Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần


Tô Diệu băng qua đám đông và đi đến vị trí được chỉ định bên cạnh lễ đài
Nhân viên phụ trách kiểm kê là một cậu em trai tốt bụng, anh ta gật đầu với Tô Diệu rồi chỉ vào cái thùng trước mặt.
"Để đồ vật vào trong này là xong."
"Được rồi."
Tô Diệu cởi ba lô ra, mở ra ngăn cất giữ chiến lợi phẩm, sau đó lật ba lô lại, đá nguyên năng thạch rơi ra như nước chảy, trong nháy mắt đã đầy thùng chứa.
Những học sinh đứng ở hàng ghế đầu gần hơn với lễ đài nhìn thẳng.
"Vãi lúa! Lại một con quái vật nữa ở đâu chui ra vậy?"
"Xem ra giống như cô gái vừa rồi.."
"Họ dường như đến từ cùng một trường học? Tất cả đều là quái vật từ trường trung cấp số hai thành Bắc?"
"..."
Sau khi đổ một đống đá nguyên năng thạch ra xong, Tô Diệu lấy lại ba lô, ngay khi mọi người nghĩ rằng gần hết, Tô Diệu tiếp theo sau đó chậm rãi mở ngăn kia của ba lô ra, lôi từ trong đó một đèn báo màu đỏ nhấp nháy hình quả cầu kim loại.
Người em trai nhân viên mỉm cười, "Ồ, vật phẩm đặc biệt của năm nay đây rồi.

Vừa rồi tôi đang suy nghĩ xem ai là người sở hữu vật phẩm này đấy.."
Em trai này nói không sử dụng micro tiếng nói cũng không to nên chỉ có học viên ngồi hàng đầu mới nghe được.
Nhưng như chúng ta đều biết, thông điệp sẽ được chuyển đi.
Sau một thời gian, tin tức về "Hiện thân của vật phẩm nhiệm vụ đặc biệt" truyền từ đầu đến cuối cho toàn thể học viên trong toàn khán đài.
Cả khán đài lại trở nên xôn xao ồn ào.
"Cái gì? Cái vật phẩm đó không nằm trong tay Hậu Tinh Vân? Anh ta lấy đâu ra hơn 5000 điểm?"

"Tô Diệu? Đó là ai? Không phải là một thí sinh hạt giống, phải không? Tôi chưa từng nghe nói qua."
"Hoàn toàn chưa từng nghe qua bao giờ.."
"Chờ đã, đây không phải là tiểu tử trong tòa lâu đài bay vào từ cửa trước sao?"
Lúc đó, trong tòa lâu đài có rất nhiều học sinh, chẳng mấy chốc đã có người bắt đầu hỏi chuyện gì đang xảy ra, người trong cuộc nhanh chóng giải thích, ngay sau đó hầu hết mọi người đều biết việc Tô Diệu bay vọt trên tòa lâu đài, từ dưới mắt nguyên một phòng đầy người lấy đi cái vật phẩm nhiệm vụ này.
"Cái gì? Còn có loại sự việc này à? Trực tiếp bỏ qua tất cả quái vật trực tiếp đi vào để nhận phần thưởng?"
"Đây không phải là phạm qui sao?"
"Hình như..

quy tắc cũng không nói rằng không thể làm điều này.."
Các học sinh vẫn đang thảo luận sôi nổi, cố gắng chấp nhận và tiêu hóa sự thật này, nhưng việc tính toán điểm trên đã cho kết quả rồi.
"Để tôi xem nào," Sở Mặc Hoàn hắng giọng, "Tô Diệu đến từ trường trung học số hai thành Bắc, điểm tổng kết là..

11.050 điểm!"
Nói xong, ông chú lười biếng uể oải nhìn hắn khó khăn thêm lần nữa và mỉm cười "Được đấy, tiểu tử, rất có bản lĩnh nha."
Tô Diệu lễ phép cười, "Chỉ là may mắn.

Em gặp được một người đồng đội tốt."
Giữa câu hỏi và câu trả lời của hai người, cả khán đài lại chìm vào im lặng lạ thường.
Không ai nói, thậm chí không ai dám nói điều gì, cứ như chỉ cần mọi người im lặng, chuyện vừa xảy ra sẽ biến thành một giấc mơ.
Dữ liệu trên màn hình lớn được làm mới lại.
Tên của Giang Hiểu Nguyệt bị đẩy từ Top một xuống Top hai.

Tên của Tô Diệu đứng đầu danh sách, theo sau là con số nổi bật 11.050.
Năm chữ số.
Năm chữ số độc nhất vô nhị trong số toàn khán đài.
Thời điểm điểm số này được hiển thị trên màn hình, những cái tên bên dưới danh sách trên màn hình dường như đều thành vật làm nền.
Một lúc lâu sau, có người bắt đầu khô khan nói "Ha ha, một vạn điểm, hahaha.."
"Đi, về nhà chơi game thôi." Ai đó bắt đầu căng thẳng, "Tôi thậm chí còn không thể kiếm được điểm tích lũy bằng số lẻ của người ta, còn so tài cái chết dẫm gì nữa."
"Con hàng này điểm tích lũy nếu là bình quân xuống thì..

sợ rằng ít nhất là có thể đưa bốn người tiến vào tứ kết đi." Một giọng nói khẽ cất lên.
Khi lời nói rơi xuống, người bên cạnh nghĩ..
Mẹ kiếp! Có vẻ là như vậy!
Chúng ta liều sống liều chết, một cái ghế tứ kết cũng không dám yêu cầu xa vời..


Nhưng một số người có thể tự mình che phủ một nửa số chỗ!
Thật sự đúng là không bằng người ta tức chết đi được.
Tô Diệu lặng lẽ trở lại góc nhỏ bị lãng quên ở hàng phía sau..

Chà, hiện tại chính là góc nhỏ thu hút nhiều sự chú ý.
Ông anh ế nhìn chằm chằm vào hắn ta, như thể anh ta đang nhìn một con quái vật.
"Mẹ nó..

Bạn có một vạn điểm?"
"Hình như là thế."
"Thế sao bạn không nói sớm?"
Anh chàng ế biểu thị bị thương rất nặng.
Lúc đầu đã nói rằng mọi người là núp ở hàng phía sau để làm cá ướp muối nói phét chém gió, nói phét chém gió kiểu gì mà có người lại thành Top một như thế chứ?
Cảm giác như một kỳ thi cuối kỳ, khi ra khỏi phòng thi, mọi người đều luôn miệng nói rằng sẽ cùng nhau bỏ thi và cùng nhau thi lại, kết quả là trong phòng thi năm sau sẽ chỉ có mình bạn..
Tô Diệu ngây ngô xòe hai tay "Bạn cũng không có hỏi.

Hơn nữa tôi cũng không biết mình có bao nhiêu điểm trước khi bọn họ tính điểm.

Số điểm quá lớn tính ra cũng mệt cả người.."
Anh chàng ế không nói gì nữa.
* * *
Kết quả cuối cùng của vòng sơ khảo đã được công bố vào tối hôm đó.
Lần này Tô Diệu thực sự rất ác liệt.
Điều này cũng đã nằm trong tính toán, dù sao thì hắn ta cũng là người có ý nghĩa tuyệt đối xếp Top một ở vòng sơ loại, là người dẫn đầu các học viên của toàn Kinh Sở, kết quả của hắn đủ để ném tất cả mọi người ra sau.

Quan trọng hơn, không ai nghĩ trước một kết quả như vậy.
Các chuyên gia như bị tát vào mặt vậy, kết quả như thế này là hoàn toàn khác với những gì họ nói.
Nếu ai đó nhắc đến cái tên "Tô Diệu" trước mặt họ ba ngày trước, họ chắc chắn sẽ có phản ứng giống hệt nhau -- Hả? Ai vậy? Chưa từng nghe nói qua.
Kết quả bây giờ khiến tất cả đều mở rộng tầm mắt.
Một con Hắc Mã, loại hết sức bình thường kia.
Tất cả các kênh truyền hình trong tỉnh đều lấy việc quan trọng này ghi lại, tin tức về chiến thắng vòng sơ loại đã lập tức xuất hiện trên các mặt báo của tỉnh, cũng như trên các diễn đàn trực tuyến.
Những chuyên gia đã chuẩn bị xong bản thảo lúc này đều sững sờ, sau khi tỉnh lại, họ bắt đầu nhanh chóng sửa lại bản thảo bài phát biểu.

Một cuộc điện thoại được gọi ra trong thời gian rất ngắn, nội dung gần như là "Tôi sẽ có mặt trong ba phút nữa, tôi muốn tất cả thông tin về học sinh này" hoặc một cái gì đó.
Mỗi chuyên gia của Kinh Sở đều cảm thấy đau lòng không dứt, đồng thời thầm mắng tiểu tử Hậu Tinh Vân vì sự bất lực của mình.
Năm ngoái, khi họ không mấy lạc quan về Hậu Tinh Vân khi mới ra mắt, thì hắn đã đánh bại những kẻ thù hùng mạnh hết lần này đến lần khác phá vỡ dự đoán của họ, đồng thời giành được danh hiệu vị vua mới của năm với sức mạnh gần như nghiền nát trong suốt quá trình.
Và bây giờ khi tất cả đều thay đổi suy nghĩ và nhất trí tin vào Hậu Tinh Vân, thì tiểu tử này lại héo hon, thế mà cậu ta thực sự lại để cho một người qua đường không biết chui ở đâu ra bỗng lấy mất vương miện trở nên nổi tiếng..
Khiến cho các chuyên gia hiện tại của Kinh Sở giống như là một đám trò hề, khi mọi người nhắc đến "Bình luận viên chuyên nghiệp", họ chỉ nghĩ đến các diễn viên hài.
Chỉ có đạo diễn Trương, người được mệnh danh là "Trương bóp dái đồng đội" quanh năm vui vẻ, ông ta nói ngày nào các bạn cũng chế nhạo sự bóp dái đồng đội của mình.

Nhìn các bạn mà xem, cũng không phải người duy nhất luôn bóp dái đồng đội là tôi mà..
Nhân tiện, người qua đường tên Tô Diệu này là ai?
Chui từ đâu ra vậy? Tại sao trước đây chưa từng nghe nói qua? .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận