Chiến Yên Hùng Cái

Cùng lúc với tiềng cười, trong bóng tối hiện ra một bóng người, nói :

- Xin đi theo ta.

Thân mình Âu Dương Hải trên không cảm thấy một mùi hương thoang thoảng đưa đến, chàng kinh hãi ngưng thở, bay dạt ra ba bốn trượng. Ngước mặt lên nhìn, Vân Trung Hạc và bóng ma Cô Lâu Thiên Tôn đã mất tăm.

Thay vào đó trước mặt chàng là một hàng mười ba đại hán mặc áo đen, trong tay cánh cung dài đã lắp tên, Âu Dương Hải giật mình lùi lại mấy bước.

Phía sau lại vang lên mấy tiếng sàn sạt. Âu Dương Hải quay đầu lại nhìn, đó là mười tám người áo trắng, trong tay mỗi người đều cầm một cây đạn cung, mười tám người áo trắng này vừa xuất hiện lập tức đã tản ra vây phủ tất cả bốn phương tám hướng. Sau khi những người áo trắng bày thành trận thế rồi, một người áo đen mặt tái nhợt từ từ bước tới, hắn chính là một trong tám đại huyết ma Cô Lâu ma điện, Quỷ Lâu Huyết Ma Tiền Mộng Sinh. Âu Dương Hải trông thấy Tiền Mộng Sinh lập tức nhận ra hắn là người động thủ với mình trên đỉnh tháp cũng chính là hung thủ sát hại Uy Chấn Bát Hoàng Lý Thiên Phát.

Quỷ Lâu Huyết Ma Tiền Mộng Sinh cười hề hề nói :

- Hay lắm, hay lắm, chúng ta thật là có duyên gặp nhau.

Âu Dương Hải nghe vậy, lạnh lùng nói :

- Các hạ phải là người áo đen đêm nọ ở trên đỉnh tháp phải không?

Quỷ Lâu Huyết Ma Tiền Mộng Sinh cười nhạt nói :

- Chính phải, ta tên là Tiền Mộng Sinh, hề hề. Ta hỏi ngươi, đêm nay ngươi đến viện lạc này là muốn làm quí khách của bọn ta hay muốn làm kẻ địch?

Âu Dương Hải đáp :

- Như thế là thế nào?

Tiền Mộng Sinh mỉm cười nói :

- Làm quí khách thì xin hãy theo bọn ta vào trong nội viện, sau đó bái yết Thiên Tôn điện chủ, nếu như làm kẻ địch của chúng ta, Thiên Tôn có lệnh giết ngay khỏi nói nhiều.

Âu Dương Hải nói :

- Thiên Tôn điện chủ của các ngươi là ai?

Tiền Mộng Sinh nói :

- Thiên hạ võ lâm chí cao vô thượng, duy chỉ cao nhất là Cô Lâu ma điện Thiên Tôn của chúng ta. Thiên Tôn điện chủ của chúng ta đã có lời truyền, nếu ngươi giữ ý hòa thuận thì nhất định sẽ lấy hảo ý khoản đãi ngươi, ý của ngươi ra sao, hoàn toàn trong một ý niệm. Ngươi đừng xem thường những tay cung thủ này, nếu ngươi muốn chống lại thì mười tám cây cung sẽ bắn ra, ngươi sẽ chết bỏ thây nơi đây.

Âu Dương Hải nghĩ ngợi rất lâu, mặt nở nụ cười nói :

- Ta đến quí trang viện, tuy giận Điện chủ của ngươi ám toán, nhưng chỉ cần chủ nhân của các ngươi có thể ra mặt giải thích, tại hạ quyết không cần...

Âu Dương Hải vừa nói vừa bước tới gần Tiền Mộng Sinh. Chợt nghe Tiền Mộng Sinh quát :

- Đứng lại! Ngươi còn bước một bước nữa thì cung tên sẽ phát động.

Âu Dương Hải thấy bộ dạng của hắn như thế, cười nhạt một tiếng nói :

- Những tay cung thủ này có gì thần bí đâu, ha ha... người sợ không đến, người đến không sợ!

Quỷ Lâu Huyết Ma Tiền Mộng Sinh đột nhiên lùi lại mấy bước, quát lên :

- Động thủ!

Nguyên là Âu Dương Hải muốn đến gần Tiền Mộng Sinh, sau đó dùng Vô Ảnh chưởng đánh chết hắn, không ngờ Tiền Mộng Sinh rất cơ trí không dám để cho Âu Dương Hải đến gần.

Vù vù, đột nhiên hai mũi tiễn thủ bắn tới. Âu Dương Hải cười nhạt, lắc vai đảo người, hai mũi tiễn thủ đã bay vào khoảng không, nhưng thân người của chàng lại xông thẳng đến trước mặt một người áo trắng, vung chưởng phóng ra. Một luồng chưởng lực rung núi, đổ cây ập đến. Người áo trắng này không ngờ Âu Dương Hải lại có thể trong lúc tránh tên từ ngoài bốn trượng lao đến trước mặt, hắn muốn tránh nhưng đời nào còn kịp nữa...

Chỉ cảm thấy ngực nhói lên, trúng phải một luồng kình khí phách không, chấn động đến nỗi tâm mạch như muốn đứt rời, thân mình bay lên sáu bảy trượng.

Một chưởng sát nhân này làm cho tất cả mọi người tại đương trường đều kinh hãi...

Lúc này Âu Dương Hải đã máy động sát cơ, lúc chàng dùng chưởng đánh chết người áo trắng, Tử Vi kiếm trong tay phải vung lên, vạch ra một đạo cầu vồng bắn vọt tới những người áo trắng.

Phựt phựt.... hai tiếng vang lên.

Hai viên thiết đạn từ cây đạn cung của người áo trắng bắn ra. Hai viên đạn này từ hai phía đông và tây bắn tới, mà hình như nhắm trật, không bay tới Âu Dương Hải mà cự ly cách đỉnh đầu Âu Dương Hải ba thước.

Tai Âu Dương Hải nghe tiếng viên đạn xé không trung, ngước mắt liếc nhìn, trông thế bay của viên đạn giật mình nghĩ :

- “Chẳng lẽ viên đạn này có gì ảo diệu?”

Trong lúc nhất thời chàng không phóng kíếm đánh người áo trắng nữa, tung mình nhảy ra ngoài một trượng. Chỉ thấy hai viên đạn đó mang theo tia lửa xẹt, cả hai viên đụng nhau trên không. Một tiếng nổ nhỏ vang lên, hai viên đạn đồng thời nổ tung, hai bựng màu lửa màu lửa tím to như bánh xe từ trên không chụp xuống, rơi xuống đất bùng cháy lên.

Âu Dương Hải nghĩ thầm :

- “Nếu mình không nhảy ra ngoài một trượng thì bựng lửa kia đổ ụp lên thân người chết cháy như chơi”.

Lại một tiếng đạn cung bay vút.

Nhưng viên đạn màu lam bay trong không trung tạo nên một màu sắc tuyêt đẹp. Âu Dương Hải thất kinh, quạt tay nhảy lên mái nhà tranh nhanh như tên bắn.

Vù vù... mười mấy tia sáng màu lam bắn nhanh theo. Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng bị bức bách phải xoay người bay trở xuống.

Một loạt tiếng nổ vang lên...

Trong chớp mắt cả một vùng bốc cháy dữ dội, khói lam mù mịt. Âu Dương Hải bị hoàn đạn bức phải nhảy đông nhảy tây, phi lên cao hạ xuống thấp... mấy lần chàng xuýt bị lửa liếm trúng.

Các cung thủ vẫn bắn đạn ra, lúc này Âu Dương Hải càng thêm nguy hiểm, trong giây lát, cả một chỗ đất rộng chừng mười mấy trượng cơ hồ đều bốc cháy.

Nếu kéo dài nửa khắc nữa, Âu Dương Hải sẽ không có chỗ trống để đặt chân nữa. Âu Dương Hải vừa kinh vừa giận...

Kinh là mình đã khinh thường sự lợi hại của những tay cung thủ này, có thể nói đây là ám khí kịch độc nhất thiên hạ, giận là mình đã chưa gặp được nhân vật chủ yếu bên địch đã bị người vây khốn tại đây.

Chợt nghe một tiếng hú dài, từ ngoài vòng vây một bóng người áo xám bắn vụt tới.

Mấy tiếng kêu rú vang lên...

Bảy tay cung tiễn thủ đã ngã xuống đất...

Âu Dương Hải nghe thấy tiếng hú sang sảng, trong lòng mừng rỡ, đó là Cổ Thiên Nhân Viên. Âu Dương Hải nhân lúc đó thân mình bay đến bên một người áo trắng, quát lớn một tiếng, tả chưởng vung ra một luồng kình lực Vô Ảnh chưởng.

Người áo trắng hự lên một tiếng rồi gục xuống.

Một tiếng hét lớn vang lên, Tử Vi kiếm trong tay Âu Dương Hải lóe lên, thêm hai người áo trắng nữa gục trước kiếm. Lúc này bóng người áo xám lại hú lên rồi mất dạng. Âu Dương Hải kinh thầm, chẳng lẽ Cổ Thiên Nhân Viên hãy còn chưa cứu bọn Lý Xuân Hoa hay sao?

Âu Dương Hải phục xuống lăn sát đất, mười mấy mũi lục châm mảnh như sợi tóc bay vụt qua. Âu Dương Hải vùng dậy, thấy ngoài một trượng có một nữ lang áo xanh một tay.

Nàng không phải Lý Xuân Hoa thì còn ai?

Âu Dương Hải mừng rỡ kêu lên :

- Hoa tỷ tỷ...

Đột nhiên.. Một tiếng gió rít lên, mười mấy điểm sáng bắn vụt tới. Âu Dương Hải giật mình, hóa ra lúc này những tay đạn cung thủ và tiễn thủ áo trắng đã thay tốp người khác, ám khí bắn ra cũng không giống nhau. Âu Dương Hải đề khí Đan Điền, chém vút Tử Vi kiếm ra, thân kiếm vạch ra một luồng kiếm khí.

Một loạt những tiếng keng keng vang lên. Những viên ngân hoàn bay tới đều bị kiếm quang xung quanh chàng đánh rớt hết.

Lý Xuân Hoa người không một tấc sắt, nàng chỉ nhảy qua nhảy lại tránh ám khí dày đặc như mưa.

Âu Dương Hải cất tiếng kêu lên :

- Hoa tỷ tỷ nhận lấy kiếm.

Âu Dương Hải rút thanh Tử Vi kiếm khỏi vỏ rồi ném cho Lý Xuân Hoa. Âu Dương Hải phóng mắt tìm kiếm, hóa ra những ám khí đó từ ở trên nóc nhà, khắp bốn phương tám hướng xung quanh phóng ra. Lý Xuân Hoa thấy Âu Dương Hải ném thanh kiếm cho mình, trong lòng cảm kích vô cùng, nàng kêu lên :

- Âu Dương Hải, huynh... huynh không có kiếm?

Âu Dương Hải nói :

- Ta có vỏ kiếm phòng thân, tỷ tỷ không cần lo cho ta.

Bỗng nghe Âu Dương Hải hú một tiếng, thân mình bay vọt lên nóc viện phía Bắc.

Vù vù... một loạt ám khí xé không gian bay đến trước mặt. Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng, khụy chân búng người lên cao một trượng, lộn hai vòng rồi đáp lên mái nhà. Khinh công kỳ diệu siêu tuyệt giang hồ bao trùm thiên hạ này làm cho Lý Xuân Hoa trông thấy cũng ngây người, nàng thầm nghĩ :

- “Võ công của chàng sao lại tăng tiến ghê gớm đến vậy, đôi lúc lại thấy chàng tỏ ra kỳ công tuyệt kỹ chưa từng thấy trong võ lâm thật làm cho người phải kinh dị”

Thực ra, nàng đâu có biết những võ công của Âu Dương Hải đại bộ phận là do ngộ ra kiếm pháp bí ảo của Độc Kiếm Ma, thuật khinh công vừa rồi là học được cách nhào lộn của con vượn nhỏ. Sự sáng tạo võ công thời cổ cũng đại bộ phận lấy từ động tác của loài cầm thú, nội công thì rút tỉa từ cách hô hấp của các loài cầm thú như hạc, qui, tượng, hùng (gấu), hổ, xà, vân vân...

Âu Dương Hải ở trên mái nhà thấy bóng người loang loáng, chàng hét lớn một tiếng tay trái đánh thốc ra một luồng kình phong bạt sơn đảo hải.

Rắc rắc rắc... mái ngói vỡ tung bay tứ phía. Có mấy người rớt xuống đất, vỏ kiếm trong tay Âu Dương Hải vung tới. Mấy tiếng rú vang lên, có bốn người áo đen bị vỏ kiếm đánh cho ngã lộn cổ xuống đất.

Nên biết rằng công lực của Âu Dương Hải lúc này rất thâm hậu, dù chỉ là một thanh kiếm gỗ trong tay cũng thắng những người thường dùng kiếm bén, cho nên vỏ kiếm của chàng đi tới đâu là máu rơi đến đó. Âu Dương Hải đã nổi hung, chưởng đánh, tay đấm, chân đá, vỏ kiếm đánh vút ra...

Chàng như nhảy vào chỗ không người, những tiếng rú thảm thiết vang lên không ngớt.

Trong chốc lát, trên nóc nhà có mười mấy người bỏ mạng dưới tay chàng. Chợt nghe một tiếng quát :

- Âu Dương Hải, ngươi tiếp lão phu một chiêu.

Một ngọn roi bạch cốt lân quang vung ngay quất dọc xé gió rin rít. Âu Dương Hải ngước nhìn ra thì Quỷ Lâu Huyết Ma Tiền Mộng Sinh, hắn cười nói :

- Ngươi sắp chết tới nơi rồi.

Âu Dương Hải vung tay áo đánh bật cây roi Bạch Cốt Lân Quang của Tiền Mộng Sinh, thuận thế vung chưởng đánh vào trước ngực Tiền Mộng Sinh. Chiêu này vừa thủ vừa công, thi triển ra rất là tuyệt diệu. Nhưng Tiền Mộng Sinh không phải tay tầm thường. Cây roi Bạch Cốt Lân Quang của hắn chuyển một vòng, đánh bật một chưởng của Âu Dương Hải, nói :

- Âu Dương Hải, đêm nay ngươi đừng hòng ra khỏi nơi đây.

Trong lúc nói, ngọn roi Bạch Cốt Lân Quang trái đâm phải vụt đánh liền bốn chiêu. Âu Dương Hải thấy chiêu thức ngọn roi của hắn kỳ dị lạ lùng, chàng kinh thầm :

- “Không ngờ võ công của người này không hề yếu hơn Dương Đống Thần hay là người áo gai trắng”

Tay phải Âu Dương Hải dùng vỏ kiếm đánh ra ba chiêu lạ, làm tiêu tan bốn chiêu thức ngọn roi của Tiền Mộng Sinh, nói :

- Nếu ta có chết ở nơi đây thì ngươi cũng phải đi theo theo ta đến chỗ chết.

Vỏ kiếm của chàng điểm mạnh ra, vù vù vù... liên tiếp tấn công năm chiêu. Năm chiêu kỳ ảo tân kỳ mặc dù cùng xuất bằng vỏ kiếm, nhưng bức Tiên Mộng Sinh phải múa thành một bức màn che kín thân người, lùi lại liền hai bước.

Bỗng nghe một âm thanh trong trẻo bay tới, nói :

- Âu Dương huynh, hãy để ta tới báo thù.

Lý Xuân Hoa bay vọt lên nóc nhà. Âu Dương Hải nghe vậy liền tung người lùi ra. Lý Xuân Hoa vốn biết Tiền Mộng Sinh võ công rất cao, nàng đã có Tử Vi kiếm trong tay, trong nháy mắt đánh ra liền ba nhát kiếm nhanh không thể tả.

Tiền Mộng Sinh cười nhạt, thi triển cây roi Bạch Cốt Lân Quang vun vút, tung ra liền ba sát chiêu “Bạch Xà Thổ Tín”, “Thương Ưng Lợi Trảo”, “Độc Long Xuất Vân”. Tả chưởng của hắn cũng đồng thời ra chiêu tấn công mãnh liệt.

Trong nháy mắt hai người đã đấu mười mấy chiêu. Quỷ Lân Huyết Ma với ngọn roi Bạch Cốt Lân Quang trong tay, kỳ chiêu xuất ra uy lực mỗi lúc một lớn, thoắt vụt thoắt điểm, tất cả đều nhắm đánh vào các yếu huyệt chết người, làm cho Lý Xuân Hoa nhất thời không cướp được một chút tiên cơ nào, điều thiệt thòi là Lý Xuân Hoa bị mất một cánh tay nên không phát huy được hết uy lực. Âu Dương Hải lo cho an nguy của Lý Xuân Hoa chàng vẫn đứng ở bên cạnh, lúc này những tay cao thủ ám khí ở khắp xung quanh cũng đã ngưng phát ám khí.

Tuy Lý Xuân Hoa chưa chiếm đươc ưu thế, nhưng kiếm pháp của nàng ảo diệu lại được thêm thanh kiếm sắc bén vô cùng, thật sự cũng làm cho Tiền Mộng Sinh chột dạ. Đây là một trận ác chiến không tiền khoáng hậu, mỗi bên đánh qua đánh lại, không chiêu nào là không công thủ kiêm phòng bị, là những chiêu sát thủ chết người, đầy rẫy hiểm hóc cay độc. Trong lúc đấu, bên ngoài vang lên một loạt tiếng rú thê thảm. Âu Dương Hải kinh ngạc quay đầu nhìn lại bốn phía, chỉ thấy trên nóc nhà phía tây, nam, đông từng bóng từng bóng người lăn xuống, nhưng lại không thấy có đánh nhau. Âu Dương Hải vốn cho rằng Cổ Thiên Nhân Viên đến, nhưng không trông thấy bóng dáng của ông ta đâu, chàng không khỏi cảm thấy kinh dị. Thình lình...

Một loạt tiếng nổ tiễn vang lên xé không khí.

Tiếng hự, tiếng rú, tiếng la hét vang lên liên tiếp như ma đêm kêu gào.

Âu Dương Hải mừng thầm, lên tiếng :

- Sa Mạc thất tiễn!

Quỷ Lâu Huyết Ma Tiền Mộng Sinh nghe thấy những tiếng kêu kêu rú trước khi chết ấy, trong bụng hắn không khỏi hoang mang. Bỗng nghe Lý Xuân Hoa hét lên :

- Tiền Mộng Sinh hãy mau nạp mạng.

Nàng vung Tử Vi kiếm đâm nhanh tới Tiền Mộng Sinh. Quỷ Lâu Huyết Ma phát hoảng, quên đi trong tay Lý Xuân Hoa là thanh cổ kiếm chém sắt như chém bùn, ngọn roi Bạch Cốt Lân Quang với một chiêu Hoành Quyền Thiên Quân quật vụt tới. Kiếm quang, lân quang cùng lóe chớp.

Phựt lên một tiếng kêu khẽ...

Lân quang thu lại, ngọn roi Bạch Cốt Lân Quang trong tay Tiền Mộng Sinh đã đứt làm bốn đoạn.

Lúc này Tiền Mộng Sinh nào dám đánh tiếp nữa, hắn kinh hãi lùi lại mấy bước, xoay người bay đi. Một tiếng quát lớn :

- Quay lại!

Ở mái hiên căn phòng phía Đông bắc bắn ra ba mũi tên, phóng thẳng đến tới mặt Tiền Mộng Sinh.


Tiền Mộng Sinh kinh hãi, xoay chưởng đánh ra một luồng phách không chân khí, đánh tới ba mũi tên.

Ba mũi tên bị chưởng lực của hắn đánh phải, bất quá chỉ nghiêng đi một chút, vèo vèo vèo... vẫn bay nhanh đến. Tiền Mộng Sinh kinh sợ vô cùng vùng nhảy xéo đi. Nhưng đã quá chậm rồi, hai mũi tên bắn trúng vai hắn sâu vào thịt hơn một tấc, Tiền Mộng Sinh đau quá rú lên, thân mình lảo đảo. Lúc này Lý Xuân Hoa hét lên một tiếng, cả người và kiếm lao vút tới. Tiền Mộng Sinh trong lúc cùng đường tuyệt lộ gầm lên đánh thốc song chưởng ra...

Nhưng chưởng lực này của hắn làm sao ngăn được một mũi kiếm của Lý Xuân Hoa.

Một tiếng rú vang lên, máu rơi tung tóe.

Hai cánh tay và thân mình của Tiền Mộng Sinh bị kiếm chém làm mấy đoạn.

Lý Xuân Hoa giết Tiền Mộng Sinh rồi, đột nhiên quì gối xuống đất, cất tiếng kêu thê lương :

- Gia phụ ơi, con đã vì gia phụ giết được một kẻ thù...

Thanh âm chưa dứt, chợt nghe Âu Dương Hải quát to một tiếng, vỏ kiếm trong tay múa tít.

Bên tai Lý Xuân Hoa nghe thấy chát chát mấy tiếng nhỏ, vài mũi ngân châm mảnh như sợi tóc rơi xuống đất. Âu Dương Hải lướt đến, kêu lên :

- Hoa tỷ tỷ, chú ý...

Tay trái chàng kéo Lý Xuân Hoa nằm phục xuống mái ngói, mấy mươi ngân hoàn đạn bay vù qua người, có mấy hạt bay xẹt qua đầu tai và da thịt. Thật là hung hiểm vạn phần, Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đứng dậy, hai người đều ướt mồ hôi lạnh.

Lúc đó phía Tây bắc có bóng một người, vù vù vù... bốn mũi tên nhọn đã bắn vụt tới như chớp.

Ối ối, mấy tiếng rú vang lên, trên cây dương liễu, ngô đồng gần bên ngôi nhà có ba bốn bóng người lăn xuống.

Vù vù... lại một loạt tiếng nỗ tiễn xé gió bay đi. Lại có mấy người từ trên cây lăn xuống. Âu Dương Hải mừng rỡ kêu lên :

- Chấn đường chủ!

Hóa ra người đó chính là thủ lĩnh của Sa Mạc thất tiễn, Thanh Đạo Minh Thần Xạ đường chủ Thần Cung Xạ Nhật Chấn Thiên Hồ, tuyệt kỹ thần tiễn của ông ta quả là thiên hạ hiếm có. Bắn một phát ra bốn mũi tên, không rơi không sai mũi nào.

Trong nháy mắt những tay phóng ám khí trên cây bị ChấnThiên Hồ dùng tên bắn rớt xuống mười mấy người. Đột nhiên một tiếng hú chói tai vạch không trung bay tới.

Một bóng trắng từ trên trời ập xuống, vừa chạm đất liền vung chưởng đánh Chấn Thiên Hồ lùi lại năm thước. Âu Dương Hải trông thấy bóng người áo trắng, lập tức biết ngay là người mặc áo gai trắng mà mình đã gặp qua ở u cốc, là một trong hai đại Cô Lâu Pháp Sứ của Thiên Ma điện.

Người này võ công rất cao, Âu Dương Hải sợ Chấn Thiên Hồ có điều chi sơ sót, lập tức xông tới, vung một ngọn chưởng phách không đánh qua, miệng hét :

- Chấn đường chủ lùi qua một bên, để ta tới tiếp hắn.

Chấn Thiên Hồ bị người đánh trúng ngực khí huyết nhộn nhạo, biết ngay là võ công đối phương cao hơn mình, nghe lời Âu Dương Hải bèn lùi lại mấy bước, ai ngờ người áo trắng vẫn sấn tới. Âu Dương Hải thấy vậy vô cùng giận dữ, vung tay đánh ra một chưởng mãnh liệt.

Cô Lâu Pháp Sứ bạch y nhân võ công thật là cao, tay phải dùng một chiêu “Huy Trần Thanh Đàn” ngăn chặn chưởng lực của Âu Dương Hải, tả chưởng thì dùng chiêu “Thành Ưng Hiện Trảo” nhắm Chấn Thiên Hồ mà chộp.

Tiềm lực trong tay tuôn ra, uy lực mạnh mẽ tuyệt luân. Âu Dương Hải mắt tóe hào quang, hét lớn một tiếng, hữu chưởng lại phóng ra.

Kình phong cuốn lên ào ạt, cương mãnh vô cùng.

Cô Lâu Pháp Sứ bạch y nhân dường như biết được lợi hại, hắn cười nhạt một tiếng, người như bóng ma dạt ra, đạo tiềm lực cương mãnh của Âu Dương Hải lúc này nhắm đánh thẳng vào Chấn Thiên Hồ. Chợt nghe Âu Dương Hải quát lớn một tiếng, thu chưởng đang đánh ra chợt rút phắt lại...Luồng nội kình đã đánh ra kia mà lại bị chàng thu lại được.

Chấn Thiên Hồ ở ngoài ở ngoài một trượng cảm thấy một hấp lực hút thân người của mình nghiêng về phía trước. Loại công lực chí cao vô thượng này làm Chấn Thiên Hồ kinh hãi vô cùng, không ngờ công lực của Âu Dương Hải lại thâm hậu đến thế, đã đạt đến cảnh giới thượng thừa “Lăng Không Trảo Vật”. Ông ta không ngờ một thiếu nên chừng hai mươi mấy tuổi lại tu luyện được loại công lực này.

Pháp Sứ bạch y nhân hình như cũng bị thần công của Âu Dương Hải làm cho sợ hãi, làm tiêu tan sự cuồng ngạo của hắn đi rất nhiều, chỉ thấy mắt hắn trợn nhìn Âu Dương Hải, cười gằn mấy tiếng, nói :

- Thân thủ của các hạ thật bất phàm, chỉ trong khoảng khắc đã liên tiếp hạ luôn bốn mươi mấy đệ tử của bổn Ma điện.

Nói xong, chợt tay áo phất lên, không thấy hắn ra thế di động bước chân mà ập đến gần Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa, hai cánh tay dài vung ra, một chụp Lý Xuân Hoa, một đánh Âu Dương Hải. Thân pháp thật mau lẹ, chiêu thức cay độc tuyệt luân. Âu Dương Hải quát to một tiếng, không thèm lùi, đánh ra vù vù hai chưởng, thân mình tiến đến sát bên Lý Xuân Hoa đỡ đòn trảo của đối phương nhắm vào Lý Xuân Hoa.

Cô Lâu Pháp Sứ bạch y nhân bị Âu Dương Hải đánh phải lùi lại năm thước, ngưng thần đứng yên, vận khí hành công. Âu Dương Hải hiểu là lần vận công này của hắn, đánh ra nhất định sẽ là chưởng lực rất lợi hại, chàng liền không để cho đối phương cơ hội vận công, lao mình tới, tả chưởng hữu chưởng cũng đánh ra. Âu Dương Hải đánh rất hung mãnh, mỗi một quyền một chưởng đánh ra đều là võ học hiếm thấy, kình phong rít gió uy hiếp tâm thần đối thủ. Cô Lâu Pháp Sứ dưới quyền chưởng của Âu Dương Hải, hắn nhảy tránh thoát hiện như bóng ma, mỗi một quyền một chưởng của Âu Dương Hải đều đánh vào chỗ không.

Trong lúc kịch đấu, bỗng nghe một tiếng hú vang đến rồi tiếng quát :

- Mau lùi lại! Trong Quỷ Lân Độc Chưởng của hắn có hàm ẩn lân phong kỳ độc.

Lý Xuân Hoa nghe thấy tiếng nhắc nhở, chợt nhớ lại lai lịch thân phận của tên Cô Lâu Pháp Sứ này...

Nàng kinh hãi kêu lên :

- Âu Dương Hải, mau lùi lại, hắn là Cổ Mộ Quỷ Lân!

Cùng lúc đó, một bóng người màu xám từ trên không đáp xuống. Âu Dương Hải nghe tiếng quát, ngẩng đầu lên trông thấy trong đôi mắt người áo trắng lóe lên một tia sáng như lửa lân tinh, trông vô cùng hung hãn như muốn ăn tươi nuốt sống người.

Chàng giật mình vội lùi lại.

Người áo trắng cười lạnh lùng, song chưởng đã tung ra. Lúc đó người áo xám trên không đáp xuống hú một tiếng, tay áo phất lên. Hai luồng tiềm lực tiếp chạm, lập tức cuồng phong nổi dữ dội. Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa, Chấn Thiên Hồ, đều cảm thấy một luồng gió lạnh âm hàn thấu xương ập thẳng đến. Mọi người thất kinh, nhớ lại lời cảnh cáo của Cổ Thiên NhânViên là âm độc có thể xâm nhập vào thân thể trong vòng bảy trượng, ai nấy bất giác vận cương khí phủ khắp bách huyệt nơi chân thân, nhanh chóng lùi ra ngoài bảy tám trượng.

Chỉ nghe ầm một tiếng kinh thiên động địa.

Tiếp đó là một loạt tiếng răng rắc vang lên. Tòa lạc viện bị những luồng kình khí vô hình đến đến nỗi mái nhà đổ sụp xuống.

Hai bóng người quấn lấy nhau lên không trung rồi cùng lúc rơi xuống đất. Người áo xám chính là Cổ Thiên Nhân Viên. Lúc này trong mắt ngưòi áo trắng bắn ra tia sáng oán độc, trợn trừng nhìn Cổ Thiên Nhân Viên, lạnh lùng nói :

- Con khỉ già, coi bộ Quang Thiên Cung Khí của ngươi đã tăng tiến nhiều rồi đó.

Cổ Thiên Nhân Viên cất giọng cười quái gở nói :

- Hay lắm, không ngờ Cổ Mộ Quỷ Lân hãy còn sống trên đời này, ta vốn cho rằng ngươi đã chết trong Tần Hoàng mộ đất Kim Lăng rồi. Hà hà, khẹc khẹc...

Nói xong Cổ Thiên Nhân Viên lại ngẩng đầu cất giọng cười kỳ quái. Âu Dương Hải nhìn uy lực ngọn chưởng của người áo trắng, trong bụng hơi kinh, quay đầu lại hỏi :

- Hoa tỷ tỷ, hắn là ai vậy?

Lý Xuân Hoa nói :

- Người này là sư bá của Tiền Mộng Sinh, là một lão ma vương phái Cổ Mộ, Cổ Mộ Quỷ Lân, hắn luyện thành một thứ Quỷ Lân Độc Trảo, âm độc vô cùng, trong vòng bảy trượng, người bị trúng âm phong kịch độc thì hết thuốc chữa, vừa rồi nếu không có Cổ Thiên Nhân Viên lão tiền bối ra tay cứu ứng thì chắc chắn chúng ta phải chết dưới độc chưởng của hắn rồi.

Âu Dương Hải đột nhiên nghĩ đến một chuyện :

- Hoa tỷ tỷ, Tân Hoa đàn chủ Lân Quang Sa Cửu Ưng trong Thanh Đạo Minh của chúng ta cũng là người của phái Cổ Mộ hay sao?

Lý Xuân Hoa khẽ mỉm cười, nói :

- Huynh yên tâm, Lân Quang Sa Củu Ưng cũng là ngừơi của phái Cổ Mộ, nhưng ông ta là một nhánh khác, là người vì chính nghĩa võ lâm mà phấn đấu, trước khi Công Tôn tiên sinh thu nạp, đã điều tra qua hết rồi.

Nói xong, Lý Xuân Hoa tay phải nàng đưa kiếm cho Âu Dương Hải, nói :

- Âu Dương Hải, bảo kiếm trả lại cho huynh. Đa tạ huynh cho mượn kiếm giết chết kẻ thù giết phụ thân.

Âu Dương Hải nói :

- Hoa tỷ tỷ, kiếm này tỷ tỷ tạm thời dùng để phòng thân.

Lý Xuân Hoa mỉm cười, nói :

- Âu Dương Hải, bọn họ đã mang bảo kiếm của ta đến rồi.

Nói chưa dứt thì một tiếng gọi vang lên lanh lảnh :

- Hải ca...

Từ phía Đông nam của lạc viện chạy tới tám người, họ là Công Tôn Lạp, Lý Xuân Hồng và sáu vị phiên chủ trong Sa Mạc thất tiễn, Âu Dương Hải nhìn thấy quần họ họ rách rưới, biết họ đã bị hành hạ nhiều, chàng nói lớn :

- Xuân Hồng muội muội, Công Tôn sư huynh, mọi người khổ cực quá.

Công Tôn Lạp cười nói :

- Không ngờ bọn ta từ bên cầu Âm Dương lại trở về gặp mặt nhau.

Câu nói ngắn ngủi này thể hiện rõ họ đã trải qua biết bao nhiêu hiểm nguy tàn khốc.

Âu Dương Hải nói :

- Tất cả đều do ta mà mà mọi người phải khổ.

Lý Xuân Hồng đã mấy tháng không gặp mặt Âu Dương Hải, lần này vui mừng khôn xiết được đến bên cạnh Âu Dương Hải, nàng nhìn vào mặt Âu Dương Hải một hồi rồi cười nói :

- Hải ca, dạo này huynh ốm quá.

Âu Dương Hải khẽ cười nói :

- Xuân Hồng muội, muội cũng ốm đi nhiều.

Lý Xuân Hoa nói tiếp :

- Bao nhiêu chuyện xảy ra làm sao người ta không ốm cho được. Ôi... muội muội!

Lý Xuân Hồng bỗng quay sang ngó Lý Xuân Hoa, kinh dị :

- Tỷ tỷ, tỷ tỷ làm sao nên nông nổi này...

Âu Dương Hải ngẩng mặt lên nhìn mặt nàng, quả nhiên trong ba ngày này Lý Xuân Hoa hình như ốm đi nhiều, hơn nữa mặt tái xanh, hình dung tiều tụy. Lý Xuân Hồng lại kinh hãi kêu lên :

- Tỷ tỷ, cánh tay của tỷ sao lại không có...

Lúc này nàng mới phát hiện Lý Xuân Hoa bị mất một cánh tay trái. Âu Dương Hải biết rằng câu hỏi này của nàng lại sẽ làm cho Lý Xuân Hoa thương tâm, bèn nói :

- Xuân Hồng muội muội, bây giờ chúng ta hãy còn chưa thoát khỏi nơi nguy hiểm, đợi sau đó chúng ta hãy nói chuyện tiếp.

Chàng nói xong, đưa mắt nhìn Lý Xuân Hoa, trong ánh mắt lộ vẻ yêu thương vô cùng.

Thình lình một tiếng cười lớn vang lên, nói :

- Cung hỉ, cung hỉ, các vị đều thoát hiểm rồi.

Cùng với tiếng cười, một người áo lam che mặt nạ màu đầu lâu rảo bước đi đến, theo sau hắn là một lão già đen dáng người thấp nhỏ, chính là Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần, phía sau rốt là tám đồng tử áo trắng, chúng chính là tám đứa nghĩa tử của Cô Lâu Thiên Tôn điện chủ, Cố Xuân Hạ Thu Đông Mai Lan Cúc Trúc. Âu Dương Hải trông thấy Cô Lâu Thiên Tôn thì chợt biến sắc, quay lại hỏi nhỏ Lý Xuân Hoa :

- Hoa tỷ tỷ, hắn... hắn là Thanh Cân Thiết Địch Quái Hiệp...

Lý Xuân Hoa thở dài nói :

- Thật là hổ thẹn, người mà chúng ta hằng kính ái lại là kẻ thù của chúng ta.

Lý Xuân Hồng hãy còn chưa biết ngọn nguồn, nghe vậy thất kinh hỏi :

- Các người nói gì?

Lý Xuân Hoa hạ giọng :

- Muội muội, sức quan sát của muội còn hơn cả bọn ta, bây giờ muội nhìn kỹ thử xem, Cô Lâu Thiên Tôn này có giống với sư phụ của chúng ta không?

Lúc đó Cô Lâu Thiên Tôn đưa mắt nhìn Cổ Thiên Nhân Viên cười nói :

- Không ngờ, không ngờ, danh trấn thiên hạ võ lâm Cổ Thiên Nhân Viên cũng giá lâm tòa cổ viện hoang phế này. Ha ha, nếu các vị không sợ ta hại các vị thì xin mời các anh hùng vào trong sảnh thưởng chút trà thơm rồi đàm đạo.

Cổ Thiên Nhân Viên cười khẹc khẹc mấy tiếng, rồi nói :

- Người khác không biết gốc gác của ngươi, nhưng bọn lão phu lại biết ngươi quá rồi, khẹc khẹc... Thiết Địch Quái Hiệp, ngươi dám một mình đấu với lão phu chín trăm hiệp không? Nếu ngươi bất phục khiêu chiến thì giờ tý đêm mai ở bên hồ Thiên Kiếm dám xin chờ lãnh giáo.

Cô Lâu Thiên Tôn cười sằng sặc, nói :

- Đêm nay mấy vị còn muốn rời khỏi tòa viện hoang phế này ư?

Âu Dương Hải cười nhạt, nói :

- Ngươi cho rằng chúng ta không thể vượt khỏi đây hay sao?

Cô Lâu Thiên Tôn cười ha ha nói :

- Ngươi không tin thì cứ thử đi xem sao?

Âu Dương Hải trầm sắc mặt, lạnh lùng nói :

- Ngươi sao không dám lộ bộ mặt thật của ngươi ra?


Cô Lâu Thiên Tôn cười nói :

- Âu Dương thiếu hiệp, thiếu hiệp bảo ta phải lộ mặt như thế nào?

Bỗng nhiên nghe Lý Xuân Hồng kêu “ý” một tiếng, kề tai nói nhỏ mấy câu với Lý Xuân Hoa.

Lý Xuân Hoa hơi biến sắc, đi đến bên người Âu Dương Hải nói nhỏ :

- Căn cứ theo sự quan sát của muội muội, hắn chính xác là sư phụ.

Âu Dương Hải nghe xong, sắc mặt đột biến, tuy chàng đã cho rằng tin này rất có thể là thật, nhưng vẫn còn một chút hoài nghi, bây giờ nghe thấy lời phúc đáp chắc chắn như vậy, trong lòng khó tránh khỏi phát sinh tình cảm vừa kinh dị vừa bi thương.

Âu Dương Hải quát lớn :

- Thiết Địch Quái Hiệp, ngươi... ngươi là đồ xảo trá gian hiểm, Âu Dương Hải hận ngươi rằng không thể chẻ xương ngươi ra...

Nói xong Âu Dương Hải đi tới từng bước thẳng tới Cô Lâu Thiên Tôn.

Giọng nói của chàng chưa dứt, hai đồng tử Cô Xuân, Cô Mai song song nhảy lên, đâm bổ tới Âu Dương Hải.

Lúc này Âu Dương Hải lửa giận bừng bừng, thấy hai đồng tử xông tới, song chưởng tả hữu đột nhiên đánh thốc ra.

Hai tiếng kêu xé tai...

Hai đồng tử Cô Xuân, Cô Mai mỗi người trúng một chưởng, bị bắn lùi lại mấy bước.

Công lực của hai đồng tử không phải xoàng, sau khi trúng một chưởng của Âu Dương Hải, chúng không ngã xuống, nhưng khóe miệng đã chảy máu, từ từ lùi đến bên cạnh Cô Lâu Thiên Tôn. Rồi bất chợt hai đồng tử ụa ra một tiếng, phun ra một bụm máu tươi, cả hai té xuống. Cô Lâu Thiên Tôn rất thương yêu tám người nghĩa tử này, nhất là Cô Xuân, Cô Mai, hai đồng tử này được hắn yêu quí hơn, lúc này trông thấy chúng bị thương dưới tay Âu Dương Hải, trong lòng phẫn nộ cực điểm. Hắn cười cười lạnh lùng, cặp mắt hung quang chiếu thẳng vào mặt Âu Dương Hải.

Cô Lâu Thiên Tôn vẫn tiếp tục cười mãi...

Lúc đầu mọi người nghe chẳng cảm thấy gì cả, sau một lúc, chợt cảm thấy tâm thần đảo lộn, khí huyết nhộn nhạo, có một cảm giác vô cùng khó chịu.

Cổ Thiên Nhân Viên, Lý Xuân Hoa vừa nhìn thấy thần thái của Cô Lâu Thiên Tôn đã biết rằng hắn đang vận công lực, sợ rằng Âu Dương Hải đỡ không nổi một đòn đánh của hắn, vội vàng bước đến sát bên người chàng. Cổ Mộ Quỷ Lân và Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần cũng ngầm vận công, lúc này đều đã vận đủ công lực, nhưng vẫn chờ đợi Cô Lâu Thiên Tôn ra tay trước.

Bỗng nhiên Cô Lâu Thiên Tôn hét lớn.

Cúng lúc đó Cổ Thiên Nhân Viên, Lý Xuân Hoa, Âu Dương Hải, Cô Lâu Thiên Tôn, Dương Đống Thần, Cổ Mộ Quỷ Lân đồng thời xuất chưởng, cùng nhau nghênh kích, mấy luồng tiềm lực chạm nhau...

Lập tức cuộn lên một cơn gió lốc.

Bỗng Cổ Thiên Nhân Viên hét to :

- Mau lùi lại...

Đột nhiên Âu Dương Hải lật cổ tay rút phắt Tử Vi kiếm ra, kêu lớn :

- Lý minh chủ, hãy dẫn mọi người mau lùi lại, ta và Viên bá bá cự địch.

Lý Xuân Hoa lúc đó cũng rút một thanh trường kiếm thanh quang lạnh buốt, kêu lên :

- Công Tôn phó minh chủ, Sa Mạc thất tiễn, Xuân Hồng muội muội, các ngươi rút lui trước đi.

Hóa ra trận giao tiếp vừa rồi, Cổ Thiên Nhân Viên, Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa dường như ai nấy cũng đều bị thương nhẹ, bởi vì họ thấy trong người họ có một luồng âm phong rất kỳ dị, lại có thể xung phá được cương khí của bản thân, làm xao động huyết khí của bản thân đến ba bốn lần. Thứ kình lực này làm cho họ cảm thấy điềm không tốt lành của ngày hôm nay.

Chỉ nghe Cô Lâu Thiên Tôn ha hả hét lớn, nói :

- Các ngươi hãy còn muốn chạy ư?

Lý Xuân Hoa đột nhiên liếc thấy bốn phương tám hướng xung quanh đều thấp thoáng có kẻ địch bao vây, nàng cau mày nói :

- Cuộc thế hôm nay nguy hiểm vạn phần, Công Tôn phó minh chủ hãy dẫn họ quay về, bây giờ ta mở đường cho họ xông ra.

Lời nói của nàng tuy chậm rãi, nhưng thần thái lại có sức mạnh không thể kháng cự lại.

Lý Xuân Hồng run rẩy nói :

- Tỷ tỷ, muội theo các người.

Lý Xuân Hoa vội nói :

- Muội muội, nếu cácngươi mau ra khỏi được đây đi gọi viện binh thì bọn ta hãy còn có hy vọng, nếu không thì ắt phải chết ở đây, tính mạng của ta và Âu Dương Hải hoàn toàn dựa vào cứu binh của muội muội đến cứu.

Câu này quả nhiên hữu hiệu, Công Tôn Lạp than thở một tiếng, đi đầu huy động mở đường máu, Sa Mạc thất tiễn cùng phát động thần uy, dùng liên châu tiễn mở vòng vây.

Bỗng nghe Lý Xuân Hồng lên tiếng hỏi :

- Trên người vị nào có mang pháo tín hiệu của bản Minh?

Âu Dương Hải nghe vậy vội nói :

- Ta có.

Chàng lấy trong người ra mấy viên hình tròn ném cho Lý Xuân Hồng.

Lý Xuân Hồng nhìn lướt xung quanh, mỉm cười ung dung, nói :

- Tỷ tỷ, chúng ta không cần phải lùi nữa, mọi người mau theo ta.

Nói xong nàng đi đầu nhằm lạc viện hướng Tây nam mà đi. Lý Xuân Hoa vốn biết muội muội thông minh cái thế, tất nhiên thông thạo bài binh bố trận, nghe vậy liền hỏi :

- Viên bá bá, mọi người không cần phải lùi, ý kiến của lão nhân gia thế nào?

Cổ Thiên Nhân Viên cười lớn, nói :

- Không lùi thì không lùi, ta không tin tên súc sinh đó lại có thể làm gì được chúng ta....

Lý Xuân Hồng cất tiếng quát :

- Sa Mạc thất tiễn bắn tên,Viên bá bá, Hải ca, Hoa tỷ tỷ, Công Tôn tiên sinh ở giữa tiếp ứng Sa Mạc thất tiễn, chúng ta mau gấp rút xông ra khỏi đây thì vô sự.

Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói :

- Con tiểu a đầu, nhãn quang thật là khá, nhưng ngươi chớ coi thường sự lợi hại của lão phu.

Quần hào nghe lời Lý Xuân Hồng, lập tức xông chạy ra hướng Tây nam. Cổ Mộ Quỷ Lân, Dương Đống Thần đồng thời hét to một tiếng, tung mình nhảy lên cao ba trượng, khai triển tuyệt kỹ khinh công “Bát Bộ Đăng Không” truy đuổi theo bọn Lý Xuân Hồng.

Âu Dương Hải đi sau thấy hai người nhảy tới, bèn vung kiếm đón đánh hai người, nhát kiến của Âu Dương Hải mang theo kiếm khí lạnh buốt đổ ụp xuống, làm cho hai người không thể nào xuất thủ ngăn đỡ. Cổ Mộ Quỷ Lân và Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần đồng thời phóng ra hai đạo chưởng phong mãnh liệt để ngăn chặn kiếm khí đánh tới, rồi trầm khí tại Đan Điền rút lui lại hơn một trượng xa. Cô Lâu Thiên Tôn ở sau cùng trông thấy nhát kiếm này của Âu Dương Hải, lập tức kêu lớn :

- Hai vị Pháp sứ, người khác thì có thể thả, nhưng người này muôn vàn không thể để cho hắn chạy thoát.

Lúc này Lý Xuân Hồng, Cổ Thiên Nhân Viên, Công Tôn Lạp, Sa Mạc thất tiễn xông ra ngoài vòng vây, chỉ còn Lý Xuân Hoa vẫn còn đứng ngoài bảy trượng, quay lại gọi Âu Dương Hải :

- Mau chạy nhanh lên.

Âu Dương Hải ngăn chặn hai người truy kích xong, cười nhạt một tiếng, xoay người lướt đi mấy trượng, cùng Lý Xuân Hoa đồng thời chạy vào ngỏ hẻm nhỏ phía Tây nam.

Nhưng Cổ Mộ Quỷ Lân và Dương Đống Thần lại truy kích theo. Đột nhiên Âu Dương Hải nhìn thấy sáu người áo đỏ, trong tay họ cầm một tấm thiết bài, đứng xếp thành hàng chữ nhất cản mất lối ra ngõ hẻm. Lý Xuân Hoa thét lớn vung kiếm vung tới.

Sáu người áo đỏ đồng loạt giơ thiết bài, hóa thành một bức tường thép chắc chắn vô cùng.

Nhưng họ đâu có hay thanh kiếm trong tay Lý Xuân Hoa là một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn, kiếm phong vừa cuốn tới, sáu tấm thiết bài đồng loạt bị chém đứt, mấy tiếng rú vang lên, máu rơi tung toé, ba người áo đỏ lập tức bỏ mạng dưới kiếm của Lý Xuân Hoa. Âu Dương Hải thấy bảo kiếm của Lý Xuân Hoa thật sắc bén, bất giác liếc nhìn thanh kiếm trong tay nàng, trong bụng cảm thấy kinh ngạc cất tiếng kêu lên :

- Đó có phải là Thanh Quy kiếm?

Lý Xuân hoa gật đầu cười nói :

- Thanh kiếm này chính là Thanh Quy kiếm của huynh, do Viên bá bá tặng cho.

Âu Dương Hải biết Thanh Quy kiếm bị Bạch Hoàng giáo chủ cướp mất, không ngờ Bạch Hoàng giáo chủ lại đưa kiếm cho Cổ Thiên Nhân Viên trả về chủ cũ.

Khi sáu người áo đỏ bày thành thế trận thì Cổ Mộ Quỷ Lân và Tàn Kim Chưởng đã đuổi đến.

Cổ Mộ Quỷ Lân thi triển chiêu “Phi Ưng Cầm Thố”, từ trên không bổ xuống chụp mắt Âu Dương Hải.

Tàn Kim Chưởng Dương ĐốngThần phóng ra một chưởng đánh thẳng vào sau lưng Lý Xuân Hoa. Âu Dương Hải cười nhạt, nhảy sang bên phải tránh khỏi thế xông đánh của Cổ Mộ Quỷ Lân, đảo người vung kiếm, một chiêu “Hải Thị Thần Lâu”, lóe chớp đâm thẳng vào Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần. Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần thét lớn một tiếng, song chưởng liên hoàn phóng ra.

Hai luồng kình đạo thế như bạt sơn đảo hải, xông thẳng vào Âu Dương Hải. Âu Dương Hải tung mình nhảy lên không, một trận cuồng phong thổi lướt qua chân, Âu Dương Hải từ trên cao biến thức đánh xuống. Kiếm quang trong tay chàng lưu động, liên tiếp đâm vào ba đại huyệt Huyền Cơ, U Môn, Tương Đài của Dương Đống Thần. Chiêu này kỳ ảo vô song, dù cho Dương Đống Thần thân hoài tuyệt học cũng không thể phá giải, chỉ đành lùi nhanh ba bước. Ai ngờ Âu Dương Hải quát lên :

- Trúng!

“Vù!” một tiếng, một tia sáng như điện chớp bay đến Dương Đống Thần. Công lực Âu Dương Hải thật kinh người, đã luyện đến mức bắn ra kiếm khí, tuy nhiên kiếm khí này bất qua chỉ dài một thước, nhưng đủ để làm cho cao thủ võ lâm cảm thấy kinh hồn.

Dương Đống Thần nằm mơ cũng không ngờ Âu Dương Hải lại có thể vận xuất ra được kiếm khí, lão ta trong lúc kinh hãi dùng hết sức bình sinh dạt sang trái.

Nhưng phải biết rằng tốc độ của kiếm khí thật không thể nghĩ bàn, chỉ cần vừa nghe thấy tiếng thì trên người đã trúng kiếm khí rồi, Dương Đống Thần hự lên một tiếng.

Ngực của lão phọt máu...

May mà kiếm khí của Âu Dương Hải tung ra công lực hãy còn thấp, bất quá chỉ dài một thước, cho nên Dương Đống Thần chỉ bị thương vào trong thân thể chừng nửa tấc, không có tổn thương đến nội tạng bên trong. Nhưng chiêu kiếm thuật thượng thừa này đã làm cho Cổ Mộ Quỷ Lân, Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần kinh hãi vạn phần. Trong lúc hai người vừa chần chờ, Âu Dương Hải và Lý Xuân Hoa đã ra xa mười mấy trượng rồi, tiếp theo vài cú nhảy nữa, thân hình họ biến mất trong ánh trăng. Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa triển khai tuyệt đỉnh khinh công, bay vượt qua sáu bảy dãy viện lạc, đã đuổi kịp bọn Lý Xuân Hồng, Cổ Thiên Nhân Viên.

Bọn Cổ Thiên Nhân Viên thấy hai người chạy đến không dám lưu lại lâu, trong chớp mắt, một hàng mười một người đã đã xông đến bức tường vây quanh trang viện.

Chợt nghe một tiếng cười chói tai, nói :

- Ta đã ở đây đợi các ngươi lâu rồi.

Từ trong bóng tối, Cô Lâu Thiên Tôn chậm rãi bước ra. Âu Dương Hải đảo mắt nhìn xung quanh rất là quái dị, lúc này lại không có một ai khác.

Mọi người thấy Cô Lâu Thiên Tôn xuất hiện, đều sững người.

Vút vút vút...

Sa Mạc thất tiễn đồng loạt bao vây và phát tên bắn vào Cô Lâu Thiên Tôn.

Cô Lâu Thiên Tôn đưa tay rút cổ kiếm ra sau lưng, lam quang lóe chớp, mấy mươi mũi tên bén đầu đều bị chém gãy, rớt tứ tung trên mặt đất. Lý Xuân Hoa nói :

- Sa Mạc thất tiễn, không nên lãng phí thần tiễn.

Cô Lâu Thiên Tôn cho lam kiếm vào vỏ, cười ha hả nói :

- Quả nhiên vị Thanh Đạo Minh Minh chủ này thức thời hơn người, các người chạy đến đây chắc đã ý thức được rằng cùng đường mạt lộ rồi. Ha ha...

Hắn ngẩng đầu lên cười sằng sặc vang động không trung...

Cổ Thiên Nhân Viên đột nhiên đi tới Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn dường như có mấy phần úy kỵ Cổ Thiên Nhân Viên lập tức ngưng cười mắt nhìn chằm chằm vào Cổ Thiên Nhân Viên, nói :

- Hôm nay ngươi chết chắc không có gì để nói hả?

Cổ Thiên Nhân Viên cười nhạt, nói :

- Thiết Địch Quái Hiệp, lão phu sợ nhất là tiếng sáo của ngươi, sao ngươi không dùng tiếng sáo để hại bọn ta?

Cô Lâu Thiên Tôn cười khẽ, nói :

- Thế thuật dùng độc của ta ngươi cho là thế nào?

Cổ Thiên Nhân Viên nghe vậy giật mình vội ngừng thân người lại, đôi mắt nhìn lướt xung quanh, lạnh lùng nói :

- Độc thuật của ngươi tuy cao minh, nhưng không thể nào hại được ta.

Cô Lâu Thiên Tôn ung dung nói :

- Cổ Thiên Nhân Viên, ngươi đã trúng độc thuật của ta rồi, không tin à?


Cổ Thiên Nhân Viên nghe vậy giật mình, nói :

- Những quỷ kế giảo quyệt của ngươi có thể hù họa con nít ba tuổi, chớ đừng gạt nổi lão phu, Thiết Địch Quái Hiệp, ngươi có gan thì đấu với ta mấy trăm chiêu.

Cô Lâu Thiên Tôn thản nhiên nói :

- Nếu ngươi không tin thì thử cuốn tay áo của ngươi lên xem.

Bỗng nhiên Lý Xuân Hoa kêu lên một tiếng ngạc nhiên, đi đến trước mặt Cổ Thiên Nhân Viên.

Cô Lâu Thiên Tôn nghe tiếng kêu kinh ngạc của Lý Xuân Hoa, lập tức biết ngay có điều gì đó bất thường, ông ta vội vén tay áo lên nhìn, bất giác kinh hãi.

Hóa ra trên cánh tay của Lý Xuân Hoa va Cổ Thiên Nhân Viên, xuất hiện những chấm lốm đốm đỏ. Âu Dương Hải cúi đầu nhìn cánh tay của mình, nhưng không có một đốm đỏ nào, Lý Xuân Hoa thấy vậy kinh hãi vô cùng, nói :

- Âu Dương huynh, huynh không có ư?

Âu Dương Hải lắc đầu, hỏi :

- Bây giờ trên người tỷ tỷ có cảm giác gì không?

Cô Lâu Thiên Tôn cười nói :

- Vừa rồi ba người các ngươi tiếp chưởng lực của ta, và đã trúng độc của ta. Ha ha... loại độc này, lúc đầu chẳng có hiện tượng gì, bất quá trên da chỉ nổi đốm đỏ mà không đau ngứa gì, nhưng qua hai ngày sau thì khác đấy, đốm đỏ sẽ biến thành đen, rồi nếu như từ màu đen biến trở lại thành màu da lúc trước thì thần tiên giáng thế cũng không có thuốc cứu chữa đâu, ta nói thật đấy, tin hay không tin là do các ngươi.

Cổ Thiên Nhân Viên và Lý Xuân Hoa nghe vậy đều ngẩn ngơ. Âu Dương Hải lại cảm thấy hoài nghi vô cùng, vì sao mình lại không bị nổi vết ban đỏ, kỳ thực Âu Dương Hải đâu có biết rằng thân thể của mình vạn độc bất khả xâm phạm.

Bởi vì huyết khí bản thân chàng đã được Đông Hậu Lâm Đại Ngọc chữa thương, đã tạo nên cho chàng thành một người kháng độc khác hẳn người thường.

Cô Lâu Thiên Tôn nhìn thần sắc của Âu Dương Hải, trong bụng kinh thầm :

- “Chẳng lẽ hắn lại không trúng độc hay sao?”

Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười nói :

- Đến như trên tay không có hiện tượng nổi đốm đỏ, người ấy cũng sẽ trúng độc rất nặng, hai giờ sau sẽ chết.

Âu Dương Hải nghe xong lời của hắn không hề cảm thấy kinh hoàng, nhưng Lý Xuân Hồng, Lý Xuân Hoa lại biến sắc, bốn con mắt đổ dồn vào vào mặt Âu Dương Hải...

Đó là sự kinh sợ, là niềm bi thương...

Bỗng nghe Lý Xuân Hoa thở dài buồn bã, nói :

- Bây giờ huynh thấy thế nào?

Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả, nói :

- Ý của ngươi là không tiếc bản thân của mình với bất kỳ cái giá nào cũng phải cứu tánh mạng của Âu Dương Hải phải không?

Lý Xuân Hoa gật đầu nói :

- Chỉ cần ngươi có thể giải có thể giải trừ chất độc trên người Âu Dương Hải.

Lý Xuân Hồng kêu lên :

- Tỷ tỷ...

Nàng đột nhiên lao vào lòng Lý Xuân Hoa khóc thổn thức. Một cánh tay của Lý Xuân Hoa ôm lấy vai Lý Xuân Hồng, nàng không nó nửa lời, nhưng trong lòng lại thầm nói :

- “Muội muội, muội muội đáng thương, muội có biết tỷ tỷ yêu chàng cũng như em không? Do hai tỷ muội cùng yêu một người, cho nên hai người chúng ta phải có một người chết mới có thể làm cho người kia được sung sướng, đương nhiên là tỷ tỷ phải chết. Bởi vì ta yêu muội muội không kém gì Âu Dương Hải. Ta chết rồi, để cho muội được sung sướng, chiếc cầu vui sướng đó ta dùng tánh mạng của ta xây dựng lên cho hai người, ta chỉ cần hai người vĩnh viễn sung sướng hạnh phúc bên nhau. Tình yêu! chính là sự hy sinh, không phải là cái gì cả. Muội muội, chỉ cần Cô Lâu Thiên Tôn chữa khỏi chất độc trên mình của muội và Hải lang, ta chết ngay cũng không tiếc”.

Lý Xuân Hoa nghĩ đến đây, trên mặt nở nụ cười, giống như một đóa hoa hải đường trong mưa bão.

Đột nhiên Âu Dương Hải quát lớn :

- Thiết Địch Quái Hiệp, ngươi tiếp một chiêu của ta xem sao?

Nói xong, tay phải chàng đánh vù một chiêu “Thần Long Xuất Động” thẳng vào Cô Lâu Thiên Tôn.

Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói :

- Ngươi vận chân khí như vậy càng làm chất độc của ngươi mau phát tác.

Lý Xuân Hoa kinh hãi kêu lên :

- Âu Dương Hải...

Nàng tung mình xông đến.

Tay trái Âu Dương Hải đột nhiên đưa ra ngăn Lý Xuân Hoa lại,nói :

- Dù hai giờ sau ta bị chất độc phát tác mà chết, cũng phải giết được hắn.

Cô Lâu Thiên Tôn cười ha ha nói :

- Ngươi vừa dùng lực thì sinh mạng đã thu lại thu lại còn một giờ.

Âu Dương Hải đột nhiên cười lớn, nói :

- Nửa giờ cũng đủ rồi.

Tả chưởng của chàng vung lên, một đạo Vô Ảnh chưởng kình đã ập đến. Cô Lâu Thiên Tôn khẽ lách mình, thân người phi ra sáu bảy thước.

Rắc rắc rắc... một cây bạch dương cổ thụ ngoài mấy trượng đổ xuống.

Mắt Âu Dương Hải ló tia hung quang, quát lên :

- Cô Lâu Thiên Tôn, sao ngươi không dám tiếp chưởng lực của ta?

Lý Xuân Hoa nhìn thấy sát thế của Âu Dương Hải, lại muốn ra căn ngăn.... Bỗng nghe Cổ Thiên Nhân Viên kêu lên :

- Lý cô nương không chắc Hải nhi sẽ chết trong hai giờ như tên Thiết Địch Quái Hiệp nói đâu.

Lý Xuân Hoa ngạc nhiên :

- Vì sao?

Cổ Thiên Nhân Viên mỉm cười nói :

- Ngươi không tin thì đợi một tiếng nữa xem sao...

Bỗng một âm thanh lạnh như băng giá vang lên, nói :

- Âu Dương Hải, ta đến tiếp chưởng lực của ngươi.

Một bóng người lao ra nhanh như chớp, người đó chính là Vân Trung Nhạc.

Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười nói :

- Vân huynh thức thời đến đây cứu ứng, ta rất cảm kích, nếu không thì ta lại phải mãnh hổ nan địch quần hồ đấy.

Vân Trung Nhạc hừ một tiếng nói :

- Cổ Lão Thiên, bộ mắt xảo quyệt của ngươi đã lộ, vì sao lại còn giả vờ giả vịt nữa?

Cô Lâu Thiên Tôn cười nói :

- Vân huynh, công lực của hắn phi phàm, huynh phải hơi chú ý mới được, nếu như trúng một chưởng của hắn thì ta không có thiên niên linh chi kỳ trân dược để cứu chữa cho huynh đâu.

Vân Trung Nhạc lạnh lùng hừ một tiếng nói :

- Cổ Lão thiên, ngươi đợi ta giáo huấn hắn xong thì ta sẽ tính sổ với ngươi.

Âu Dương Hải thấy Vân Trung Nhạc đứng cản trước mặt, giận dữ quát :

- Vân Trung Nhạc, lão tránh ra!

Vân Trung Nhạc đột nhiên vung ngón tay điểm vào yếu huyệt Huyền Cơ của Âu Dương Hải nhanh như gió lốc. Âu Dương Hải gầm lên một tiếng, song chưởng liên tiếp phóng ra.

Trong nháy mắt hai người đã triển khai trận quyết đấu sanh tử. Hai người càng đánh càng nhanh, đôi bên đều nôn nóng cướp tiên cơ. Vốn hai người trong lòng đều căm hận nhau cho nên đánh rất kịch liệt. Vân Trung Nhạc tuy đã từng truyền thụ kiếm pháp cho Âu Dương Hải nhưng võ công của Âu Dương Hải tiến bộ vượt bực làm lão cảm thấy kinh hãi vô cùng, vừa nãy lão cho rằng mình đã bị Vô Ảnh chưởng kình của chàng đánh trúng chỉ là do khinh xuất gây nên. Mà trận đấu này diễn ra hai mươi mấy hiệp làm cho lão cảm thấy võ công của Âu Dương Hải thực sự đã tăng tiến đến mức không tưởng tượng nữa, đặc biệt nhất là hỏa hầu không mảy may kém mình một chút nào. Thực ra chẳng những Vân Trung Nhạc kinh hãi mà cả bọn Cổ Thiên Nhân Viên, Lý Xuân Hoa cũng cảm thấy kinh ngạc vạn phần, ngay cả Cô Lâu Thiên Tôn cũng lộ vẻ bất ngờ.

Lý Xuân Hồng mừng rỡ nói nhỏ :

- Tỷ tỷ thấy võ công của Hải ca thế nào?

Lý Xuân Hoa khẽ thở dài, nói :

- Võ công của chàng bao la tợ bể, vô cùng vô tận, không ai biết được nông sâu thế nào, mỗi một lần chiến đấu, ta đều cảm thấy công lực của chàng cao hơn trước gấp bội, nhưng lần này võ công của chàng như không chỉ cao hơn trước gấp bội nhiều lần mà vừa rồi chàng lại có thể vận được kiếm khí xuất ra đánh người.

Công phu vận xuất kiếm khí đả thương người chính là kiếm thuật thượng thừa cao thâm, cho dù hiểu được yếu quyết, nhưng nếu không có hỏa hầu công lực mấy mươi năm thì cũng khó mà luyện thành. Nhưng chàng còn trẻ tuổi, lại có được thành tựu này thật là làm cho ta cảm thấy hoài nghi về sự hạn chế của thời gian.

Cổ Thiên Nhân Viên nói tiếp :

- Thành tựu võ công càng cao, về sau tiểu tử ấy sẽ càng thương tâm...

Lý Xuân Hoa nghe vậy cau mày, hỏi :

- Viên bá bá, thế là thế nào?

Cổ Thiên Nhân Viên nói :

- Thành tựu võ công của tiểu tử ấy chính là do một vị cao thủ võ lâm vất bỏ tính mạng của mình mà xây đắp cho.

Lý Xuân Hoa lập tức hỏi :

- Viên bá bá, người đó là ai?

Lý Xuân Hồng nói tiếp :

- Âu Dương Hải có biết chuyện này không?

Cổ Thiên Nhân Viên lắc đầu nói :

- Hắn không biết một chút nào cả. Ôi! vận mệnh tàn khốc không biết lúc nào sẽ xảy ra...

Lý Xuân Hoa vội nói :

- Viên bá bá, ngươi có thể nói rõ hơn một chút được không?

Cổ Thiên Nhân Viên nói :

- Ta đã nhận lời hứa với người ta, nên không thể nói rõ chuyện này được, chẳng qua rồi sẽ có một ngày chúng ta sẽ biết được chân tướng sự việc.

Lý Xuân Hồng buồn bã nói :

- Viên bá bá, vận mệnh tàn khốc đó, bá bá có thể ngăn chặn được không?

Cổ Thiên Nhân Viên lắc đầu thở dài :

- Chuyện này không thể nào ngăn trở được, chỉ có thể theo thiên mệnh mà làm theo lẽ tự nhiên...

Cổ Thiên Nhân Viên nhìn chị em Lý Xuân Hoa, nói :

- Các ngươi đừng ghi nhớ chuyện này làm gì, có thể nó sẽ không xảy ra đâu, bởi vì lão phu quá quan tâm cho Âu Dương Hải nên cứ nghĩ đến những việc không hay mà thôi. Bây giờ ta nói cho các ngươi biết, Thiết Địch Quái Hiệp nói Âu Dương Hải đã trúng độc chất rất nặng nhưng thực ra hắn không có trúng độc, bất kỳ chất độc nào trên đời này cũng không thể nào làm hại hắn đựơc.

Lý Xuân Hoa nhíu mày hỏi :

- Vì sao?

Cổ Thiên Nhân Viên nói :

- Bởi vì trong Đan Điền của hắn đã có một loại độc khí hộ nguyên kỳ diệu, có thể hóa giải bất cứ chất độc nào từ bên ngoài xâm nhập vào làm cho hắn trở thành người vạn độc bất xâm.

Lý Xuân Hoa đột nhiên ủa một tiếng, lẩm bẩm nói :

- Ta nghĩ ra vị cao nhân đó rồi?

Cổ Thiên Nhân Viên lập tức nói :

- Cho là ngươi đoán đúng, ngươi cũng không được nói ra.

Lý Xuân Hoa khẽ than thở :

- Thiên hạ vạn sự biên ảo khó lường, tiểu nữ nghĩ không chắc là vị cao nhân kia, nhưng... người đó và Âu Dương Hải có quan hệ như thế nào?

Hóa ra người mà Lý Xuân Hoa nghĩ đến là Bạch Hoàng giáo chủ, bởi vì nàng biết Bạch Hoàng giáo chủ đã từng nhiều lần cứu mình và Âu Dương Hải.

Nhưng dù thế nào đi nữa Lý Xuân Hoa vẫn không ngờ rằng Bạch Hoàng giáo chủ lại là mẫu thân của Âu Dương Hải đã chết từ mười tám năm trước là Đông Hậu Lâm Đại Ngọc.

Nên biết rằng đầm nước Thiên Kiếm lạnh lẽo thấu xương, lông ngỗng cũng không nổi được, lại thêm trong nước có một dòng xoáy có lực hút rất mạnh, bất kỳ ai rơi xuống đầm thì không ai còn sống. Cho nên người trong giang hồ không có một vị nào lại tin rằng Đông Hậu Lâm Đại Ngọc với thương thế đầy mình lại còn sống trên nhân gian. Bỗng nghe Âu Dương Hải hét lớn một tiếng, nói :

- Vân Trung Nhạc, quả thật không phải là hư danh, thử với ta mấy chiêu nữa xem sao?

Vân Trung Nhạc lạnh lùng đáp :

- Ngươi có bản lãnh gì cứ đem ra hết đi.

Nói xong chưởng thế của Vân Trung Nhạc đột biến, năm ngón tay như vuốt rồng khép lại thành kiếm, tay phải dùng kiếm pháp Hoành Kiếm Tinh Đẩu.

Hai chiêu kiếm chưởng, một cái hàm ẩn ám kình mạnh mẽ, còn một cái mãnh liệt dữ dội. Âu Dương Hải bỗng giật mình, chàng sực nhớ trên kiếm mộ của Độc Kiếm Ma có khắc một đoạn kinh văn nói rằng :

- Hữu kiếm thắng vô kiếm, vô kiếm thắng hữu kiếm...

Chẳng lẽ công lực của Vân Trung Nhạc đã tới được trình độ thượng thừa này?

Trong lúc suy nghĩ, tay trái Âu Dương Hải chầm chậm đưa ra ba chưởng ngăn chặn chiêu Hoành Kiếm Tinh Đẩu, hai ngón trỏ và giữa tay phải điểm vào uyển mạch cổ tay của Vân Trung Nhạc. Nguyên là Âu Dương Hải đã nhìn ra tay trái của Vân Trung Nhạc đánh ra một chiêu Tây Thiên Lôi Âm, trong đó ngầm dấu nội kình, sợ rằng trong chưởng thế còn ẩn giấu biến hóa lợi hại, cho nên chàng đột xuất dùng một chiêu “Họa Long Điểm Nhãn” điểm vào uyển mạch cổ tay Vân Trung Nhạc, muốn cướp được bảy phần tiên cơ.

Nào ngờ Vân Trung Nhạc dẫu sao cũng là người trong Võ lâm Ngũ kỳ, dù cho hai chiêu của Âu Dương Hải biến hóa đến bực nào chẳng lẽ lão lại không đoán được...


Vân Trung Nhạc trông thấy ngón tay Âu Dương Hải điểm tới, lập tức khẽ trầm cổ tay, hữu chưởng bất chợt thu lại rồi mượn thế trầm cổ tay, lão ngầm phóng kình lực giấu trong thế chưởng ra. Một luồng tiềm lực êm ru không tiếng động phóng thẳng đến. Âu Dương Hải cảm giác được ám kình đánh tới, trong bụng thất kinh, vội vận tập nội công kháng cự lại ám kình đánh tới. Lần vận công kháng cự này chàng lập tức cảm thấy toàn thân chấn động, bất giác không làm chủ được lùi lại sau ba bốn bước. Lý Xuân Hoa kinh hãi, cho là Âu Dương Hải đã bị thương dưới chưởng lực của Vân Trung Nhạc.

Bỗng nghe Âu Dương Hải hét lớn một tiếng, chân lùi lại đến bước thứ tư, thân mình gập xuống rồi bất thình lình lao tới Vân Trung Nhạc, song chưởng vươn tới trước điểm thẳng vào ngực Vân Trung Nhạc. Biến thế này chẳng những rất bất ngờ mà còn cao thâm khó lường. Nói chi với thế lao tới của chàng cũng làm cho người khó mà trống đỡ nổi. Vân Trung Nhạc thất kinh, tay phải biến chiêu Băng Hà Khai Đông chưởng thế đánh xéo vào hai cánh tay của Âu Dương Hải.

Đột nhiên vang lên tiếng rẹt rẹt...

Ngực và vai trái của Vân Trung Nhạc bị rách hai mảng lớn. Vân Trung Nhạc trước tình hình này sắc mặt đột biến. Lúc này nghe Cô Lâu Thiên Tôn cười nói :

- Vân huynh đã dùng chưởng lực đánh trúng, theo như qui củ tỷ võ trên giang hồ mà luận thì Âu Dương Hải đã thua từ lâu rồi. Nhưng hai chiêu ứng biến không kịp đó là chuyện thường có trong võ lâm.

Vân Trung Nhạc nghe vậy im lặng không nói, quay đầu bỏ đi. Âu Dương Hải cao giọng nói :

- Vân Trung Nhạc, lão đã từng có ơn truyền thụ võ cho ta, tối nay ta không muốn quyết chiến đến cùng với lão, ngày sau nếu có gặp lại, ta sẽ rửa sạch mối thù cho phụ thân.

Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói :

- Hôm nay ngươi đã khó sống, vậy mà còn đòi tái ngộ lại.. ha... ha...

Âu Dương Hải giận dữ hừ một tiếng, phóng vù một chưởng vào Cô Lâu Thiên Tôn.

Bỗng nghe Cổ Thiên Nhân Viên hét :

- Hải nhi, ngươi hãy nghỉ ngơi một lát, đợi ta tiếp hắn mấy chiêu.

Cô Lâu Thiên Tôn dạt sang một bên tránh né, đánh lại một chiêu “Vân Hải Vụ Hi” cười nói :

- Sự sống sót của các ngươi cũng không quá canh năm đêm nay, hà tất phải tranh giành trước sau làm gì.

Âu Dương Hải kêu lên :

- Viên bá bá, người lùi lại dẫn mọi người chạy ra khỏi đây trước đi.

Nói xong tay trái chàng dùng chiêu “Long Đàng Vân Cổn” đánh thẳng vào thân Cô Lâu Thiên Tôn. Cô Lâu Thiên Tôn dùng chiêu “Cửu Long Kích Vân” biến thành chưởng ảnh ngăn cản thân mình xông lên của Âu Dương Hải, sau đó dùng Thiên Lang chỉ đâm ra. Nào ngờ thân pháp của Âu Dương Hải kỳ ảo không tả, hai vai khẽ đảo một cái đã tránh khỏi chưởng ảnh hộ thân của Cô Lâu Thiên Tôn rồi chàng xông thẳng lên.

Thân pháp kỳ ảo này chẳng những làm cho Cô Lâu Thiên Tôn vô cùng kinh hãi mà Cổ Thiên Nhân Viên, Lý Xuân Hoa đứng bên xem đấu cũng chấn động tâm thần.

Họ cảm thấy một cái đảo người khéo léo ấy của Âu Dương Hải bất cứ một chiêu nào cũng không thể ngăn cản được. Âu Dương Hải xông lên, hai tay đều tung ra, tả chưởng hữu chỉ cùng tấn công.

Trong thoáng chốc, phóng ra năm chưởng điểm ra bốn chỉ.

Năm chưởng bốn chỉ này chẳng những mau lẹ tuyệt luân mà còn độc địa vô cùng.

Chỉ đâm vào đại huyệt, chưởng thì nhắm đánh chỗ hiểm, mỗi một chiêu đủ để đưa người vào chỗ chết. Cô Lâu Thiên Tôn bị đánh liền một hơi bức phải lùi liền liền để tránh khỏi chín chiêu, người hắn cũng vừa vặn lùi lại chín bước. Hắn cười ha hả nói :

- Quả nhiên võ công của ngươi không chỉ có một kiểu.

Âu Dương Hải hét lên :

- Ngươi nếm thử một chưởng nữa của ta.

Cô Lâu Thiên Tôn lại cười lớn nói :

- Phóng mắt tìm kiếm nhữna anh hùng trong thiên hạ cũng chỉ có ngươi về sau có thể cùng lão phu tranh ngôi thứ, đáng tiếc là đêm nay ngươi phải bỏ mạng ở đây.

Âu Dương Hải dùng chiêu “Khởi Phụng Đằng Giao” phóng thẳng ra. Chân trái Cô Lâu Thiên Tôn bước ngang một bộ đã tránh khỏi, lật tay điểm ra ba chỉ, ép Âu Dương Hải đang xông lên phải thụt lùi hai bước. Âu Dương Hải kinh thầm, nghĩ bụng :

- “Võ công của hắn thật là cao cường, chẳng lẽ mình không địch nổi hắn sao? Ba chỉ điểm tới này của hắn không một đòn nào không có hàm chứa thủ pháp điểm huyệt bắt mạch”.

Chàng lập tức đề chân khí, đánh trả lại năm chưởng. Âu Dương Hải đã biết Cô Lâu Thiên Tôn chính là Thiết Địch Quái Hiệp, cho nên chàng không dám thi triển công phu mà hắn đã dạy hoặc là tuyệt kỹ Thiếu Lâm nữa.

Năm chỉ này do một chiêu thức của Độc Kiếm Ma Phổ và con vượn nhỏ dạy cho chàng từ đó biến hóa ra, mỗi chiêu đều ngầm chứa nội kình, bức Cô Lâu Thiên Tôn lùi lại hai bước.

Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng hỏi :

- Năm chưởng này của ngươi học ở đâu ra vậy?

Âu Dương Hải cười nhạt nói :

- Ngươi đoán thử xem?

Cô Lâu Thiên Tôn lạnh lùng nói :

- Ta không tin rằng có bất cứ môn võ công nào trong thiên hạ mà ta chưa học qua.

Câu nói này lộ rõ hắn đã học hết các môn tuyệt học cường dị trong thiên hạ.

Nói xong, tả chưởng của Cô Lâu Thiên Tôn quét ngang, hữu chưởng đánh thẳng, tung mình xông tới. Âu Dương Hải thấy trong một quyền sau của hắn không biết có hàm ẩn bao nhiêu là biến hóa kỳ dị trong đó.

Chàng không dám tiếp chiêu với hắn, tung mình tránh sang một bên. Lướt ra ngoài bốn thước, cười nhạt, tay phải chập hai ngón tay tù từ đâm tới ngang ngực.

Cô Lâu Thiên Tôn dường như sửng sốt, hắn thấy hai ngón tay đó ẩn tàng chiêu sát thủ cực lợi hại, hắn dường như chưa nghe thấy môn phái nào có loại võ công mà ngón cái và ngón vô danh chập lại như vậy. Cô Lâu Thiên Tôn vội lùi lại năm thước, cười ha hả :

- Chiêu này của ngươi danh xưng là gì vậy?

Âu Dương Hải lạnh lùng quát :

- Câu mạng ngươi, bắt hồn ngươi.

Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười nói :

- Giỏi cho chiêu “Câu Mạng Tróc Hồn” của ngươi đó.

Âu Dương Hải tung mình nhảy thẳng tới, chưởng thế ngang ngực phóng thẳng ra, nói :

- Chiêu này của ta gọi là Tam Canh Nhiếp Mệnh Hồn.

Âu Dương Hải vung tay phải lên đánh thẳng vào chưởng thế của Cô Lâu Thiên Tôn đẩy ra.

Cô Lâu Thiên Tôn cười nhạt, thế chưởng chợt trầm xuống, năm ngón tay xòe ra, từ thế vỗ biến thành cầm nã. Âu Dương Hải xoay chưởng, hai ngón tay trỏ và giữa đột nhiên câu lại rồi búng ra rất mau.

Hai người từ khi xuất chưởng và tiếp chưởng trong đó đã có mấy lần biến hóa, trong mỗi một lần biến hóa đều ẩn chứa võ công sát thủ rất lợi hại. Bỗng nghe Âu Dương Hải hự một tiếng, mặt tái nhợt lùi lại ba bốn bước. Cô Lâu Thiên Tôn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, hắn mỉm cười nham hiểm nho nhỏ...

Bởi vì hắn được che bởi mặt nạ đầu lâu cho nên không ai bíêt được hắn có bị thương hay không?

Với nhãn lực của Cổ Thiên Nhân Viên và Lý Xuân Hoa cũng đều không nhìn thấy hai người tiếp chưởng như thế nào, bởi vì không nghe thấy tiếng động của chưởng tiếp chạm nhau. Lý Xuân Hoa vội vã chạy tới, khẽ hỏi Âu Dương Hải :

- Huynh bị thương ư?

Âu Dương Hải mở bừng mắt, gật đầu nói :

- Ừ!

Lý Xuân Hoa hỏi :

- Vết thương có nặng không?

Âu Dương Hải lắc đầu :

- Ta không biết.

Bỗng nghe Lý Xuân Hồng nói :

- Thế là rất nặng rồi đó.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Âu Dương Hải xuất hiện một nụ cười, nói :

- Chắc không nhẹ không nặng, nhưng ta ý thức được rằng mình đã gần kề cái chết.

Cổ Thiên Nhân Viên lao tới kêu lên :

- Hải nhi! Ngươi thật sự đã bị thương rất nặng ư?

Bởi vì qua câu trả lời của chàng làm cho hai cô gái không đoán ra ý chính xác của chàng. Âu Dương Hải ngước nhìn Cổ Thiên Nhân Viên nói :

- Viên bá bá, độc thương của tiểu điệt lại phát tác rồi.

Lý Xuân Hoa kêu lên một tiếng, nói :

- Viên bá bá, người đã nói chàng vạn độc bất khả xâm phạm...

Trên mặt Cổ Thiên Nhân Viên như phủ một lớp sương giá nói :

- Hải nhi, hiện tại trong cơ thể của ngươi cảm thấy thế nào?

Âu Dương Hải nói :

- Bụng đau như xé, trong người nôn nao như muốn ói mà lại ói không được.

Cổ Thiên Nhân Viên cau mày nói :

- Hãy còn cảm giác gì khác không?

Âu Dương Hải nói :

- Tâm mạch đập nhanh, huyết dịch như cuộn chảy ào ạt.

Lý Xuân Hoa vội nói :

- Muội muội, mau chẩn đoán cho chàng...

Lý Xuân Hồng khẽ bắt mạch môn cổ tay trái của Âu Dương Hải, cẩn thận xét đoán một hồi, vẻ ưu sầu trên mặt biến mất hết, vui mừng kêu lên :

- Sao lại kỳ quái thế này, toàn thân của chàng tinh khí xung mãn, không hề có hiện tượng bệnh gì.

Âu Dương Hải thở dài thê lương :

- Tinh thần của ta rất tốt, nhưng tứ chi lại vô lực.

Đột nhiên trông thấy Cô Lâu Thiên Tôn giơ tay khẽ vỗ một cái. Tiếng vỗ vang đi rất xa trong tòa viện lạc im lặng tịch mịch này. Tiếng vỗ vừa phát, xung quanh viện lạc xuất hiện bóng người, có sáu người đầu lâu từ từ đi tới, đó là các vị Cô Lâu truyền sứ. Sau lưng sáu vị Cô Lâu truyền sứ này bay ra hai người là Cổ Mộ Quỷ Lân và Tàn Kim Chưởng Dương Đống Thần.

Lý Xuân Hoa trông thấy sáu vị Cô Lâu Hung Thủ xuất hiện, thầm nghĩ không biết lần này kiết hung ra sao...

Nguyên vừa rồi trong chiêu giao thủ với Âu Dương Hải, Cô Lâu Thiên Tôn đã bị thương nhẹ, Cô Lâu Thiên Tôn biết rằng đêm nay nếu không giết Âu Dương Hải thì nhất định về sau sẽ hối hận vô cùng.

Vù vù vù...

Sa Mạc thất tiễn đã nhất tề phát tên nhắm bắn thẳng vào những người đầu lâu đang bước tới như bóng ma. Nhưng tám người này chính là cao thủ nhất nhì trong võ lâm giang hồ, làm sao họ để cho loạn tiễn bắn trúng được, chỉ thấy bóng người vụt chớp...

Tám người đã lướt đến, mấy tiếng hự vang lên...

Trong Sa Mạc thất tiễn có ba người ngã xuống. Lý Xuân Hoa kinh hãi, quát lên :

- Mọi người mau rời khỏi nơi đây.

Thần Cung Xạ Nhật Chấn Thiên Hồ trông thấy ba vị huynh đệ bị người đả thương, trong lòng rất phẫn nộ, ông gầm lên, giương cung bắn một phát bay ra liên tiếp bảy mũi tên phóng thẳng vào tám người. Thuật thần tiễn kinh người này của Thần Cung Xạ Nhật không khỏi làm cho tám người đầu lâu chấn động tâm thần. Bóng tám người lướt đến, nhất tề xông thẳng vào Thần Cung Xạ Nhật Chấn Thiên Hồ. Lý Xuân Hoa quát lên :

- Chấn đường chủ lùi lại.

Lý Xuân Hoa vừa quát tay vung Thanh Quy kiếm thành một bức màn che chở cho Chấn Thiên Hồ lùi đến sau lưng Âu Dương Hải và Cổ Thiên Nhân Viên.

Lúc này Cổ Thiên Nhân Viên, Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng, Công Tôn Lạp và bốn vị còn lại của Sa Mạc thất tiễn đứng thành một trận thế xảo diệu, bảo vệ Âu Dương Hải ở giữa đang ngồi trên mặt đất. Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười, nói :

- Viên Huynh, có câu là hổ lớn thì ăn thịt tiều phu, nhân từ dưỡng họa, thứ cho ta đêm nay phải giết sạch các ngươi mới nghe.

Cổ Thiên Nhân Viên cười khẹc khẹc, nói :

- Người đã sớm biết câu đó rồi sao lại phải đích thân tự truyền thụ võ công cho Âu Dương Hải, Lý Xuân Hoa, Lý Xuân Hồng?

Âu Dương Hải nghe vậy giật mình, thầm nghĩ :

- “Phải rồi, vì sao hắn lại mấy lần cứu tính mạng của mình, lại còn truyền thụ võ công tuyệt đỉnh cho bọn mình nữa?”

Cô Lâu Thiên Tôn cười quái gở, không trả lời câu hỏi :

- Bây giờ các ngươi phải chết không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng chết cũng có nhiều cách chết, ta đây luôn luôn nhân từ hòa ái, không muốn các ngươi chết đi mà máu me đầy người, hiện tại có mấy viên thuốc độc...

Hắn nói chưa dứt, trên không vang lên tiếng cười đinh tai nhức óc...

Tiếng cười đó là tiếng cười của một nữ nhân, có mang theo khí vị man dại khùng điên.

Bọn Cô Lâu Thiên Tôn nghe tiếng cười từ trên không trung vang tới, ai nấy đều giật mình.

Tiếng cười đó lúc đầu hình như xa ngoài ba bốn dặm, nhưng trong nháy mắt đã đến trong nghĩa địa, tốc độ thần sầu quỷ khốc này làm cho ai cũng cảm thấy hoang vía. Âu Dương Hải ủa một tiếng,chàng đột nhiên nghĩ ra tiếng cười này do ai phát ra.

Thình lình...

Trong nghĩa địa vang lên một loạt tiếng rú thê thảm. Bỗng nghe Cô Lâu Thiên Tôn nói :

- Hai vị Cô Lâu Pháp Sứ các người hãy tận lực ngăn cản con mụ điên ấy đến đây...

Tiếng nói chưa dứt thì tiếng cười khanh khách đã đến ngoài trang viện...

Bỗng thấy ngoài trang viện, bóng người lấp loáng những tay tiềm phục bên ngoài đồng thời đâm bổ ra...

Bóng người loang loáng.

Tiếng kêu rú thê thảm.

Tiếng hự...

Tiếng kêu tiếng quát thét, tiếng chửi mắng liên tục vang lên.

Cổ Mộ Quỷ Lân hú lên một tiếng, tung người bay lên không. Khi ấy bên ngoài tường một bóng đỏ bay thẳng vào Cổ Mộ Quỷ Lân.

Một tiếng thét lạnh lùng, chỉ thấy Cổ Mộ Quỷ Lân lộn ba bốn vòng trong không trung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui