Nguyệt Khả Tuệ ngẩn người tại chỗ.
Cô không cảm giác thấy chân của mình, khi định thần lại người đã co quắp ngồi ở trên nền đất xi măng lạnh lẽo.
Cô muốn chạy, nhưng chân lại không nghe theo sai bảo của mình.
Cô muốn gọi, nhưng cô không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phát ra từ miệng.
Cầu thang xung quanh, tường và toàn bộ tòa nhà giảng đường đều biến mất trong mắt cô, trước mắt cô chỉ còn lại cái con quái vật đen kịt dữ tợn kia, và còn có cái hàm răng trắng sắc nhọn kia sắp đem cô nhai nát.
Cảm giác sợ hãi khiến cho cô hầu như tất cả các giác quan còn lại như chết lặng, trái tim giống một cái búa Lưu Tinh đập không biết mệt mỏi, đập điên cuồng như muốn từ trong lồng ngực của cô đánh ra.
Thẳng cho đến khi có đồ vật gì đó bay tới, đập vào sau gáy con quái vật kia.
Động tác con quái vật dừng lại, nó hú lên quái dị, tạm thời bỏ lại Nguyệt Khả Tuệ nghiêng đầu qua, nổi giận đùng đùng tựa hồ muốn tìm ra là cái tên to gan bằng trời nào thế mà dám can đảm lúc nó đăng ăn mà đánh lén.
Khóe mắt Nguyệt Khả Tuệ thoáng liếc qua nhìn thấy đồ vật rơi ra mặt đất từ trên cổ gáy con quái vật kia.
Cái đó tựa như là..
Một nửa cái chổi?
Tô Diệu đã ném ra đó một nửa cái chổi, ngay cả chính bản thân hắn cũng chính xác cũng cảm thấy kinh dị.
Chính bản thân hắn đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Khoảng cách xa như vậy, trong tay hắn chỉ có một nửa cái chổi, mà hắn lại chính xác nhắm chuẩn vào sau gáy của cái con quái vật đen sì kia, thậm chí không có bao nhiêu thời gian cho hắn ngắm trúng.
Tô Diệu chỉ dựa vào trực giác mà ném ra ngoài, không tin rằng cú ném này chắc chắn có thể đánh trúng.
Hẳn có lẽ đây cũng là một bộ phận năng lực giác tỉnh? Giống như loại kỹ năng ngắm trúng mục tiêu gì đó?
Tô Diệu không biết, tạm thời cũng không có rảnh mà đi xoắn xuýt.
Khi hắn ném ra một nửa cái chổi kia người đã đứng trong bóng tối chỗ ngoặt ở hành lang tầng ba -- nhờ có Nguyệt Khả Tuệ thu hút sự chú ý của sinh vật kia, hắn mới có cơ hội an toàn mà di chuyển đến cái vị trí này.
Hắn biết quái vật kia ngay lập tức sẽ quay đầu theo đuổi mình, bởi vậy hắn không có dừng lại, sau khi thu hồi cái chổi xoay người liền lui lại đến chỗ ngoặt đằng sau.
Quả nhiên, quái vật kia lập tức bỏ qua thiếu nữ bị dọa đến tê liệt bên cạnh kia, nổi giận gầm lên một tiếng nhằm cầu thang lao xuống.
Chỉ là một kẻ yếu đuối, con người như con kiến, lại dám khiêu khích bổn đại gia ta?
Song khi nó vọt tới hành lang tầng ba, Tô Diệu cấp tốc trốn vào bên trong chỗ rẽ phía sau gian phòng thứ nhất.
Đó là phòng lưu trữ tầng ba, Tô Diệu vốn dĩ đến để cất chổi và cây lau nhà.
Tô Diệu lui vào phòng lưu trữ, đóng cửa đồng thời thuận tay khóa cửa lại, sau đó tranh thủ thời gian đứng cách xa cửa phòng.
Ba giây sau, có một tiếng động lớn như một vật nặng đập vào cửa.
Một lực lạ hung hăng từ bên ngoài đập vào cửa phòng lưu trữ, vẻn vẹn một kích liền bá đạo đập gãy cái chốt khóa.
Cả cánh cửa không chịu nổi gánh nặng sụp đổ, giống như bị công thành chùy oanh mở rơi xuống trên nền đất xi măng, bụi bặm bay lên mù mịt.
Thân thể quái vật màu đen Dị Thứ Nguyên xuất hiện ở phía sau cửa sụp đổ, giống như một vị Tử Thần đòi mạng bước vào cái phòng kín mít này, bàn chân dị dạng giẫm trên ván cửa đã đổ xuống đất phát ra tiếng kêu "Kẹt kẹt kẹt kẹt".
Quả nhiên, một cánh cửa với một chốt khóa không thể đỡ nổi nó.
Có điều cái này vốn cũng không phải là mục đích Tô Diệu.
Nhìn thấy sinh vật có đầu óc đơn giản này bước vào mà không suy nghĩ, Tô Diệu không thể không nhếch khóe miệng, nở một nụ cười đắc thắng.
Mắc câu rồi.
Đây là một ý tưởng rất đơn giản.
Cái sinh vật Dị Thứ Nguyên này rất cường tráng, tốc độ di chuyển cũng hết sức kinh người, bằng bản thân Tô Diệu không thể đánh thắng được nó.
Nhưng thông qua những phân tích vừa mới đối mặt hắn thấy rằng thứ này sợ hãi ánh nắng, cái loại kia sợ rằng ngay cả một chút ánh sáng cũng sẽ không được dính vào.
Nhưng cũng hiển nhiên, quái vật này coi như là xuẩn ngốc cũng sẽ không đần độn mà chạy đến bên trong ánh nắng để kết thúc bản thân.
Cho nên Tô Diệu cũng tự nhiên có cái ý tưởng mới -- nếu như đem nó dụ dỗ vào trong khu vực bóng tối nào đó, sau đó lấy đồ vật gì tạo thành vật che chắn ánh nắng thành bóng râm rồi dời đi thì sao?
Cho nên đây mới thật chính là thứ muốn tìm khi hắn chạy vào phòng lưu trữ, đó cũng chính là thứ hiện tại hắn có trong tay.
* * * Một bộ rèm cửa.
Cái sinh vật đầu óc ngu si kém thông minh kia còn hoàn toàn không có ý thức đến tình cảnh của mình, nó đá tung cửa, không cần nghĩ ngợi liền nhảy vào, lộ ra ngay hàm răng bén nhọn cùng móng vuốt sắc bén đen kịt.
Quái vật nhào về phía con mồi của mình.
Tô Diệu kéo dây rèm cửa.
Bóng tối biến mất, ánh nắng chiều không giữ lại chút nào từ màn che bị kéo trong cửa sổ chiếu vào, mang theo kim sắc ấm áp chiếu rọi vào trên thân sinh vật kia.
Quái vật màu đen Dị Thứ Nguyên phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn, cái khí thế không ai bì nổi kia trong nháy mắt tan thành mây khói.
Tốc độ nó nhanh chóng giảm xuống, dùng hai cánh tay đen sì ôm lấy đầu, tiếng kêu thảm thiết kéo dài không dứt.
Ánh nắng giống ngọn lửa thiêu đốt lấy da thịt nó, ngắn ngủi không phẩy mấy giây mở ra bên trong da thịt nó.
Miệng vết thương của nó bị đốt đến máu thịt be bét, mang theo tiếng "Xì xì" toát ra khói trắng, còn kèm theo một mùi thịt nướng khét lẹt nào đó như bị đốt cháy khét.
Không chỉ có như thế, một thân quái lực của quái vật kia tựa hồ cũng biến mất theo ánh nắng thiêu đốt.
Nó lảo đảo quay đầu, lay động thân hình đứng cũng không vững bước chân rất giống mấy cái tên say rượu trong quán bar đang tìm lối ra.
Nhưng nó vừa mới quay đầu không có chạy được mấy bước, Tô Diệu đã chặn ở trước mặt của nó.
"Xin lỗi nhé người anh em," Tô Diệu vung nắm đấm, "Đường này không thông."
Đúng vậy, hắn đánh không lại cái sinh vật Dị Thứ Nguyên này.
Nhưng nếu như đối phương đang bị ánh mặt trời tấn công thành than nướng, chỉ còn một tí máu cuối cùng thì sao?
Đó lại là một vấn đề khác.
Tô Diệu đón đầu là một quyền đánh vào trên đầu nó, khiến cho quái vật này đầu óc choáng váng.
Nó thống khổ tru lên, cố gắng quơ cánh tay kia đang bị nóng cháy không còn chút da thịt phản kích, nhưng từ động tác của nó cùng chính xác nhìn ra nó giống như thậm chí đều tìm không ra đối thủ ở đâu.
Lần này Tô Diệu coi như càng hăng say hơn, dù sao ai lại không muốn bắt nạt kẻ thù không thể đánh trả?
Dù sao hắn cũng không hiểu cái chiêu thức đám bốc gì, nhưng nếu nắm đấm có thể đấm mạnh và nhanh thì cứ đấm mạnh và nhanh là xong việc.
Song quyền của hắn đấm tới tấp vào sau gáy cái con sinh vật kia và điên cuồng công kích một trận vào thân trên, đánh cho nó ngay cả quái vật mẹ đều nhận không ra.
Bộ quyền pháp này có một cái môn đạo, Tô Diệu định đặt tên cho bộ quyền pháp hắn sáng tạo này là Euler..
À không đúng, là "Bỏ đá xuống giếng".
Ba mươi giây, toàn bộ quá trình kéo dài trong ba mươi giây, cái quái vật Dị Thứ Nguyên này chung quy là bị Tô Diệu chặn ở trong căn phòng lưu trữ trải đầy ánh chiều tà này, cuối cùng cũng không thể chạy thoát.
Con quái vật đã bị bốc hơi hoàn toàn từ ngoài vào trong, thân thể bị ánh nắng thôn phệ, máu đã bị bốc hơi hoàn toàn, thậm chí cả xương cốt bên trong cùng nội tạng đen sì cũng bị triệt để tiêu diệt trong ánh nắng, chỉ còn lại một đám khói nhẹ màu trắng trên mặt đất.
Thẳng đến khi tận mắt thấy một tia cuối cùng của cái sinh vật này bị xua tan tiêu tán trong ánh nắng, Tô Diệu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn một tay vịn vào vách tường, thở mạnh một hơi hổn hà hổn hển một lát dưới ánh nắng mặt trời.
Cũng không phải nói thể lực tiêu hao nghiêm trọng đến mức nào, nhưng chỉ một thời gian ngắn trước đây, hắn ta gần với cái chết hơn bao giờ hết, một chút xíu sai lầm đều có thể dẫn đến kết quả hoàn toàn khác nhau, loại cảm giác căng thẳng sinh tử một đường này cùng cảm giác thần kinh căng cứng thực sự để cho người ta tình trạng kiệt sức.
Tô Diệu điều chỉnh sơ qua một lát rồi khôi phục lại.
Lúc hắn đi ra phát hiện Nguyệt Khả Tuệ vẫn đang ngây ngốc co quắp ở nơi đó, giống gương mặt hoảng sợ của chú chim nhỏ lúng ta lúng túng
Tô Diệu bước lên tầng, đi đến trước mặt cô, đưa tay ra.
Hắn hỏi "Còn đi được không?", "Chúng ta tiếp theo khả năng là phải đi tìm một cái điện thoại.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...