc các loại bảo vật, cho nên Túc Mệnh mới nhờ Trường Anh tìm giúp.
Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy nó ở chỗ Lưu Quang, ngược lại nàng không vội. Xuất hiện là cơ duyên. Gặp gỡ là đã định. Giờ phút này nàng chỉ ngạc nhiên thái độ Lưu Quang thôi.
"Ta không có quen biết nhiều người." Lưu Quang cúi đầu, trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát mới nói, "Quen biết các ngươi... cũng là ở tình huống đặc thù, vừa quỷ dị lại có chút hư ảo. Đi theo các ngươi, ta thường xuyên có cảm giác thế này. Đó là mình chỉ đang nằm mơ, tỉnh lại, ta sẽ vẫn ở tại tiểu viện. Mà dù sao đây cũng là thật sự, ta không biết ta có thể làm được gì. Ta, không giống Bảo Kiều hay Diễm Trì lợi hại như vậy. Sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày các ngươi chán nản vì ta cũng chỉ nhìn như một người bình thường khác. Ta biết, các ngươi rất hiếu kì với ta. Nhưng Yến Lưu Quang hiện tại ở trước mặt ngươi chính là toàn bộ Yến Lưu Quang, nàng chỉ là một nữ tử rất bình thường, cuộc sống rất bình thường. Mà đi theo ngươi tất nhiên không tầm thường.. Ta... không nghĩ..."
Túc Mệnh lẳng lặng địa nghe Lưu Quang nói, khi nàng khó có thể nói tiếp thì hợp thời mỉm cười cổ vũ cho. "Lưu Quang ngốc nghếch, ngươi chỉ là mờ mịt, thường thường không biết mình là ai, đang làm cái gì thôi." Túc Mệnh đem ' ngã minh chi tâm ' trả lại cho Lưu Quang, "Nó là của ngươi, cất kỹ."
Lưu Quang nhìn Túc Mệnh, muốn nói lại thôi.
"Cái gì cũng đừng nói nữa. Ta biết ngươi, ngươi, từ từ sẽ biết ta."
Túc Mệnh đứng dậy. Nàng có hảo cảm với nữ tử hơi bất hạnh này là chuyện không thể nghi ngờ. Hơn nữa là vì thân thể Lưu Quang có bí mật. Bởi vì nàng mang ' ngã minh chi tâm ' ở trên người nhiều năm, Túc Mệnh có thể cảm ứng được sức mạnh của Lưu Quang từ khí mạch của nó: tinh thuần, cường đại, là linh khí đẹp nhất tuyệt diệu nhất, cũng là ngon miệng nhất. Thậm chí còn tạo cảm giác làm người ta chỉ muốn nuốt trọn một hơi... Một người tuyệt diệu như vậy tự nhiên không có khả năng là bình thường, có lẽ nàng nên đứng ở vị trí chí tôn phượng vu cữu thiên đó! Sở dĩ Túc Mệnh làm hết thảy là bởi vì đột nhiên nàng từng tưởng tượng như vậy: đưa Lưu Quang lên quyền vị. Nàng đã giúp rất nhiều người, thêm một người cũng chẳng sao.
"Đúng rồi, " Túc Mệnh rút cuốn tơ lụa từ trong tay áo, mặt trên tinh tế thêu chữ thiệp mời, "Đây là Trường Anh cho ta, buổi tối chúng ta đi ngắm hoa đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...